“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Vẻ mặt Văn Hành âm u như trời sắp mưa, giận dữ trái lại không chút biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Nếu ta khăng khăng muốn trở về, ngươi lại dùng cách cũ ở chùa Bảo An, trực tiếp đánh ta ngất xỉu rồi mang đi?”
Hắn đã thật sự nổi giận, Phạm Dương cũng biết mình nói quá phận, không để ý vết thương trên đùi chưa lành, lập tức quỳ xuống, cắn răng nói: “Xin công tử giữ nguyên kế hoạch đi về phía Tây. Dù sao cái mạng này của tôi là tiểu huynh đệ A Tước cứu về, thuộc hạ nguyện tự mình về Nhữ Ninh thành, tra rõ ràng.”
Văn Hành tuy lửa giận công tâm, lại vẫn chưa điên đến mức thần chí không rõ, không muốn giận dỗi với Phạm Dương: “Việc này vốn không phải lỗi của ngươi, không liên quan đến ngươi, không cần phải nói vậy.”
Phạm Dương kiên trì nói: “Vậy thì phái hai người trở về thăm dò, cho dù thế nào, công tử không thể tùy tiện mạo hiểm.”
Hai phe giằng co nan giải, cũng có đạo lý của riêng mình.
Máu tươi từ chỗ vết thương do kiếm không ngừng rỉ ra, loang ra một bãi ở đầu gối, thấm vào áo choàng. Nhưng dù cho như thế, Phạm Dương vẫn quỳ không dậy, kéo theo tất cả thị vệ cùng quỳ xuống đất, im lặng cương quyết ngăn cản quyết định của hắn.
Văn Hành im lặng rất lâu, cuối cùng thỏa hiệp.
“Ta biết rồi.”
Hắn nói: “Vậy làm theo ngươi nói đi.”
Áp lực nặng nề trong lòng Phạm Dương bỗng nhiên thả lỏng, Văn Hành lại nói: “Nói cho bọn họ, cố gắng tìm kiếm là được, gặp chuyện lấy tự vệ làm đầu, đừng để bản thân vướng vào.”
Lúc Phạm Dương dựa vào lý lẽ biện luận với hắn vẫn không cảm thấy thế nào, giờ phút này chợt nghe lời ấy của Văn Hành, lại chỉ cảm thấy cổ họng chợt chua xót, gần như sắp rơi lệ: “Công tử… thuộc hạ…”
Văn Hành lại rã rời đến giới hạn nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa, thản nhiên nói, “Ngươi nên trở về dưỡng thương đi. Ta cũng mệt rồi.”
Hắn nói muốn nghỉ ngơi, chợp mắt chỉ là giả vờ, đợi bên ngoài xe vó ngựa chạy như bay, xung quanh đột nhiên yên lặng lại, một hơi nín thở của hắn mới chậm rãi thở ra, lại vẫn cảm thấy trong lòng ngột ngạt.
Văn Hành hiểu hắn rốt cuộc nhượng bộ điều gì, không chỉ là A Tước.
Hắn không có năng lực tự vệ, cũng không thể bảo vệ người khác, cho nên hắn không có lựa chọn nào khác, sau khi phí công vùng vẫy, tự cho rằng ưỡn thẳng sống lưng, thì ra vẫn phải cúi đầu với thời thế.
Người khác cuối cùng sẽ rời hắn mà đi, trong dòng chảy ngược cuồn cuộn của số phận, hắn muốn giữ ai lại, không thể chỉ dựa vào ông trời đặc biệt khai ân.
Xe ngựa lại chạy lần nữa, ngoài cửa sổ gió bấc gào thét, giống như gào khóc thê lương, trong tiếng đau buồn này, hắn im lặng vùi một người vào đáy lòng mình.
Nhữ Ninh thành cách Mạnh Phong thành điểm đến cuối cùng của họ không xa, đám người Văn Hành gắng sức chạy, hôm sau cuối cùng đến một điền trang ở ngoài thành Vạn Lại môn. Bây giờ tin tức Khánh Vương mưu phản đã truyền khắp thiên hạ, trang chủ nơm nớp lo sợ chứa chấp bọn họ, trong đêm vào thành báo tin cho Vạn Lại môn, màn đêm buông xuống đã có người lái chiếc xe ngựa in con dấu Liễu gia đến đón người, hộ tống đám người Văn Hành vào Mạnh Phong thành.
