Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 85: Chương 85: Kịch đấu




Xem ra trí nhớ của các hạ rất tốt

Phùng Bão Nhất bỗng nhiên bị hắn nói ra thân phận, có vẻ như hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng ông ta đã đích thân tới, vậy thì sớm biết không thể xem thường Văn Hành. Bại lộ thân phận cũng nằm trong dự đoán của ông ta, vì vậy Phùng Bão Nhất gật đầu nói: “Không sai, là ta. Sao ngươi biết được?”

Văn Hành nói: “Lấy thiên hạ làm bàn cờ, coi vạn vật như quân cờ, bày mưu bố trí, thao túng lòng người, ý đồ phá vỡ võ lâm Trung Nguyên, còn muốn huy động nhân lực tìm ta gây phiền, ngoại trừ thủ lĩnh nội vệ, trên trời này chỉ sợ khó tìm ra người thứ hai.”

“Phá vỡ võ lâm?” Phùng Bão Nhất lắc đầu một cái, chắc chắn nói, “Những người này là vết lở trên thịt, những gì triều đình làm bây giờ là cạo xương trị độc, tráng sĩ chặt tay. Chỉ có diệt trừ nhọt độc võ lâm Trung Nguyên, giang sơn xã tắc mới có thể vững chắc.”

(*) tráng sĩ chặt tay: cổ tay dũng sĩ bị rắn hổ mang cắn bị thương, phải chặt đứt ngay lập tức để tránh độc tính phát tác toàn thân.

Văn Hành nói: “Võ lâm Trung nguyên tồn tại đâu chỉ trăm ngàn năm, trong đó liên quan đến bao nhiêu người. Chỉ dựa vào một câu ‘cạo xương trị độc’ nhẹ như lông ngỗng của các hạ đã muốn bỏ đi không thèm để ý tính mạng người nhà và bản thân của những người này, không khỏi quá mức hoang đường.”

“Con trai trưởng Khánh Vương Văn Khắc Trinh và Liễu thị Vạn Lại môn sinh ra, bảy năm trước trốn khỏi chùa Bảo An, bái nhập môn hạ của trưởng lão Tần Lăng đỉnh Ngọc Tuyền Thuần Quân phái, dùng tên giả Nhạc Trì.” Phùng Bão Nhất chợt nói, “Đường đường là thế tử vương phủ, hòa mình với lùm cỏ giang hồ, Văn Hành, chẳng lẽ ngươi đã quên mình họ gì, thật sự xem mình là người giống bọn họ.”

Văn Hành như là nghe được một chuyện rất buồn cười, kinh ngạc bật cười nói: “Thế nào, hóa ra các hạ không phải muốn nhổ cỏ tận gốc, mà là tới khuyên ta cải tà quy chính?”

“Trước khi nói lời này, sao không nghĩ trước, ta biến thành lùm cỏ giang hồ là lạy ai ban tặng? Dư nghiệt nghịch đảng vẫn chưa đủ, còn muốn thêm tội danh ‘Loạn đảng cường đạo’ cho ta à?”

Phùng Bão Nhất nhìn đôi mắt sâu xa của Văn Hành, như thể xuyên qua hắn nhìn thấy được một thanh niên oai hùng khác mấy chục năm về trước. Cha con máu mủ thật sự là một chuyện kỳ diệu, rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng khi đối mặt trực tiếp, khí chất bướng bỉnh khó thuần che giấu dưới ánh mắt tao nhã kia, lại giống hệt nhau.

“Năm đó tiếng tăm Khánh Vương thế tử ốm yếu truyền khắp kinh thành, sau khi chuyện xảy ra lại có rất nhiều cản trở trong đó. Ta xem thường ngươi, không thể giải quyết ngươi sớm hơn, ngược lại để ngươi bỏ trốn mất dạng, bây giờ nghĩ lại, thật sự là một nét bút hỏng.” Ông ta lập tức rời mắt đi chỗ khác, thở dài một tiếng trong gió đêm, “Bệnh ghẻ lở, lại ủ thành họa lớn trong lòng.”

Tiết gió rít lên đột nhiên phát ra tiếng động lớn, cơ thể Văn Hành đã đưa ra phản ứng trước ý thức, nhanh chóng tránh sang bên trái. Phùng Bão Nhất ra tay nhanh như chớp, gió mạnh xoáy đến, lướt qua gò má hắn bổ nhào tới, nếu lần này trúng, Văn Hành sẽ bị ông ta đánh vỡ nát xương đầu.

