Trưởng lão một đỉnh núi từ chức kế nhiệm là việc lớn của Thuần Quân phái, đối nội mà nói, lựa chọn trưởng lão liên quan đến cân bằng luân phiên quyền lực và thế lựa giữa các đỉnh núi; đối ngoại mà nói, thực lực của trưởng lão chính là sức chiến đấu của môn phái, trưởng lão tân nhiệm quyết định địa vị của Thuần Quân phái trong giang hồ trong những năm tiếp theo.
Thượng Minh thành danh đã lâu, một tay “Cuồng phong kiếm” kiệt xuất võ lâm, nhiều năm qua sừng sững không ngã; Thôi Tiến là đại đệ tử của ông, đang độ tráng niên, võ công xuất chúng, rất được mọi người trông mong. Bởi vậy việc giao nhận lần này là chuyện tốt trên dưới bản phái vui mừng khi thấy thành quả, Thuần Quân phái cố ý làm lớn, đặc biệt mời rất nhiều danh túc[1] đến núi Việt Ảnh xem lễ.
[1] danh túc: chỉ người có danh vọng, các lão tiền bối có tiếng tăm
Tới mùng tám tháng mười một, trong ngoài Thuần Quân phái trang trí đổi mới hoàn toàn, đệ tử các đỉnh núi tề tụ về trước Kiếm Khí đường của đỉnh núi chính, áo trắng, đeo trường kiếm, từng người rắn rỏi khôi ngô, sửa soạn như chi lan ngọc thụ, dẫn tới khách đến rối rít khen ngợi. Tiết Thanh Lan đi sau lưng Tiết Từ, một đường mắt không ngó hai bên, chỉ có lúc đi qua người Văn Hành hơi nghiêng đầu một cái, đuôi mắt xéo lên, ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
Văn Hành nhận được ánh mắt y bay tới, khóe mắt cong lên, trong lòng không khỏi mềm nhũn vì điều đó.
Tiết Từ và những người lác đác trong giang hồ đi vào theo tốp năm tốp ba, hoặc tiến đến chúc mừng chủ nhân, hoặc trò chuyện với bạn cũ và người quen cũ, đến khi mấy đại môn phái lần lượt đến, mới thật sự náo nhiệt hẳn.
Sứ giả các phái cử tới chúc mừng, ít thì năm sáu người, nhiều thì hơn mười người, do một đến hai tiền bối của môn phái dẫn đầu, theo thứ tự tiến vào Kiếm Khí đường. Đệ tử được gọi tên ở bên cạnh nhận danh mục quà biếu, cao giọng thông báo: “Hoàn Nhạn môn Trương Xung, Lưu Cát trưởng lão, dẫn tám đệ tử đến xem lễ!”
“Lâm Triệt trưởng lão Bác Sơn phái, dẫn sáu đệ tử đến xem lễ!”
“Huyền Không, Huyền Chỉ đại sư chùa Ngũ Vân, dẫn bốn đệ tử đến xem lễ!”
“Sáu vị cao thủ Chử gia kiếm phái, đến xem lễ!”
*
Phái khác có thể, nghe thấy gọi tên Chử gia kiếm phái, Văn Hành lập tức lên tinh thần, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người Chử gia mặc trường bào đỏ thẫm, người đeo trường kiếm, từng bước tiến lên.
Sáu người đều là khuôn mặt xa lạ, đều là đàn ông đứng tuổi. Trưởng lão kế nhiệm dù sao cũng không giống với chưởng môn kế nhiệm, mặc dù cũng là lễ mừng, lại ít trịnh trọng hơn. Phái khác đi theo phần lớn là đệ tử trẻ tuổi, duy chỉ có Chử gia không biết động kinh gì, vậy mà một lần duy nhất phái sáu cao thủ nội gia tới đây.
Mấy năm trước Văn Hành từng chỉ dẫn Phạm Dương đã đánh bại Chử Bách Linh học trò Chử gia. Ba năm trước đây bởi vì hắn, Lý Trực ngoại môn Chử gia lại bị đuổi xuống núi Việt Ảnh, Văn Hành nghi ngờ mình trời sinh xung đột với Chử gia kiếm phái. Bởi vậy đặc biệt để ý một nhóm này, luôn dõi mắt nhìn bọn họ đi vào Kiếm Khí đường, mới thu hồi tầm mắt.