Mạnh Phong thành lại không giống kinh thành cho lắm, dưới chân thiên tử quan to hiển vinh nhiều nhất, lại có Hoàng Thành ti ngày đêm tuần tra, trong thành yên ổn phồn vinh. Mạnh Phong thành ở đầu phía Tây Thiên Thủ, lưng dựa núi Mạnh, có vài môn phái võ lâm ngụ lại ở đây, bởi vậy dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, mười người đi trên đường thì bảy người trong đó đều cầm đao đeo kiếm. Quan binh trông giữ thành cũng không thường kiểm tra, sợ làm mích lòng người, xe ngựa của Liễu gia ngay cả rèm cũng không cần vén, đã thuận lợi vào thành.
Mẫu thân của Văn Hành Khánh Vương phi tên đầy đủ là Liễu Phi Sương, là cô con gái nhỏ nhất của Liễu lão môn chủ, hai vị huynh trưởng bên trên, đại ca Liễu Trục Phong là môn chủ đương nhiệm, nhị ca Liễu Tùy Vân cũng làm trưởng lão trong Vạn Lại môn. Văn Hành từng gặp hai người cậu này khi còn rất nhỏ, sớm đã quên bọn họ trông như thế nào, nghĩ rằng đối phương cũng chưa chắc nhận ra hắn.
Tôi tớ trong môn dẫn Văn Hành đến nhị đường, mời hắn uống trà tạm nghỉ, lại vội vàng đi thông báo cho môn chủ, trưởng lão, vừa đi đã không còn bóng dáng. Văn Hành uống Mao Phong thượng đẳng, lặng lẽ quan sát đồ vật bày biện trong nội viện, lại thấy khắp nơi tinh xảo, khen một câu tráng lệ cũng không quá, không giống một môn phái võ lâm, ngược lại giống công hầu thế gia ở kinh thành.
Khổ đợi một lúc, một chén trà sắp thấy đáy, một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào đeo trường kiếm mới vội vàng bước vào nhị đường, bỗng nhiên dừng lại trước mặt Văn Hành, hết sức thân mật giữ vai hắn cẩn thận quan sát một hồi, kinh ngạc nói: “Đứa trẻ ngoan, còn nhận ra ta không? Ta là cậu hai của cháu.”
Văn Hành đứng dậy hành lễ, lạy một cái về phía ông: “Cháu bái kiến cữu phụ đại nhân.”
Liễu Tùy Vân vội bảo hắn ngồi xuống, cho hạ nhân lui đi, hỏi kỹ mọi chuyện vương phủ gặp phải, nói về cái chết của vương phi, không khỏi thương cảm: “Tội nghiệp em gái ta, ta sớm khuyên nó hầu môn cao hộ[1] không phải nơi chung thân nương tựa của người trong giang hồ, nó lại quyết tâm muốn đi theo phụ vương cháu, một bước đi sai bước nhầm, lại nhận họa sát thân hôm nay!”
[1] hầu môn cao hộ chỉ những nhà quyền quý, dòng dõi cao
Văn Hành hơi nhíu mày, lại vẫn cụp mắt không nói, dường như không nghe hiểu ý oán trách trong lời nói của ông ta.
Hai người kể đủ loại sóng gió trong mười mấy ngày qua, Liễu Tùy Vân liên tục thăm dò, Văn Hành từ đầu đến cuối chưa từng tỏ thái độ, trò chuyện đến khi không còn gì để nói, Liễu Tùy Vân đành phải nói rõ ràng ra: “Trước mắt không thể trở về kinh thành, lúc này triều đình đuổi bắt chặt chẽ, về sau cháu có tính toán gì không? Nói ra để cậu nghiên cứu kỹ cho cháu.”
Văn Hành thản nhiên đứng dậy, cúi lạy tới đất, vô cùng chân thành tha thiết nói: “Bây giờ cháu một thân một mình, chỉ có nhà cậu là người thân. Triều đình cố ý muốn nhổ cỏ tận gốc, cháu thân vô trường vật[2], thực sự không chỗ để đi, chỉ mong có thể nhờ che chở dưới cửa cữu phụ, được Vạn Lại môn bảo hộ, tránh được kiếp nạn này.”
[2] thân vô trường vật: ngoài bản thân ra không có đồ vật dư thừa
Hắn chụp một cái mũ xuống, Liễu Tùy Vân lại không dám nhận, ấp úng từ chối: “Chuyện…này liên quan đến Vạn Lại môn, không phải một mình ta có thể chi phối, việc này vẫn cần cậu cả cháu định đoạt.”
