Mặt trời đỏ rực lặn dần về phía tây, Lục Minh Ngọc ngồi trong khuê phòng của cô cô Lục Quân, vẫn thậtluyến tiếc không muốn rời đi.
Kiếp
trước cô cô cũng tiến cung vào khoảng thời gian này, một người tốt đẹp
như thế, nhưng chỉ vừa tiến cung được một năm thì đã mất. Ngày mai người mà cô cô sẽ gả là Diêu Ký Đình, một nam nhân có gia đình với nhân khẩu
ít ỏi, cũng không có nha hoàn thông phòng hay là di nương thiếp thất,
nhưng Lục Minh Ngọc vẫn cứ lo lắng, thật hận không thể giữ mãi cô cô ở
nhà, vĩnh viễn không cần xuất giá.
“cô cô, cô cô rảnh thì về
nhiều chút...” Lục Minh Ngọc ngồi kề sát ngay bên cạnh cô cô mình, ôm
lấy cánh tay Lục Quân, cực kỳ thân thiết.
Sắp tới ngày xuất giá, Lục Quân ngoại trừ cảm giác xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ của chất nữ, khẽ ừ.
Tiêu thị cùng mẹ chồng ngồi ở gian ngoài, cho hai cô cháu các nàng thời gian tâm sự, nhưng thấy nữ nhi mãi vẫn không ra, Tiêu thị nhìn nhìn sắc
trời, cười đi vào nội thất, nói với nữ nhi: “Được rồi A Noãn, chúng ta
biết nhà của cô cô ở đâu mà, nếu con còn điều gì luyến tiếc thì lúc nào
cũng có thể qua đó gõ cửa. Thôi, sáng mai cô cô của con phải dậy sớm,
tối nay để nàng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Cha chồng đã phái người
tới hỏi thăm hai lần, khẳng định là có lời muốn căn dặn nữ nhi, Tiêu thị là mẫu thân, hiểu được tâm trạng của cha chồng mình lúc này.
“Vậy cô cô đi ngủ sớm một chút, sáng mai ta lại qua nữa.” Lục Minh Ngọc lưu luyến nói.
Lục Quân muốn đứng dậy tiễn khách, Tiêu thị đúng lúcngăn lại. Nhìn cô em
chồng mà mình gần như là nhìn nàng lớn lên, trong mắt Tiêu thị cũng toát ra vẻ luyến tiếc, ôn nhu dặn dò: “A Quân, mặc kệ đi đến đâu, phải
nhớ rõ, muội còn có ca ca ruột tẩu tử ruột, có bất cứ tâm sự hay bị uất
ức gì mà không mở lời được với mẹ, thì muội có thể nói cho tẩu biết,
hoặc nói cho A Noãn. Đừng vì đã xuất giá mà sinh ra cảm giác ngăn cách
với nhà mẹ đẻ, biết không? Haiz, muội quá hiền, tẩu thật sự rất lo lắng. Tối hôm qua Tam ca của muội thức trắng cả đêm, đừng thấy chàng ấy ở
trước mặt muội ngậm chặt miệng lại, nhưng trong lòng thật ra
thương yêu lo lắng cho muội lắm đấy.”
Những lời dặn dò dịu dàng
của tẩu tử khiến Lục Quân nhớ lại những năm qua đã chung sống với ca ca
tẩu tử như thế nào, hốc mắt chợt chua xót, chôn đầu trong lòng Tiêu thị.
Tiêu thị nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài mềm mượt của cô em chồng, ánh mắt
phức tạp. Đường huynh Minh Huệ đế là một Hoàng thượng tốt, yêu dân như
con, nhưng Minh Huệ đế tuyệt đối không thích hợp để kết đôi
với một cô nương đơn thuần như Lục Quân. Ngài có một đám phi tần trong
hậu cung chuyên đi tranh thủ tình cảm là đủ rồi, còn Lục Quân, nàng vẫn
nên sống cuộc đời bình an với Diêu Ký Đình thôi.
Sau khi dặn dò thêm hai câu, Tiêu thị dẫn nữ nhi rời đi.
Mẹ con hai người vừa mới rời khỏi, Lục Trảm lập tức đi tới, còn dắt theo
Sùng nhi. Lúc này vừa vặn đến giờ cơm, cả nhà bốn người cùng ăn chung.
“Tỷ tỷ, ngày mai đệ cũng đi tiễn tỷ.” Sùng nhi7 tuổi ngồi cạnh tỷ tỷ mình,
sung sướng cắn một miệng đầy giò heo, nghiêng đầu cười nói với tỷ tỷ.
Lúc này vẫn còn chưa xa rời tỷ tỷ, nên bé trai chưa từng trải nghiệm cảm giác sau khi tỷ tỷ xuất giá sẽ ở lại nhà người khác là như thế nào, vì
vậy hiện giờ hắn chỉ cảm thấy hưng phấn vì ngày mai sẽ có tiệc vui.