“Nhân của ngày trước, quả của hôm nay,” Văn Hành phản ứng nhanh hơn, vọt người nhanh như tia chớp lật bàn tay bổ tới từ không trung, trong chớp mắt đã đến gần Phùng Bão Nhất, “Bảy năm trước phụ vương ta chết trong cung không rõ ràng, Khánh Vương phủ bị diệt cả nhà trong vòng một đêm. Các hạ cũng rất biết kẻ xấu cáo trạng trước, ta còn muốn thỉnh giáo ngươi, rốt cuộc là họa lớn trong lòng gì, lại khiến các ngươi sợ đến mức bất chấp thể diện, chỉ dám vụng trộm ra sức giết công thần huân quý?!”

Phùng Bão Nhất “hù” một chưởng đánh thẳng ngực Văn Hành, mặt không đổi sắc lạnh lùng thốt: “Văn Khắc Trinh phạm tội lớn mưu phản, chết chưa hết tội!”

“Hay cho chữ ‘mưu phản’!” Văn Hành lùi lại một bước, bàn tay trái biến thành quyền, đánh trúng cánh tay phải dựng thẳng lên của Phùng Bão Nhất, quay người lại theo sát một chân: “Nếu phụ vương ta thật sự phạm tội ác đại nghịch bất đạo, bảy năm qua tại sao chưa từng chiêu cáo thiên hạ? Tại sao ngay cả thẩm tra cũng không, đã hấp ta hấp tấp muốn giết người diệt khẩu? Án này đến tột cùng là ‘mưu phản’ hay là ‘có lẽ có’, trong lòng các hạ hiểu rõ, cần gì phải đoán rõ nhưng giả hồ đồ?”

Phùng Bão Nhất biến quyền thành vuốt, chụp xuống đầu vai Văn Hành, điềm nhiên nói: “Nếu ngươi muốn biết như vậy, vậy thì xuống đất đi hỏi cha mẹ ngươi xem!”

Hai người không ai nhường ai, đang như nước nóng rót vào trong nồi dầu nóng, vừa chạm là nổ. Bóng quyền chưởng gió cùng ra, bụi bặm ngói vỡ bay loạn, hai bóng người giao đấu dưới ánh trăng khó phân thắng bại. Trong lúc nhất thời bên tai chỉ nghe tiếng gió rít gào, sóng khí trào lên, lấn át âm thanh binh khí chạm vào nhau.

Người này không hổ là người đứng đầu cao thủ đại nội, võ công rất cao, vượt xa hẳn bọn người Hàn Nam Phủ, thậm chí ngay cả Cố Thùy Phương cũng phải nhường ông ta ba phần. Mà Văn Hành chim non mỏ trắng, mặc dù danh tiếng không hiển hách, thực lực lại đủ để đưa thân vào hàng đầu võ lâm Trung Nguyên. Từ trận chiến mở màn trên núi Ti U đến nay, gần như không thua trận, thậm chí hai lần trước giao đấu với Cửu đại nhân, đều tự cảm thấy còn thừa thãi. Nhưng lần này hắn đối đầu với Phùng Bão Nhất, một là trong sự vội vàng không hề chuẩn bị, hai là kích động trong lòng khó tự kiềm chế, lại thêm không đủ kinh nghiệm chiến đấu, bị động bị áp chế mọi nơi. Uy thế của Phùng Bão Nhất giống như xây lên tường đồng vách sắt xung quanh hắn, bất kể hắn đập vào thăm dò như thế nào, cũng khó mà tìm được một khe hở có thể đột phá.

Bình thường mà nói, khi song phương giao đấu, nhất là đối diện còn là một cao thủ sâu không lường được, mọi người đều có lòng sợ chiến đấu hoảng sợ. Cho dù không quá rõ ràng, nhưng khi ra tay thường thường sẽ vô thức né nhiều hơn, trước tiên cam đoan mình có thể toàn thân trở ra, rồi mới nghĩ đến chuyện phản kích. Nhưng Văn Hành ở trong hoàn cảnh khốn cùng này, lại như thể không hoang mang sợ hãi chút nào, trong năm sáu mươi chiêu chiêu nào chiêu nấy cật lực tấn công, gần như ngược thế mà lên, không cần mạng đuổi đánh Phùng Bão Nhất.

