Tết Đoan ngọ, mồng năm tháng năm.
Nhân lúc dùng xong điểm tâm,
trời vẫn còn sớm, Lục Minh Ngọc, Lục Hoài Ngọc cùng hai ca ca đến thăm
Thú Viên, cơ duyên xảo hợp, các nàng vừa đến Thú Viên không lâu thì gặp
hai huynh muội Hạ Dụ.
Hạ Dụ thân vận bộ thanh bào cổ tròn hoa văn trúc điệp, thân hình cao lớn rắn rỏi, anh khí bừng bừng, trước nhìn vị
hôn thê Lục Hoài Ngọc. Lục Hoài Ngọc ngóng trông gặp hắn, thực gặp được
lại thẹn thùng, đỏ mặt trốn sau lưng Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc lại
nhìn Hạ Dụ, người ta quả nhiên thủ lễ, chuyển dời tầm mắt.
“Đại
ca, các huynh xem thi đấu thuyền rồng đi, chúng muội sang Thảo đình
chơi.” Lục Minh Ngọc nắm lấy tay Hạ Lan Phương, xoay sang đường huynh
Lục Gia Bình nói.
Hôm nay các nam nhân thích nhất là xem thi đấu
thuyền rồng, nhóm quý nữ lại yêu thích đấu bách thảo, Thú Viên cố ý xây
dựng một tòa đình đấu thảo, nhóm quý nữ đến đây thường đến Thảo đình
trước tiên. Sau khi đếm xong số lượng người tham dự, ma ma quản sự Thú
viên sẽ phát cho mỗi quý nữ một cái giỏ trúc nhỏ cùng một cái xẻng cầm
tay, các quý nữ sau khi nhận dụng cụ có thể đi bất cứ đâu trong Thú viên để thu thập hoa cỏ, sau nửa canh giờ sẽ quay lại Thảo đình. Đến lúc đó
mọi người sẽtrình ra các loại hoa thảo mình hái được. Khi đó, cuộc thi
đấu bách thảo sẽ chính thức bắt đầu. Ai hái được nhiều kỳ hoa dị thảo
nhất sẽ đoạt danh hiệu Khôi thủ. Hàng năm, phần thưởng dành cho Khôi thủ của Thú Viên luôn nổi bật, đều là vật các quý nữ yêu thích. Hơn nữa,
đoạt giải trong cuộc thi bách thảo cũng mang đến ngụ ý cát tường, ai
cũng mong mình là người chiến thắng.
Lục Gia Bình cả cười cổ vũ ba vị tiểu cô nương: “Hảo hảo ngoạn, tranh thủ giành giải Khôi thủ.”
Ba người Lục Minh Ngọc nhất tề gật đầu.
Trong ngoài Thú Viên đều có hộ vệ trông coi, trong vườn rất ít gặp
chuyện không may, không có gì phải lo lắng nên Lục Gia Bình, Lục Gia An, Hạ Dụ cùng đi ra,.
Hai khắc sau, ba người Lục Minh Ngọc được ma
ma quản sự đưa giỏ trúc, xẻng cầm tay, cùng nhóm quý nữ rời khỏi đình
đấu thảo. Thú Viên cực kỳ rộng lớn, nhóm quý nữ ban đầu còn tụ năm tụ ba về sau dần dần phân tán ra. nói là đấu thảo, nhưng vừa thu thập hoa cỏ
mọi người cũng sẽ vừa thưởng thức phong cảnh bên đường, đại đa số mọi
người đều không để ý lắm đến thắng thua.
“Chúng ta sang vườn Hải
đường đi, nghe nói bên đó hoa cỏ nhiều.” Hạ Lan Phương chỉ vào hướng đến vườn hải đường nói, lúc nói chuyện lại lặng lẽ hướng Lục Hoài Ngọc hạ
ánh mắt.
Lục Hoài Ngọc xấu hổ vòng vo đi qua.
Lục Minh Ngọc cũng nhìn thấy, đoán được Hạ Dụ hơn phân nửa ở bên kia chờ nhị tỷ tỷ, tự nhiên ngoan ngoãn phối hợp.
