Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 62: Chương 62: Hiện thân




Hành ca tiếp kiếm!

Phạm Dương khen ngợi trước: “Thân thủ giỏi!”

Ngay sau đó Cửu đại nhân lùi hai bước, thế kiếm nhanh chóng thay đổi, tung ra bóng kiếm đầy trời, như mưa to tuôn về phía Văn Hành, ánh kiếm lướt qua, tiếng gió như rít gào. Một chiêu này quả nhiên công thủ có đủ, thế không thể đỡ, ngay cả Văn Hành cũng không dám chống đỡ chính diện, đành phải lùi lại trốn tránh không ngừng trong bóng kiếm, tìm khe hở phản kích.

Có câu nói là “Một tấc dài một tấc mạnh”, Văn Hành tay không tấc sắt vận lộn với Cửu đại nhân cầm kiếm, lúc khoảng cách hai bên xa đương nhiên không bị thiệt bởi binh khí. Kiếm thứ nhất của Cửu đại nhân chạy đi lấy tính mạng hắn, qua hai chiêu phát hiện gần người bất lợi, lập tức thay đổi sách lược, lùi lại cách ba bước.

Lần này đã hợp bí quyết quan trọng “Lấy lùi làm tiến”, Cửu đại nhân thẳng kiếm đâm Văn Hành, nghiêm nghị nói: “Muốn ra cái cửa này, cho ta xem năng lực của ngươi!”

Văn Hành vội tránh sang phải, Cửu đại nhân xoay tay chặt một kiếm xuống, hai kiếm này nối liền cực sát, gần như không kẽ hở, nhưng Văn Hành cũng không kịp lùi nữa. Mắt thấy trường kiếm sắp rơi trên đầu hắn, trong tay Văn Hành lại không tấc sắc có thể chống đỡ, tất cả mọi người vây xem hít vào một hơi thay hắn. Đầu óc Văn Hành xoay chuyển nhanh chóng, lúc này sờ tay vào ngực, lấy lệnh bài đen vàng Túc Du Phong cho hắn ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, sức lực hai bên kích thích nhau, đều bắn ra mấy bước.

Thiên Hà Bảo Quyển chính tông đối đầu với Lăng Tiêu chân kinh chính tông, hai nội công đại tuyệt đỉnh đương thời tranh chấp, đúng là khó phân như nhau, lực lượng ngang nhau.

Hai người giằng co từ xa trong mây khói đầy trời, trong lòng đều suy nghĩ trăm lần.

Hai người đều bị nội thương, công lực có thể phát huy ra chỉ năm sáu phần mười, chỉ nói về nội công, hai người nhiều nhất là đánh ngang tay. Nhưng trong tay Cửu đại nhân có kiếm, đây là ưu thế cực lớn, chỉ cần liều một cái tốc chiến tốc thắng, trong vòng trăm chiêu y thắng được Văn Hành tuyệt đối không thành vấn đề!

Cửu đại nhân nghĩ thông suốt khúc này, trong lòng bỗng nhiên sáng trong, cơ thể tùy ý cử động, mũi kiếm phá không đâm nhanh, thẳng đến trước ngực Văn Hành. Đúng lúc tình thế nguy hiểm, một bóng đen ngoài bầu trời nhanh như chớp bắn về phía Văn Hành, có người trên nóc nhà hét lên: “Hành ca tiếp kiếm!”

Văn Hành nghe âm thanh phân biệt vị trí, cũng không quay đầu lại, trong không trung đón trường kiếm trong tay, giơ kiếm chống đỡ, chỉ nghe “keng keng” hai tiếng, Cửu đại nhân bị lực trên thân kiếm bắn ra, Văn Hành lại không nương tay, ngay sau đó trở tay tấn công, thẳng kiếm đâm về phía Cửu đại nhân. Trình độ của hắn về kiếm thuật đã đến một cảnh ngộ tuyệt cao, một kiếm này thế đi rõ ràng, nhìn giống như một kiếm rất đỗi bình thường, nhưng khi Văn Hành tới gần trước người Cửu đại nhân, đối phương ngược lại giống như không biết đối phó, trường kiếm trong tay không ngừng run rẩy, như thể muốn bảo vệ ngực, lại giống muốn bảo vệ cổ, cuối cùng lại là kiếm trúng cánh tay phải, phút chốc máu chảy ồ ạt.

