Xin lỗi, Hành ca
Văn Hành đứng tại chỗ một lúc, nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh đóng sập cửa cái “rầm”, cảm thấy hơi ổn định. Tối thiểu Tiết Thanh Lan không lửa giận công tâm trực tiếp rời nhà bỏ đi, vẫn biết sang phòng bên cạnh giận lẫy với hắn. Nhưng làm thế nào khuyên y rời đi một cách khéo léo mà không tổn hại tình cảm, lại là vấn đề khó to lớn vắt ngang trước mặt Văn Hành.
Hắn có một vạn kiểu tâm tư không muốn để cho Tiết Thanh Lan rời đi, nhưng lý trí duy nhất lại ép hắn không thể không đưa ra lựa chọn. Tình huống trước mắt đã vô cùng rõ ràng, hắn sắp đối mặt với đuổi giết của kẻ dã tâm có vô số âm mưu, những người kia vì đạt được mục đích, chuyện hàng đầu đó là muốn bắt người bên cạnh để đe dọa hắn. Nếu Tiết Thanh Lan tiếp tục ở bên cạnh hắn, sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm rất nhanh, hơn nữa hai người đi lại thân mật, nhất định sẽ gặp phải nghi ngờ của đám người Thuần Quân phái. Ngộ nhỡ ngày nào đó mình thật sự có bất trắc, Tiết Thanh Lan đắc tội với Thùy Tinh tông và người của nửa giang hồ, đến lúc đó ai còn có thể bảo vệ y, còn có nơi nào cho y một chỗ nương mình?
Bởi vậy theo Văn Hành, Tiết Thanh Lan phải đi, không chỉ y, ngay cả bản thân hắn cũng phải lập tức rời khỏi Trạm Xuyên thành, để tránh liên lụy Phạm Dương và tiêu cục Lộc Minh.
Đau khổ và tiếc nuối trên đường lưu vong vào năm đó, tuyệt đối không thể có lần thứ hai nữa.
Văn Hành đứng trước giường, cúi xuống rút ra một cái hộp nhỏ từ tủ đầu giường, lấy ra một cái túi gấm trong đó, dường như chần chừ một lát mới bỏ vào trong ngực, quay người đi ra ngoài.
Phòng sách không khóa, Văn Hành đẩy cửa đi vào, chỉ thấy ánh nến trong phòng lay động, lại im phăng phắc không nghe thấy tiếng người. Lại đi đến giường phòng trong nhìn, Tiết Thanh Lan đang mặc cả áo nằm, cố ý đưa lưng về phía hắn đang giận dỗi giả vờ ngủ.
Trong lòng Văn Hành lúc thì buồn cười, lúc thì lại cảm thấy không đành lòng, chỉ giả vờ không nhìn thấy rồi rón rén đi tới, cúi người bế Tiết Thanh Lan lên chuẩn bị mang về phòng bên cạnh. Tiết Thanh Lan vốn bị hắn chọc giận sôi máu, hạ quyết tâm Văn Hành không thu hồi lời nói trước đó sẽ không làm lành với hắn. Ai ngờ thời gian vẫn chưa đến một nén hương, Văn Hành đã giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn biết nóng biết lạnh ôm y về đi ngủ, so ra có vẻ y rất không ngoan ngoãn, sắp hai mươi tuổi còn giận dỗi chiến tranh lạnh không để ý tới người ta giống như con nít.
Nghiêm túc mà nói, thật ra ý nghĩ của hai người không sai, thậm chí đều là vứt bỏ an nguy của bản thân, xem tính mạng của đối phương cao nhất nặng nhất, nhưng cố tình tạo hóa trêu ngươi, tình khó song toàn. Có đôi khi càng muốn gió êm sóng lặng ở cạnh nhau, lại càng bị vòng xoáy lôi cuốn, dòng nước xiết xô đẩy, thân bất do kỷ đi sang một lối rẽ khác.
Tiết Thanh Lan được Văn Hành ôm vững vàng, nghĩ đến ngày mai từ biệt, cát hung khó dò, vẫn chưa biết năm tháng nào mới có thể gặp lại, dù có tức giận to bằng trời cũng tắt không còn một mảnh. Trong lòng y chua xót khó chịu, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ Văn Hành, nghiêng người vùi mặt vào hõm vai hắn.
Văn Hành bị y kéo phải cúi đầu xuống, tưởng là y xấu hổ nhượng bộ, cười nói: “Không sao, đệ có thể tiếp tục giận.”
