Sau khi cùng Lục Hoài Ngọc và Lục Quân tạm biệt, Lục Minh Ngọc, Lục Cẩm Ngọc cùng Trần Liên Song vui vẻ đi về đại phòng.
Lục Minh Ngọc chán ghét Trần Liên Song, cũng không thích đại tỷ tỷ cùng
nàng nói cười, trên đường liền kéo tay Lục Cẩm Ngọc, líu ríu trò chuyện.
Mà Trần Liên Song lúc này cũng đang có tâm sự khác.
Phụ thân khi còn tại thế, chức quan không cao, lại không biết kinh doanh
cho nên tiền bạc cũng không nhiều, vì thế Trần gia không giàu có cho
lắm, so với nhà giàu bình thường thì cũng không hơn là bao. Phụ thân
trước khi chết đem nàng phó thác cho Lục đại gia, Lục đại gia dáng vẻ
đường đường, cao lớn uy phong, đối với nàng tốt lắm,. Trong thời gian
nàng giữ đạo hiếu, Lục đại gia mỗi tháng đều đưa bạc cho nàng chi tiêu.
Hiếu kỳ qua đi, bây giờ nàng đã là một đại cô nương yêu kiều, duyên
dáng, có lẽ là xuất phát từ cảm kích, đối với Lục đại gia tâm sinh ái
mộ, mơ tưởng có thể tiến nhập tướng phủ, báo đáp ân tình của Lục đại
gia.
Nhưng Lục đại gia lại hiểu lầm ý nàng, nghĩ rằng nàng
chỉ một cô nương gia, dẫn theo vài gia nhân trong nhà cuộc sống
cũng không dễ dàng gì nên đưa nàng về kinh thành theo mình, còn luôn mãi dặn dò nàng không cần lo lắng, nói sẽ để đại phu nhân thay nàng
tìm một mối hôn nhân tốt, thành công đem những lời nàng muốn nói bị chặn lại. Hiểu được Lục đại gia đối với đại phu nhân si tình như vậy, Trần
Liên Song càng quyết đoán đến kinh thành.
Bước vào Lục gia, Trần
Liên Song mới biết được cái gì gọi là cao môn huân quý, ngay cả nha hoàn bên người đại phu nhân ăn mặc so với nàng còn tốt hơn…
Trần Liên Song muốn gả cho người như vậy
Nàng cũng tự hiểu rằng, mình chỉ là một tiểu nữ tử mồ côi, cho dù có sự giúp đỡ của Lục gia, cũng không thể gả vào được chân chính danh môn. Lúc
trước vô tình nghe được đại phu nhân nói, sẽ đem nàng gả cho tân tiến
sĩ. Tiến sĩ, Trần Liên Song cười khổ, tiến sĩ tính là cái gì đâu? Tiến
sĩ nhà cao môn đại hộ người ta chướng mắt nàng, hàn môn tiến sĩ, muốn
dùng tài năng để tiến thân làm giàu thì đến khi nào mới được giàu có như Lục gia?
Lục đại gia không cần nàng, Lục tam gia là người mù,
lục tứ gia nàng vô tình gặp được một lần,đi ngang qua nàng, mắt cũng
chẳng chớp, càng khôngliếc nhìn nàng một cái, vừa nhìn đã biết là
người không hiểu phong tình, Lục gia tôn bối đều nhỏ tuổi hơn nàng.
Tính đi tính lại chỉ còn Lục nhị gia, muốn làm thiếp thất của Lục gia,
Lục nhị gia hẳn là một lựa chọn tương đối khá.
Hôm nay thử một chút, Lục nhị gia quả nhiên bị nàng mê hoặc.
Trần Liên Song đưa mắt nhìn đóa hoa thụ, khóe miệng khẽ cong, nàng mới mười
bốn tuổi, còn có thể ở lại Lục gia thêm một hai năm
nữa, không lo không có cơ hội câu dẫn Lục Nhị Gia vào tay.
Đến đại phòng, Trần Liên Song ngồi một lát liền thức thời trở về tiểu viện của nàng.
Hành lễ với mẫu thân xong, Lục Cẩm Ngọc dẫn Tứ muội muội theo nàng sang
phòng bếp làm trân châu mai hoa cao cho nàng (Lục Minh Ngọc). Nàng (Lục
Cẩm Ngọc) còn muốn thay quần áo khác, vừa nãy vui chơi tùy ý, người nàng cũng đầy mồ hôi
“Đại tỷ tỷ đi về trước đi, ta muốn trò chuyện cùng đại bá mẫu.” Lục Minh Ngọc đặc biệt nhu thuận nói.
Trưởng bối có ai không thích chất nữ ngọt ngào nhu thuận đâu? Đại phu nhân
cười loan ánh mắt, thân mật đem chất nữ gọi tới bên người, “A Noãn buổi
trưa bồi đại bá mẫu ăn cơm đi? Ta phái người đi thông báo cho nương
ngươi một tiếng. Cũng đã lâu rồi A Noãn không có sang đây.” Trượng phu
quanh năm không ở nhà, đại phu nhân thích nhiều người náo nhiệt.