Thời tiết này, hoa hải đường đã gần tàn, trên cây kết đầy quả trám nhỏ, bởi
vì nhóm quý nữ chủ yếu là đến du ngoạn, bên này lại không có hoa để
ngoạn, nhóm quý nữ sẽ không qua đây. Lục Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào
trong vườn, thoáng nhìn đã thấy bóng người quen thuộc, nàng khó nén mừng thầm, bước chân thả chậm, bối rối sờ sờ chiếc xẻng nhỏ trên tay, cố
gắng che đậy tâm tình của chính mình.
Hạ Lan Phương biết ca
ca đang đứng ở bên kia chờ gặp mặt Lục Hoài Ngọc, săn sóc nói:“Biểu tỷ
ngươi đi bên kia xem một chút đi, chúng ta phân công nhau tìm, sau đó
tập trung lại, cố gắng để có thể đứng ngôi đầu bảng nha!.”
Lục Hoài Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Lan Phương nhìn về phía Lục Minh Ngọc, Lục Minh Ngọc cười thầm, chọc
chọc cánh tay Nhị tỷ tỷ, cùng Hạ Lan Phương bước nhanh sang hướng
khác, đi được một khoảng, còn cố ý quay đầu nhìn lại, làm gì còn bóng
dáng của Lục Hoài Ngọc?!
Hạ Lan Phương vẫn chưa có ý trung nhân
nên không cảm thấy hâm mộ, Lục Minh Ngọc nhìn vào bên trong vườn hải
đường, có chút yêu thích cùng ngưỡng mộ.
Nghĩ đến ý trung nhân mà nàng vẫn luôn giấu tận đáy lòng, tâm Lục Minh Ngọc trầm xuống, nàng
vừa đi vừa nghĩ, lại cùng Hạ Lan Phương tách ra, bất quá đều ở trong
vườn hải đường, chỉ cách nhau vài hàng cây, đi tới đi lui, khẳng định có thể gặp lại nhau.
“Tiểu thư, người nói xem quả hải đường có được tính không?” Cam Lộ đeo giỏ trúc đi theo bên cạnh nàng, xem xét những
quả nhỏ trên cành hải đường, trêu ghẹo nói.
Lục Minh Ngọc quay đầu, nhìn cây hải đường già bên cạnh cười,“Vậy ngươi chiết một cành đi, khôngchừng sẽ được tính.”
Cam Lộ biết tiểu thư ghẹo nàng, nhưng vẫn là hứng thú bừng bừng cẩn thận chọn lựa một phen, sau đó thật chiết một cành.
Nàng phụ trách hái hoa giẫy cỏ, trong tay Lục Minh Ngọc cầm một ngọn cỏ cẩu
vỉ ba, không chút để ý đi về phía trước, dần dần cách Cam Lộ có chút
xa. đang đi tới, phía sau bỗng nhiên truyền đến mộttiếng “Ô”, Lục Minh
Ngọc kinh ngạc, dừng chân xoay người nhìn thì một đạo bóng đen che mặt
nhanh chóng hướng nàng đánh tới, xuất hiện đột nhiên như vậy, thật quỷ
mị!
Lục Minh Ngọc sợ tới mức toàn thân rét run, nháy mắt nhớ lại kiếp trước bị hắc y nhân hại chết!
Chờ khi nàng ý thức được muốn chạy trốn, hắc y nhân lại thừa dịp nàng hoảng sợ trong khoảng khắc dụng công phu vọt tới trước mặt nàng, một phen túm trụ Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc bị hắn kéo đụng vào trong ngực nam
nhân, nàng định la lên cầu cứu, hắc y nhân như dự đoán được hành động
của nàng, liền dùng khăn tay bịt kín miệng Lục Minh Ngọc
Lục Minh Ngọc ra sức giãy dụa, nhưng nam nhân khí lực quá lớn, nàng chút cũng không thể thoát khỏi, trước mắt bỗng tối sầm......
~
Hạ Dụ, Hạ Lan Phương đều ở vườn hải đường, sợ bị bọn họ phát hiện, Hạ
Lễ không dám ở lâu, cùng tùy tùng mỗi người khiêng một người, nhanh
chóng hướng từ trong vườn Hải đường đi xéo về phía đối diện. Đối diện là Mai Lĩnh, địa thế chập chùng, Hạ Lễ trước khi động thủ đã có quan sát
qua, nương theo cây cối che lấp, khẩn trương lại thuận lợi tiến vào phía sau núi mai lĩnh.
Cây Mai Lĩnh cao không quá một trượng,
nhưng trên núi cây cối dày đặc quái thạch lởm chởm, muốn tìm nơi ẩn thân lại càng dễ dàng.
