Lục Minh Ngọc đứng trước cửa sổ tịnh phòng, yên lặng cầm phong bao đỏ
lên lắc nhẹ một cái, bên trong thứ gì đó liền rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
Là một chiếc kim quả tử sáng chói bằng vàng ròng, kích
thước cũng giống với các kim quả tử bình thường khác, khoảng bằng nữa
lòng bàn tay của Lục Minh Ngọc, nhưng chiếc kim quả tử này được khắc
thành một chú Tiểu Mã câu, thân mình mập mạp trơn trượt bóng loáng, bốn
chiếc vó ngựa cố ý khắc thật tròn, dáng điệu thơ ngây khả ái. Đuôi ngựa
cùng dúm lông mao trên đầu Tiểu Mã câu chạm trổ rất giống nhau hơi uốn
cong lên, vô cùng tinh tế, giống như đang vũ động theo chiều gió,
đáng yêu nhất là cặp lỗ tai tròn trịa, còn có đôi mắt đen lúng liếng
cùng lỗ mũi tròn trịa như các bé nhi đồng, thoạt nhìn như đang cười.
Lục Minh Ngọc là đại cô nương, nhưng đại cô nương cũng thích các
vật nhỏ đáng yêu, Lục Minh Ngọc nâng tiểu kim mã lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, tiểu kim mã lòe lòe sáng, tựa như tiểu thần mã của
thiên đình thất lạc hạ phàm, Lục Minh Ngọc nhìn đến tâm cũng mềm mại.
Đây là lễ vật năm nay nàng cảm thấy hợp ý nhất, ngoại công tặng đại kim cá
chép, tổ phụ đưa đại kim nguyên bảo, phụ thân đưa hộp trang sức bằng
vàng, Hoàng thượng thưởng một chiếc vòng cổ cũng bằng vàng, cộng lại
cũng không bằng chú kim mã câu nho nhỏ nàng thích nhất này. Đem phong
bao hồng của Sở Tùy bỏ trên cửa sổ, Lục Minh Ngọc xoay qua chỗ khác,
lưng dựa vào cửa sổ, cúi đầu thưởng thức.
Nàng thích, nhưng cái thích này chậm rãi bị nghi hoặc thay thế.
Lục Minh Ngọc sờ sờ lỗ tai Tiểu Mã câu, nghĩ tới Sở Hành đưa cho hai cái
kim quả tử cho hai vị đệ đệ, vì sao đến nàng, lại là vật cầm tinh theo
tuổi của nàng? Năm trước nàng vì để tỏ lòng cảm kích, tặng Sở
Hành một tượng điêu khắc Tiểu Mã câu bằng gỗ, Sở Hành nhân cơ hội mừng
tuổi nàng làm một chú tiểu kim mã xem như đáp lễ?
Hình như chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Nhìn vật nhỏ này xem, nếu đem tiểu kim mã tinh xảo này ra ngoài nhất
định sẽ bị tiểu hài tử tranh mua, lại nghĩ đến đêm giao thừa năm đó,
nàng tiến cung chúc tết, gặp Sở Hành vẫn một bộ lạnh lùng uy nghiêm, Lục Minh Ngọc thật sự không thể tưởng tượng nổi khi Sở Hành quyết định tặng nàng lễ vật này trong lòng lúc đó đang nghĩ gì, thần thái ra sao?......
Nhưng bất luận như thế nào, Lục Minh Ngọc đều thực thích.
Đem Tiểu Mã câu giấu vào trong túi tay áo, Lục Minh Ngọc quyết định lát
nữa sẽ bỏ một chiếc kim quả tử thông thường vào phong bao đỏ của Sở
Hành, miễn cho lát nữa nàng đem ra trước mặt tổ mẫu hoặc bọn nha hoàn
nhìn thấy Tiểu Mã câu lại suy nghĩ nhiều., Lục Minh Ngọc quay đầu, nhìn
chằm chằm vào phong bao đỏ cùa Sở Tùy, môi mím chặt, vẫn quyết định mở
ra.
Bên trong là một chú tiểu Ngọc mã được điêu khắc bằng bạch ngọc dương chi
Ngọc khí thanh nhã, dưới ánh mặt trời oánh nhuận trong sáng, mang
đến một loại khí tức yên tĩnh xa xưa, khiến nàng không kiềm lòng được
lại nhớ chuyện xưa.