Vẻ mặt Cửu đại nhân thay đổi khó lường, y là người ở trong đó, biết kiếm này nguy hiểm hơn ai hết. Văn Hành chỉ đâm ra một kiếm, trước mắt y lại rõ ràng có hai thanh trường kiếm vô cùng rõ rệt, chỉ dựa vào mắt thương, khó mà phân biệt cái nào là thật, cái nào là giả. Y chỉ có thể dựa vào trực giác bảo vệ một bộ phận quan trọng, nhưng kiếm thật lại không phải bất kỳ thanh nào trong hai thanh.

Ngày đó ở trong ngục y dùng một kiếm rạch cánh tay phải của Văn Hành, hôm nay tiểu tử này lợi dụng răng trả răng, cho y một kiếm giống như đúc ở vị trí đồng dạng.

Người thông minh đáng sợ, người thông minh thù dai tốt nhất có bao xa thì cách bấy xa, tuyệt đối đừng đi trêu chọc.

Không biết bọn Phạm Dương làm cái quỷ gì ở đằng sau, lửa lớn càng đốt càng mãnh liệt, khói đặc bay thẳng lên trời xanh, người ở sân trước đã có thể cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn, như gác ở trên lửa thiêu đốt. Lúc này mặc kệ là nhân sĩ võ lâm hay là thủ vệ quan binh, đều rút khỏi sân lùi ra ngoài đường, chỉ còn Cửu đại nhân và Văn Hành không sợ chết vẫn giằng co trong đám cháy.

Cửu đại nhân che cánh tay phải không ngừng chảy máu, nói: “Lúc trước ta tò mò, Thuần Quân phái sao lại dạy dỗ được loại đệ tử như ngươi, hóa ra là cao đồ của Bộ Hư cung Côn Lôn, thất kính.”

Văn Hành không gật cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Không dám nhận.”

Cửu đại nhân lại hỏi: “Ngươi rõ ràng đã trúng Vạn Tượng Chập La tán, làm thế nào chạy ra nhà tù liên lạc với người ngoài?”

Văn Hành lấy một viên bi thép to bằng đầu ngón tay từ trong tay áo ra, kéo từ một đầu, vậy mà kéo ra là một đoạn răng cưa thép thật dài. Lần này không cần hắn nói Cửu đại nhân cũng hiểu, hắn mượn cái cưa này cưa đứt song sắt nhà tù, nhân lúc ban đêm vụng trộm chuồn ra khỏi nhà tù, lại vội trở về trước khi trời sáng, giả vờ như vẫn luôn bị buồn ngủ, dùng cách này lơ là thủ vệ và Cửu đại nhân, khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác trong lòng, chưa từng đề phòng chặt chẽ với hắn.

“Bí dược Vạn Tượng Trập Lan tán giấu bên trong, mặc dù không đạt tới kết quả các hạ mong muốn, cũng khiến cho tại hạ ăn đủ khổ cực, không tính uổng phí.” Văn Hành “Huy động lực lượng, tốn công tốn sức như vậy, xem ra triều đình muốn làn tan rã võ lâm Trung Nguyên, quả thật làm cho các cao thủ đại nội đã hao hết tâm tư.”

Cửu đại nhân xách kiếm, nhưng giống như không có ý định đánh nhau với hắn nữa, chỉ đứng tại chỗ rảnh rỗi nói: “Ngươi đã đoán được cuối cùng, thì nên biết oán hận rất sâu giữa triều đình và võ lâm Trung Nguyên, trước sau gì phải có động tác lớn, ngươi ngăn cản được lần này, chưa chắc ngăn cản được lần tiếp theo. Thay vì xen vào việc của người khác lỗ cả tính mạng, không bằng sớm rút ra, về Côn Lôn tiếp tục sống những tháng ngày tiêu dao của ngươi.”

Lúc trước y không coi Văn Hành ra gì, hình dạng thờ ơ, một câu nói kia lại rất ôn hòa, thậm chí có mấy phần khuyên nhủ thành khẩn. Không biết là y đổi tính, hay lấy kế hoãn binh kéo dài thời gian. Văn Hành từ từ nói: “Trong giang hồ, ai không muốn tiêu dao sung sướng? Nhưng triều đình làm việc lại muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả nơi sống yên ổn cũng không để lại cho người ta một miếng. Tại hạ chỉ sợ ngày sau quy ẩn sơn lâm, sau này trong miệng các hạ sẽ biến thành kêu nhau tụ tập sơn lâm, sau đó nữa khiến người ta xem là họa lớn trong lòng, hận không thể nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới tốt.”