Sự dịu dàng này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, y từng vô số lần nhận được an ủi từ đó, cũng không chỉ một lần bị nó làm khóc. Mà Văn Hành lại không tự giác chút nào, đến giờ vẫn đang dùng con dao mềm[1] rạch qua rạch lại trên đầu tim y.
[1] con dao mềm: chỉ thủ đoạn khiến người ta bị tổn hại, sa ngã mà không hề hay biết
“Không đi không được à?”
Văn Hành vòng vào gian trong phòng ngủ, cúi người đặt Tiết Thanh Lan lên đệm chăn mềm mại, trả lời ôn hòa nhưng không cho không vâng lời: “Chuyện khác, một ngàn chuyện ta cũng có thể đồng ý với đệ, chỉ có chuyện này không được. Được rồi, đã giày vò cả đêm, nên ngủ thôi.”
Dứt lời hắn đứng thẳng người buông màn xuống, thổi tắt đèn. Tiết Thanh Lan túm lấy ống tay áo hắn chậm một bước, lại không túm được gì, chỉ nghe thấy ngoài màn vang lên tiếng vải áo sột soạt nhỏ vụn. Một lát sau bên cạnh hơn nặng xuống, Văn Hành cởi áo ngoài leo lên giường, vén một góc chăn gấm lên vươn một cánh tay kéo cả người y vào trong lòng, khẽ vỗ lưng giống như dỗ trẻ con: “Ngủ đi.”
Tiết Thanh Lan vẫn muốn tranh luận, vừa ngẩng đầu lại mượn ánh sáng mông lung trong đêm nhìn thấy Văn Hành hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Có lẽ mọi thứ xảy ra trong tối nay, còn có mưa gió sắp đến vào ngày mai, loạn trong giặc ngoài, đều là từng lớp sương chặt chẽ trong lòng hắn. Nói là ngủ, thật ra sao có thể ngủ được, ngay cả lúc nhắm mắt nghỉ ngơi lông mày cũng không tự giác nhíu lại, giữa trán có vết dọc nhàn nhạt giống như một vết thương vuốt không phẳng.
Con người Văn Hành tâm tư luôn luôn rất sâu, nói tốt là “Suy nghĩ chu toàn”, khó nghe hơn chút là chỉ tin tưởng bản thân, người khác luôn không đáng tin. Tiết Thanh Lan không thể nghi ngờ bị hắn phân vào trong nhóm “Không đáng tin”, mà lại là loại đặc biệt khó giải quyết. Cho nên Văn Hành không chỉ phải lo nghĩ âm mưu quỷ kế, còn phải trắc trở thu xếp ổn thỏa cho người thân thiết bên cạnh, để tránh bị quân địch bắt được sơ hở, dùng đe dọa để áp chế lại hắn.
Phùng Bão Nhất đã đủ khiến người phiền lòng, chẳng lẽ y thật sự muốn chẳng ngó ngàng gì tiếp tục ầm ĩ, khiến Văn Hành đã bị người một nhà giày vò đến mức mệt bở hơi tai trước khi kẻ thù bên ngoài đến?
Tiết Thanh Lan nhìn chằm chằm đường nét sâu xa anh tuấn của hắn, im lặng chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng từ bỏ chống cự, cả người mềm mại giống như sợ lạnh, dựa sát vào trong ngực hắn hơn.
Văn Hành không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được sự yếu dần của y, biết Tiết Thanh Lan đã tự nghĩ thông suốt rồi, không còn khăng khăng muốn ở lại. Nhưng dù sao vẫn có phần không cam tâm, cho nên mới gần gũi hắn gấp bội, dùng cách này để bù đắp xa cách dài dằng dặc sắp tới.
Nhưng như vậy khác gì uống rượu độc giải khát chứ?
Văn Hành cúi đầu trong tối tăm mơ hồ, bờ môi cọ qua đỉnh đầu mềm mại của y, trong lòng thầm nghĩ: “Cho dù thế nào, lần này tuyệt đối sẽ không giống như bốn năm trước nữa, để lại một mình đệ tự mình đau khổ coi giữ.”
Ngày hôm sau lúc Văn Hành tỉnh dậy, giường bên cạnh đã không có ai, đang lúc nửa tỉnh nửa mê hắn vươn tay sờ vào khoảng trống, trái tim phút chốc đập loạn hai lần, giật mình bật dậy khỏi giường, không hề nghĩ ngợi buột miệng gọi: “Thanh Lan!”
