Trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, đầu tiên là bị Lục Vanh chọc giận mà
sinh khí, tiếp theo nhận ra mình bị tiểu thúc dòm ngó từ lâu, bị đã kích liên tục như vậy, dẫn đến Tiêu thị bị động thai.
Đặng lang trung phải quay lại lần nữa khai đơn thuốc dưỡng thai cho Tiêu thị. Sau khi
uống thuốc xong, vì lo lắng cho hài tử ở trong bụng, nên nàng cưỡng bách chính mình nghỉ ngơi không nghĩ đến những chuyện phiền lòng, có trượng
phu cùng nữ nhi bồi bên cạnh, Tiêu thị yên tâm mà ngủ.
“ A Noãn,
con đi ăn trước một chút gì đi, đừng để bị đói”. Thấy thê tử đã ngủ, Lục Vanh vỗ vỗ bả vai của nữ nhi, nhỏ giọng nói. Buổi trưa xảy ra chuyện
tới giờ Lục Vanh chưa có ăn gì, nhưng hắn lại lo lắng cho nữ nhi bị đói, Thân thể của nàng đang trong thời kì phát triển không nên để bị đói.
Lục Minh Ngọc cũng không có tâm trạng mà ăn uống,nàng lôi kéo tay phụ
thân đi đến trước bàn, giúp phụ thân ngồi yên trên ghế, nàng đứn đối
diện với phụ thân, nhỏ giọng hỏi rõ sự tình: “ Cha, ai đã chọc cho mẹ bị động thai vậy? Cha hãy nói cho con đi, con không còn là tiểu hài tử
nữa, nếu như người không chịu nói con nghe, thì con rất lo lắng cho mẹ,
như vậy rất khó chịu.”
Lục Vanh sờ sờ đỉnh đầu của nữ nhi, trầm
mặc một lát, vẻ mặt có chút khó xử nói: “A Noãn, việc này đáng
ra không nên nói cho cho con nghe, nhưng cha biết con là người hiểu
chuyện, nên giờ cha nói co con, cũng coi như dạy cho con, sau này chọn
nha hoàn thì phải thật cẩn thận.””
Lục Minh Ngọc gật đầu, kiên nhẫn chờ phụ thân nói tiếp.
Lục Vanhhạ giọng nói tiếp: “ Chuyện là như vầy…. Bích Đàm… Tứ thúc con
thích Bích Đàm,hai người gặp mặt ở hoa viên, xuýt nữa để Mặc Trúc nhìn
thấy. Mặc dù Mặc Trúc không nhìn thấy bọn họ nhưng Tứ thúc của con sợ
chuyện này bị bại lộ, nên đã an bày Bích Đàm hãm hại Mặc Trúc, nhằm mượn tay cha giết Mặc Trúc. Hôm nay Bích Đàm đưa đào có dược đến, may mắn
cha ăn ít, không trúng kế của bọn họ.”
Đây là lý do mà hắn cùng
thê tử đã bàn luận một lúc lâu, vừa có thể nữ nhi phòng bị Tứ thúc thân
cận đã lâu, cũng miễn cho con gái tiếp xúc nhiều với Lục Tuân.
Cả người Lục Minh Ngọc cứng đờ.
Tứ thúc cùng Bích Đàm có tư tình? Bích Đàm là đại nha hoàn bên người mẫu
thân, Tứ thúc thích ai không thích, lại thích Bích Đàm? Tiểu thúc thông
đồng với nha hoàn bên người của tẩu tử, hắn có nghĩ tới hay không nếu
như chuyện này bại lộ thì mẫu thân nàng sẽ trở thành đề tài cho mọi
người đàm tiếu?.Thiếu chút nữa bị Mặc Trúc bắt gian mà Tứ thúc
cũng không có hối cãi, ngươi lại còn xúi giục Bích Đàm….
Trong lòng vừa có ý nghĩ này, tự nhiên cả người Lục Minh Ngọc lạnh ngắt.
Sau khi nàng trọng sinh, có nhiều chuyện xảy ra bên người nàng có ít hoặc
nhiều thay đổi, ví dụ như đời trước nàng không có đi chùa dâng hương tạ
lễ, cũng không được Sở Hành cứu, đời trước mẫu thân nàng cũng không có
mang thai, nên Bích Đàm cũng không hạ dược với Mặc Trúc. Nhưng nếu Bích
Đàm cùng Tứ thúc đã sớm thông đồng với nhau, khi Mặc Trúc vô tình gặp
được bọn họ thì đã ra tay hãm hại Mặc Trúc, vậy đời trước khi mẫu thân
ngã xuống hồ, có phải mẫu thân cũng bắt gặp được hai người tư tình, nên
Tứ thúc đã lệnh cho Bích Đàm dẫn mẫu thân đi lại hồ, sau đó tàn nhẫn độc ác mà đẩy mẫu thân xuống, rồi ngụy trang thành mẫu thân tự sát?