Cửu đại nhân nói: “Nói vậy, ngươi nhất định phải đối nghịch với triều đình?”

Văn Hành thầm nghĩ: “Với thân phận dư nghiệt nghịch đảng của ta, không làm gì cả cũng là đang đối nghịch với triều đình.” Ngoài miệng đáp: “Hôm nay hành động bất đắc dĩ, thực sự là xuất phát từ tự vệ, cũng không có ý bất kính với triều đình. Chỉ cần đại nhân đừng gây phiền phức, chúng tôi tất nhiên an phận thủ thường, làm dân chúng tốt trong sạch.”

Trong ánh mắt Cửu đại nhân nhìn về phía hắn lại hiện lên ý dò xét lần nữa, Văn Hành cầm lệnh bài đen vàng của Bộ Hư cung, thân phận đã được kết luận, như vậy hắn võ công tuyệt diệu, tâm tư nhạy bén, đều có nguồn gốc lần theo. Nhưng mà từ xưa dân không đấu với quan, người trong giang hồ tiếp xúc với quan phủ khó tránh khỏi lạnh nhạt, nhưng mấy lời đối đáp rải rác vừa rồi, sự thông suốt lão luyện của Văn Hành không sót một câu đầu đề câu chuyện, lại không giống thành thạo mà một người có thân phận địa vị như hắn nên có.

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

“Trò chuyện xong chưa? Lửa sắp cháy tới đây rồi.” Người trên nóc nhà hô xuống dưới, “Nói nhảm nhiều vậy, không thể ra ngoài lại nói hả?!”

Cửu đại nhân kinh ngạc phát hiện cũng vì một câu nói kia, vẻ mặt lạnh lùng cứng như băng của Văn Hành như được gió xuân lướt qua, thoáng chốc băng tan tuyết tan. Y chợt ngước mắt nhìn lên trên, định nhìn rõ kia rốt cuộc là thần thánh phương này, lại chỉ bắt được một bóng người thon dài đứng vẫy gọi ở nóc nhà. Khóe mắt Văn Hành hơi cong, cất giọng hô: “Tới liền.”

Lại nói với Cửu đại nhân: “Xin từ biệt, sau này còn gặp lại!”

Dứt lời không tham chiến nữa, Văn Hành nhón chân, bay người lên dắt tay người kia, trước khi lửa lớn lan tràn, hai người song song nhảy xuống nóc nhà, biến mất bên ngoài tường sân.

Hắn đi rất dứt khoát, Cửu đại nhân lại cũng không có thời gian đi cản hắn.

Thế lửa theo gió mà lên, trong khoảnh khắc đã thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, các gian bên hai bên đã bị đốt sập mấy gian, sảnh trước cũng lung lay sắp đổ, khắp nơi đều là tro bụi khói đặc. Nhiếp Ảnh và Long Cảnh dẫn đầu tiền quân, thả hậu quân kiềm chế thị vệ ra, Phạm Dương dẫn đầu đám người của tiêu cục Lộc Minh, và đệ tử các phái được cứu từ trong lao ra, đã rút lui hết ra một con đường bên ngoài từ lâu, nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ đợi tại chỗ. Phương Viễn Trác bị Nhiếp Ảnh bắt làm con tin bằng một cái roi, thị vệ của Thủy Nguyệt ngục và người bắn cung mai phục khắp nơi lại không lệnh không thể tự hành động, kiêng kị Phương Viễn Trác rơi vào trong tay họ và Cửu đại nhân trong đám cháy, đành phải canh giữ ở một đầu khác, trông mong mà nhìn chằm chằm những người gây chuyện.

Không bao lâu, Văn Hành dẫn theo một thiếu niên lạ lẫm từ trên trời rơi xuống. Hắn vừa hiện thân, đám người lập tức run rẩy, đều lớn tiếng hoan hô, rõ ràng xem hắn như công thần lớn nhất của chuyến này, Văn Hành vội vàng giơ tay ngăn cản ồn ào, cất cao giọng nói: “Trước mắt vẫn chưa thả lỏng được, đoàn người rời bước ra ngoài thành trước, để tránh bị người quay đầu đánh trả.”