“Dạ ở đây.”
Tiết Thanh Lan mặc quần áo chỉnh tề, lên tiếng đi từ ngoài vào. Y đặt khay trà trong tay lên bàn nhỏ bên cạnh, ngồi xuống mép giường, sắc mặt tuy hờ hững, trong giọng nói lại có mấy phần cười nhạo: “Mới sáng ra gọi ta làm gì?”
Đêm qua Văn Hành chẳng biết thiếp đi lúc nào, sáng nay tỉnh dậy hơi muộn, vậy mà không nghe thấy tiếng động Tiết Thanh Lan dậy. Lại thêm vừa rồi hắn ngồi dậy nhanh, lúc này trước mắt biến thành màu đen, hai huyệt thái dương giật đau, chỉ dựa vào nơi phát ra âm thanh nắm lấy cổ tay Tiết Thanh Lan, xác nhận y ở đây lông dựng hết toàn thân mới xem như đổ xuống: “Ta còn tưởng đệ đã đi rồi…”
Tiết Thanh Lan thật sự không biết nên giận hay nên cười, đi qua ngồi xuống xoa huyệt thái dương giúp hắn, thấp giọng nói: “Muốn đuổi người là huynh, sao giờ lại sợ ta đi?”
Văn Hành miễn cưỡng cười, cuối cùng không thể cười lên biến thành một tiếng thở dài khe khẽ: “Đúng rồi.”
Tiết Thanh Lan trượt tay xuống theo má hắn, đặt ở tim Văn Hành, nghiêm túc nghe tim hắn đập một lúc, bỗng nhiên trịnh trọng nói: “Hành ca, lần này huynh đối đầu với Phùng Bão Nhất, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể toàn thân trở ra?”
“Sao vậy,” Văn Hành hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ ta không thể hoàn toàn thắng được ông ta hả?”
Tiết Thanh Lan nói: “Nếu huynh nắm chắc hoàn toàn thắng được ông ta, thì sẽ không vội vã muốn ta đi như vậy…. Huynh cũng không cần cố ý đến làm ta bớt buồn, ta nói sẽ đi, thì sẽ không đổi ý, nhưng huynh phải nói thật cho ta, rốt cuộc huynh có mấy phần chắc chắn?”
Văn Hành tập trung nhìn chăm chú y một lúc lâu, một tay ôm mặt Tiết Thanh Lan, ngón tay cái chậm rãi cọ qua đáy mắt y, giống như lau đi một vệt nước mắt không tồn tại: “Ta không giấu gì đệ, chỉ có năm phần.”
“Nhưng dù cuối cùng chỉ còn một hy vọng sống, ta bò cũng sẽ bò tới gặp đệ.”
“Được.”
Tiết Thanh Lan rũ mắt xuống, gật đầu một cái nói: “Ta hiểu rồi… Dậy ăn sáng thôi, để lâu sẽ nguội.”
Văn Hành rửa mặt xong xuôi, ngồi xuống trước bàn, trước mặt bày một bát cháo hoa bốc hơi nóng, và mấy lồng điểm tâm, mấy đĩa thức ăn kèm, đều do Tiết Thanh Lan dậy sớm bưng từ phòng bếp tới. Hai người im lặng ngồi đối diện, ăn xong một bữa cơm cuối cùng trước khi chia tay, Tiết Thanh Lan buông bát đũa xuống, nói: “Đến giờ rồi.”
Văn Hành đang định nói “Ta tiễn đệ”, ai ngờ vừa mới đứng dậy trước mắt thoáng chốc trời đất quay cuồng, ngũ giác dần dần chậm chạp mơ hồ, tay chân giống như rót chì, không bị khống chế ngã về phía trước.
Tiết Thanh Lan lập tức tiến lên một bước, dang hai cánh tay đỡ hắn vào lòng, trên mặt không có mảy may vẻ kinh ngạc, ngược lại lộ vẻ thoải mái giống như đã biết trước.
Mạch suy nghĩ của Văn Hành xoay chuyển nhanh chóng, khi vô tri vô thức sắp nuốt hết một chút tỉnh táo cuối cùng, trong lòng bỗng dưng run lên, lẩm bẩm nói: “Thanh Lan…”
“Ngủ một lát nữa đi,” Lòng bàn tay Tiết Thanh Lan dịu dàng vuốt ve mi mắt không ngừng run rẩy của hắn, thấp giọng mà dứt khoát nói; “Xin lỗi, Hành ca.”