Lục Vanh từ trên giá sách cầm một quyển thẻ trúc đi tới trước cửa sổ, gió đầu hè thổi vào mang theo một tia ấm áp.
Lục Vanh ngồi xuống, mở ra thẻ trúc thật dày trong tay.
Sau khi hai mắt hắn bị mù, phụ thân liền sai công tượng khắc sách riêng
cho hắn. Công tượng này tâm tư cũng rất khéo, dùng thẻ trúc mỏng để làm
cho chữ nổi lên, hắn sờ vào cũng dễ dàng hơn. Ban đầu Lục Vanh
cũng không quen, vừa sờ vào liền tức giận, là phụ thân ở bên cạnh kiên
nhẫn lại cường thế buộc hắn dùng phương thức này tiếp tục đi học.
Cho đến hiện tại, Lục Vanh sờ chữ vừa nhanh vừa chuẩn, có điều trên đầu ngón giữa và ngón trỏ đã lưu lại vết chai.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay Lục Vanh có chút khó có thể tịnh tâm, tay đặt trên thẻ
trúc nhưng tâm tư lại bay đến bên thê tử. Trời còn đang sáng vậy
mà hắn lại nghĩ tới tối qua hai vợ chồng họ sánh vai nằm trên giường,
thê tử dựa vào người hắn trò chuyện, vừa thơm vừa mềm, hắn không kìm
lòng được mà thất thố, bị thê tử vừa tức giận vừa uy hiếp
nếu hắn không đứng đắn thì trở về tiền viện của mình mà ngủ.
Lục
Vanh cười khổ, hắn đương nhiên biết thê tử đang có mang không thể mệt
nhọc, chẳng qua là có chỗ hắn không thể khống chế được.
Ý niệm
giống như gió mát thổi tới, ở trong lòng tạo nên một vòng gợn sóng, mắt
thấy càng lún càng sâu, vài tiếng chim hót ríu rít thanh thúy truyền vào trong tai khiến hắn tỉnh táo lại, nhìn về một vùng trời sáng rỡ ngoài
cửa sổ. Ban ngày ban mặt mà mình lại nghĩ tới những thứ này,
thực không phải đạo làm quân tử, Lục Vanh xoa bóp trán, cố gắng làm cho
lòng khôi phục lại bình tĩnh.
Gian ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Lục Vanh biết đó là Mặc Trúc, mắt không thể thấy nên hắn nhận ra được tiếng bước chân của những người bên cạnh.
Thả tay xuống, Lục Vanh nhìn về phía nha hoàn đang bước qua cánh cửa, “Có việc?”
hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, Mặc Trúc lại thấy hắn rất rõ ràng.
Người nam nhân trước mặt còn đang mặc trung y ngồi dưới ánh mặt trời,
gương mặt trắng nõn như ngọc bị hơi nước làm cho ửng đỏ, Mặc Trúc cứ như vậy si ngốc nhìn tam gia mà nàng yêu thích đã lâu. Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy nam nhân quá tuấn mỹ cũng giống như những con hồ ly được miêu
tả trong sách: quyến rũ như nữ nhân khiến người khác muốn có được hắn,
cùng hắn ngao du đỉnh Vu Sơn.
”Có việc?” Người đã vào nhưng lại không nói lời nào, Lục Vanh kỳ quái hỏi.
Thanh âm dịu dàng trong vắt rơi vào tai Mặc Trúc, nàng ta nghe xong chỉ cảm thấy có
thứ gì đó mát lạnh từ lòng bàn chân chạy đến ngực, cả người không khống
chế run rẩy, toàn thân như nhũn ra. Nàng ta không biết nàng ta đang mốn
cái gì, cor họng khô rát nhưng rõ ràng vừa rồi nàng ta đã ăn
nhiều anhđào như vậy. anh đào? Nghĩ đến anh đào, Mặc Trúc không khống
chế nhìn về phía đôi môi đỏ thắm của Lục Vanh. Vừa nhìn tới, trong đầu
như có thứ gì bị đứt. Mặc Trúc sờ sờ vạt áo, như người uống say điđến
chỗ Lục Vanh.
Lục Vanh thấy không rõ biểu tình trên mặt của nàng
ta, nhưng hắn cảm thấy có chỗ không ổn, nhíu mày đứng lên, “Mặc Trúc,
ngươi...”