Lục Minh Ngọc vờ suy nghĩ một lát, rồi đáp ứng, lưu lại dùng cơm, nàng còn
phải suy nghĩ nói như thế nào để không làm đại bá mẫu nghi ngờ.
“Đại bá mẫu, vì sao Trần tỷ tỷ chân lại nhỏ như vậy a?”
Lục Cẩm Ngọc đi rồi, Lục Minh Ngọc tựa vào bên cạnh trưởng bối, ngây thơ hỏi.
Đại phu nhân ngẩn người, cười nói: “Hẳn là trời sinh đi, chân A Noãn chân
cũng nhỏ a.” Đại phu nhân không bó chân, nhưng nàng biết quy trình bó
chân, tuyệt không thích hợp nói cho tiểu chất nữ nghe, tạm thời cứ lung
tung cho qua đi.
Nghe đại bá mẫu chỉ muốn nói cho qua chuyện, Lục Minh Ngọc dở khóc dở cười, ai cũng đều xem nàng như tiểu hài tử!
Quên đi, không muốn nói thì không nói, Lục Minh Ngọc bỏ qua chút bất đắc dĩ kia, cúi đầu xem chân mình, hâm
mộ nói: “Nếu ta trưởng thành chân cũng nhỏ giống Trần tỷ tỷ như
vậy thì tốt rồi, thật là đẹp mắt, Nhị bá phụ nhìn đến ngây người.”
Đại phu nhân đang ở uống trà, nghe vậy sặc cả ra ngoài, liên tục ho khan.
Nha hoàn muốn tiến đến hầu hạ, đại phu nhân một bên khụ một bên xua tay ý bảo các nàng ra ngoài, thật vất vả bình phục trở lại, đại phu nhân quay đầu, hạ giọng hỏi chất nữ vẻ mặt mờ mịt,“A Noãn làm sao biết Nhị bá phụ nhìn đến ngây người?”
Lục Minh Ngọc nháy nháy mắt, ra
vẻ một tiểu hài tử 7 tuổi muốn mách lẻo kể lại chuyện bên núi giả“...... Ta cùng nhị tỷ tỷ đang trốn trong núi giả gần đấy, Trần tỷ tỷ giống như biết chúng ta trốn ở chỗ nào, một đường chạy về đây. Ta cùng nhị tỷ tỷ
sợ hãi, may mắn Trần tỷ tỷ chạy đến một nửa thì rẽ sang hướng khác, hắc
hắc hắc, còn té nhào một cái. Nhị bá phụ trông thấy, chạy tới đỡ Trần tỷ tỷ, Trần tỷ tỷ té váy còn vén lên lộ cả chân ra ngoài, Nhị bá phụ nhìn
đến ngây người, quên cả đỡ Trần tỷ tỷ, Trần tỷ tỷ phải tự mình đứng
lên đi......”Đại phu nhân không tự giác nắm chặt chiếc khăn tay.
Trong bốn huynh đệ Lục gia, Lục nhị gia là người hoa tâm nhất. Đừng nhìn
trong viện chỉ có một di nương, nhưng cứ cách một trận nhị phu
nhân sẽbán ra ngoài phủ một nha hoàn, còn là rất xinh đẹp, nguyên nhân
trong đó, không cần nghĩ cũng biết. Trần Liên Song kia từ Kinh châu đến
kinh thành, Kinh châu khí hậu dưỡng nhân, khuôn mặt Trần Liên Song trắng nộn, eo thon mông lớn, lại có một đôi chân hiếm lạ “tam thốn kim
liên”, mộtkhi Trần Liên Song cố ý câu dẫn, Lục nhị gia chắc chắn sẽ làm
chuyện hồ đồ.
Trần Liên Song thì sao?
Đại phu nhân tức
giận đến cắn răng, tiểu chất nữ xem không hiểu, nhưng nàng nghe hiểu
được, Trần Liên Song lúc đó chắc chắn đã phát hiện ra Lục nhị gia, mới
thay đổi đường đi, già vờ té ngã, diễn màn mỹ nhân ôn nhu yếu đuối, đây
là đối với nam nhân kích thích cỡ nào.
Nàng một lòng vì Trần Song Liên tìm một mối hôn sự tốt thế nhưng Trần Song Liên kia lại vọng tưởng nam nhân nhà họ Lục.
Nếu để Trần Liên Song kia thực hiện được ý đồ, dù Lục Nhị gia vừa ý vậy còn Nhị phu nhân? Nàng nuôi dưỡng một bé gái mồ côi để đi đoạt trượng phu
nhà người ta, Nhị phu nhân có thể không chạy tới tính sổ nàng, mắng nàng có ý đồ bất chính, cố ý châm ngòi quan hệ vợ chồng bọn họ thì sao?