Ngay sau đó, tiếng nói nhỏ nghị luận bên cạnh bỗng ồn ào lên.
Một làn gió thơm thổi vào mặt, sáu cô gái xinh xắn mặc váy áo lụa mỏng hai màu xanh trắng chậm rãi đi tới phụ cận. Cho dù trên mặt che lụa mỏng, cũng không che đậy được phong thái rõ ràng. Đảo đôi mắt đẹp, bước liên tục nhẹ nhàng, dẫn đến đệ tử trẻ tuổi đầy đỉnh núi lập gia đình hai mắt nhìn đăm đăm, ngay cả khách quý trong Kiếm Khí đường cũng dừng trò chuyện.
“Đây là đệ tử nhà ai? Nhà ai có nhiều đệ tử nữ xinh như thế?”
“Là Phù Ngọc sơn trang, phái bọn họ đều là đàn bà con gái, từ trước đến nay không nhận đệ tử nam, những năm qua chưa từng tới núi Việt Ảnh của chúng ta, không biết năm nay sao lại đột nhiên đến thăm.”
Văn Hành nhìn mặt hoàn toàn không nhận ra, vừa nghe “Phù Ngọc sơn trang” cũng nhớ lại. Người sáng lập phái này là hai vị kỳ nữ, một vị Tô Tú Nương trong đó chính là con gái quan lại nhân gia ở Minh Châu, nhân duyên trùng hợp đã kết giao với nữ đệ tử Chân Phi Quỳnh của Trường Chân phái Mật Châu. Hai người ý hợp tâm đầu, lại có tình bạn sinh tử, tình cảm ngày càng sâu, lại kết văn khế kim lan, ước định cả đời không xuất giá. Không lâu sau đó, cha của Tô Tú Nương muốn gả cô cho người ta, Tô Tú Nương liều chết không theo, bị người nhà nhốt trong khuê phòng, không cho phép qua lại với người ngoài. Tô Tú Nương tìm chết mấy lần không có kết quả, ngày thành thân, người Tô gia dứt khoát trói Tô Tú Nương lại nhét lên kiệu hoa. Khi đang nghi trượng[2] đi qua phố dài, Chân Phi Quỳnh từ trên trời đáp xuống, cướp cô dâu ngay trước mặt mọi người khắp thành, mang người về Mật Châu.
[2] nghi trượng: cờ, trống mang theo lúc đi trên phố
Tư tình hai người bại lộ, vừa không được thế tục khoan dung, cũng bị Trường Chân phái xua đuổi. Chân Phi Quỳnh là người có tính cách mạnh mẽ, lại không hề hối hận, dưới cơn nóng giận mưu phản môn phái. Tô Tú Nương tuy không có võ công, lại có si tình tràn lòng, chịu quên đi tất cả, cùng cô đi xa chân trời.
Hai người lưu lạc giang hồ mấy chục năm, tuổi già lại trở về Minh Châu, tự lập môn hộ trên núi Phù Ngọc, chính là Phù Ngọc sơn trang hôm nay. Chân Phi Quỳnh vốn thiên tư hơn người, rèn luyện nhiều năm, tâm tình khoáng đạt, đã là tông sư khí tượng. Cô và Tô Tú Nhương thu nhận và giúp đỡ rất nhiều bé gái mồ côi, dốc lòng giảng dạy võ công, dần dần làm Phù Ngọc sơn trang lớn mạnh. Đệ tử Phù Ngọc sơn trang không giống với tăng ni nữ quan, không có chuyện suốt đời không lấy chồng, có thể gả ra ngoài, cũng có thể kết duyên với đồng môn, chỉ không cho phép có ép gả ép cưới, càng phải tập võ tự cường, để tránh biến thành vật trong lòng bàn tay người khác.