Thời gian trước kinh nghiệm lấy yếu đánh mạnh của hắn rất phong phú, biết rõ tấn công nhanh phá địch đơn giản hơn phòng thủ nghiêm ngặt. Trình độ võ học của Phùng Bão Nhất hiển nhiên vượt qua hắn một đoạn, tối nay hai người đánh nhau lại tới đột ngột như thế. Chỉ có lớn tiếng dọa người, kịch liệt áp đảo đối phương trên khí thế, mới có thể khiến đối thủ kiêng dè, lựa chọn tuân theo cẩn thận quần nhau, từ đó ép ra một mẹo thắng cho mình.

Phùng Bão Nhất ngạo mạn, trong mắt ông ta Văn Hành giỏi hơn nữa cũng chỉ là thằng nhóc trẻ tuổi, mấy lần thăm dò trước đó đã cơ bản thăm dò được thực lực của Văn Hành. Thấy chiêu thức của Văn Hành càng vội, ông ta cười nhạo nói: “Không biết tự lượng sức mình!”

Hai người cách nhau vài bước, ông ta đột nhiên phát chiêu, một luồng lực lớn nháy mắt như đào núi lấp biển, lao thẳng đến trước mặt. Văn Hành không kịp tránh, né cũng không thể né, đành phải giơ tay cố gắng chạm một chưởng với ông ta.

Lần này giống như một tay chống đỡ một tảng đá lăn từ trên núi xuống, từ cánh tay phải đến vai cổ của Văn Hành thoáng chốc nổi gân xanh lên, khớp xương phát ra âm thanh răng rắc không chịu nổi gánh nặng. Hắn cắn chặt răng, cơ thịt hai gò má căng cứng như sắt đá, giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu ở thái dương dọc theo tóc mai không ngừng trượt xuống, lại nở một nụ cười vẫn còn tinh lực với Phùng Nhất Bão: “Lời nói đừng quá vẹn toàn…”

(*) lời nói đừng quá vẹn toàn nghĩa là đừng thể hiện, không có chuyện gì là tuyệt đối, đừng nói những chuyện chưa chắc chắn một cách khẳng định như vậy

Nụ cười này chướng mắt một cách khó hiểu, Phùng Bão Nhất nhìn ra hắn đã chống đỡ đến giới hạn, chỉ cần dùng hai phần lực, đã có thể bẻ gãy cánh tay phải của Văn Hành ngay tại chỗ. Nhưng mà một lần trước đánh nhau không thấy mặt, Văn Hành chỉ dựa vào sức một mình phá trận, còn đánh cao thủ đại nội bị thương nặng, suy cho cùng đã để lại cho ông ta bóng ma không nhỏ. Tên này tâm tư quá sâu, võ công lại cao, tuyệt đối không phải đèn đã cạn dầu, mặc dù Phùng Bão Nhất có thể chiếm ưu thế vững vàng, nhưng vẫn có cảnh giác trong lòng, không dám hoàn toàn xem thường hắn như biểu hiện trên mặt.

Văn Hành đã nói lời đó, Phùng Bão Nhất lập tức cảnh giác, thầm nghĩ quả là thế. Một thoáng này tâm thần ông ta không tập trung nữa, chưởng lực cũng trì trệ theo đó. Văn Hành chờ sự lưỡng lự chớp mắt là qua này của ông ta, tay trái cầm cành cây hải đường chẳng biết nhặt về lúc nào, chọc lên trên một chiêu “Tuyết Nặng Gãy Trúc” mau lẹ vô cùng phá gió mà đi, đâm chính giữa mắt phải Phùng Bão Nhất.

Cho dù đây chỉ là một cành cây, nhưng chân khí rót lên đó sắc bén hơn cả kiếm. Trong chốc lát máu bắn tung tóe, nửa mặt Phùng Bão Nhất là máu, trong cảm giác hoảng sợ giận dữ đau đớn vô cùng chưởng lực tuôn hết, “ầm” một tiếng đánh Văn Hành bay ngang ra hơn một trượng, gào to nói: “Ngươi học được một chiêu này từ đâu?!”

Văn Hành bị một chưởng của ông ta đánh cho trật khớp vai phải, cánh tay không có lực rũ xuống, đau đớn này cũng không nhẹ hơn Phùng Bão Nhất là bao, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không hề giảm. Hắn khẽ nói giống như khiêu khích: “Xem ra trí nhớ của các hạ rất tốt, ông vẫn chưa quên vết thương trên mặt kia là do đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.