Người mà Lục Quân không nỡ xa rời nhất chính là đệ đệ của mình, vậy mà bé
trai lúc này lại vô tâm vô tình hớn ha hớn hở, lòng nàng chua xót, miễn
cưỡng cười cưởi đáp lại, gắp thêm miếng rau cho đệ đệ.
Chu thị ăn được vài miếng thì không nuốt trôi được nữa, ngồi bên cạnh nhìn chăm
chú vào nữ nhi mình, không hề chớp mắt. Bà vẫn còn nhớ như in hình ảnh
lúc nữ nhi vừa mới sinh ra, mười mấy năm này chỉ thoáng qua như mười mấy cái chớp mắt, nhoáng cái nữ nhi đã trưởng thành, đã sắp gả đến nhà
người khác, Chu thị vừa vui mừng vừa khó chịu. Con trai có vợ có con,
phải chiếu cố cho vợ con của hắn, quan hệ với bà cũng dần dần xa cách,
bây giờ đến lượt nữ nhi sắp rời bà mà đi...
Chu thị cúi đầu, lặng lẽ lau vệt nước mắt.
Lục Trảm thấy vậy, bỗng nhiên cơm canh cũng trở nên vô vị. Ông có năm
trai một gái, người mà ông hiểu rõ nhất cũng chính là nữ nhi, nhưng nữ
nhi bảo bối của ông chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta đoạt đi mất, mà
ông thì lại chẳng có cớ gì để ngăn cản cả. Tuy Lục Trảm là nam nhân,
nhưng ông cũng là trượng phu, còn nhớ trên đường vào kinh thê tử
mình không chỉ một lần khóc trộm vì nhớ nhà, hơn nữa càng khiến ông khắc cốt ghi tâm là thê tử từng bị mình vắng vẻ nhiều năm đến thế. Nữ nhi
giống thê tử, cũng nhu nhược yếu đuối, có khi nào gả sang đó bị Diêu Ký
Đình chèn ép, nữ nhi cũng sẽ ngây ngốc chịu đựng giống như thê tử không?
Sau khi ăn xong Sùng nhi trở về viện của hắn, Lục Quân nhìn nhìn người cha
nghiêm khắc đang ngồi trên ghế thái sư, đoán được phụ thân cũng có lời
muốn căn dặn, liền nhu thuận cúi đầu, chờ phụ thân mở miệng.
Nhưng Lục Trảm vẫn chỉ mím môi không nói, không thể nào nhìn ra được ông đang nghĩ gì.
Đêm nay Chu thị muốn ngủ cùng với nữ nhi, còn phải dạy cho nữ nhi làm tân
nương tử thế nào, nay thấy trượng phu mãi không mở miệng, Lục
Quân không vội, nhưng Chu thị lại nóng nảy, nhỏ giọng thúc giục:
“không phải chàng có chuyện muốn nói với A Quân à?” Có thì nói nhanh
lên, không có thì mau về tiền viện, đừng ngồi đây cản trở bà.
Lục Trảm liếc mắt nhìn thê tử một cái, sau đó lại trở về trên người nữ nhi, thoáng nhìn bờ môi cong cong mỉm cười của nữ nhi, Lục Trảm ho khụ
khụ, không mấy tự nhiên đứng dậy, vốn định nói năng dịu dàng, nhưng vừ
mở miệng thì lại mang theo chút cảm giác tức tối khó mà khống chế, “A
Quân, mai là con xuất giá rồi, vi phụ chỉ muốn nói với con một câu thôi, nếu Diêu gia dám để cho con chịu bất cứ mộtnỗi tủi nhục nào, bất luận
là lớn hay nhỏ, con cứ việc nói với vi phụ, vi phụ lập tức đón con về
nhà.”
Nàng là nữ nhi mà ông ngàn chiều vạn sủng, ở nhà chồng có
thể sống vui vẻ thì thôi không nói làm gì, nhưng chỉ cần nàng phải chịu
nhịn nhục dù chỉ là một điều nhỏ nhặt, Lục Trảm ông nhất định sẽ lập tức đón nữ nhi về mà tiếp tục sủng ái, không bao giờ bỏ mặc nữ nhi.
Phụ thân nói giọng uy nghiêm, nhưng Lục Quân lại cảm nhận được tình
thương yêu mà phụ thân dành cho nàng. Giờ khắc này, Lục Quân rốt
cuộc không thể áp chế được cảm giác băn khoăn lo lắng cùng luyến tiếc
khi sắp gả nữa, nước mắt tràn mi. Nàng cúi đầu gạt lệ, nghẹn ngào gật
đầu, “Nữ nhi biết, phụ thân yên tâm đi.” Nàng sẽ làm một thê tử
tốt, sẽ sống thật hạnh phúc cùng Diêu Ký Đình, tuyệt đối không để cho
người nhà nhớ thương lo lắng.