Phù Ngọc sơn trang bởi vì hành xử khác người, được ca tụng trong giang hồ một thời, mặc dù từng bị rất nhiều người chỉ trích là ly kinh phản đạo[3], tổn hại quan hệ đạo đức, thanh danh trong võ lâm lại không tệ lắm. Bởi vì người trong giang hồ hành hiệp trượng nghĩa thường xuyên chú ý đầu không để ý đuôi, tình cừu ân oán sau một trận chém giết để lại là cô nhi quả nữ, không chốn an thân. Phù Ngọc sơn trang bằng lòng thay thế nuôi dưỡng những bé gái mồ côi không có nơi để đi này, ngược lại có thể xem là một chuyện công đức.
[3] ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý.
Nhưng đây đều là chuyện mấy năm trước. Sau khi Chân Phi Quỳnh và Tô Tú Nương qua đời, chưởng môn đời thứ hai không có tinh thần can đảm như Chân Phi Quỳnh, chỉ có thể xem như không công lao không lỗi lầm, ba đời chưởng môn tư chất cũng thường thường, không lòng dạ phát triển võ công bản phái, Phù Ngọc sơn trang đánh mất cơ sở đặt chân, tất nhiên nước sông ngày một trút xuống, biến thành môn phái hạng ba.
Cho tới bây giờ không biết các cô là chưởng môn đời thứ mấy, chịu qua lại với Thuần Quân phái, cũng không biết có tính toán gì.
Phù Ngọc sơn trang là môn phái tới cuối cùng, sau khi đợi họ ngồi vào chỗ, các đệ tử lui về Kiếm Khí đường, chia ra ngồi xuống. Các nhân vật lớn có mặt mũi đương nhiên ngồi cùng một bàn, đệ tử các phái ngồi chung một bàn, còn lại dược đồng đi theo như Tiết Thanh Lan vừa không có cách nào nhập bàn tiệc, cũng không tiện ngồi chung với đệ tử các phái khác, bèn ngồi chung với đệ tử Thuần Quân.
Tiết Thanh Lan là khách của đỉnh Ngọc Tuyền bọn họ, đương nhiên sắp xếp vào bàn Văn Hành, ngồi đối diện với hắn. Văn Hành bị phong hàn mới khỏi, uống thuốc làm giảm khẩu vị, không ăn được nhiều cơm, trong lúc vô tình ngước mắt, đúng lúc để ý Tiết Thanh Lan cầm thìa, mệt mỏi gảy canh nấm trúc hoa sen trong bát, nhìn như tập trung ăn cơm, trên thực tế không uống ngụm nào.
Văn Hành cúi đầu nhìn lướt qua chén canh trước mặt mình, không nhìn ra vấn đề gì, lấy tay sờ một cái, hơi ấm, lại nhìn thức ăn xung quanh, giờ mới hiểu ra. Hôm nay khách nhiều quá, thời tiết rét lạnh, rất nhiều đồ ăn từ bếp sau bưng lên đã tản hết hơi nóng, trở nên nguội ngắt. Đối với người khác mà nói chẳng chú trọng gì, nhưng với sự quan sát mấy ngày qua của Văn Hành, Tiết Thanh Lan giống như chưa từng đụng vào đồ ăn nguội.
Vài ngày trước y sắc thuốc giúp Văn Hành, ngay cả nước cũng phải đặt ở bên cạnh lò cho ấm mới uống, ước gì có thể ôm lò trải qua cả một mùa đông. Văn Hành chỉ cho rằng y là người phương Nam, rất sợ lạnh, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của y, lại cảm thấy đây không phải vấn đề nhỏ —— ngũ cốc nuôi người, Tiết Thanh Lan cũng không phải tu tiên, sao có thể suốt ngày không đụng hạt gạo nào, chỉ dựa vào uống nước ấm sống qua ngày?
Yến tiệc này chủ và khách đều vui vẻ, kéo dài mãi đến đêm khuya mới ta cuộc. Các đệ tử tiễn khách quay về chỗ ở, Tiết Từ uống nhiều, dù không đến mức say mèm, lại nghiêng ngả không đi thẳng, đường núi ở đỉnh Ngọc Tuyền dốc đứng, Tiết Thanh Lan và Ôn Trường Khanh hợp lực đỡ ông, tốn khá nhiều sức lực, khó khăn lắm mới khiêng người về giường trong khách viện.