Kiếp trước khi nàng sinh nhật 14 tuổi, xuân
về hoa nở, Sở Tùy làm bộ đến tìm đại đường huynh, sau đó ở trong hoa
viên gặp được tiểu cô nương các nàng. Khi đó Lục Minh Ngọc
cùng hắn đã lưỡng tình tương duyệt, biết Sở Tùy cố ý đến vì nàng mừng
sinh nhật, sau khi hiểu ánh mắt của Sở Tùy, Lục Minh Ngọc liền vụng trộm cùng hắn gặp mặt riêng.
Dưới tàng cây xanh biếc, Sở Tùy từ phía
sau tới gần nàng, Lục Minh Ngọc nghe được thanh âm muốn xoay người,
trước mắt đột nhiên hạ xuống một quả bạch ngọc ngọc bội, ở giữa điêu
khắc một Tiểu Mã trông rất sống động, trên vòng ngọc có khắc “Vĩnh kết
ngọc tâm”.
“Thích không?” Nàng xem ngọc xem đến ngây người, Sở
Tùy chậm rãi đi vòng đến trước mặt nàng, thân ảnh cao lớn đem nàng bao
phủ. Lục Minh Ngọc ngẩng đầu, Sở Tùy mắt phượng sáng ngời, một tay giơ
chiếc ngọc bội, tay kia lại lấy ra một quả kim tử khác giống như đúc
bạch ngọc ngọc bội hắn đangcầm, chỉ khác dòng chữ “Sinh tử tướng tùy.”
Vĩnh kết ngọc tâm, sinh tử tướng tùy.
Tầm mắt mơ hồ, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại.
Sinh tử tướng tùy sao? hắn cái gì cũng đều gạt nàng, cuối cùng nàng chết thê thảm cùng hắn xa tận cuối trời.
Có lẽ tại lúc nàng chết đi, nàng cùng Sở Tùy duyên phận liền chặt đứt.
Mở to mắt, Lục Minh Ngọc nhìn ngọc bội Sở Tùy, mu bàn tay vừa lật, ngọc bội “Đinh” một tiếng rơi trênmặt đất, vỡ thành hai nửa.
Ngọc nát, Lục Minh Ngọc lại nở nụ cười, xoay người nhặt những mảng ngọc vỡ
lên cũng bỏ vào trong túi ống tay áo, Lục Minh Ngọc nâng tay lau khóe
mắt, thở phào một hơi, rồi đi ra ngoài. Tổ mẫu bên kia và khách nhân đến ngày càng nhiều, Lục Minh Ngọc tiếp tục đi giúp tổ mẫu thu hồi tiền
vốn, sau khi ngồi một lúc lâu, cười đến mặt đều cương cứng, rốt cuộc lễ
cũng xong, nàng cùng vài khuê tú đi vào trong viện cho thoáng khí.
“A Noãn tỷ tỷ, tỷ qua đây đá cầu với bọn muội đi?”
Sở Tương không biết từ đâu tìm được một quả cầu bằng lông gà rừng, đứng
chung với Sở Doanh, thân thiện hướng nàng ngoắc, bên cạnh còn có ba vị
tiểu cô nương tầm 10 tuổi. Lục Minh Ngọc nhìn mặt Sở Tương cùng Sở Tùy
có vài phần giống nhau, cười gật gật đầu, từ trong hành lang đi xuống,
sáu người chia làm hai đội, đấu xem đội nào đá nhiều nhất.
Lúc Sở Doanh đá, Lục Minh Ngọc, Sở Tương sóng vai đứng ở một bên. Quả
cầu không thành thật, lúc bay sang đông lúc lại bay sang bên tây, Sở
Doanh đỏ mặt đuổi theo, Sở Tương hưng phấn cũng theo sau luôn miệng
khích lệ, ánh mắt nhìn chằm chằm đường tỷ, không lưu ý đụng
vào một người. Sở Tương hốt hoảng, nghiêng đầu xem, phát hiện người nàng đụng trúng lại là Lục Minh Ngọc.
“A Noãn tỷ tỷ, ta đụng trúng tỷ có đau không?” Sở Tương tính cách ương ngạnh, nhưng đối với người mình
thích lại rất tốt, quan tâm hỏi.
“không có việc gì, một chút
cũng không đau.” Lục Minh Ngọc cười nói, lui ra phía sau từng bước, tầm
mắt bỗng nhiên rơi xuống trên đất,“A, ngọc bội rớt......”