Nữ nhi khóc thật đáng thương, đôi
mắt của Lục Trảm không hiểu sao cũng bắt đầu thấy xót. Ông yên lặng đứng đó một lúc lâu rồi mới sải bước rời khỏi, để thê tử ở lại dỗ dành nữ
nhi.
“A Quân lại đây, chúng ta vào phòng nói chuyện.”
Chu thị lau lau khóe mắt, nhẹ giọng kêu.
~
Sáng sớm hôm sau, cả Lục gia bắt đầu bận tối mắt tối mũi. Theo tập tục của
Đại Tề, buổi sáng bên đàng gái sẽ đãi khách, ăn tiệc xong thì cũng vừa
lúc nhà traiđến rước dâu, tân nương tử về đến nhà trai bái đường thay
quần áo, đến buổi trưa thì nữ quyến thân thích bày tiệc ở bên kia.
hiện giờ trong khuê phòng của Lục Quân chật ních người, nào là hỉ nương (1),
toàn phúc nhân (2), những nữ quyến đến đưa gả tân nương, người vào người ra vô cùng tấp nập, vì vậy Lục Minh Ngọc căn bản là không có cơ hội nào ngồi nói chuyện riêng với cô cô. Đợi đến khi Lục Quân trang điểm xong,
khách đến cũng càng ngày càng nhiều, Hằng nhi Niên nhinhoáng
cái đã không thấy bóng dáng đâu, Tiêu thị bận đến mức chân không chạm
đất, chỉ đành bảo nữ nhi đi tìm hai đệ đệ.
(1) Hỉ nương: Là
người phụ nữ thông hiểu tập tục lễ nghi được mời đến để chỉ dẫn tân
nương tân lang hoàn thành nghi thức kết hôn.
(2) Toàn phúc nhân: Toàn phúc nhân chỉ người có nhiều phúc khí, người này trên có cha mẹ, dưới có con cái, vợ chồng ân ái, huynh đệ tỷ muội ở chung hòa
thuận. Theo tục lệ thành hôn của dân gian, toàn phúc nhân sẽ phụ trách
nhiều việc, nhằm cầu mong vợ chồng mới cưới có tương lai cát tường như
ý.
Lục Minh Ngọc nhìn sang cô cô mình.
Lục
Quân đã thay sang một bộ giá y màu đỏ thẫm, lúc tẩu
tử nói chuyện thì nàng đã để ý đến, nay nhìn thấy ánh mắt lưu
luyến không rời của chất nữ, Lục Quân ôn nhu cười, nắng sớm đầu hạ tươi
tắn rọi qua song cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng, nàng ngồi ngược ánh
nắng, gương mặt mờ ảo, đẹp như tiên tử sắp bay lên trời.
Đôi mắt Lục Minh Ngọc chợt nong nóng, vội vàng chen ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy đoàn người của Sở quốc công phủ, Thái phu nhân cùng Sở nhị phu nhân sóng vai đi cùng, còn tỷ muội Sở Doanh, Sở
Tương thì đi theo bên cạnh.
Thái phu nhân tuy tuổi đã cao nhưng
ánh mắt vẫn còn rất tinh tường, chỉ thoáng nhìn đã thấy được đôi mắt ửng hồng của Lục Minh Ngọc, nên từ ái cười, trêu ghẹo nàng: “A Noãn luyến
tiếc cô cô đến thế à? Thế thì không được đâu, cô cô xuất giá mà
con đã rươm rướm nước mắt rồi, hai năm nữa đến lượt con gả đi thì chắc
là khóc đến mức nhòa hết cả lớp trang điểm mất?”
Lão nhân tươi
cười hòa ái dễ gần, Lục Minh Ngọc ma xui quỷ khiến nhớ tới giấc mơ hồi
tháng giêng, trong mơ nàng gả cho Sở Hành. Cả hai đời Thái phu nhân đều
thực sự yêu thích nàng, lỡ như... lỡ như nàng với cùng Sở Hành......
Tầm mắt chuyển sang người Sở Doanh, Lục Minh Ngọc bật cười, lập tức quẳng ý nghĩ nhàm chán ấy đi. Hôm nay là ngày vui của cô cô, nàng nghĩ đến mấy
chuyện không có thực ấy làm gì?
Đôi mắt cụp xuống vờ xấu hổ, Lục
Minh Ngọc hành lễ với hai người, nhỏ giọng nói: “cô cô đã trang điểm
xong rồi, Thái phu nhân vào phòng gặp cô cô trước đi ạ.”
Cử chỉ của nàng đoan trang lễ phép, Thái phu nhân khen ngợi gật gật đầu.
“A Noãn tỷ tỷ định đi đâu thế?” Sở Doanh rất thích Lục Minh Ngọc,
còn đang muốn nói chuyện với Lục Minh Ngọc nhiều hơn, nên thấy Lục Minh
Ngọc rời đi liền nhỏ giọng hỏi.