Văn Hành bị từ chối khéo léo cũng không xấu hổ, còn đặc biệt không có năng lực hỏi theo: “Cữu phụ nói có lý. Nhưng sao không thấy cậu cả, hôm nay người không trong phủ?”
“À… đúng, huynh ấy có việc ra ngoài.” Liễu Tùy Vân cảm thấy tiếp tục trò chuyện, ông sợ không giấu được, vội vàng nói: “Cháu bôn ba một đường, lại bị ốm, nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, chuyện còn lại, đợi cậu cả của cháu trở lại hẵng nói.”
Không đợi Văn Hành trả lời, ông đã cao giọng gọi: “Người đâu! Đưa thiếu gia đến khách viện nghỉ ngơi.”
Văn Hành hớn hở nói: “Cảm ơn cậu quan tâm, vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lại nói: “Cháu có một chuyện muốn nhờ. Cháu có hai thị vệ đi chậm một bước, vẫn đang trên đường, hôm nay sẽ đến, mong cậu sai người tiếp ứng, đưa hai người họ vào trong phủ.”
So với phiền toán lớn là hắn đây, việc nhỏ không quan trọng Liễu Tùy Vân đương nhiên sẽ không từ chối, sảng khoái đồng ý nói: “Hành Nhi cứ yên tâm, việc này cậu làm chủ, nhất định đưa người bình an tới cho cháu.”
Văn Hành cuối cùng hài lòng, đi theo người hầu trong môn đến khách viện nghỉ ngơi.
Đám người Phạm Dương được quản gia Liễu gia chiêu đãi một bữa ăn ngon, nhìn mặt mà nói chuyện, trở về lặng lẽ nói với Văn Hành: “Công tử, tôi thấy ý tứ trên dưới Vạn Lại môn, dường như không chào đón chúng ta cho lắm. Nói lý lẽ người là cháu ngoại chủ nhân Liễu môn, nên quan tâm công tử như người trong nhà, hôm nay lại qua loa giống như đuổi thân thích nghèo. Những năm này bọn họ cũng được không ít lợi ích từ vương phủ, lại làm việc như thế, thực sự khiến người chê cười.”
Văn Hành vừa uống thuốc xong, nhắm mắt lại miễn cưỡng nói: “Người sang có tự mình biết mình, chẳng lẽ chúng ta không phải thân thích nghèo không thể giả được?”
Phạm Dương cũng sốt ruột thay hắn: “Vậy trong lòng công tử tính toán thế nào? Là đi hay ở, dù sao cũng phải tìm trước cho mình một con đường lui.”
“Chờ.”
Văn Hành nói một câu định càn khôn[3], không cho Phạm Dương cơ hội lải nhải, chỉ nói: “Không cần quan tâm ta dự định thế nào, trước hết suy nghĩ sau này ngươi định thế nào. Một đường này đi theo ta chịu khổ bị liên lụy, bây giờ cuối cùng nguy cơ đã giải, Vạn Lại môn cũng sắp xếp được, không ngại nhân dịp này ổn định lại, sống một cuộc sống tốt đẹp đi.”
[3] một câu định càn khôn: lời nói có trọng lượng, có thể đưa ra tác dụng mang tính quyết định, một câu đã có thể quyết định hướng đi hoặc kết cục.
Phạm Dương bỗng kinh hãi, thất thanh nói: “Công tử sao lại nói lời ấy! Là thuộc hạ —— ”
“Ta không có ý gì khác.” Văn Hành trầm giọng ngắt lời hắn ta, “Con đường sau này chung quy là một mình ta đi, ngươi đã làm rất tận tình tận nghĩa, còn muốn làm cha ta, quản ta cả một đời sao?”
Phạm Dương: “Nhưng mà…”
“Phạm đại ca,” Văn Hành bỗng nghiêm túc lạ thường gọi hắn một tiếng, trịnh trọng nói, “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cũng không có cục diện rối rắm nào không tiêu tan. Tận tình tận nghĩa đã đủ, nhiều sẽ không có ý nghĩa nữa.”
Phạm Dương khó khăn đáp một tiếng. “Phải.”
“Suy nghĩ thật kỹ, tương lai còn dài.” Văn Hành gật đầu nói; “Đi đi. Nhớ thay ta lưu ý tin tức của hai người kia.”
