Tháng tư, anh đào các nơi dần dần chín đỏ.
Ở Đăng châu, anh đào
nơi đây đặc biệt nổi tiếng với sắc hồng rực. Hằng năm khi anh đào chín,
Tri phủ Đăng châu đều phái người tỉ mỉ chọn lựa những trái anh đào
thượng đẳng nhất làm cống phẩm đưa đến kinh thành, là phẩm vật dâng lên
Hoàng thượng dùng. Năm nay cũng không ngoại lệ, anh đào tiến cung, Hoàng thượng liền phân phát cho triều đình đại thần, hậu cung phi tử, tỏ vẻ
ban phát long ân, Lục gia, Sở gia cũng đều được phân hai giỏ.
Sở Hành là đương sai ở Thần Xu doanh, chạng vạng mới trở về phủ Quốc Công, trước đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an.
Mẫu thân hắn qua đời sớm, cả hai huynh muội đều là do một tay Thái phu nhân nuôi lớn, tổ tôn cảm tình không giống bình thường. Bất quá Sở Hành trời sinh ít nói, trong lòng dù kính trọng tổ mẫu, ngoài miệng
cũng sẽ không nói lời nào làm Thái phu nhân cao hứng, đến chỗ Thái Phu
nhân rồi thìliền ngồi ngay ngắn ở một góc, thần sắc thoải mái mà nghe
người nhà nói chuyện phiếm.
“Thế Cẩn nếm thử đi, nghe nói Đăng
châu năm nay có chút hạn hán, anh đào này nhưng lại ngọt hơn so với năm
trước.” Nha hoàn lại đem thêm anhđào vừa mới rửa sạch bước vào, Thái phu nhân cười tủm tỉm nói.
anh đào này đặt ở hầm chứa băng, nên lúc
nào cũng tươi như mới hái từ cành xuống, óng ánh, hồng nhuận thập phần
ngon miệng. Sở Hành bóc mộtmiếng bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt,
thanh lương ngon miệng.
“Ăn ngon không?” Thái phu nhân chờ mong hỏi.
Sở Hành gật gật đầu, Thái phu nhân lập tức nói:“Vậy ăn nhiều thêm mấy
miếng đi, cả ngày làm việc ở bên ngoài, về nhà cũng đừng cùng Tổ mẫu
khách khí, cứ như trước đây thật tốt, thích gì thì cứ lấy, đừng như
đại cô nương rụt rụt rè rè, chỗ này cũng không có người ngoài.”
Đại ca bị Tổ mẫu trêu ghẹo, Sở Doanh, Sở Tương hai cái hắc hắc cười.
Sở Tùy ném một miếng anh đào vào miệng, ung dung nhìn huynh trưởng phía đối diện.
Sở Hành nhìn qua Thái phu nhân, lại cầm một miếng lên ăn, ăn xong miếng
này, vô luận Thái phu nhân khuyên như thế nào, hắn đều kiên
quyết không ăn. Đối với Sở Hành, anh đào là loại trái cây rất giống nữ
tử, thích hợp tiểu cô nương ăn, hắn một đại nam nhân, trước mặt mọi
người ăn, cảm giác có chút kỳ quái, tuy rằng anh đào ăn quả thật ngon.
Thái phu nhân hiểu tính tình của tôn tử, cũng không ép hắn nữa..
Dùng xong cơm chiều, Sở Doanh ân cần muốn tiễn đại ca một đoạn, đêm nay nàng sẽ ở lại với Thái phu nhân.
“Doanh Doanh, có chuyện gì?” Sở Hành chú ý thấy muội muội khác thường, sau khi tạm biệt chi thứ hai, Sở Hành đi đến đứng dưới tàng cây của mộtgốc cổ
thụ, cúi đầu hỏi muội muội.
Sở Doanh thích đại ca cùng một mẹ
sinh ra này nhất, nàng ở trước mặt Sở Hành cũng không phải đặc biệt câu
nệ, lôi kéo tay áo huynh trưởng làm nũng,“Ca ca, Lục gia lão thái thái
có nuôi một con chó nay đã sinh mấy con chó nhỏ, lần trước A Noãn tỷ tỷ
đáp ứng cho ta một con, mấy hôm trước nàng viết thư cho ta, bảo ta bớt
chút thời giờ đến chọn một con, mồng mười hưu mộc, ca ca dẫn
muội đi nha?”
A Noãn......
Trước mắt hiện lên thân ảnh
nho nhỏ của Lục Minh Ngọc, Sở Hành trầm mặc một lát, xoay người đối diện muội muội nói:“Ca ca ngày đó có việc, Doanh Doanh nói với Nhị
thẩm đi, nói Nhị thẩm dẫn muội cùng Tương Tương sang đó.” hắn không nghĩ cùng Lục gia quá thân cận, hai tháng nay cùng Lục Minh Ngọc qua
lại không ít, Sở Hành tự nhận không quá thích hợp.
Sở Doanh cúi
đầu, nắm chặt tay nhỏ bé nói:“Muội không muốn phiền toái Nhị thẩm.” Nhị
thẩm đối với nàng rất tốt, nhưng Sở Doanh chính là ngượng ngùng yêu cầu
Nhị thẩm cái gì.