“không biết Niên nhi đã chạy đi đâu chơi rồi, tỷ đi tìm đệ ấy.” Lục Minh Ngọc cười nói, “Lát nữa tỷ sẽđến tìm hai muội.”
Sở Doanh nghe vậy mới yên tâm.
Lục Minh Ngọc mang theo Cam Lộ đi thẳng đến tiền viện, nhưng khi đến trước
cửa vòm dẫn đến tiền viện thì ngừng chân lại, kêu Cam Lộ đi xem bọn đệ
đệ có ở trong đó hay không. Lát nữa đưa gả, bọn đệ đệ cũng có việc phải
làm, bây giờ để mặc cho bọn hắn chạy loạn đến lúc đó lại không tìm thấy
đâu thìbiết làm sao?
Cam Lộ đang định đi thì bên ngoài đã vang
lên tiếng nói đầy buồn tủi của Hằng nhi, “Biểu cữu cữu,con muốn ở tiền
viện cơ, trong hậu viện toàn là nữ thôi.”
Lục Minh Ngọc ngây người, ngay sau đó liền cảm thấy hoảng loạn. Biểu cữu cữu... là Sở Hành sao?
“Hằng nhi nghe lời đi, khi nào các đệ lớn là được đến tiền viện thôi.” Sở
Hành cúi đầu, nói với hai bé trai kháu khỉnh đứng quanh mình. Hôm nay
các nam nhân Lục gia đều bận rộn, Hằng nhi mang theo đệ đệ chạy lung
tung trong tiền viện, bị Lục nhị gia bắt được, răn dạy khá là nghiêm
khắc. Hằng nhi khôngnghe, phát hiện thấy hắn liền trốn đằng sau
lưng hắn không chịu đi, đúng lúc Sở Hành đang muốn rời khỏi nơi ồn ào
suốt ngày có khách đến hỏi thăm hàn huyên ấy, liền mượn cớ đi khuyên bảo Hằng nhi, Niên nhi để trốn đi.
Hằng nhi nghe câu “khi nào lớn
rồi” đã quá nhiều lần, bĩu môi hừ nói:“Con đã bảy tuổi rồi! Phải bao
tuổi mới được gọi là lớn chứ!”
Đây chỉ đơn thuần là câu oán giận của một đứa bé, Sở Hành không lên tiếng trả lời.
Niên nhi chớp chớp mắt, ngẩng đầu hỏi Sở Hành, “Biểu cữu cữu, có phải đến
lúc tỷ tỷ lập gia đình thìbọn con có thể đến tiền viện không?”
Sở Hành kinh ngạc, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Minh Ngọc.
Ở bên kia tường, Lục Minh Ngọc bỗng đỏ bừng cả mặt. Khi vừa nghe được
tiếng của Sở Hành thì nàng đã lập tức đứung chôn chân tại đây, trông
ngóng được gặp hắn một lần, cho dù hai người không thể nào đến với nhau, nhưng nàng vẫn thích Sở Hành, có thể gặp được lần nào nàng sẽ tranh thủ lần đó, đợi đến khi nàng có hôn ước với người khác rồi kiềm chế tình
cảm lại cũng không muộn. Dù gì cũng không ai biết chút tấm lòng nhỏ bé
này của nàng, nàng cũng sẽ không để lộ ra bất cứ một dấu vết nào cả.
Nhưng khi nghe được câu hỏi ngốc nghếch của Niên nhi, Lục Minh Ngọc đột
nhiên hối hận, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Cam Lộ, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
“Tỷ tỷ!” Hằng nhi đi khá nhanh nên chạy đến cửa vòm đầu tiên. Nhìn thấy tỷ tỷ, bé trai vui mừng gọi to.
Lục Minh Ngọckhựng chân, không thể không xoay người, vừa thấp thỏm vừa khẩn trương quay đầu lại, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy hai đệ đệ của mình.
Hằng nhi đã đứng ngay ngắn trước mặt nàng, còn Niên nhi thì vừa
mới đi tới. Giờ khắc này, cảm xúc của Lục Minh Ngọc có thể nói là đã lẫn lộn hết cả, khó mà tả được nàng đang cảm thấy thế nào. Nàng muốn
gặp hắn, lại không dám gặp, nhưng khi không gặp được thì lại hụt hẫng
thất vọng.
Biết nàng ở gần đây, Sở Hành sẽ không lộ diện. Lục
Minh Ngọc biết hắn là quân tử, cực kỳ tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng
Sở Hành không ra gặp, chứng tỏ hắn hoàn toàn không có chút ý nghĩ nào
đối với nàng. Vừa nghĩ vậy, Lục Minh Ngọc gần như không thể khống chế
được vẻ mặt của mình nữa. Đạo lý, nàng biết hết, nhưng khi đối diện với
người mình quý trọng sùng bái thì dường như đều nát vụn thành cám cả...
