Nhà thủy tạ(1) ven hồ, nhẹ nhàng thoải mái, tầm nhìn cũng rộng rãi, vị
trí của nam khách ở gần hoa viên của Phủ Quốc công, núi sông trùng điệp, có thể nói là một bước một cảnh sắc, hơn nữa mùa hè hoa cỏ sum xuê, đôi khi nghe được tiếng người, nhưng đi hơn vài bước mới có thể nhìn thấy.
“ Tiểu thư, chúng ta nên trở về thôi?” âm thanh của nam nhân ngày càng
gần, lòng Quế Viên càng bất an, nhỏ giọng mà khuyên nhủ chủ tử,. Trước
khi ra ngoài phu nhân luôn lệnh cho các nàng phải chăm sóc tốt cho tiểu
thư, nàng cũng đã đáp ứng tốt, nhưng bên này không chịu được tiểu thư
làm nũng quấn quýt, mà cả gan cùng tiểu thư hồ nháo, Quế Viên lo lắng
xảy ra chuyện gì, trở về sẽ bị phạt.
Lục Minh Ngọc mặc kệ nàng
ta, tiếp tục đi đến phía trước, nàng sống hai đời, chia cách cùng Sở Tùy cũng đã hơn nữa năm, nàng nhớ hắn. Lục Minh Ngọc cũng biết được, bây
giờ hình dáng của nàng chỉ là một tiểu hài tử, nếu như nhìn thấy thì Sở
Tùy cũng không đem lòng yêu thương nàng, nhưng chính là Lục Minh Ngọc
nhớ hắn, chẳng sợ nhìn nhiều hơn một chút, nếu không thì chuyến đi hôm
nay cũng uổng công vô ích.
“ Thời Khiêm, kì thi mùa thu sang năm ngươi có nắm chắc không?”
Bỗng nhiên phía trước truyền lại giọng nói. Lục Minh Ngọc giật mình, vội
vàng trốn trong rừng trúc, theo bản năng Quế Viên cũng đi theo nàng,
nàng ta muốn hỏi vì sao Lục Minh Ngọc phải trốn. Lục Minh Ngọc “
Xuỵt” một cái, dùng ánh mắt ý bảo Quế Viên nhỏ tiếng, sau đó quay đầu
lại, nhìn chằm chằm phía đối diện rồi tập trung lắng nghe.
Thời Khiêm là tên tự của Sở Tùy, nên nàng chắc chắn Sở Tùy đang ở phía trước.
“ không nắm chắc, cho nên mùa thu năm sau đệ không có tham gia kỳ thi.” Hai bóng
người đang tản bộ trên sân vắng,trong đó thiếu niên mặc trường bào màu
xanh chính là Sở Tùy, thoáng nhìn qua rừng, ánh mắt Sở Tùy khẽ biến, lắc lắc cây quạt xếp trong tay, rồi đi đến bên cạnh rừng trúc rồi dừng lại, xoay người lại, rồi tiếp tục giải thích cho bạn cùng trường: “ cha đệ
biết đệ đứng đầu khảo sát, nên cố ý đưa một phong thư từ Sơn Tây
đến, nói tuổi đệ còn nhỏ , chỉ biết vùi đầu vào đọc sách không hiểu được nỗi khổ của dân gian, khuyên đệ nên đi ra ngoài học hỏi ba năm, bổ sung kiến thức thực tiễn, để sau này thành gia lập nghiệp, thì không có thời gian ra ngoài học hỏi. Đệ cũng thấy phụ thân nói có lý, nên cuối tháng
chuẩn bị lên đường.”
“ Này…. Ra ngoài có rất nhiều bất tiện. đệ từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chịu được không?” Bạn cùng trường khiếp sợ mà hỏi.
Sở Tùy phe phẩy quạt cười: “ Nếu như ngay cả chuyện này này cũng
chịu không được, thì tương lai làm sao kiến công lập nghiệp, vì bá tánh
tạo phúc?”
“ Lòng Thời Khiêm kiên định, có chí hướng vươn xa, thật sự làm vi huynh bội phục.”
Sở Tùy cười khiêm tốn: “ Lý huynh quá khen, đừng nhìn đệ nói dễ nghe như vậy, có thể chịu khổ mộtchút thì ảo não trở về….”
Lý huynh nghe vậy cao giọng cười, còn Lục Minh Ngọc núp trong chỗ tối thì muốn khóc.