Sau khi mẫu thân chết, Tứ thúc lại đối tốt với nàng gấp đôi, như đối đãi
với nữ nhi thân sinh của mình, là muốn mượn nàng để giảm bớt tội lỗi
trong lòng hắn sao?
Nghĩ đến kiếp trước đã nhận giặc làm cha mười mấy năm trời, Lục Minh Ngọc tức giận đến cả người run rẩy.
Còn Lục Vanh chỉ nghĩ nữ nhi tức giận Lục Tuân vẻ ngoài đạo mạo, nên cầm
bàn tay bé nhỏ của nữ nhi xoa xoa, nghiêm túc mà dặn dò: “A Noãn, đức
hạnh của Tứ thúc con không tốt, từ hôm nay trở đi, bất khì khi nào con
nhìn thấy hắn, thì không cần để ý đến hắn, con nên xem hắn như kẻ thù mà cảnh giác, rõ chưa?”hắn có thể nắm chắc mười phần đuổi Lục Tuân khỏi
kinh, làm cho Lục Tuân không cách nào trở về xuất hiện trước mặt thê tử, nhưng Lục Vanh lại sợ Lục Tuân vụng trộm trở về, đánh chủ ý lên người
nữ nhi.
“ Cha, người định xử lí Bích Đàm như thế nào? Tứ…. chúng
ta mặc kệ hắn sao?” Lúc trước Lục Minh Ngọc chỉ tức giận, nhưng khi nàng mở miệng, nhịn không được khóc lớn, cũng quên luôn đã đáp ứng mẫu
thân sẽ giữ bí mật. Lục Minh Ngọc khóc lóc dựa vào đầu vai của phụ thân, nhớ lại chuyện mẫu thân chết oan ở đời trước,nàng trở thành
kẻ không cha không mẹ mà sống: “ Cha, người không thể buông tha dễ dàng
cho tứ thúc như vậy, tâm địa hắn độc ác,là hắn giết mẹ con,….
Mẹ không cho con người cho người biết, sợ người hiểu lầm là mẹ dạy
con nói dối gạt người, để người áy náy mà đuổi Mặc Trúc đi…”
Lục Vanh như bị sét đánh.
Kiếp trước, thê tử của hắn chết? là bị Lục Tuân hại chết?
Bích Đàm cùng thê tử đi bên hồ tản bộ, sau khi Bích Đàm rời đi, thì thê tử
nhảy hồ tự tử. Mà khoảng thời gian Bích Đàm rời đi, Lục Tuân người luôn
mơ tưởng đến thê tử đã làm gì? Đẩy thê tử xuống nước sao? hắn yêu thương thê tử như vậy, sao có thể bỏ được, hắn sẽ luyến tiếc,vậy thê tử tránh
né hắn, nên đã lấy cái chết để giữ mình trong sạch?
Khóe mắt Lục
Vanh muốn nứt ra, nhưng vì nữ nhi còn khóc trong lòng ngực hắn, Lục
Vanh âm thầm bình tĩnh lại, thật lâu mới nắm chặt bả vai của nữ nhi: “A
Noãn đừng khóc, cha sẽ thay mẹ con làm chủ, con về Mai Uyển trước đi,
cha còn có chuyện phải xử lý.”
Lục Minh Ngọc khóc lóc mà gật đầu.
Lục Vanh giúp nữ nhi lau nước mắt, sau khi tiễn nữ nhi đi, hắn kêu Mạnh
Toàn tới, mặt không biểu cảm nói: “Bích Đàm, Mặc Trúc đều xử lí hết đi.”
Mạnh Toàn khiếp sợ mà ngẩn đầu lên, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lục
Vanh, cùng bộ dáng vân đạm phong khinh quen thuộc của Tam gia khi nói xử trí hai người. Mạnh Toàn đã rõ ràng, Bích Đàm cùng Mặc Trúc chắc
chắn đã phạm vào tử tội, mới có thể làm Tam gia phẫn nộ như
vậy, một khi đã vậy thì hắn cũng không cần hỏi rõ sự tình. Cúi đầu, Mạnh Toàn trầm giọng đáp: “ Tam gia yên tâm, ta nhất định sẽ làm sạch sẽ.”
nói xong lùi hai bước, xoay người vẻ mặt nghiêm túc mà rời đi.