“Tứ cô nương, ở tiền viện đông người, làm cha làm anh không rảnh phân thân, nên bọn họ đã nhờ ta đưa Hằng nhi, Niên nhi về.”
Trong lòng đang chua xót thầm than van oán trách, nhưng mới oán được
đến một nửa, nam nhân mà nàng kính như thần tiên kia đột nhiên đi vòng
lại đây. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu xám nhạt thêu mây, vừa
đơn giản mộc mạc lại vừa cao quý sang trọng, đôi mắt phượng nhìn về phía nàng, khuôn mặt lạnh lùng vẫn tuấn mỹ như trong những giấc mơ mà nàng
mơ thấy trong hai tháng vừa qua, đẹp như một viên ngọc đen hiếm có duy
nhất ẩn sâu trong u cốc nơi núi sâu rừng thẳm.
Chỉ một cái liếc
mắt này thôi mà tất cả những suy nghĩ miên man trong đầu Lục Minh Ngọc
đều lập tức bay biến đi hết, có chăng chỉ còn lại niềm thỏa mãn cùng
mừng thầm.
Nhưng nàng không dám nhìn lâu, bèn tiến lên hai bước, nhìn hai đệ đệ nhẹ giọng nói lời cảm tạ: “Làm phiền biểu cữu cữu.”
Sở Hành hơi cụp mắt xuống, nhưng nàng chậm rãi đi tới, Sở Hành
vẫn không thể tránh né mà nhìn thấy nàng. Lục gia hôm nay có tiệc vui,
nàng mặc một bộ váy màu đỏ tươi trang trí hình bướm vờn hoa, tươi đẹp
động lòng người. Hai tháng không gặp, tiểu cô nương hình như lại cao
thêm một chút, ngũ quan vẫn không khác với ấn tượng của hắn lắm, hai má
vẫn non mềm như ngọc, đôi môi vẫn...
Tiểu cô nương đương tuổi
xuân thì, đôi môi hồng nhuận như quả anh đào tươi mới, khiến người ta
thèm thuồng muốn cắn thử, không hẳn là vì có tình cảm, mà đó giống như
bản năng bị lễ nghi phép tắc đè ép thì đúng hơn. Cảm xúc ấy vừa mới len
lỏi phá kén ra, lý trí hơn người của Sở Hành bỗng nhiên khôi phục, ý
thức được mình đã ngắm nàng khá lâu, mà nếu tỷ tỷ ruột của hai thằng
nhóc này đã đến, hắncũng nên rời đi. Sở Hành quay đầu đi, bình tĩnh nói: “Vậy ta về trước.”
Lục Minh Ngọc vẫn luôn cúi đầu, không nhận ra nam nhân kia vẫn ngắm mình chăm chú nãy giờ. Nàng nhìn đám mây
thêu trên vạt áo hắn, khẽ vâng, “Biểu cữu cữu đi thong thả.”
Nàng không phải là loại người tham lam, nàng chỉ cần được liếc mắt
nhìn hắn một cái là đã thỏa mãn rồi. Về phần Sở Hành có nhìn nàng
hay không, Lục Minh Ngọc không quá để ý, bởi vì thích hắn là chuyện của
riêng nàng, nàng không hy vọng xa rời rằng hắn sẽ đáp lại.
Nàng
vô cùng quy củ lễ phép, Sở Hành cũng không để ý lắm, nhìn Hằng nhi Niên
nhi rồi xoay người rời khỏi. đi được một lúc, rốt cuộc hắn cũng
phát hiện ra thái độ của Lục Minh Ngọc đối với hắn đã đổi khác.
Trọng sinh lâu như vậy, Lục Minh Ngọc đối với hắn vẫn chỉ có ba loại thái độ. Lúc có mặt trưởng bối, ví dụ như Lục Trảm Lục Vanh, Lục Minh Ngọc
biểu hiện giống như một vãn bối khoảng trên dưới mười tuổi, nhu thuận
biết điều. Lúc đường đệ bắt nạt nàng, nếu có mặt hắn, Lục Minh
Ngọc sẽ giống như mộtđứa bé chỉ mới bốn năm tuổi, làm nũng cầu hắn hỗ
trợ. Còn những khi chỉ có hai người, hoặc là bên cạnh chỉ có đứa bé như
Hằng nhi, Lục Minh Ngọc sẽ hoàn toàn biến thành đại cô nương, cực kỳ
khách khí với hắn.
thật ra, chắc là từ tận đáy lòng đệ muội cũng kính trọng hắn như một anh chồng?
Cho dù đã trọng sinh, nhưng những chuyện đời trước đều từng thật sự xảy
ra, không một ai có thể thoát hẳn khỏi tầm ảnh hưởng của nó.
Có lẽ, đường đệ còn có cơ hội?
Trở lại tiền viện, Sở Hành không tự giác tìm kiếm bóng hình của đường đệ.
Sở Tùy đang trò chuyện gì đó với Lục Gia Bình, trông có vẻ rất vui.