Đại phu nhân sờ sờ đầu tiểu chất nữ, thuận thế ngăn tầm mắt của tiểu chất
nữ, nàng còn đang phải suy nghĩ tính toán kế tiếp phải nên làm như thế
nào. Trực tiếp nhắc nhở Nhị phu nhân, bảo Nhị phu nhân đề phòng nam nhân nhà nàng? không được, Nhị phu nhân từ trước đến nay không thích nàng,
nàng đi nói, Nhị phu nhân càng hiểu lầm nàng đây là vui sướng khi người
gặp họa, khiến tình cảm chị em dâu càng thêm xa cách.
không nói cho Nhị phu nhân, nàng phải sớm một chút đem Trần Liên Song
đuổi đi, không cho con hồ ly tinh kia có cơ hội đảo loạn Lục gia.
Vậy lấy lý do gì để đuổi đi? Đem Trần Liên Song gả ra ngoài? Vẫn như
cũ không được, Trần Liên Song phẩm hạnh không hợp, gả cho ai đều là tai
họa người ta, nàng không thể làm một bà mối hồ đồ phá gia nhà người ta
được. không thể lưu cũng không thể gả, đây còn là đứa con gái mồ côi của thuộc hạ trượng phu, thân phận này thật khó, nếu không có lý do thích
hợp đuổi đi, người ngoài khẳng định sẽ đàm tiếu.
“Đại bá mẫu,
ngươi sao lại không nói gì hết vậy?” Lục Minh Ngọc ngẩng đầu lên, tò mò
nhìn đại bá mẫu không chắc đại bá mẫu có hiểu ám chỉ của nàng không.
Đại phu nhân phiền lòng, theo thói quen nhéo nhéo cái trán, thở dài: “Đại
bá mẫu nhớ tới một số sổ sách, cần tính lại một lần nữa, A Noãn
trước đitìm đại tỷ tỷ của con đi.” Nhất thời nửa khắc không thể nghĩ
được biện pháp thích hợp, trước sai người theo dõi Trần Liên Song thôi,
tóm lại không thể để cho Trần Liên Song cùng Lục nhị gia có cơ hội gặp
nhau, dễ tạo gian tình.
Lục Minh Ngọc tin tưởng bản lĩnh của đại bá mẫu, cáo trạng xong, nàng ngoan ngoãn đi tìm trưởng tỷ.
Tại tam phòng, khi nha hoàn truyền lời của Đại phu nhân phái đến trở về,
Tiêu thị biết được nữ nhi lại ở lại dùng cơm cùng trưởng tẩu, thở dài
lắc đầu, cùng trượng phu mới về nhà oán giận nói:“Ngươi nói A Noãn, buổi sáng còn đáp ứng ta chơi một lát sẽ trở lại với ta, cũng chỉ là tùy
tiện nói mà thôi.”
Lục Vanh cười yếu ớt,“Ta đây đi đón A Noãn về?”
Tiêu thị vội nói: “Thôi bỏ đi, cứ tùy nàng, chúng ta dùng cơm thôi.”
Lúc này nàng cũng không muốn nữ nhi nhìn ra tâm sự, tính tính thời gian, Bích Đàm hẳn là đã gặp được người thần bí kia.
~
Nhà của Bích Đàm trong thôn phía đông nam kinh thành, đường xá không xa,
nàng đi bộ về nhà, khi đi qua thôn, Bích Đàm quay đầu nhìn, xác
định không có người theo dõi, liền nhanh chân vòng qua Trấn Bắc, gõ
cổng một đại môn hộ. Người gác cổng nhận ra nàng, bước nhanh ra mở cửa,
Bích Đàm nhanh chóng lách người đi vào, thẳng đến thượng phòng.
Nhà chính không người, Bích Đàm đã quen với tác phong của vị chủ tử
kia, đi thẳng đến trước cửa nội thất, dừng một chút, nhẹ giọng nói:“Tứ
gia, nô tỳ đến đây.”
“Vào đi.” Bên trong mành vang lên một đạo thanh âm trầm thấp.
Bích Đàm hai má ửng đỏ, sờ sờ tóc sửa sang lại quần áo, xấu hổ đi vào. Nam
nhân ngồi sau bàn, mặc một thân trường bào màu xám, mặt như quan ngọc
con ngươi đen sâu thẳm, Bích Đàm thoạt nhìn qua đã hoàn toàn chìm đắm
trong phong thái của nam nhân này, như phiến hoa rơi vào trong hồ, chỉ
có thể tùy ý phiêu lãng.
“Tứ gia đợi có lâu không?” Bích Đàm đi từng bước nhỏ tới gần, tinh tế hỏi.
Thanh âm lọt vào tai, Lục Tuân tạm dừng việc thưởng thức chiếc bình sứ trong tay,
giương mắt đánh giá Bích Đàm, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh
lùng,“hiện tại bọn họ thế nào, cảm tình tốt lắm sao?”