Hắn liếc qua Phương Viễn Trác sắp bị Nhiếp Ảnh siết tắt thở, quay đầu nói với quan binh sợ hãi không tiến lên: “Dù sao hôm nay đã không làm gì được chúng tôi, thời gian bám đuôi này, không bằng trở về cứu hỏa. Tạm thời mượn dùng vị đại nhân này một lúc, đợi chúng tôi an toàn, tự nhiên thả hắn về.”

Cửu đại nhân chậm chạp không đến, nhóm quan binh như rồng mất đầu, không dám tùy tiện ra tay với hơn ba trăm người, đành phải trơ mắt nhìn bọn họ bắt giữ Phương Viễn Trác nghênh ngang rời đi.

Giữa trưa cùng ngày.

Ngoài sơn môn núi Việt Ảnh, mắt thấy chưởng môn Hàn Nam Phủ và ba đại trưởng lão cùng xuất hiện, đệ tử trẻ tuổi của các đỉnh núi do Liêu Trường Tinh dẫn đầu, trăm người cương trực kết trận đón lấy. Ông cụ mày trắng râu dài bị bao vây trong trận, muốn tốc chiến tốc thắng rõ ràng đã không thể, xem ra Thuần Quân phái có phòng bị trước. Nghi ngờ trong lòng ông ta mọc thành bụi, không biết xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng dây dưa tiếp không phải hành động sáng suốt, nên ra hiệu thuộc hạ dừng tay, từ xa nói với Hàn Nam Phủ: “Đệ nhất kiếm tông đương thời, quả nhiên thanh thế bất phàm, so với đóng quân một thành, cũng không kém bao nhiêu.”

Hàn Nam Phủ nói: “Các hạ đến hung hăng, không biết có gì chỉ giáo?”

Ông lão nói: “Các ngươi dùng võ vi phạm lệnh cấm, chiếm đoạt một phương, làm cho khắp nơi hỗn loạn, uy lệnh thiên tử khó làm, việc quân còn không thể tận trung, sao dám nói xằng hiệp nghĩa? Hôm nay ta đến, tất nhiên là để thay trời hành đạo.”

Hàn Nam Phủ lắc đầu nói: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Thuần Quân phái trung nghĩa, tự nhiên có thiên địa nhật nguyệt chứng giám, không nhọc các hạ hao tổn tâm trí phán xét.”

Ông lão lạnh lùng nói: “Ngày thiên uy đến, chính là lúc toàn bộ Thuần Quân phái hủy diệt, khuyên quý phái tự giải quyết cho tốt, đừng chấp mê không tỉnh ngộ!”

Hàn Nam Phủ đột nhiên đáp: “Thuần Quân phái kế thừa trăm năm, làm chính trực ngồi ngay thẳng, ai đến chất vấn đều là đáp án giống nhau, các hạ đừng ở đây tà thuyết mê hoặc người khác, xin hãy nhanh chóng rời đi!”

“Đến tột cùng là ta nói sai, hay là các ngươi tự chịu diệt vong, ngày sau sẽ thấy rõ ràng.” Ông lão ra dấu tay ra sau, “Nhiều lời cũng phí lời, đi thôi!”

Trái phải lập tức tiến lên, vây quanh ông ta cùng đi xuống núi. Cho đến khi họ đi xa không thấy bóng dáng, đám người Thuần Quân phái mới thở phào một hơi. Trưởng lão các đỉnh núi tụ tập lại, vẫn nghi ngờ không thôi, nghị luận: “Lão ta cứ đi như thế? Hay là đã sắp xếp kế sách khác?”

“Đám người này xảo quyệt gian xảo, không thể không cẩn thận.” Hàn Nam Phủ nói, “Trường Tinh, con dẫn vài đệ tử tuần tra chặt chẽ ở sơn môn, đề phòng họ kéo nhau trở lại.”

Liêu Trường Tinh đáp một tiếng vâng, tảng đá lớn trong lòng Hàn Nam phủ rơi xuống, không chú trọng kéo tay áo lau mồ hôi, thở dài với mọi người: “Lần này nhờ có Nhạc Trì báo tin, phơi bày cái bẫy của kẻ địch, nếu không hôm nay bản phái nguy rồi. Trước mắt chỉ mong bên kia mọi chuyện thuận lợi, sớm ngày cứu được bọn Mạnh sư đệ thoát thân.”

Liêu Trường Tinh nghe vậy nhìn về chân trời phía đông, nghĩ đến đủ loại chuyện lúc trước, trong lòng không biết là nghĩ lại mà sợ, hay là may mắn nhiều hơn, thấp giọng nói: “Nhất định sẽ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.