~
Lục Minh Ngọc thoải mái tươi vui trở về hậu viện, ngồi trong hành lang nhìn hai đệ đệ mình.
Sở Doanh mặc bộ váy màu đỏ ngượng ngùng đi tới, giống như một con thỏ
trắng đáng yêu, Lục Minh Ngọc cảm thấy thú vị, cười ghẹo nàng, “Có phải
Doanh Doanh có bí mật lớn nào đó muốn nói cho tỷ không?” Vì thích Sở
Hành, nên Sở Doanh trong mắt nàng cũng khác với những cô nương khác. Lục Minh Ngọc kìm lòng không đậu muốn đối xử tốt với Sở Doanh, đương nhiên
lòng tốt này thật sự phát ra từ đáy lòng, không yêu cầu được báo đáp.
Sở Doanh đứng trước mặt Lục Minh Ngọc, đỏ mặt hỏi: “A Noãn tỷ tỷ, mười hai tháng tư là sinh nhật muội, A Noãn tỷ tỷ đến tham gia nhé?”
đi đến Quốc công phủ?
Lục Minh Ngọc thoáng do dự. Sở Doanh đơn thuần đáng yêu, Lục Minh Ngọc rất
vui lòng đến dự sinh nhật của nàng, nhưng còn Sở Tùy, ở trong cung Sở
Tùy cũng dám bày kế dụ nàng đến gặp hắn nóichuyện, nếu bây giờ
nàng thật sự đến địa bàn của hắn, Sở Tùy có thể nào sẽ làm ra chuyện tệ
hơn nữa không? Đến lúc này, Lục Minh Ngọc cũng không còn tồn tại chút
lưu luyến nào với hắn, thật sự khôngmuốn dây dưa gì thêm với hắn nữa.
Sở Doanh thấy nàng có vẻ không muốn lắm, thoáng chốc bối rối mất tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng tranh thủ, nói: “Hôm đó A Noãn tỷ tỷ bận rồi à?”
Sở Doanh cũng không thể nói rõ là tại làm sao, nhưng nàng luôn cảm thấy
thân thiết với Lục Minh Ngọc. Những cô nương khác tốt với nàng
cũng không có vẻ tự nhiên như Lục Minh Ngọc, nàng cco1 thể cảm nhận được Lục Minh Ngọc thực sự xem nàng là muội muội ruột. Sở Doanh rụt rè,
nàng không hiểu lắm phải làm gì để có thể thoải mái khi ở chung với
người ngoài, nhưng nàng cũng cực kỳ tinh tế, giống như trong bữa tiệc
hoa mà Lục Minh Ngọc tổ chức vào tháng ba, Sở Doanh yên lặng quan sát,
vui sướng phát hiện A Noãn tỷ tỷ đối xử với nàng và với đường muội khác
nhau, lúc ở cạnh nàng giống với người trong cùng một nhà hơn.
Lục Minh Ngọc vừa thấy Sở Doanh như vậy, không khỏi mềm lòng, nghĩ một chút rồi cười nói: “khôngcó, tỷ đang suy nghĩ xem nên đưa quà gì cho Doanh
Doanh đây. Doanh Doanh yên tâm, hôm ấy tỷ nhất định sẽ đến.” Nàng đến
đó thì tuyệt đối sẽ không đi đâu một mình, không sợ trúng kế của Sở Tùy. Huống chi hôm ấy cũng không phải ngày nghĩ, khả năng rất lớn là Sở
Tùy không ở nhà.
Thấy nàng đáp ứng, Sở Doanh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “không cần quà đâu, A Noãn tỷ tỷ chịu đilà muội vui lắm rồi.”
Hai người nhìn nhau cười, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng
trống vui mừng, tim Lục Minh Ngọc chợt nảy mạnh, kéo bàn tay nhỏ của Sở
Doanh, đứng dậy nói, “Tân lang đến rồi, đi, chúng ta qua đó xem đi!”
~
Nhà Bộ binh Thượng thư gả nữ nhi, hôm nay kinh thành phá lệ náo nhiệt, đội
ngũ đón dâu đón tân nương về nhà trai khiến cho vô số dân chúng kiễng
chân ngóng nhìn. Lục Quân ôm bình ngọc ngồi trong kiệu hoa, lòng cũng
lên xuống bất an theo từng nhịp lắc lư của kiệu, sợ cuộc sống tân hôn
khác với trong tưởng tượng của mình, sợ mình không làm tốt trách nhiệm
của một thê tử, một cháu dâu, càng sợ buổi tối......
Lời trầm
thấp của mẫu thân vẫn còn vang vọng bên tai, nhớ đến việc đêm nay nàng
phải chung phòng với một nam nhân xa lạ chỉ từng gặp một lần, mặt Lục
Quân càng ngày càng đỏ, tay cũng run run.