Muội muội thẹn thùng hướng nội, nhớ lại muội muội ở
trước mặt Nhị thẩm luôn khách khí, Sở Hành lập tức sửa lời nói:“Kia kêu
Nhị ca cùng muội đi.” Đường đệ hay nói hay cười, trong nhà cả hai muội
muội đều thích hắn.
“Nhị ca phải chuẩn bị thi viện,
muội không muốn quấy rầy huynh ấy.” Sở Doanh là tiểu cô nương hiểu
chuyện, hơn nữa dù sao cũng là đường ca, không giống như thân ca ca sống chung tự tại a. Ngẩng đầu lên, Sở Doanh trông mong nhìn ca ca, nếu ca
ca thật sự không thể đi, nàng cũng đành phải đi nói với Nhị thẩm, nhưng
tự đáy lòng Sở Doanh rất hy vọng ca ca đáp ứng nàng.
Tâm tư
tiểu cô nương đều viết ở trên mặt, Sở Hành thật sự không thể nhẫn tâm cự tuyệt, cười sờ sờ đầu muội muội:“ Được, mồng mười hôm đó ca ca cùng
muội đi. Doanh Doanh trước muội viết bái thiếp cho A Noãn tỷ tỷ của muội biết trước, viết xong thỉnh Tổ mẫu phái người giúp muội đưa đến Lục
gia.” Nếu thực bàn về quan hệ thân thích, Lục Minh Ngọc phải gọi muội
muội một tiếng tiểu biểu di, nhưng Lục Minh Ngọc kêu hắn biểu cữu cữu là lễ phép, nếu hắn dạy muội muội kêu Lục Minh Ngọc là ngoại sinh nữ, đó
là cố tình gây sự.
“Được! Muội lập tức đi viết!” Ca ca đáp ứng rồi, Sở Doanh vô cùng vui vẻ, hưng phấn mà chạy trở về.
Sở Hành đứng ở dưới tàng cây nhìn theo muội muội, chờ muội muội chạy
xa, hắn mới trở về Định Phong đường. Khí trời dần nóng, Sở Hành trước
tắm rửa tẩy đi một thân mồ hôi, xong việc lại gọi quản sự, phân
phó hắn ngày mai đi chuẩn bị mấy thứ lễ vật. Lục Vanh một nhà ba người
trị mắt cho hắn, hắn còn chưa tạ ơn.
Việc chuẩn bị lễ vật cho vợ
chồng Lục Vanh, quản sự đề nghị mấy thứ, Sở Hành gật đầu, đang trò
chuyện, Thái phu nhân sai người đưa tới một mâm anh đào được gọt vỏ cẩn
thận, trong veo như nước, vì bà biết tôn tử kỳ thật thích ăn.
Sở Hành trong lòng ấm áp, nhìn một mâm anh đào, dặn quản sự trước một ngày mua hai giỏ anh đào, hôm đó cùng mang qua.
không có lễ vật cho tiểu hài tử, quản sự chu đáo lo lắng hỏi có cần chuẩn bị riêng cho Lục Minh Ngọc một phần lễ vật.
Sở Hành nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ngươi đi hỏi Nhị cô nương, Nhị cô nương nói đưa cái gì thì đưa cái đó.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu đã biết Lục Minh Ngọc là đệ muội tương lai
của hắn, hắn sẽ không lấy danh nghĩa của mình đưa nàng này nọ.
Quản sự gật gật đầu, đi trước sao chép danh mục quà tặng.
Sở Hành đảo mắt lên mâm anh đào, phái gã sai vặt tùy thân đi ra ngoài làm việc, gã đi rồi, hắn mới bốc lên một viên ăn.
Hôm sau, quản sự đi đặt mua lễ vật, Lục Minh Ngọc cũng nhận được bái thiếp
của Sở Doanh, nói là mồng mười nàng sẽ đến Lục gia ôm chó về,
nhưng sẽ đến cùng ca ca. Lục Minh Ngọc nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên
thành hai chữ “Ca ca”, nàng có điều không rõ là Sở Hành hay Sở Tùy. Nếu
là người trước, cùng muội muội đi ôm chó về có vẻ không giống tác phong
của Sở Hành. Vậy còn người sau, Sở Tùy lúc này hẳn là phải chuẩn
bị đi thi viện rồi?
Nhưng tự sâu trong thâm tâm, Lục Minh Ngọc vẫn hy vọng Sở Tùy đến.
Đến ngày hẹn, Lục Minh Ngọc cố ý đeo đôi vòng mã não màu hồng mà cữu mẫu mới tặng, sớm sang viện của Tổ mẫu chờ khách.
“Lão thái thái, tam phu nhân, Sở thế tử cùng Nhị cô nương đến.”
Chu thị tủm tỉm cười gọi người mau nhanh mời khách vào cửa.
Tiêu thị lơ đãng liếc mắt nhìn về phía nữ nhi, chỉ thấy tiểu nha đầu cúi
thấp đầu xoay chuyển chiếc vòng ngọc trong tay, môi cong lên thật cao.
Tiêu thị bật cười, thừa nhận chính mình có một tia vui sướng khi người gặp họa.