Sở
Tương cúi đầu, chỉ thấy trên đất cùng chỗ ngọc bội đã văng thành bốn
mảnh, nàng ngây dại, Lục Minh Ngọc xoay người ngồi xổm xuống, đem bốn
mảnh ngọc bội nhặt lên, ráp lại thành hình dạng ban đầu. Sở Tương nhận
ra đó là một Tiểu Mã, chạm trổ bằng ngọc vừa thấy cũng rất quý báu, nghĩ đến ngọc bội là vì nàng mà vỡ nát, Sở Tương cực kì ảo não, tiến đến bên người Lục Minh Ngọc bồi tội,“A Noãn tỷ tỷ, đều là ta không tốt, ta đền
cho tỷ nhé?”
Tiểu cô nương vẻ mặt thành thật, cùng với thái độ khi
chất vấn Trần Liên Song giấu viên nam châu hoàn toàn tương phản, Lục
Minh Ngọc không khỏi có chút áy náy, nhưng nàng không có biện pháp khác, nếu nhờ người đem ngọc bội trả lại cho Sở Tùy sẽ dễ dàng bị lộ ra
ngoài. Còn như nàng giữ lại chẳng khác nào trúng ý của Sở Tùy? Hơn nữa
Lục Minh Ngọc cũng không muốn giữ chiếc ngọc bội này. Chỉ có làm như
vậy, mới làm cho Sở Tùy biết được tâm ý của mình.
“không cần không cần, là ta chính mình không giữ vững, dù sao cũng không phải vật quan trọng, Tương Tương không cần tự trách ” Lục Minh Ngọc đặc biệt ôn nhu an ủi Sở Tương, bù đắp sự áy náy đối với Sở Tương, khi đến phiên Lục Minh Ngọc
đá cầu, Lục Minh Ngọc đá rất tập trung, chẳng những đuổi kịp đội bạn,
còn hơn rất nhiều.
Sở Tương, Sở Doanh cực kỳ vui mừng, đã quên mất chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.
Giữa trưa dùng xong tiệc, người của Sở quốc công hồi phủ.
Để ý một người, cho dù không gặp mặt, cũng muốn biết hôm nay nàng làm gì.
Trở lại chi thứ hai, hảo ca ca Sở Tùy đến sân của nàng đưa muội muội trở về, Sở Tương thật cao hứng, trên đường cùng huynh trưởng vừa nói vừa
cười. Sở Tùy cố ý dẫn muội muội tán gẫu Lục Minh Ngọc, Sở Tương mới 10
tuổi, nghe không hiểu huynh trưởng có tâm tư khác, nghĩ nghĩ, cảm xúc
xuống thấp, giận dữ nói:“Nhị ca, muội hôm nay đụng phải A Noãn tỷ tỷ,
hại ngọc bội của tỷ ấy rơi xuống đất, bể nát.”
Sở Tùy kinh ngạc, ngọc bội tùy thân của Lục Minh Ngọc đeo, khẳng định là thứ tốt, không khỏi hỏi muội muội,“Nàng có giận không?”
Nghĩ đến phản ứng của Lục Minh Ngọc, Sở Tương nhoẻn cười, ngửa đầu nhìn
huynh trưởng,“không có, A Noãn tỷ tỷ nói cũng không phải vật quan
trọng.”
Muội muội cười đến thiên chân vô tà, Sở Tùy ma xui quỷ
khiến, lại giống như từ trên mặt muội muội thấy được Lục Minh Ngọc giảo
hoạt cười. Suy nghĩ một lúc, Sở Tùy âm thầm cắn răng, ôm một tia hy vọng cùng muội muội xác nhận,“Tương Tương có thấy hình dạng ngọc bội của
nàng không?”
“Là thất Tiểu Mã, thật đẹp mắt, muội cảm thấy rất
đáng tiếc, may mà A Noãn tỷ tỷ không thích, bằng không nàng nhất định
giận muội.”
Nghe muội muội nói ngọc bội hình ngựa, sắc mặt Sở Tùy liền trở nên khó coi, muội muội còn nói Lục Minh Ngọc không thích, Sở
Tùy hoàn toàn tức giận, nắm chặt tay, hận không thể đem Lục Minh Ngọc
trói lại, hảo hảo giáo huấn một phen. Nhưng mà ngay sau đó, nhớ đến Lục
Minh Ngọc tránh ở phía sau huynh trưởng diễu võ dương oai bộ dáng vô
cùng xinh đẹp, Sở Tùy lại nở nụ cười, trong mắt phượng tất cả đều là
sung sướng.