Trốn vào một góc nhỏ khu ao hồ trong núi, Hạ
Lễ nhanh tay cởi bộ hắc y trên người, giao cho tùy tùng. Tùy tùng gật
gật đầu, cũng nhanh chóng cởi hắc y trên người xuống, lập tức rón ra rón rén rời đi, tìm cái hố nhỏ cầm quần áo vùi xuống, xử lý xong chứng cứ
phạm tội, chầm chậm bước xuống núi, tìm mộtnơi vắng vẻ chờ đợi chủ tử.
Trong thung lũng, Hạ Lễ vừa nhìn vừa đưa thuốc để Cam Lộ hít. Để Cam Lộ hít
xong, cất lọ thuốc vào người,chuyển lưng nàng sang bên này. Sau đó lại
quay lại bên người Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc cũng bị trúng mê dược.
Hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm đó, mặt mày như họa, da thịt như
tuyết, luận mỹ mạo, còn đẹp hơn các mỹ nhân kinh thành.
Hầu kiết Hạ Lễ lên xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc, hô hấp càng ngày càng nặng.
hắn không nghĩ sẽ bắt trúng Lục Minh Ngọc, hôm nay vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội bắt Lục Hoài
Ngọc, trước đem gạo nấu thành cơm, không sợ Lục Hoài
Ngọc không lấy hắn làm chồng, nhưng hắn khôngnghĩ tới thứ nhất Lục Hoài
Ngọc lại đi cùng Hạ Dụ. Có Hạ Dụ ở đó, hắn căn bản không có cơ hội động
thủ. Nhưng Hạ Lễ không cam lòng cứ như vậy buông tha, một bên không cam
lòng, một bên lại đối Lục Hoài Ngọc không làm gì được, ma xui quỷ khiến, mắt hắn hướng về phía Lục Minh Ngọc.
Luận mỹ mạo luận thân phận, Lục Minh Ngọc còn hơn biểu muội một bậc, cũng là người hắn từng động tâm.
Đổi lại lúc khác, Hạ Lễ thật không dám đối Lục Minh Ngọc xuống tay, nhưng biểu muội của hắn bị người đoạt đi rồi......
đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn! Mọi người sắp đến đây rồi, hắn còn do dự cái gì?
Trong mắt do dự bị tàn nhẫn thay thế, Hạ Lễ từ trong ngực lấy ra một bình
sứ đã chuẩn bị tốt, mở nút lọ, nắm chặt cằm Lục Minh Ngọc, bên trong
bình sứ nhỏ là tình dược. hắn đem toàn bộ chất lỏng bên trong đổ vào
miệng Lục Minh Ngọc. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, tay hắn có chút
run, Lục Minh Ngọc hôn mê không thể chủ động nuốt, nữa vào nữa đổ ra. Hạ Lễ hoảng hốt, vội vàng nâng cằm Lục Minh Ngọc lên, ép miệng nàng nuốt
toàn bộ dược tình còn ở bên ngoài xuống.
Xong việc, Hạ Lễ thu lại bình sứ, cẩn thận giúp Lục Minh Ngọc lau rượu còn bên khóe miệng. Thời
gian khẩn cấp, Hạ Lễ không thể chờ Lục Minh Ngọc tự nhiên tỉnh lại, bắt
lấy bả vai Lục Minh Ngọc nhẹ nhàng lay động, thấp giọng
kêu:“Tứ cô nương, Tứ cô nương......”
Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy
đầu choáng váng trầm trầm, như hãm trong một mảnh hỗn độn, muốn mở to
mắt, mà không mở ra được. Có người kêu nàng, có người lay nàng, nàng khó chịu, nàng thầm nghĩ muốn ngủ.
“Tứ cô nương?” Lung
lay không biết bao nhiêu lần, mỹ nhân mê man rốt cuộc cũng tỉnh
lại, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp hết mở lại nhắm, bộ dáng buồn ngủ
khiến người thương tiếc. Hạ Lễ mừng rỡ, lại phải giả vờ bộ dạng lo lắng, cũng không quản Lục Minh Ngọc có thanh tỉnh hay chưa, hắn khẩn cấp giải thích nói: “Tứ cô nương, ta đang dạo chơi trong viên này, ngoài ý muốn
gặp được hắc y nhân đối với ngươi gây rối, hắn vừa mới vội vàng chạy
thoát, ta đã phái tùy tùng đuổi theo, Tứ cô nương, ngươi không sao chứ?”
