Đây là phí nhập bọn của ta
Cơn giận của người giang hồ đến cũng nhanh, một câu không hợp ý đã bắt đầu xô đẩy. Nơi đây tam giáo cửu lưu[1] loại người gì cũng có, không ai biết ai, không ai phục ai, có lẽ còn chút ý lòe người, khoe khoang võ công, mượn một lý do, trong tiệm nhanh chóng hò hét ầm ĩ lao vào đánh nhau.
[1] tam giáo cửu lưu: tam giáo chỉ ba giáo: Nho, Đạo, Phật; cửu lưu gồm: Nho gia, Âm Dương gia, Đạo gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia
Trong lúc nhất thời đồ ăn và nước văng khắp nơi, chén đĩa bay loạn, bàn ghế lật đổ, chủ quán và tiểu nhị thấy tình hình không ổn, trốn vào bếp sau từ lâu rồi, để lại đầy phòng người giang hồ đánh nhau cào cấu.
Bàn của Văn Hành là góc hẻo lánh nhất, cách chỗ hỗn chiến đánh hung nhất chỉ một lối đi nhỏ, nhưng hai người trên bàn lại sừng sững bất động ——
Người đàn ông kia một hơi ăn hết năm cái màn thầu, từ từ qua cơn đói, lúc này đang nhắm rượu với thịt dê; Văn Hành ăn xong mì vằn thắn rồi, đang cầm thìa múc canh húp.
Một góc yên tĩnh khá là quái dị, nhưng trong hỗn chiến đã định không thể may mắn thoát khỏi. Đấm đá không ngừng bên tai, “Rầm” một tiếng rất to, có người đạp lăn cái bàn, chén đĩa bầu rượu trên cái bàn kia rơi hết xuống đất, mảnh sứ vỡ vụn văng tứ phía, đang bay về phía họ.
Bàn tay đặt trên bàn của người đàn ông kia run một cái, vô thức muốn sờ bên hông, lập tức cưỡng ép đè động tác lại, xoay chén rượu vụt qua bên cạnh. Vắn Hành lại kéo mũ rộng vành che mặt, cũng không ngẩng đầu lên, đổi thìa sang bên khác, tay phải rút chiếc đũa, đẩy từng vật lộn xộn bay về phía hắn.
Động tác của hắn nhanh đến mức gần như không nhìn rõ, người đàn ông ngồi đối diện chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếng gió nhỏ bé thổi qua tai, một cái xương gà rơi “cạch” một tiếng bên chân hắn ta.
Trên mặt bàn sạch sành sanh, không có chút vụn vỡ nào rơi trên đó. Người đàn ông ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc không thôi nhìn chằm chằm tên nghèo kiết hủ lậu đội mũ rộng vành ở đối diện.
Nếu xem những mảnh vụn này là ám khí, phải là kiếm nhanh cỡ nào, nhãn lực chuẩn biết mấy, mới có thể đánh rớt chúng không nhầm cái nào?
Để tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là chính hắn ta dùng đũa làm kiếm, cho dù có thể ngăn cản toàn bộ mảnh vỡ, cũng không có khả năng ung dung như Văn Hành.
Công phu người này sâu không lường được, lúc trước là hắn ta trông mặt bắt hình dong, càng có mắt không tròng, nghĩ lầm cao thủ không để lộ tài năng này là đồ nhát gan sợ phiền phức.
Văn Hành cuối cùng ăn no uống đủ, đặt muỗng canh xuống, thản nhiên đứng lên, lấy ra non nửa khối bạc bủn xỉn từ trong ngực, đang định đưa cho ông chủ, người đàn ông kia duỗi tay ngăn hắn lại, nói: “Vừa rồi cảm ơn huynh đài, bữa này để ta mời, xem như tạ ơn.”
Trên trời rơi cái bánh quả thật là chuyện tốt, ai biết bên trong rốt cuộc là nhân bánh gì? Văn Hành nhẹ nhàng đi lách qua người hắn ta, từ chối rất lạnh nhạt: “Tiện tay thôi, không cần phải nói cảm ơn.”