Cả ngày Tiết Thanh Lan chưa ăn cơm tử tế, trong dạ dày hơi đau. Sau khi tiễn Ôn Trường Khanh, y trở lại sương phong, cầm ấm trà trên bàn lên định rót cho mình cốc nước, nhưng rót ra nhìn, cũng chỉ có rửa chén trà đặc lạnh thấu.
Tiết Thanh Lan thuận tay đổ trà đi, ném cốc về bàn phát ra một tiếng “bộp” trầm đục.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ngoại trừ bên cạnh bàn những nơi khác đều ẩn trong bóng tối mênh mang, giống quái thú ẩn núp, sẽ nhào lên nuốt người bất cứ lúc nào. Tiết Thanh Lan ngồi trong nửa sáng nửa tối, bóng tối của ánh đèn trải rộng ra khiến đường nét của y càng có vẻ gầy gò cô độc. Nước da nhợt nhạt như tuyết, được lớp lớp áo đen bọc lấy, tựa như một thanh kiếm bị bóng đêm quấn quanh, có sự sắc bén bẻ vàng cắt ngọc, nhưng cuối cùng bị nghẹt thở bởi vướng víu như tằm ăn rỗi.
Rõ ràng vẫn chưa tới mười lăm, quanh người y lại rét run từng đợt, hơi lạnh ở mọi nơi lọt vào theo cánh cửa sổ tàn phá bừa bãi, đêm đông ở đỉnh Ngọc Tuyền hóa ra cũng không dễ chịu đựng hơn Núi Tô Nghi ——
Cộc cộc cộc.
Cửa sổ bị người gõ nhẹ ba cái, giấy dán cửa sổ phản chiếu một cái bóng thẳng tắp, lần đầu tiên Tiết Thanh Lan không nhận ra là ai, lên giọng hỏi một tiếng “Là ai”, đối phương lại không đáp lời, lại gõ cửa ba cái.
Y miễn cưỡng đứng lên, đẩy cửa cánh cửa sổ ra, lạnh lùng như băng nói: “Hơn nửa đêm… Là ngươi?”
Văn Hành không mang kiếm, tay không đứng trước cửa sổ, mặt mày đắm mình dưới ánh trăng mỏng manh, lại khiến ánh trăng lành lạnh sáng tỏ cũng trở nên dịu dàng.
“Sao ngươi…” Y không tự chủ được nghẹn lại, “Ngươi tới làm gì?”
Văn Hành thong thả đáp: “Hôm nay trong bữa tiệc ăn chưa no, vừa rồi nấu một nồi mì chay, Tiết sư đệ muốn tới chia một bát không?”
Với giao tình của hai người họ, đêm khuya Văn Hành tự mình đến đây mời có vẻ như hơi đột ngột, nhưng bọn họ mới gặp đã đóng sập cửa kết thúc, khi gặp lại Văn Hành dựa đầu trên người người ta, mỗi một lần đều không hợp thường tình, cũng không nhiều hơn bởi lần này. Chưa kể Tiết Thanh Lan dẫu sao cũng chăm sóc hắn ba ngày, Văn Hành nhận ơn người ta, không trả một chút, cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tiết Thanh Lan không muốn từ chối hắn, lại không cất bước nổi, cả người như thể bị hai bên lôi kéo, nhất thời nói không nên lời, đành phải ngơ ngác nhìn hắn ——
Biểu cảm kia hoàn toàn không còn lạnh lùng thường ngày, nhìn vào thậm chí còn rất tủi thân.
Văn Hành thầm than trong lòng, không biết lần thứ mấy nuối lại câu cảm thán “Sao đáng thương đến vậy”, gập ngón tay gõ gõ lên bệ cửa sổ, nói: “Đi thôi, còn không quay về, mì sẽ nguội.”
Chữ “Nguội” này giống như một cái tay, đẩy sau lưng Tiết Thanh Lan một cái, trước khi đầu óc đuổi kịp, y đã một tay chống song cửa lộn ra ngoài.