Bởi vì nàng biết được, Sở Tùy sẽ không ảo não mà trở về. Đời trước nàng giữ đạo hiếu ba năm, ba năm đó Sở Tùy luôn bên ngoài học hành, vốn còn muốn bên ngoài thêm một khoảng thời gian, nhưng vì lão Quốc Công qua đời nên Sở Tùy mới gấp gáp trở về giữ đạo hiếu, sau khi mãn tang mới gặp được
nàng, năm ấy nàng mười một tuổi, lúc ấy mới trêu đùa nàng, rồi từ từ
lưỡng tình.
Khi Sở Tùy đi ra ngoài học hỏi, lúc đó nàng không có
xuất hiện, sau khi sống lại, căn bản không nhớ tới chuyện này. hiện tại
đột nhiên nhớ lại, rồi nghĩ đến Sở Tùy phải rời khỏi kinh thành lâu như
vậy, tâm Lục Minh Ngọc tràn đầy mâu thuẫn, muốn hắn ở lại, nhưng cũng
biết được rõ ràng, nàng không có lí do cùng tư cách gì làm vậy, Sở
Tùy thật sự phải đi.
“ Hôm nay quý phủ có tiệc mừng, không bết
các hạ nấp ở trong tối, có ý đồ gì?” khi đi đến rừng trúc, Sở Tùy lấy cớ để Lý huynh đi trước, nhìn thấy người đã đi xa, lúc này Sở Tùy mới quay đầu lại rừng trúc, một bên phe phẩy quạt, một bên vân đạm phong khinh
mà hỏi.
Còn Lục Minh Ngọc thì đang đắm chìm trong nỗi ly biệt với Sở Tùy, nghe thấy cũng không có phản ứng gì, nhưng Quế Viên bên cạnh sợ hết hồn, khom người, nóng nảy mà hỏi nàng: “ Tiểu thư, Nhị công tử
phát hiện ra chúng ta, bây giờ phải làm sao a?” nàng ấy không biết tên
tự của Sở Tùy, nhưng cũng biết người đến là ai, lần này phủ Quốc Công mở tiệc cũng chính vì cọc hôn sự này.
Lục Minh Ngọc bị nàng ấy gọi
mà hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Quế Viên, Lục Minh Ngọc miễn
cưỡng cười, rồi tự nhiên tránh hố mà đi ra ngoài. đi ra ngoài thì nhìn
thấy Sở Tùy một thân màu lục đứng chờ bên ngoài, khuôn mặt vẫn có tính
trẻ con trắng nõn như ngọc, đôi mắt phượng kinh ngạc nhìn nàng.
Lục Minh Ngọc cười, cười so với khóc còn khó coi hơn, ngẩn ngơ nhìn tướng công quen thuộc nhưng cũng xa lạ.
Gương mặt tiểu cô nương trắng bệch, đôi mắt đào hòa sáng như nước vừa đau khổ vừa ủy khuất nhìn hắn, giống như sắp khóc. Sở Tùy nhanh chóng cho rằng
Lục Minh Ngọc bị mình dọa sợ rồi, mới vội vàng gấp quạt lại, đi tới khom người xuống ôn nhu mà dỗ tiểu cô nương: “ A Noãn đừng sợ, biểu cữu cữu
chỉ hù dọa con thôi, tuyệt đối không nói cho nương con biết.”
Khi còn nhỏ Sở Tùy cũng chạy loạn khắp nơi, thường bị mẫu thân răn dạy, bởi vậy hắn nghĩ mình thông minh mà cho rằng Lục Minh Ngọc cũng lo lắng
chuyện này.
“ Ta không thích gọi ngươi là biểu cữu cữu.” Lục Minh Ngọc đang khó chịu trong lòng, không ngờ lại nghe hắn tự xưng mình là
biểu cữu cữu.
Sở Tùy nhìn khuôn mặt lã chã khóc của nàng, bất đắc dĩ nói: “ Được, vậy A Noãn gọi ta là Nhị ca đi, nhưng chỉ được lén gọi
thôi.” Bằng không tiểu cô nương gọi đại ca là biểu cữu còn hắn lại là
Nhị ca, nếu như so sánh hai người, không phải hắn so với đại ca
kém một bậc sao? Tuy rằng dựa vào tuổi tác, Lục Minh Ngọc gọi hắn là Nhị ca thì càng thích hợp hơn.
Lục Minh Ngọc có chút vừa ý, cúi đầu
lấy túi tiền trong túi đưa cho hắn: “ Nhị ca, chúc ngươi thi đứng đầu,
đây là để vật nhỏ muội tặng huynh, là chính muội thêu đó, chúc Nhị ra
ngoài học hỏi trở về., trúng liên tiếp tam nguyên(2).”