Được a, hắn thật sự là xem thường nha đầu kia, đủ
quyết tâm lại cũng đủ giảo hoạt, nàng càng muốn hắn tức giận, hắn lại
càng muốn thu phục tiểu mã hoang dã này, nhìn xem khi nàng ngoan
ngoãn, sẽ có bao nhiêu thiên kiều bá mị.
~
Quăng bể ngọc bội của Sở Tùy cho thực ngoạn mục, Lục Minh Ngọc mấy ngày nay đều cảm thấy thực vui vẻ thoải mái.
Qua mồng mười, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập ngũ vị từ từ phai nhạt, đảo mắt đi ra mười lăm tết Nguyên Tiêu. Tết Nguyên Tiêu qua đi, vô luận quan viên dân chúng, đều chính thức bắt đầu 1 năm mới bận rộn, bởi vậy
từ người lớn đến trẻ nhỏ đều phá lệ quý trọng tháng giêng này, vào ngày
hội cuối cùng, hoàng hôn chưa đến, các phường lên đèn lung linh, các cửa hàng bên đường mọc lên như nấm sau mưa bắt đầu náo nhiệt.
Bên
cửa sổ một nhã gian ở lầu hai của Nhất Phẩm trai, tổ phụ Lục Trảm uy
nghiêm rốt cuộc cũng buông đũa xuống, nhãn tình Lục Hoài Ngọc sáng lên,
lập tức đứng lên, vòng qua, ngồi sau lưng Lục Minh Ngọc, hai tay khoát
lên đầu vai muội muội, nhảy nhót xin chỉ thị:“Tổ phụ, chúng con có
thể đi chưa?”
Bác, đại tỷ tỷ đều đính hôn, đêm nay chỉ có thể đãi ở nhà ngắm hoa đăng, Lục Hoài Ngọc cùng Lục Minh Ngọc thương lượng
xong, hai người muốn cùng mấy vị huynh trưởng ngắm đèn, buổi tối vui
chơi thống khoái một trận.
Lục Trảm đưa mắt nhìn cách ăn mặc của
tôn tử cùng tôn nữ, mắt hổ lại dời về phía Lục Gia Bình, Lục Gia An,
nghiêm mặt nói:“ trên đường đi, các ngươi hảo hảo chiếu cố bọn muội
muội, nếu các nàng có nửa phần sơ xuất, trở về đánh gãy một chân mỗi
người các ngươi.”
Lục Trảm trước giờ đe dọa tôn tử bọn hắn cũng
chỉ có một câu này, Lục gia huynh đệ nghe mãi cũng thành quen, bất quá
trưởng tôn Lục Gia Bình vẫn ra mặt, trịnh trọng cam đoan chắc chắn chăm
sóc hảo hai tiểu muội muội. hắn 19 tuổi, bộ dạng lưng hùm vai gấu,
thuở nhỏ tập võ thân thủ không tầm thường, lại tính tình trầm ổn quy củ, đem các cháu gái giao cho trưởng tôn quản lý, Lục Trảm thực yên tâm.
Bàn giao xong, huynh muội bốn người vừa nói vừa cười đi xuống lầu, hộ vệ theo phía sau.
Hằng nhi, Sùng nhi trông mong nhìn theo, Hằng nhi gan lớn, lại cùng tổ phụ làm nũng,“Tổ phụ, con cũng muốn đi cùng các đại ca.”
Lục Trảm lắc đầu, ngữ khí không thương lượng,“Hai người các ngươi đi theo tổ phụ tổ mẫu.”
Đứa bé 7, 8 tuổi phải do người lớn trông coi,. Nếu không đến khi mãi chơi, bọn đại ca sẽ không quản được.
Hằng nhi chu miệng, mắt to cầu xin chuyển sang tổ mẫu.
Chu thị từ ái cười,“Hằng nhi nghe lời, trong chốc lát tổ mẫu cho ngươi lấy lòng ăn.”
Tổ mẫu không hỗ trợ, Hằng nhi chỉ có thể nhận mệnh, nghĩ đến đệ đệ bị cha
mẹ mang đi ngắm đèn, bị quản càng nghiêm hơn, mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu.
trên đường, huynh muội Lục Minh Ngọc bốn người vừa mới đi ra không lâu, liền đụng phải nhóm 3 người quen thứ nhất.
“A Noãn, thật là đúng dịp a, các ngươi cũng đi ra ngắm đèn ah?”
Người càng lúc càng đông, từ hướng ngược lại thiếu niên lang một thân y phục
màu đỏ đang đi tới chỗ bọn họ, nương theo ánh đèn con ngươi đen yên lặng di động nhìn Lục Minh Ngọc, có điểm kinh diễm