”Tam gia, ngài muốn ta đi!” Mặc Trúc đột nhiên xông
lên, động tác nhanh chóng đến mức Lục Vanh căn bản không kịp phản ứng,
cho đến khi bị Mặc Trúc ôm lấy, Lục Vanh mới ý thức được đã xảy ra
chuyện gì. hắn giận tím mặt, bắt lấy Mặc Trúc dùng sức hất xang bên
cạnh. Dù sao hắn cũng là nam nhân, tuy mù mắt nhưng sức lực vẫn còn cộng thêm hắn đang tức giận, Mặc Trúc liền ngã xuống đất.
”Mặc Trúc,
ngươi ở đó nói bậy bạ cái gì?” Đổi thành nha hoàn khác nếu dám làm loại
việc câu dẫn chủ tử này,Lục Vanh hông nói hai lời liền đem người bán đến kỹ viện. Nhưng Mặc Trúc đã hầu hạ hắn mười mấy năm, chưa từng lộ ra
chút dị tâm, Lục Vanh tức giận thì tức giận nhưng trong lòng lại có
chút không rõ tại sao Mặc Trúc lại đột nhiên làm như vậy.
Mặc
Trúc ngã sấp xuống đè lên cánh tay, nàng ta cảm thấy rất đau. Cảm giác
đau tạm thời chế trụ được ngọn lửa khát vọng của nàng ta nhưng lại gợi
lên uất ức trong lòng. Ngẩng đầu, Mặc Trúc hai mắt đẫm lệ yêu kiều nhìn
vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân đứng trước mặt, nghẹn ngào nói: “Tam gia, nô tì không có nói bừa, nô tì thích ngài, từ lúc ngài trường thành trở
thành một thiếu niên ngọc thụ lâm phong đến giờ, nô tì chỉ thích ngài…”
Trong hậu viện, Lục Minh Ngọc đã ăn mấy quả anh đào, thuận miệng hỏi mẫu thân, “Nương, sao phụ thân còn chưa đến đây?”
Tiêu thị cười khẽ, “Bích Đàm nói phụ thân ngươi phải gội đầu, sao có thể đến nhanh như vậy?”
Lục Minh Ngọc suy nghĩ một chút cũng phải, trong miệng ăn xong quả anh đào, lại cầm một quả khác. Tiêu thị thấy vậy len lén nuốt một ngụm nước bọt, trái anh đào ăn rất ngon, đáng tiếc nàng đang có mang, chỉ có thể ăn
hai quả cho đỡ thèm chứ không thể như nữ nhi muốn ăn bao
nhiêu thì ăn...Vì không để cho nữ nhi phát hiện mình thèm ăn, Tiêu thị
đành nghiêng đầu nói chuyện lặt vặt với Lý ma ma.
Lục Minh Ngọc cười khanh khách nghe.
Bích Đàm, Thu Nguyệt đều ở trong phòng hầu hạ. Thu Nguyệt tâm trong như
nước, Bích Đàm nhưng lại có chút bất an. Lâu như vậy mà tam gia còn chưa tới, hẳn là thuốc dính trên quả anh đào đã phát huy tác dụng, nàng ta
phải làm thế nào mới có thể khiến phu nhân qua bên kia bắt gian?
Như thế nào cũng ngĩ không ra lí do hợp lí, nhưng phải làm ngay bây giờ,
nếu không chờ bên kia xong việc, tam gia sợ làm phu nhân tức giận
mà không cho phép Mặc Trúc nói ra, như vậy thì trăm song đổ bể hết. Nghĩ như vậy, Bích Đàm nhìn về phía nghiên mực Đoan Khê Sở thế tử tặng
còn đang bày trênbàn, do dự một chút, cười xin chỉ thị: “Phu nhân, tam
gia có lẽ là đọc sách quá mê mẩn, chi bằng để nô tì đem nghiên mực Đoan
Khê qua chỗ tam gia nhân tiện nhắc khéo ngài? Mặc Trúc cũng thật là,
cũng không biết nhắc nhở tam gia một tiếng.”
Nàng ta cố ý nhắc tới Mặc Trúc, phu nhân hận Mặc Trúc như vậy sẽ xem nhẹ đề nghị đột ngột này.
