“ Vậy ngày mai bắt đầu đi.” Tiêu thi đi đến bên cạnh trượng phu, đặt một tay lên vai trượng phu.
Dù tay nàng không có bao nhiêu sức nặng, nhưng Lục Vanh cũng cảm nhận được sự ủng hộ cổ vũ của thê tử, hắn hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc cũng đứng lên cười dỗ nữ nhi “A Noãn đi ngủ sớm đi, ta cùng mẹ con đi trước.”
Lục Minh Ngọc ngoan ngõan dạ một tiếng, nhìn theo bóng ra cha mẹ đi ra cửa.
~
Màn đêm buông xuống, Thu Nguyệt cầm đèn lồng đi phía trước, đằng sau Tiêu thị ôm cánh tay của Lục Vanh, bước chậm phối hợp cùng hắn.
nói xong hai vợ chồng tiếp tục đi về phía bên viện của nàng. Nàng đường đường là phu nhân, chưa từng nghĩ đến chuyện “diễu võ dương oai” với Mặc Trúc. Nhưng Thu Nguyệt thì không giống vậy, khi đi ngang người Mặc Trúc thì hừ một tiếng.
Mặc Trúc rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm, chỉ chờ ba người đi vòng qua hành lang, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn động tác Tiêu thị ôm tay Lục Vanh. Khi nàng mới vừa tới hầu hạ tam gia, tam gia lúc đó còn nhỏ, hơn nữa vừa mới bị mù, không có quen với bóng tối, đi đường thường xuyên đụng vào đồ vật hoặc ngã, nàng ta vội vàng xông lên muốn dìu hắn, mỗi lần như vậy đều bị hắn lạnh giọng bảo lui xuống, căn bản không cho nàng chạm vào người, nhưng hiện giờ, tam gia chịu cho phu nhân ôm lấy, lại còn ngay trước mặt nha hoàn….