Lần này thân pháp cực nhanh, ngoài cơn gió nhẹ sượt qua vai, ngay cả góc áo cũng không động. Trong lòng người đàn ông rất đỗi ngạc nhiên, lập tức xoay người lại, nhanh chân đuổi trước hắn, lấy một thỏi bạc trong ngực ra, cong ngón tay bắn vào trong ngực ông chủ thò đầu ra từ bếp sau, cao giọng nói: “Đây là tiền cơm của ta và vị —— ” Hắn ta liếc qua Văn Hành, lời đến khóe miệng, nuốt chữ “tiểu” vào trong, “Vị huynh đệ kia, không cần thối.”
Dứt lời, hắn quay người nói với Văn Hành: “Mời huynh đài, mượn một bước nói chuyện.”
Văn Hành thấy hắn ta khăng khăng trả tiền, cũng không gò ép, xoay người lại đi ra khỏi quán. Thân hình hai người mau lẹ, trong sự bừa bộn khắp nơi như đi vào chỗ không người, hoàn toàn không xem tay đấm chân đá bên cạnh là gì, nhanh nhẹn rời đi, vô cùng tiêu sái.
Đi đến đường, người kia hỏi: “Huynh đài xưng hô như thế nào?” Trong lời nói, có phần thân thiết, hiển nhiên có ý kết bạn, ngược lại không giống như thái độ kiêu kỳ lúc đầu cười nhạo hắn ăn thức ăn bồ câu.
Văn Hành: “Bèo nước gặp nhau, cần gì phải hỏi họ tên.”
Người kia cười nói: “Công phu của huynh đài vô cùng cao siêu, tại hạ khâm phục không thôi, lúc này mới mạo muội kết bạn, không còn ý gì khác.”
Văn Hành nhấc mũ rộng vành lên, lắc đầu nói: “Không phải công phu cao siêu gì, ném huynh vào trong rừng đánh mấy trăm con muỗi, cũng có thể luyện thành.”
Lúc trước người đàn ông nghe giọng hắn, chỉ cảm thấy hắn trẻ tuổi, khi hắn đẩy mũ rộng vành lên, mới giật mình hắn lại trẻ đến thế, lại nghe câu trả lời này, quả thực như thiếu niên, không khỏi nhoẻn miệng cười: “Vậy cũng phải có thiên phú như huynh mới được. Huynh đệ có kế thừa môn phái nào, dự định đến Thác Châu dự hội? Nếu huynh không chê, chúng ta có thể kết bạn đồng hành.”
Ban đầu Văn Hành định về Trạm Xuyên thành, trước tiên tìm Phạm Dương, lại sắp xếp công việc tiếp theo, nhưng nhìn từ cuộc trò chuyện nghe được trong quán lúc nãy, Thuần Quân phái cũng đang tiến về núi Ti U tham gia đại hội luận kiếm, hơn nữa dường như gặp phải chút phiền phức.
Dù hắn không còn là đệ tử Thuần Quân, nhưng Thuần Quân phái có ơn bảo vệ hắn, gặp chuyện không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Còn nữa đại hội như thế, có lẽ Tiết Từ sẽ đích thân đến. Hắn để Tiết Thanh Lan vô cớ đợi bốn năm, cũng không biết y còn nhớ sư huynh tiện lợi này không, cần phải nhanh chóng gặp mặt, giải thích rõ ràng.
Văn Hành đưa ra quyết định, lấy ra một khối bạc vụn kia, thẳng thắn nói: “Đúng là ta muốn đến Thác Châu, nhưng người không có đồng nào, chỉ có một viên bạc này, khuyên huynh đài nên nghĩ rõ ràng.”
Người đàn không kia nghe vậy cười to, nói: “Huynh đài là người thẳng thắn, huynh và ta hợp nhau, nói những điều này thì tục. Nếu huynh tin ta, dọc đường đi tất nhiên sẽ không để cho huynh đệ chịu khổ.”
Văn Hành giao một viên bạc kia vào tay hắn ta, trịnh trọng nói: “Vậy rất tốt, đây chính là phí nhập bọn của ta, đại ca đừng chê ít.”
Người đàn ông kia lắc đầu, lại không từ chối hắn, cất viên bạc nhỏ kia. Hai người nói họ tên cho nhau, Văn Hành vẫn dùng cái tên “Nhạc Trì”, lại nói sơ lược lai lịch của mình. Nói ra cũng khéo, người kia tên là Nhiếp Ảnh, là đệ tử Hoàn Nhạn môn Liên Châu.