Kiệu hoa đến Diêu gia,
bái đường thành thân, Lục Quân được toàn phúc nhân dắt vào tân phòng,
trong chớp mắt khi khăn trùm đầu được vén lên, Lục Quân mới lại gặp được phu quân nàng.
Đây cũng là lần thứ hai Diêu Ký Đình nhìn thấy
thê tử mà hắn trông mong đã bốn năm nay. Bốn năm, khuôn mặt của
tiểu cô nương từng vô tình gặp được trong vườn hoa đã trở nên mơ hồ, chỉ còn sót lại một bóng dáng xinh đẹp. Nhưng giờ này khắc này, vén khăn hỉ lên rồi, nhìn thấy khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Lục Quân, bắt
gặp ánh mắt ngập nước ngượng ngùng kia, tiểu Lục Quân ẩn sâu trong trí
nhớ cũng bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Bất luận là nàng của quá khưa hay hiện tại, cũng đẹp đến mức khiến hắn ái mộ khuynh đảo.
Tay nắm gậy vẫn cứng ngắc chưa buông, Diêu Ký Đình dán chặt mắt vào thê tử đang cúi đầu e thẹn, hoàn toàn ngây người.
Toàn phúc nhân cùng nhóm nữ quyến đứng trong phòng xem tân nương đều cười rộ lên. Nghe được tiếng cười, Diêu Ký Đình mới hoàn hồn, khuôn mặt thoáng
chốc đỏ bừng.
Uống rượu giao bôi, mọi người trêu ghẹo, cuối cùng Diêu Ký Đình đi đến tiền viện tiếp khách.
Lục Quân lo sợ bất an đợi trong tân phòng, thân hình cao ráo của Diêu Ký
Đình ngập tràn trong khôngkhí. Nàng vô cùng khẩn trương, chỉ mong sao
cho buổi tối vĩnh viễn đừng tới, nhưng ông trời khôngnghe lời nàng, ánh
nắng ngoài cửa sổ mờ dần rồi không bao lâu sau thì tắt hẳn. Tiếng ồn ào ở tiền viện vẫn còn đang tiếp tục, Lục Quân đứng ngồi không yên, sống đến từng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên nàng hoảng hốt đến vậy.
“Phu nhân, nhị gia đến.” Ma ma hồi môn vội vàng đi tới, cười nhắc.
Quay lại nhanh thế? không phải mấy vị khách ở tiền viện còn chưa về hết à?
Lục Quân ngây người, hoang mang lo sợ, vẫn là ma ma hồi môn nhắc nhở nàng,
nàng mới sực tỉnh lại, ôm lấy trái tim đập loạn ra cửa đón người.
Diêu Ký Đình uống say, mặc dù trong nhà đã chuẩn bị rượu pha nước cho hắn,
nhưng hắn vẫn bị say đến bảy phần. Ngọn đèn trước cửa mờ mờ ảo ảo, Diêu
Ký Đình được tùy tùng đỡ lấy, lảo đảo đi tới. Lúc nhìn thấy thê tử mình
mặc một bộ đồ màu đỏ rực ngượng ngùng đứng nơi cửa, ánh mắt của Diêu Ký
Đình dần dần sáng trong trở lại.
Năm nay hắn đã hai mươi hai,
đính hôn với Lục Quân năm mười tám tuổi, trông ngóng đợi chờ suốt bốn
năm, đến khi được phép phóng túng thì lại càng khó mà kiềm chế. Diêu Ký
Đình nhìn chằm chặp vào thê tử xinh đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn
của hắn, vẫy vẫy tay để mọi người lui xuống. Sau khi bọn hạ nhân
đều đã rời đi, hắn lắc lư lảo đảo giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc
nào. Lục Quân có xấu hổ đến mấy thì sâu trong thâm tâm vẫn là người dịu
dàng, liền cúi đầu đi qua, run run đỡ hắn.
Ánh mắt của Diêu Ký
Đình vẫn bám dính lấy nàng, khi nàng đến trước mặt, hương thơm
dịu nhẹ như hoa bao phủ lấy hắn, Diêu Ký Đình càng thêm say, lại khôi
phục khí lực, ôm chầm lấy tân nương, nhìn vẻ mặt thất kinh của nàng, vội vã đi vào phòng. Đôi nến long phượng trong tân phòng lẳng lặng rực
cháy, ánh nến nhè nhẹ xuyên qua tấm rèm giường, Lục Quân nhắm chặt mắt
lại, không dám nhìn bất cứ gì.
“A Quân, rốt cuộc ta cũng cưới được nàng...” Diêu Ký Đình nâng mặt nàng lên, giống như lấy được bảo bối hiếm có.
Mi mắt của Lục Quânrun rẩy không ngừng, một lát sau cả người đều run lên hết.
Diêu Ký Đình say, nhưng say vẫn biết thương nàng yêu nàng, thì thào dỗ ngọt
bên tai nàng, “A Quân, ta sẽ đối với nàng thật tốt. A Quân......”