Tiêu thị nghiêng đầu dò xét Bích Đàm, một đôi mắt hoa đào trong
veo không ngừng dao động. Dung mạo của Lục Minh Ngọc rất giống Tiêu thị, cũng là cặp mắt hoa đào nhưng đặt trên người Lục Minh Ngọc thì có vẻ
đơn thuần, sẽ làm người khác vừa nhìn là thích nàng. Nhưng khi cặp mắt
xinh đẹp của Tiêu thị nhìn về phía Bích thì trong đôi mắt ấy lại có
thêm một lớp sương mù, khiến đối phương nhìn không ra nàng đang nghĩ cái gì.
Tiêu thị lập tức nghĩ tới mâm anh đào Bích Đàm vừa mới đưa
qua, bàn tay trong tay áo nắm chặc, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi
lạnh. Bởi vì nữ nhi nói đời trước trượng phu vẫn liên tục bình an, chỉ
có mình nàng chết cho nên mới nghi ngờ Bích Đàm. Tiêu thị chỉ lo lắng
Bích Đàm hại nàng, an bài người làm việc cẩn thận là Lý ma ma theo dõi
nhất cử nhất động của Bích Đàm, còn phía bên trượng phu, nàng chưa từng
lo lắng. hiện tại Bích Đàm cố ý ám chỉ chồng của nàng chậm
chạp không đến có lien quan tới Mặc trúc,...
”Ọe...”
Trong bụng một trận quay cuồng, Tiêu thị bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, trượng phu cùng Mặc Trúc có thể làm cái gì? Vừa nghĩ tới tình hình kia, chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi Tiêu thị đã không chịu nổi.
”Nương!” Lục Minh Ngọc sợ tới mức làm rơi quả anh đào trong tay, chạy tới bên cnhj chiếu cố mẫu thân
”Nương không sao.” Tiêu thị chỉ là nôn khan một chút, nhanh chóng áp chế còn cào trong dạ
dày, Tiêu thị bình tĩnh đứng lên, cười dặn nữ nhi, “A Noãn ăn anh đào
trước đi, nương đi xem phụ thân con.” Thời gian cấp bách, có
lẽ đi sớm một chút có thể giúp trượng phu tránh khỏi ám chiêu của Bích
Đàm, cho nên tuy rằng nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt nữ nhi, Tiêu thị
vẫn cường ngạnh dặn nữ nhi ở lại đây, nàng chỉ đem Lý ma ma, Bích
Đàm đi tiền viện.
Lục Minh Ngọc kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn về
phía của phòng, nhìn thân ảnh rời đi nhanh chóng của mẫu thân, nghĩ đến
mẫu thân nghe xong lời Bích Đàm thì sắc mặt tái nhợt, hậu tri hậu giác
mới phản ứng. Bích Đàm đi đưa mâm anh đào, Bích Đàm ám chỉ phụ thân cùng Mặc Trúc...Trong lòng phụ thân chỉ có mẫu thân, chẳng lẽ Bích Đàm hạ
thuốc?
Đời trước Lục Minh Ngọc tuổi nhỏ mất mẹ, nhưng nàng còn có các trưởng bối khác yêu thương nên ngoại trừ việc ghi ân phụ thân cùng
tưởng niệm mẫu thân thì cũng được coi là xuôi chèo mát mái. Nhưng những
thủ đoạn ở hậu trạch đám nha hoàn dùng để leo lên giường nàng
cũng đã nghe nói qua, hạ thuốc hay thừa dịp chủ nhân say rượu làm loạn
là thủ đoạn được dùng nhiều nhất.
Lục Minh Ngọc lòng như lửa đốt, nhưng nàng không thể đi, chẳng may phụ thân thật sự cùng Mặc Trúc làm
cái gì, người mà mẫu thân không hy vọng nhìn thấy một màn kia nhất chính là nàng.
Tiền viện.
Mặc Trúc đã khóc kể xong với nam nhân nàng si tình nhiều năm, dừng lại một chút, khát vọng lại lần nữa dâng
lên, nàng ta cởi xuống y phục, quỳ bò đến chỗ Lục Vanh, “Tam gia, tam
gia cầu ngài muốn nô tì đi, chỉ một lần, cầu tam gia, nô
tì thật sự thích ngài mà, ngài yên tâm, nô tì sẽ không nói cho phu nhân, cũng sẽ không si tâm vọng tưởng làm di nương, nô tì chỉ muốn hầu hạ
ngài một lần...”