Mặc Trúc cùng Bích Đàm được giam giữ cùng một chỗ,tay chân Mặc Trúc đều bị
dây thừng cột lại, miệng cũng bị bịt, nhưng cả người đều bình an vô sự,
sắc mặt ngưng trọng mà ngồi trong góc. Bên cạnh, Bích Đàm cũng bị trói
giống vậy, nhưng nàng nằm ngửa mặt,cả người quần áo đều vết máu loang
lổ, người đã hôn mê.
Tro bụi phủ đầy phòng tĩnh mịch không tiếng
động, Bích Đàm đang hôn mệ động một cái, Mặc Trúc điqua xem, nhìn thấy
đôi tay bị thương của Bích Đàm, nàng có chút không hiểu. Trong đào có
dược, nhưng khi điều tra ra, lại không phải là Tiêu thị, nhưng trừ bỏ
Tiêu thị, thì còn ai có thể sai khiến Bích Đàm.
“ chi nha” một tiếng, cửa mở ra có người tới.
Mặc Trúc ngẩng đầu, thấp thỏm mà nhìn chằm chằm cửa, tiếng bước chân vang
dội ngày càng gần, tựa như quỷ sai ở địa phủ. Mặc Trúc khẩn trương mà cả người đổ mồ hôi lạnh, nàng hy vọng Tam gia niệm tình chủ tớ tha cho
nàng, những cũng lo lắng người tới là do Tam gia phân phó, đầu tiên đánh cho nàng vài bản tử, sau đó đem nàng bán đi.
Cửa mở, một thân
ảnh cường tráng đi tới. Mặc Trúc nhận ra là Mạnh Toàn, nàng ô ô cầu Mạnh Toàn mở khăn ra cho nàng cơ hội nói chuyện, Mạnh Toàn tựa
như không nghe thấy mà đi thẳng tới người Bích Đàm, sau đó ngồi xỏm
xuống, lấy quần áo che mặt Bích Đàm, rồi dùng sức che miệng Bích Đàm.
Mặc Trúc kinh hãi mà mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc Bích Đàm cũng tỉnh
dậy, miệng bị người ta bịt lại, nàng ta không thể hô hấp, nàng ta vặn
vẹo cả người người như cá lên bờ, nhưng đối với nam nhân trước
mặt, thì chút sức lực này của nàng ấy, là không đáng kể.
Rất nhanh, thân thể Bích Đàm hết giãy giụa.
Mạnh Toàn che chốc lát rồi mới buông ra, lấy ngón tay đè ở cổ Bích Đàm, xác
nhận người đã chết, hắnmới chậm rãi đứng lên, bắn ánh mắt đen lạnh băng
nhìn về phía Mặc Trúc đang run bần bật. Mặc Trúc nhìn đã hiểu ánh mắt
này của nam nhân, nàng kinh hoảng mà lắc đầu liên tục,dùng hết sức mà
lùi lại phía sau, nhưng nàng cũng chạy không lâu, nhanh chóng đã bị Mạnh Toàn bắt được, đánh giá Mặc Trúc một cái,mới duỗi tay lấy cái khắn
trong miệng Mặc Trúc. Nghẹt thở mà chết là việc sạch sẽ nhất, hắn lấy
cái khăn ra, mới có thể động thủ.
“ Ta có bí mật nói cho Tam
gia.” Mặc Trúc nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng nói một loạt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Toàn “ Chuyện này liên quan tới
sinh tử của Tam gia, nếu ngươi giết ta, tương lai Tam gia xảy ra chuyện, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!” Nàng cần phải nói,
nếu không sẽ chết ngay lập tức, chết oan, nếu như nàng thấy được Tam
gia, nàng mới có thể lợi dụng mười mấy năm tình cảm chủ tớ mà cầu
được một đường sống.
Mạnh Toàn nhíu mày, những lời uy hiếp khác có thể hắn sẽ không để ý, nhưng liên quan đến sinh tử của Tam gia….
Mặc dù đoán được có khả năng Mặc Trúc nói dối, nhưng Mạnh Toàn
cũng không dám tự tiện làm chủ, hắn nhìn Mặc Trúc, cười lạnh nói: “ cho
ngươi sống thêm một chút, nhưng ngươi yên tâm,nếu như không có bí mật,
ta sẽ cho ngươi biết thế nào sống không bằng chết.” nói xong
cũng không nghe Mặc Trúc dong dài, đem nhét khăn vào miệng Mặc Trúc lần
nữa, nhanh chóng đi tiền viện bẩm báo.