Văn Hành nở nụ cười khó mà nhận ra, nhanh chóng giả vờ nghiêm mặt nói: “Đi thôi.”
Năm đó Liêu Trường Tinh sắp xếp cái viện này cho Văn Hành, vừa ý đó là có một căn bếp nhỏ để Văn Hành có thể tự nấu ăn trong thời kỳ chịu tang. Ba năm qua, nghịch cảnh ép người, từ lâu Văn Hành đã từ đại thiếu gia không biết nhóm lửa trở thành tay già đời mười ngón đều dính nước xuân. Hắn không có ham muốn chạy theo ăn uống, nhưng dù sao cũng thông minh, theo đầu bếp học mấy ngày đã tìm ra bí quyết, lấp đầy bụng mình không thành vấn đề, bây giờ xem ra, lừa Tiết Thanh Lan cũng không khó.
Văn Hành nói là nấu mì xong rồi, thật ra chỉ đun sôi nước trên lò, hắn dẫn Tiết Thanh Lan vào nhà, mới tự đi rửa tay nấu mì. Tiết Thanh Lan cũng không chê khói lớn, đi theo loanh quanh trong phòng bếp. Đợi ấm áp thoải mái trong căn bếp xua đi cái lạnh trên người, cảm giác đói bụng cũng theo đó khôi phục, y ngồi bên cạnh bàn bưng một bát sứ to, miệng nhỏ uống nước mì trong hơi nóng đang bốc lên.
Ánh đèn trong phòng bếp như hạt đậu, trán Tiết Thanh Lan bị nước mì nóng hun ra một lớp mồ hôi, gò má quá tái nhợt lộ ra chút huyết sắc tươi sáng, từ băng tuyết biến thành ngọc ấm, lộ vẻ trơn bóng mượt mà.
Cho đến lúc này, trên người y cuối cùng mới lộ ra dáng vẻ cái tuổi này nên có, lúc tập trung ăn mì thì hơi ngờ nghệch, như thiếu niên nhơ nhỡ đêm khuya đói bụng tỉnh lại vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Mà đầu bếp ngồi ở bên cạnh, ăn chưa được mấy miếng đã đặt đũa xuống, đợi Tiết Thanh Lan đặt bát không xuống, lại gọi y đến bên bếp, khều ra mấy hạt dẻ lớn sấy chín trong đống tro, bọc chúng trong một miếng vải ẩm đưa vào tay y: “Chỗ ta không thể ăn mặn, không có gì để chiêu đãi, thiệt thòi cho đệ rồi, cũng may còn mấy hạt dẻ, cầm ủ ấm tay đi.”
Tiết Thanh Lan và hắn đầu đối đầu ngồi xổm bên cạnh bếp, mặc cho Văn Hành nhét bọc vải vào trong tay mình, biểu cảm rõ ràng đã ngây ra, giống như thứ y cầm không phải là hạt dẻ không đáng mấy đồng tiền, mà là một bao tiền của bất chính bay tới.
Y cúi đầu lại ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Văn Hành.
Không biết có phải ảo giác không, khoảnh khắc nào đó Văn Hành bắt được một hào quang lóe lên rồi biến mất trong mắt y, giống như giọt nước đầu tiên trên đầu cành rơi xuống khi băng tuyết tan ra vào đầu mùa xuân.
Thiên ngôn vạn ngữ xông lên đầu, đều như dòng lũ đụng vào đê đập, cuốn lên cơn sóng thần, ầm ầm vang dội trong lồng ngực y. Tiết Thanh Lan há miệng, cuối cùng nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có một câu phàn nàn nhẹ nhàng giống như làm nũng: “Cảm ơn sư huynh… Trên núi các huynh thật sự lạnh lắm.”
***
Tác giả có lời: Văn Ngữ Yên trong lúc vô tình phá trừ ma chú “Uống nhiều nước ấm” của thẳng nam, có thể thấy được cong là trời sinh
(Vì Văn Hành là Vương Ngữ Yên bản nam ở chương nào đó tác giả có nói đấy nên mới gọi là Văn Ngữ Yên)