”Câm mồm!”
Lục Vanh rốt cuộc nghe không nổi nữa, một cước đem nô tì bỉ ổi đang bò đến trước người đạo ra ngoài.
Vài năm nay thê tử bởi vì Mặc Trúc thường cùng hắn giận dỗi, Lục Vanh tin
tưởng Mặc Trúc chỉ có mộtlòng trung thành với hắn nên vẫn lien tục cho
rằng thê tử cố tình gây sự ăn bậy dấm chua. Đương nhiên hắn không có vì
vậy mà oán quá thê tử, thê tử hắn tốt như vậy, có thể lấy được nàng là
phúc phần của hắn, Lục Vanh chỉ là không thể vì cái tội danh không có
chứng cứ này mà đuổi Mặc Trúc. Đuổi đại nha hoàn quen thuộc thói quen
hàng ngày của hắn nhất, sợ nha hoàn mới tay chân vụng về chiếu
cố khôngtốt, hại hắn mất mặt.
Nhưng bây giờ, Lục Vanh rốt cuộc hiểu rõ, người sai đều là hắn, là hắn mắt mù tâm quáng, không nhìn rõ bộ mặt thật của Mặc Trúc…
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe được người đến là thê tử, mặc dù Lục Vanh không có chạm vào Mặc Trúc nhưng vẫn lo lắng thê tử
hiểu lầm, quên mất việc giả bộ mù, bước nhanh ra ngoài. Đẩy ra màng
cửa, đi thẳng tới bong người mặc áo xanh. Nhìn thấy hắn, người kia bước
chân chậm một chút rồi ngừng hẳn.
Lục Vanh hoảng hốt, bất chấp bên cạnh thee tử còn có hai người khác, hắn vội vã giải thích: “Tiêm Tiêm, ta...”
”Tóc ngươi còn chưa khô?” Tiêu thị ngắt lời hắn, mắt đẹp âm u nhìn chăm chú
Lục Vanh. Mặc trung y, đây là đang muốn sủng hạnh Mặc Trúc sao? Nghe
được nàng đến đây mới chạy ra? Khuôn mặt trắng nõn, tuy rằng có chút bối rối nhưng không giống bị hạ thuốc, nhưng hắn vẫn cỡi quần áo, hay là
chỉ có Mặc Trúc trúng thuốc, nàng ta chủ động hiến thân, trượng phu
thịnh tình không thể chối từ, liền...
”Tam gia, tam gia, nô tỳ oan uổng a!”
Hai vợ chồng còn đang giằng co, Mặc Trúc bên trong bị Lục Vanh
đạp một cước, đau đến mức khôi phục vài phần lý trí, lại nghe được tiếng của Tiêu thị thanh âm, hoàn toàn bị dọa tỉnh lại. Nhớ lại những hành
động vừa rồi, lại cảm thấy thân thể khác thường, Mặc Trúc
cũng không phải ngu ngốc, lập tức đoán được mâm anh đào Bích Đàm đưa tới có vấn, qua loa chỉnh sửa quần áo, bò ra ngoài kêu oan, “Tam gia, nô
tỳ không phải cố ý, nô tỳ vừa mới ăn mấy quả anh đào, ăn xong liền...”
nói tới đây, Mặc Trúc sao có thể không rõ ai muốn hại nàng? Xoay chuyển ánh
mắt, nàng nhìn chăm chú Tiêu thị khóc lên, “Phu nhân, ngài không thích
nô tì, trực tiếp nói với tam gia một tiếng để tam gia bán nô tì đi, ngài cần gì dùng loại thủ đoạn này để đối phó nô tì? Nô tì chỉ là một đứa
nha hoàn, ngài không cần để vào mắt, nhưng tam gia là phu quân của ngài
mà, sao ngài có thể dùng biện pháp như thế thử lòng tam gia đối với
ngài?
”Chính ngươi muốn leo lên giường tam gia còn dám vu oan cho phu nhân?” Thấy chuyện không thành, Bích Đàm đã muốn hoảng, theo bản
năng trước bảo hộ phu nhân, muốn giảm bớt nghi ngờ của phu nhan đói với
nàng ta.