Lục Minh Ngọc mờ mịt nhìn môi hắn nhích tới nhích lui, nàng nghe thấy được, nhưng trong óc giống như chất đầy tương hồ, chuyển hóa quá
chậm, thật lâu, mới hiểu được ý của Hạ Lễ.
Hắc y nhân muốn hại nàng là tên hắc y nhân kiếp trước kia ư?
Nhớ lại tình hình mình chết thảm lúc trước, Lục Minh Ngọc cực kỳ sợ hãi,
nàng thử ngồi lên, cả người mềm nhũng. Cả người không chút khí lực, giật mình, cả thân mình đều đã đầy mồ hôi. Lục Minh Ngọc vừa sợ vừa khó
chịu, bị hắc y nhân làm cho sợ hãi nàng đã quên mình đối với Hạ Lễ chán
ghét ra sao, dù sao Hạ Lễ cũng là người quen.
“đi gọi Nhị tỷ tỷ,
nàng,.. nàng ở vườn hải đường.” Lục Minh Ngọc thong thả đánh giá chung
quanh, không nhận ra đây là nơi nào, chỉ có thể cầu Hạ Lễ đi gọi người
tới giúp, ý thức vẫn như cũ vô cùng mơ hồ, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại,
trong miệng tự lẩm bẩm,“Đại ca, nhị ca, ngươi giúp ta …. tìm......”
Hạ Lễ ngồi xổm trước mặt nàng, nghe nàng xin giúp đỡ, Hạ Lễ không khỏi tự
hỏi, rượu tình sao còn chưa phát huy hiệu lực? Hay là Lục Minh Ngọc uống ít quá, sẽ không có tác dụng? Lòng nóng như lửa đốt, bàn tay Hạ Lễ đưa
đến trước vạt áo Lục Minh Ngọc, sắp chạm đến lại mạnh mẽ rụt trở về.
không được, hắn phải chờ, chờ Lục Minh Ngọc chủ động yêu thương nhung nhớ, chờ Lục Minh Ngọc động tình, hướng hắn cầu xin, chỉ có như vậy, sau này Lục Minh Ngọc
mới không hận hắn, mới có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Nếu không, để cho Lục Minh Ngọc cảm nhận được nửa phần bắt buộc, có thể
nàng sẽ hướng Lục gia trưởng bối cáo trạng, Lục Trảm......
Hạ Lễ cắn răng, lại nhìn về phía Lục Minh Ngọc, kinh hỉ phát hiện Lục Minh Ngọc mặt vốn tái nhợt, thế nhưng lúc này lại đỏ!
Tình dược phát huy công hiệu rồi!
Hạ Lễ mừng như điên, mắt thấy Lục Minh Ngọc lại mở to mắt, hắn săn sóc nắm bả vai Lục Minh Ngọc,“Tứ cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Lục Minh
Ngọc mắt say lờ đờ mông lung nhìn đỉnh đầu nam nhân, giống như nhận
ra hắn, lại nhớ khôngnổi hắn là ai. Nàng khó chịu, nhưng khó chịu này
rất khác với lúc trước, nàng nóng ah, trong cơ thể như có một ngọn lửa
thiêu đốt khắp tứ chi nàng, chỗ nào cũng rất nóng, chỉ có bả vai nơi nam nhân này vịn vào là khác, rất mát ah.
Nàng quay đầu, kìm lòng không được nắm lấy tay nam nhân.
Hạ Lễ hưng phấn mà cũng đỏ mặt, một bên nuốt nuốt nước miếng, một bên chờ
Lục Minh Ngọc bước ra bước đầu tiên. hắn nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc,
mắt tiểu cô nương từ từ đỏ lên. hắn nhìn đến hai má chuyển hồng của nàng sang chiếc cằm nhọn tinh xảo, xuống chút nữa, là cổ mỹ nhân thon dài,
cổ áo màu xanh ngọc cùng chiếc cúc áo buộc lại. Hạ Lễ hô hấp có chút
nặng, chỉ chờ Lục Minh Ngọc mở miệng cầu hắn, hắn liền......