Văn Hành nghe thấy họ Nhiếp, trong lòng giật mình, hỏi: “Nhiếp huynh có biết người tên là ‘Nhiếp Trúc’ không?”
Nhiếp Ảnh: “Trúc nào? Trúc trong cây trúc hay là Chúc trong cây nến?”
(Trúc và Chúc đều đọc là [zhú])
“Trúc trong thiên trúc phật quốc.”
“Không biết.” Nhiếp Ảnh lắc đầu, “Người này cũng là người Liên Châu à?”
Văn Hành thở dài, “Ta chỉ biết cái tên này, hơn phân nửa cũng là giả, cái khác hoàn toàn không biết.” Văn Hành không nói tỉ mỉ với Nhiếp Ảnh, bây giờ không hỏi nữa, thuận miệng nói dối cho qua.
Hoàn Nhạn môn ở Bắc Cương, luôn có quan hệ mật thiết với quân đội triều đình, Khánh Vương Văn Khắc Trinh và vương phi Liễu thị năm đó từng phòng thủ trong bắc địa quân, còn qua lại mấy lần với Hoàn Nhạn môn, có ấn tượng khá tốt về phái này. Có quan hệ này ở đây, Văn Hành nhìn Nhiếp Ảnh từ năm phần vừa mắt biến thành tám phần. Hơn nữa Nhiếp Ảnh trời sinh tính tình cởi mở, ở chung rất thoải mái, Văn Hành dù đối xử với mọi người đạm bạc như nước, vui giận không lộ, nhưng cũng kết bạn rất sâu với hắn ta. Trong lộ trình mấy ngày từ Cửu Khúc đến Thác Châu, hai người hoặc luận chuyện giang hồ, hoặc luận bàn võ nghệ, suốt dọc đường, cũng tiêu sái vui vẻ.
Tới gần núi Ti U, hào hiệp giang hồ ngày càng nhiều, quán trọ xung quanh đều ở đầy, rất nhiều khách giang hồ xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch dứt khoát ở trong miếu đổ và từ đường bỏ hoang. Hai người Văn Hành và Nhiếp Ảnh đi không chậm, tới dưới núi, thấy hết chỗ ở, Nhiếp Ảnh nói: “Dù sao ngày mai chính là ngày chính, bây giờ thời tiết vừa nóng, ngủ bên ngoài một đêm cũng không sao, sáng sớm ngày mai chúng ta lại lên núi.”
Văn Hành ngủ trong hang đá bốn năm, cũng không quan tâm ngủ thêm một đêm này, nhận lời ngay. Hai người nghỉ chân trong một rừng cây ở chân núi, ăn chút lương khô, mỗi người chọn ngủ trên một thân cây.
Thời gian đầu mùa hè, trong rừng rất nhiều muỗi, mặc dù trên thân hai người đều buộc gói thuốc đuổi côn trùng, vẫn có rất nhiều côn trùng nhỏ quấy nhiễu. Văn Hành lại khó ngủ, đành phải nằm giữa rừng cây, nhắm mắt suy tưởng công phu bên trong “Lăng Tiêu chân kinh”.
Không biết qua bao lâu, bên dưới bỗng nhiên vang lên âm thanh “sột soạt” nhỏ xíu, hình như có người đi qua, Văn Hành nghiêng đầu nhìn từ khe hở cành lá, chỉ thấy ánh trăng chiếu ra một cái bóng thật dài, một giọng nam thô khàn: “Đại nhân yên tâm, khắp nơi đã bố trí thỏa đáng, chỉ đợi bọn họ xuống núi, là có thể một lưới đánh tan.”
Người còn lại không nhiều lời, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Người kia còn muốn nói gì đó, chợt thấy đồng bạn dấu “Suỵt” với y, thấp giọng nói: “Có người.”
Trong lòng Văn Hành hoảng sợ, lập tức nhận ra từ đầu đến cuối hắn nín thở, tuyệt đối không có khả năng dẫn đến sự cảnh giác của đối phương, tất nhiên là Nhiếp Ảnh ngủ say, tiếng hít thở không che giấu, mới khiến người nhận ra được động tĩnh.