Hôm sau trời vừa sáng, hai thị vệ được phái về Nhữ Ninh thành quả nhiên được đón vào Vạn Lại môn, đến khách viện gặp hắn. Văn Hành đã chuẩn bị tâm lý không thu hoạch được gì, cầm chén thuốc đặt sang bên cạnh, khoác áo ngồi dậy, nói: “Nói đi, ta nghe.”
“Lúc thuộc hạ chạy về ngoài Nhữ Ninh thành, đã không tìm được tung tích A Tước, nhưng sau khi nghe ngóng xung quanh gần đó, phát hiện ngày đó bên trong Nhữ Ninh thành xảy ra một chuyện lớn.”
Bọn họ tìm kiếm bốn phía ở ngoài thành, nhưng tìm đi tìm lại mười mấy canh giờ, cho dù có dấu vết gì cũng đã phai từ lâu. Hai người hai tay trống trơn, đang định cứ vậy trở về phục lệnh, bỗng nhiên trông thấy cổng thành nơi xa mở một nửa, có người vội vàng đánh xe lừa ra khỏi thành, đi về phía sườn núi hoang.
Hai thị vệ phân vân một lát, ôm tâm tư nhìn thử xem tiến lên bắt chuyện, hỏi người kia có thấy một đứa trẻ ăn ăn mặc trông như thế không. Người đàn ông kia vừa nghe, suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Đứa trẻ kia đi lạc trong thành à?”
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy. Huynh đệ lẽ nào biết nội tình? Xin cho biết.”
“À, vậy cũng không ổn.” Người đàn ông kia nói, “Hôm qua quán trọ Quảng Nguyên phố Nam Tà trong thành nửa đêm bốc cháy, ngọn lửa vô cùng dữ dội, nhà cửa nửa con phố bị thiêu rụi thành đất trống, trong quán trọ không ai trốn ra được, liên đới rất nhiều tên ăn mày, dân thường gần đó cũng bị thương.” Hắn chu môi về phía chiếu rơm cuộn trên chiếc xe ba gác sau lưng, “Đó, đều là hài cốt cháy rụi, xương vụn trộn lẫn vào nhau không phân biệt được, đáng thương quá.”
Hai người kia nhìn chiếu rơm xếp chồng cao nửa người, một người trong đó bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ, hỏi: “Huynh đệ, xin hỏi tiệm thuốc gần cổng thành này nhất, nằm trên phố Nam Tà?”
Người đàn ông gật đầu, “Đúng vậy, chính là Tùng Bách đường. Nhà đó nhắc tới cũng không may, đúng lúc bên cạnh quán trọ Quảng Nguyên, sau một trận lửa, cũng gần như bị đốt sạch sẽ.”
Sắc mặt thị vệ kia thoáng chốc trở nên khó nhìn.
Ngày ấy A Tước mang gói thuốc về đúng lúc là cậu ta bóc ra, cậu ta nhớ rất rõ, sau khi mở giấy dầu ra, lớp bên trong in dấu ấn “Tùng Bách đường” màu mực rõ ràng.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Văn Hành ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong không trung, có một khoảnh khắc, hắn cảm giác cơ thể dường như mất đi bản năng “Đau lòng”, từ trời đến đất, chỉ có trống rỗng mênh mông.
Hắn tưởng rằng A Tước bị người mang đi đã là kết quả xấu nhất, nhưng không ngờ thế sự khốc liệt tàn nhẫn, vĩnh viễn không chỉ một mặt.
Mùi tanh từ ngày đó trở đi đã bị hắn cưỡng ép nuốt xuống lại trào lên lần nữa, lục phủ ngũ tạng giống như bị dao cắt, Văn Hành sặc một cái, che miệng ho dữ dội mấy tiếng, bỗng nhiên cảm giác trong lòng bàn tay ấm nóng, có gì đó dọc theo khe hở tí tách chảy xuống ——
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy màu máu đỏ thắm như hoa mai trong tam cửu thiên[4], đóa này nối tiếp đóa kia, nở rộ ra trên vạt áo hắn.
[4] tam cửu thiên là ba ngày lạnh nhất tính từ Đông Chí, là một đoạn thời gian ngắn rét nhất trong năm
***
Tác giả có lời: chắc chắn sẽ không chết, sẽ tách rời ngắn ngủi một đến hai chương. Văn Ngữ Yên của chúng ta cuối cùng cũng bước bước đầu tiên ra giang hồ