Mặc Trúc nghe vậy, thê thảm cười, “Nếu không phải phu
nhân bảo ngươi táy máy tay chân trên mâm anh đào, vì sao ta ăn anh đào
xong sẽ như biến thành một người khác? Ngươi nói ta muốn leo lên giường
tam gia, ta hầu hạ tam gia nhiều năm như vậy, nếu thật muốn leo lên
giường, vì sao trước khi phu nhân vào của lại không làm? Còn nữa, sao
phu nhân lại đúng lúc chạy tới bắt gian như vậy, chẳng lẽ đã biết
trước?”
Vì muốn khôi phục lại tín nhiệm của Lục Vanh, Mặc Trúc
càng nói càng hùng hồn, phản bác tội danh Bích Đàm vu cho nàng ta,
chuyển sang nói với Lục Vanh, “Nếu tam gia không tin hãy cho người đến
kiểm tra mâm anh đào này nhưng sai người đến đây kiểm tra mâm anh đào
này, nếu nô tỳ đã nói sai, oan uổng phu nhân, vậy không cần tam gia hạ
lệnh, nô tỳ sẽ tự mình đâm đầu vào tường tự vẫn!”
Lục Vanh sắc mặt trắng bệch, không khống chế nhìn về phía Tiêu thị.
Tiêu thị quá quen thuộc loại ánh mắt này, tên mù đáng chết, lại tín Mặc Trúc!
Giờ khắc này, Tiêu thị cái gì cũng không muốn truy cứu, Lục Vanh ngủ với
Mặc Trúc cũng tốt, khôngngủ cũng tốt, nàng cũng không muốn phí thêm tâm
tư.
”Mạnh Toàn, Mặc Trúc tâm thuật bất chính, ngươi mang nàng ta xuống đánh ba mươi trượng sau đó bán ra ngoài.”
Lục Vanh lúc này mới mở miệng, khép mi mắt, thong thả lại kiên định phân
phó tùy tùng Mạnh Toàn của hắn. Mạnh Toàn đang đợi ở bên ngoài, nghe vậy lập tức đi đến, kéo Mặt Trúc đang tê liệt trên mặt đất, không nói hai
lời đi ra ngoài. Bích Đàm mừng rỡ, tam gia đây là không tín Mặc Trúc,
nếu không tin,, mâm anh đào kia cũng sẽ không bị lộ tẩy, nàng ta cũng an toàn!
Nàng ta cao hứng nhìn về phía Tiêu thị, lại khiếp sợ nhìn thấy khóe miệng Tiêu thị đang cười nhạt.
Tiêu thị đương nhiên muốn cười nhạt. Lục Vanh an bài như vậy, là tin tưởng
nàng sao? không phải, Lục Vanh chẳng qua chỉ là để ý hơn nàng, để ý thê
tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, để ý mẫu thân của nữ nhi hắn, để ý cốt nhục
của Lục gia trong bụng nàng, cho nên tuy rằng hắn tin Mặc Trúc, nhưng
vẫn quyết định xử trí Mặc Trúc, thể hiện hắn để ý nàng, bảo toàn vẻ
ngoài hòa thuận của cái nhà này.
Nhưng nàng không cần.
”Đợi đã.” Gọi Mạnh Toàn lại, đón nhận ánh mắt thắc mắc của hắ ta, Tiêu thị cất
giọng lạnh lùng nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu Mặc Trúc luôn
miệng nói ta động tay động chân trên mâm anh đào, Lý ma ma, ngươi đi tìm An quản sự, gọi hắn mời vài lang trung lại đây, tất cả cùng kiểm tra
mâm anhđào này. Trước khi lâng trung tới, Mạnh Toàn ngươi hãy ở đây canh chừng thật kỹ, không cho bất kỳ ai tới gần cái bàn nửa bước, miễn cho
có người nói ta đổi trắng thay đen, hủy chứng cớ.”
không biết bị
Lục Vanh tổn thương bao nhiêu lần, thêm lần này cũng tính là gì,
sau một phút tức giận ngắn ngủi, thanh âm Tiêu thị bình tĩnh trở lại,
phân phó đâu ra đấy xong, nàng cố ý đến chỗ cái ghế cách cái bàn hình
chữ nhật một khoảng ngồi xuống, mắt đảo qua Bích Đàm cả người đang run
rẩy.
Chỉ có Lục Vanh là nàng không nhìn tới, ngay cả cái liếc mắt cũng không có.