Nhưng hai người họ giờ là châu chấu trên sợi dây, Nhiếp Ảnh bị người để ý tới, hắn cũng không chạy được. Văn Hành suy nghĩ thật nhanh, đã có quyết định, lúc xoay người trên cành cây, cố tình kích thích cành cây phát ra tiếng động nhỏ vụn, hấp dẫn sự chú ý của hai người, sau đó đạp một chân lên thân cây, vận khinh công, phi thân lướt qua đỉnh đầu hai người, chạy ra ngoài rừng cây.
Động tĩnh lần này không nhỏ, hai người kia liếc nhau, quả nhiên mắc lừa, lập tức căng chân đuổi theo.
Dù Văn Hành chưa quen thuộc địa hình, cũng may khinh công hơn người, lại có đêm tối che chở, lượn một vòng lớn ngoài rừng, cấp tốc vùng thoát khỏi truy đuổi sau lưng. Khi hắn trở lại trong rừng Nhiếp Ảnh đã bừng tỉnh, hai người đổi chỗ, thấy không ai đến nữa, lúc này Văn Hành mới thả lỏng, nói rõ một năm một mười tình hình nghe lén lúc nãy.
“Họ muốn một mẻ hốt gọn ai?” Nhiếp Ảnh cau mày nói, “Lời này nghe giống như kẻ thù, lại giống như không đúng lắm.”
Văn Hành khẽ cau mày nói: “Chỉ sợ không phải trả thù giang hồ.”
“Nói sao đây?”
“Môn phái nhà ai sẽ gọi bề trên của bản phái là ‘Đại nhân’?” Văn Hành nói, “Ta nghe giọng điệu này, ngược lại giống nhân sĩ quan phủ. Nhưng đại hội luận kiếm là chuyện võ lâm, sao lại dính líu đến quan phủ?”
Nhiếp Ảnh khuyên nhủ: “Chúng ta chỉ dựa vào đôi câu ở đây đoán tới đoán lui, đoán không ra chân tướng, hay là đợi ngày mai lên núi xem tình huống. Nếu hai người kia canh giữ dưới núi, ngày mai hẳn là cũng sẽ lên núi, đến lúc đó chú ý hơn, nói không chừng có thể bắt được hai người này hỏi rõ ràng.”
Văn Hành suy nghĩ, lại nói: “Thôi, ai quan tâm họ muốn một mẻ hốt gọn ai, dù sao không liên quan đến ta và huynh, không đáng chúng tay xen vào việc của người khác.”
Hắn không coi trọng nghĩa khí giang hồ cho lắm, cũng không có chí nguyện to lớn cứu khốn phò nguy, chuyện có thể làm được đơn giản là ơn và thù phải đền, thực sự không phân ra tâm tư dư thừa đi quan tâm sống chết của người khác.
“Được.” Nhiếp Ảnh không hề do dự gật đầu đồng ý, nói, “Nghe theo sắp xếp của huynh đệ.”
Lời này ngược lại khiến Văn Hành hơi kinh ngạc, Nhiếp Ảnh mỉm cười nói: “Vừa rồi tình hình nguy cấp, nếu không phải đệ xả thân dẫn giặc ra, hiện tại chỉ sợ ngu huynh có phiền toán lớn. Cho dù đệ có chịu nhúng tay cứu giúp hay không, ta biết huynh đệ là người tốt nói nghĩa khí, quyết sẽ không vì việc nhỏ không quan trọng này mà sinh lòng nghi ngờ vô căn cứ.”
Văn Hành lâu không gặp người ngoài, đoạn đường này đồng hành cùng Nhiếp Ảnh, trong lòng từ đầu đến cuối cất giấu một chút phòng bị, giờ phút này nghe hắn ta nói như thế, tuy là bèo nước gặp nhau, lại đủ để xưng tri kỷ, không khỏi xúc động, thấp giọng thở dài: “Đại ca là quân tử chân thành, tiểu đệ có thể kết bạn với huynh, quả thật là chuyện may mắn ba đời.”
Nhiếp Ảnh được hắn tâng bốc đến nỗi hơi xấu hổ, vội vàng xua tay nói: “Thôi đừng dát vàng trên mặt cho đại ca đệ nữa, huynh đệ chúng ta không nói lời khách sáo này, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có chính sự đấy.”