Mặc Trúc có bí mật?
Lục Vanh không tin. Đời trước hắn vẫn luôn sống, đủ chứng minh Mặc Trúc chỉ muốn nhìn thấy hắn, cầu hắn tha cho nàng.
Mặc Trúc đáng chết sao?
Bình tĩnh mà xem xét, Mặc Trúc mơ ước chủ tử, chỉ tính không hiểu quy củ dĩ
hạ phạm thượng, nhưng tội cũng không đáng chết, hai đời hắn cùng thê
tử không hòa hợp, nguyên nhân một nửa cũng do Mặc Trúc gây
ra, hắn cũng không thể thoái thác tội của mình, là hắn một lần rồi
lại một lần tự tị bản thân mình, nên mới làm lạnh tâm thê tử. Lục
Vanh hắn biết mình có lỗi với thê tử, nhưng hắn luyến tiếc không muốn
trừng phạt chính mình, hắn muốn dùng khoảng thời gian còn lại sống tốt
cùng thê tử, yêuthương nữ nhi, cũng bù đắp những sai lầm trước kia.
không thể trừng phạt chính mình, Lục Vanh chỉ có thể giết Mặc Trúc, trừ bỏ cái gai trong lòng của thê tử.
Mặc Trúc đáng thương sao? Lục Vanh không muốn suy xét đến điểm này,nếu Mặc
Trúc muốn trách, thìnên trách nàng không tuân thủ tôn ti trật tự. Mỗi
người đều phải trả giá đại giới cho lựa chọn của mình, kiếp
trước hắn chọn coi trọng mặt mũi mà cô phụ thê tử, nên cuối cùng rơi vào cảnh không vợ khôngcon. Nếu trong lòng Mặc Trúc an phận thủ
thường, thì cũng sẽ không trở thành cái gai trong lòng thê tử.
“ đưa nàng lên đường.”
Nhàn nhạt trả lời, Lục Vanh tiếp tục đi đến bồi bên cạnh thê tử.
Mạnh Toàn tuân mệnh, bước chân như gió mà đi về phòng giam giữ Mặc Trúc,
nhìn ánh mắt chờ mong của Mặc Trúc, Mạnh Toàn cười lạnh, ngồi xổm xuống, châm chọc mà nhìn Mặc Trúc: “ Ngươi cho rằng Tam gia sẽ lại đây, nhìn
thấy bộ dáng này của ngươi thì Tam gia sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Ta nói cho ngươi biết, trong lòng Tam gia trước giờ chỉ có mình phu
nhân, người một nha hoàn mà muốn bay làm phượng hoàng như ngươi, căn
bản không xứng để cho Tam gia gặp mặt ngươi lần cuối.”
nói xong hắn nâng mặt Mặc Trúc lên, nhìn trái phải một chút, bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu
của Mặc Trúc, dùng sức một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng. Cổ Mặc
Trúc đã gãy.nhưng Mặc Trúc cũng không có chết lập tức ngay, nàng
ngã trên mặt đất, một bên run rẩy, một bên khó có thể tin mà nhìn chằm
chằm Mạnh Toàn, nhưng có lẽ, xuyên qua Mạnh Toàn nàng nhìn một nam nhân
khác, đó là người mà nàng ái mộ nhiều năm, là Tam gia mà lý do giết nàng cũng không cho nàng biết.
Nàng không cam lòng, nàng chết cũng không nhắm mắt.
Đáng tiếc mệnh không phải của nàng, đắc tội chủ tử, không muốn chết thì cũng phải chết.
Nam nhân mà Mặc Trúc trước khi chết tâm tâm niệm niêm, lúc này đang ngồi
bên cạnh Tiêu thị, nắm lấy bàn tay phải của Tiêu thị dán vào mặt mình,
từng đợt suy nghĩ trong lòng mà lo sợ. nếu như khôngphải nữ nhi trọng
sinh, nếu như thê tử chết thảm trên tay người khác, Lục Vanh cảm
thấy, hắn chẳng những sẽ sống áy náy cả đời, mà còn khi chết
cũng không thấy được nàng.
“ Tiêm Tiêm…”
Lục Vanh lẩm bẩm
gọi khuê danh của thê tử, môi hôn nhẹ lên mu bàn tay của nàng, động tác
ôn nhu, như nâng niu bảo vật, đôi mắt bị sương mù che lấp, nhưng lại
thấy được tia tàn nhẫn. Bích Đàm, Mặc Trúc đều đã chết, tên đầu sỏ gây
tội còn sống….
Lục Tuân, Lục Tuân!