Giọng nói của nam nhân dịu dàng quanh quẩn bên tai, lại nồng đậm tình ý, đây là tình
cảm mà Lục Quân chưa từng trải qua bao giờ. Nàng chợt cảm thấy tin
tưởng, nhớ đến ca ca tẩu tử trong nhà, Diêu Ký Đình thích nàng đến vậy,
chắc cũng sẽ thâm tình không đổi giống như Tam ca với Tam tẩu chứ?
Nước mắt tuôn trào như suối, Lục Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc thành tiếng.
Tiếng khóc thút thít rấm rứt bay ra ngoài cửa sổ, nhũ mẫu của Diêu Ký Đình là Hạ ma ma nghe được, vui mừng nở nụ cười, đứng khoảng một chén trà nữa,
tiếng khóc bên trong ngừng lại, Hạ ma ma chờ thêm một lát mới phân phó
đại nha hoàn Như Ý của Diêu Ký Đình đi gọi nước, còn bà thì tủm tỉm
cười đi đến viện của Diêu lão phu nhân báo tin vui.
Hôm sau trời
còn chưa sáng hẳn, Hạ ma ma lại ghé sang, gọi Như Ý đến nhỏ giọng hỏi
han. Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Hạ ma ma lại đi gặp Diêu lão phu nhân.
Người già thường hay dậy sớm, Diêu lão phu nhân đã thay đồ trang điểm xong,
vì lát nữa phải uống trà của cháu dâu nên bà cố ý mặc một bộ hoa phục có màu sắc khá rực rỡ. Nghe tin Hạ ma ma đến, Diêu lão phu nhân cho bọn
nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài.
Hạ ma ma cười tươi bước vào
phòng, nhỏ giọng nói với Diêu lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngài cứ yên
tâm đi, lão nô tin chắc rằng không bao lâu nữa là ngài có thể bế chắt
rồi.” nói xong, bà giơ tay phải lên, vươn bốn ngón tay ra trước mặt Diêu lão phu nhân.
một đêm mà gọi nước bốn lần?
Diêu lão phu
nhân kinh ngạc nhướng nhướng mày, thấy khuôn mặt tươi cười lộ vẻ tự hào
của Hạ ma ma, Diêu lão phu nhân cũng cười theo, lắc đầu thở dài:
“thật đúng là người trẻ tuổi, vừa mới thành thân đều vậy hết.”
nói chuyện phiếm vài câu,Hạ ma mavừa rời khỏi thì nụ cười trên mặt Diêu lão phu
nhân cũng lập tức biến mất, hàng lông mày hoa râm khẽ cau lại. Cháu trai của bà từ nhỏ đã trầm ổn biết điều, lúc mới chỉ có ba bốn tuổi, cho dù
có món ăn nào hắn cực thích cũng sẽ không ăn nhiều, lần này cưới vợ về
nhưng lại... Có điều, dung mạo của Lục Quân quả thật là xinh đẹp quá
mức, cháu trai mới được hưởng thụ lần đầu, khó tránh sẽ tham lam hơn
chút.
Khoảng nửa canh giờ sau, đôi tân lang tân nương chậm rãi
dắt nhau đến. Từ đằng xa đã nhìn thấy tổ mẫu mới của mình ngồi trong
chính sảnh, Lục Quân bất an rũ mắt xuống. Vừa nãy khi nha hoàn muốn vào
gọi nàng dậy sớm, Diêu Ký Đình lại không cho phép, vất vả lắm nàng mới
khuyên được Diêu Ký Đình buông nàng ra, cùng đi đến đây, thì cả người
nàng lại không được khỏe, Diêu Ký Đình phải đỡ nàng đi chầm
chậm một vòng quanh phòng mới miễn cưỡng thích ứng được. Đến trễ như
vậy, khôngbiết Diêu lão phu nhân có tức giận không?
Diêu lão phu
nhân ngồi ở ghế trên, tinh tường chú ý thấy tư thế đi đường không được
tự nhiên của Lục Quân, lại nhìn lên gương mặt kia, ửng đỏ còn hơn cả mẫu đơn trong sân. Diêu lão phu nhân không khỏi nghĩ tới chính mình, còn có đứa con dâu đoản mệnh, đều là tân nương vừa gả, đều trải qua một đêm
như vậy, nhưng không một ai giống như Lục Quân, da mặt mỏng, ngượng
nghịu ngại ngùng, lại còn... không phóng khoáng.
Nhìn sang đứa
cháu trai với vẻ mặt sáng láng bên cạnh Lục Quân, thông cảm Lục Quân tối hôm qua bị khổ, Diêu lão phu nhân cũng không nói gì, dùng trà ăn điểm
tâm xong, liền bảo đôi vợ chồng son về phòng nghỉ ngơi.
Với cái tính này của Lục Quân, bà nhất định phải dạy dỗ lại mới được. Nhưng thời gian vẫn còn nhiều, không cần phải gấp gáp.