Trong mắt trong lòng chỉ có Lục Minh Ngọc, đến khi Hạ Lễ nhận thấy có
điều không đúng, kinh hãi quay đầu, nghênh diện là một quả thiết quyền
bay tới!
“Oành” một tiếng vang nặng nề vang lên, Hạ Lễ bị người
đánh một quyền ngã nghiêng, lăn tiếp hai vòng mới dừng lại, nằm úp
sấp, không nhúc nhích, giống như người chết.
Mất đi đôi tay làm
nàng cảm thấy mát lạnh kia, Lục Minh Ngọc như bị người đoạt mất tiên đan cứu mạng, sốt ruột lại ủy khuất ngẩng đầu.
“Tứ cô nương?” đôi mày anh tuấn của Sở Hành khóa chặt, ngồi xổm xuống, trước xem xét nàng có bị thương không.
Khuôn mặt Lục Minh Ngọc hồng hồng, mắt hoa đào mênh mông ánh nước nhìn hắn,
nàng có thể khôngnhận ra Hạ Lễ, nhưng nàng sao lại không nhận ra người
trong lòng ngày nhớ đêm mong này?
“Biểu cữu cữu.....” Lục Minh
Ngọc khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ gọi hắn, nàng không biết trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết là nàng khó chịu, nàng ủy
khuất, nàng muốn kể khổ với người nàng thích, muốn được hắn trấn an.
Càng ủy khuất, nước mắt chảy càng nhiều, tiểu cô nương liên tục gọi biểu cữu cữu, thanh âm nhỏ yếu, giống như khóc cũng không có khí lực.
Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, chân tay Sở Hành luống cuống, muốn đỡ
nàng đứng lên, nhưng khi đưa bàn tay to lớn của mình đỡ lấy thân hình
mềm nhuyễn nhỏ bé, nhìn khuôn mặt quyến rũ vì say rượu của nàng, hắn lại do dự.
Vừa mới rồi hắn ở một sườn khác của Mai Lĩnh sơn, chuẩn
bị đến bên này nhìn xem, xa xa nhìn thấy hai cái hắc y nhân khiêng hai
nữ tử tiến vào trong núi, lúc ấy Sở Hành vẫn chưa nhận ra chủ tớ Lục
Minh Ngọc, nhưng hắn đoán được có kẻ xấu mưu đồ gây rối, liền lập tức
chạy lại đây, lại vạn lần không nghĩ tới, người bị bắt lại là Lục Minh
Ngọc.
“Biểu cữu cữu......”
Lục Minh Ngọc rất nóng, nóng
đến nỗi nàng chỉ còn tìm kiếm sự trợ giúp theo bản năng, khí lực dần dần khôi phục, nàng thành công đứng lên, đầu hướng về phía Sở Hành.
“Tứ cô nương!” Sợ nàng té ngã, Sở Hành theo bản năng cúi đầu đỡ lấy nàng.
Bả vai bị người nắm rất chắc, Lục Minh Ngọc ghé đầu vào vai nam nhân, phát ra một tiếng than thỏa mãn, nhắm mắt lại nàng ngẩng đầu đối mặt
với hắn, chuyển động quá nhanh này khiến môi nàng lướt nhẹ đến nơi mềm
mại mát lạnh. Cảm giác chợt lóe lập tức biến mất, Lục Minh Ngọc có cảm
giác như giọt mưa từ trên trời rơi xuống, vội quay lại tìm kiếm, như sợ
giọt mưa chạy mất, nàng ôm hắn thậtchặt, dùng môi cố gắng bắt giọt nước
mưa lành lạnh kia.
Thanh thanh mát lạnh, thật là thoải mái......
Lục Minh Ngọc khóe miệng giơ lên, dùng sức hút một ngụm, còn muốn
thêm một ngụm nữa giọt mưa đã biến mất, đối mặt với khoảng không. Lục
Minh Ngọc vô lực chống đỡ, bị gió thổi qua liền muốn ngã sấp, người
còn đang lơ lửng lại được trận quái phong kia một lần nữa cuồn cuộn nổi
lên. Lục Minh Ngọc vô tri vô giác mở to mắt, muốn nhìn một chút rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Khó khăn mở mắt nhìn lên, đối diện nàng là một khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.
Lục Minh Ngọc nhận ra hắn, nàng ngây ngốc cười, ánh mắt si ngốc miêu tả mặt mày của hắn “Biểu cữu cữu, người thật là đẹp mắt......”