Sở Tùy
ngoài ý muốn cực kì, hắn không nghĩ tới cái này nhưng tiểu cô nương bảy
tuổi mà hắn chưa nóiđược mấy câu trước đó còn trêu ghẹo mà lại chuẩn bị
lễ vật cho hắn. Nhận túi tiến hắn xem tỉ mỉ, phát hiện đường may tinh
xảo, trên mặt còn có thêu trái đào đẹp đẽ, Sở Tùy cũng ngầm hiểu, cái
túi này khẳng định không phải Lục Minh Ngọc thêu, nhưng thấy Lục Minh
Ngọc ngoan ngoãn lễ phép, tặng lễ vật cho hắn cũng là thực sự chân
thành.
“A Noãn thật ngoan, chờ sau khi Nhị ca trở về,
cũng sẽ mang cho muội quà.” Sở Tùy ôn nhu cười nói, sau đó nghiêm túc
đem lễ vật bỏ vào trong ngực.
Lục Minh Ngọc quá nhớ hắn, cũng luyến
tiếc hắn đi, không kiềm được nước mắt tuôn xuống, lại sợ bị Sở Tùy nhìn
thấy mà không thể giải thích, Lục Minh Ngọc nhanh chóng cúi đầu, xoay
người bỏ chạy. Trước sau khác biệt như vậy, Sở Tùy không hiểu mà rượt
theo nàng: “A Noãn, muội làm sao vậy?” không biết có phải ảo giác
hay không, thế nhưng hắn thấy tiểu cô nương khóc.
Lục Minh Ngọc
sao không khóc được? So với đời trước hắn đi công vụ ở Sơn Tay còn luyến tiếc hơn, càng nghĩ nước mắt tuôn như mưa. Thấy Sở Tùy đuổi theo đằng
sau, Lục Minh Ngọc vừa lau nước mắt, vừa chạy nhanh hơn, rõ ràng rất
nhớ hắn nhưng lúc này không muốn để hắn ngăn lại mà hỏi rõ chuyện tình.
Chỉ lo chạy, không để ý đến cua quẹo mà đụng phải người.
Cả người mờ mịt, thân hình nhỏ không chịu khống chế mà ngã ra sau, không ngờ
được người dùng sức nắm lại. Lục Minh Ngọc nhanh chóng ngẩng đầu lên,
thấy Sở Hành lui về sau hai bước, nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy
nước mắt của nàng: “ Có người khi dễ ngươi?” hắn không thích bàn tán
cùng văn nhân, sau khi gặp qua đoàn người Lục gia, Sở Hành tạm thời trở
về phòng ngồi nghỉ một lát rồi mới trở lại tiếp khách, nhưng vừa đi đến
bên này thì đụng phải Lục Minh Ngọc đang hoang mang chạy tới.
Lục Minh Ngọc vừa lau nhanh nước mắt vừa lắc đầu.
Sở Tùy đang đuổi theo đằng sau, nhìn thấy huynh trưởng nên thả chậm bước
chân, vừa định chào hỏi, thì khuôn mặt lạnh lẽo đã mở miệng trước, trừng mắt hỏi hắn: “ Ngươi khi dễ Tứ tiểu thư?”
Cái đường đệ này
của hắn, ngày thường rất thích trêu ghẹo hai muội muội trong nhà, thế
nhưng bây giờ lại khi dễ Lục Minh Ngọc, lại nghĩ đến Tiêu Hoán đối với
Lục Minh Ngọc thân thiết, Sở Hành hận rèn sắt không thành thép. Kiếp
trước khi đường đệ thú Lục Minh Ngọc đã hai mươi hai, lúc đó đường đệ
ngọc thụ lâm phong, hành sự ổn trọng, đương nhiên đệ muội sẽ thích, còn
đệ muội sau khi trọng sinh, lỡ như chướng mắt đường đệ lúc này, quyết
định tái giá thì làm sao?
Sở Tùy oan uổng muốn chết, nhưng lại
kính sợ đường huynh uy nghiêm này, Sở Tùy bước nhanh lại bên cạnh Lục
Minh Ngọc, hy vọng tiểu cô nương giải thích cho hắn: “A Noãn,
muội nói xem ta có khi dễ muội không?”
Vành mắt Lục Minh Ngọc
hồng hồng, nhìn vạt áo của Sở Tùy, nàng ủy khuất mà cắn cắn môi, sau đó
trốn sau lưng Sở Hành dùng giọng điệu căm giận mà cáo trạng: “ biểu cữu
cữu, hắn làm hư tóc ta, ngươi giúp ta đánh đánh hắn.” Nàng hiện tại chỉ
muốn rời đi, tránh cho Sở Tùy quấn quýt, đành phải mượn Sở Hành
ngăn hắn, còn nói dối oan uổng người khác, thì sau này đều là
người một nhà, nàng oan uổng Sở Tùy một cái thì có làm sao? Dù sao cũng
chính do Sở Tùy làm nàng khóc.
Nghĩ đến đây Lục Minh Ngọc trừng mắt liếc Sở Tùy một cái.
Sở Tùy thật sự oan còn hơn so với Đậu Nga, muốn kéo tiểu cô nương qua đây
để giảng cho nàng hiểu đạo lý, đột nhiên Sở Hành quát hắn: “ Thời
Khiêm.”
Sở Tùy sợ tới mức rút tay về, Lục Minh Ngọc nhân cơ hội
này kéo Quế Viên còn đang ngu ngốc khônghiểu chuyện gì bỏ chạy, đợi
chạy đi xa Lục Minh Ngọc mới quay đầu lại, nhìn thấy Sở Tùy cúi thấp đầu ngoan ngoãn để cho Sở Hành giáo huấn, ma xui quỷ khiến mà tâm tình của
Lục Minh Ngọc tốt lên không ít. Được, đi thì cứ đi đi, trước sau gì Sở
Tùy cũng sẽ trở về, chờ sau khi hắn chờ về gặp nàng lớn lên, lúc
đó sẽ chủ động chọc nàng vui, khi đó nàng sẽ đem “ thù” bây giờ báo
lại hắn.
đi đến phòng rửa mặt để mọi người nhìn không ra vừa mới khóc, không có việc gì Lục Minh Ngọc mới trở về Ngô Đồng Viên.
Các tiểu cô nương không còn ở đây nữa, Lục Minh Ngọc lưu luyến mà nhìn cây
ngô đồng quen thuộc, chuẩn bì đi vòng về nhà thủy tạ bên kia, đi được
mấy bước, Lục Minh Ngọc phát hiện một viên nam châu lớn, nhìn rất quen
mắt, không biết là từ trong giày của Sở Tương hay là của Sở Doanh nữa.
Lục Minh Ngọc nhặt viên nam châu lên, cũng không đi dạo mà mang theo Quế Viên quay về nhà thủy tạ.
trên đường trở về thì gặp Đại phu nhân.
“A Noãn vừa đi đâu vậy??” nhìn thấy tiểu chất nữ, Đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra, sợ tiểu hài tử gặp chuyện,
Lục Minh Ngọc ngọt ngào làm nũng, lấy cớ qua loa, nàng đem nam châu giao
cho trưởng bối: “ Đại bá mẫu, nam châu này hình như trên giày của tỷ
muội Sở gia, Doanh Doanh Tương Tương có đi tìm không?”
Vẻ mặt Đại phu nhân kinh ngạc, cầm lấy nam châu đánh giá: “ không có người tìm
kiếm, A Noãn xác định nam châu này là của các nàng?”
Lục Minh Ngọc gật đầu, giải thích một phen: “ Có phải các nàng còn chưa biết?”
Đại phu nhân không nói tiếp, đi dạo khó nhặt được nam châu thượng đẳng như
vậy, trong lòng tính toán nhanh chóng. Nắm tay Lục Minh Ngọc
qua một bên, Đại phu nhân ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai của tiểu chất
nữ dặn dò nói: “ A Noãn, đại bá mẫu có một việc cần ngươi giúp đỡ, A
Noãn nguyện ý giúp bá mẫu không?”
Lục Minh Ngọc ngi hoặc mà chớp chớp mắt: “ Đại bá mẫu muốn ta giúp cái gì?”
Đại phu nhân đưa hạt nam châu lên, nhỏ giọng nói: “ chút nữa mặc kệ xảy ra
chuyện gì, A Noãn đều làm bộ không nhặt được hạt nam châu này,
cũng không được nói cho bất kì ai, về nhà cũng không được nói cho nương
ngươi biết, được không?”
Lục Minh Ngọc không phải là tiểu hài tử
chân chính, tỏ vẻ ngây thơ lắc đầu. Nếu đại bá mẫu không chịu nói cho
nàng nghe nguyên nhân, nàng sẽ không đáp ứng.
~ Chú Thích~
(1) Nhà thủy tạ: