Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Thẩm An Ninh giúp đỡ Chân Mạch dọn đồ sang căn phòng vừa thuê, cùng Chân Mạch dọn dẹp sạch sẽ, để đồ đạt chỉnh tề, rồi lại cùng nhau ăn, sau đó mới bị kích động chạy về nhà.

Xuống xe taxi ở đầu đường, cậu chợt nhìn thấy một chiếc Mercedes đen, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Trong xe, Cao Kiến Quân cũng nhịn không được cười, mở cửa xe đứng dậy.

Hai người nỗ lực khắc chế bản thân, không dám ôm nhau ngay giữa đường, chỉ có thể cười cười, mặt mày vui mừng.

Thẩm An Ninh đi tới trước mặt anh, trên mặt đỏ ửng, lại xấu hổ nói “nhớ” người ta. Cười cười một hồi, cậu vui sướng nói: “Ở khu em, hoa đào nở rồi, mùa xuân năm nay tới thật sớm.”

Cao Kiến Quân rất tự nhiên đưa tay ôm vai cậu, vừa đi vừa hăng hái nói: “Vậy thì rất đẹp nhỉ. Suốt ngày anh đều làm việc cả, đã lâu rồi không ngắm hoa nở.”

Trong khu nhà Thẩm An Ninh có 2 cây đào, lúc này quả nhiên mở ra những bông hoa nho nhỏ, đóa hoa mềm mại rung động trong gió nhẹ, thuần khiết mỹ lệ như ngọc.

Hai người đứng dưới táng cây, ngửa đầu nhìn những hoa, trên mặt nụ cười thật rạng rỡ.

Một lát sau, Cao Kiến Quân ghé vào tai cậu nhẹ giọng thì thầm: “Chúng ta lên lầu đi.”

“Ừ.” Mặt Thẩm An Ninh càng đỏ hơn, dưới chân cũng rất nhẹ nhàng, lập tức theo anh lên lầu, vào nhà mình.

————-

Cao Kiến Quân khẩn cấp đóng cửa lại rồi lập tức ôm cổ người bên mình.

Thẩm An Ninh ôm siết lấy anh, cả người dán sát vào anh hôn kịch liệt.

Hai người đều rất kích động, không đầu không đuôi hôn đối phương, hàm răng vài lần cắn trúng đầu lưỡi, nhưng lại chẳng thấy đau, chỉ thấy hỏa diễm nóng rực trong người thiêu đốt hừng hực, khiến họ không thể chịu thêm nữa. Tiếng thở dốc từ từ gấp lên rồi chuyển sang rên rỉ, dường như quanh quẩn trong căn phòng, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Trong đầu bọn họ tất cả đều là một mảnh hỗn độn, tựa như bão ngoài khơi. Ý thức bọn họ đã không rõ, chỉ biết hung hăng hôn cắn đối phương, hai tay không ngừng cởi bỏ y phục đối phương, hai chân lại di chuyển vào phòng ngủ.

Cao Kiến Quân ôm lấy Thẩm An Ninh đã xích lõa, nặng nề mà đặt cậu lên giường.

Thẩm An Ninh ôm anh, giơ chân lên, tràn ngập khát vọng mà cuốn lấy anh.

Cao Kiến Quân nhịn lâu như vậy, thật vất vả có thể ôm lấy người trong lòng, đâu chống cự được mê hoặc như vậy. Anh dùng khí lực toàn thân mới có thể nhẫn nại làm tốt tiền hí. Hôn lên cơ thể trẻ trung của Thẩm An Ninh, anh có một loại cảm giác kích động, hận không thể nhai từng tấc da tấc thịt, nuốt sống Thẩm An Ninh, như vậy hai người có thể vĩnh viễn cùng một chỗ rồi.

Thẩm An Ninh không ngừng rên rỉ, cảm giác được dục vọng nóng hổi cứng rắn chạy vào, rồi lập tức kịch liệt thôi động, cấp tốc nỗ lực, khiến cậu cũng bị mang lên cao trào hít thở không thông.

Cậu thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Trong đêm tối, trầm luân.

Lý trí của Cao Kiến Quân liều mạng nói cho chính anh, phải khắc chế bản thân, không được làm bị thương người mình yêu, thế nhưng kích thích trong khi cơ thể tích xúc lại phá tan đi ràng buộc lý trí, nội tâm nóng bỏng cùng khát vọng yêu thương lại dâng trào, như núi lửa bùng nổ, anh cuồng nhiệt quấn lấy người dưới thân.

Thẩm An Ninh hoàn toàn mất đi năng lực nhận thức, thậm chí chẳngcó chút cảm giác gì với thế giới xung quanh. Cậu như ngã vào một chiếc nồi chứa đầy hoa tươi cùng mật đường, hương hoa thấm đẫm, mật đường hòa tan, trong vui sướng vô hạn mà xông lên đỉnh. Cậu vui sướng rên rỉ, sung sướng kêu to. An Ninh bám vào một cơ thể kiên cường dẻo dai như cây tùng, cùng cậu hòa hợp nhất thể, khó thể phân ly.

Cao Kiến Quân ôm chặt người trong lòng, một lần lại một lần khuynh kích tình cảm bản thân vào cậu. Đầu xuân lành lạnh, mồ hôi anh lại như mưa, từng giọt từng giọt mà rơi xuống da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của Thẩm An Ninh, Trong hoảng hốt, con người tựa như khắc băng ngọc mài ấy đang tan chảy, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào trong vắt, làm anh điên cuồng.

Màn đêm buông xuống, bóng đêm càng thêm sâu, hai người dây dưa vô hưu vô chỉ. Hỏa diễm sung sướng luôn luôn thiêu đốt, tựa như không bao giờ tắt.

Không biết đã qua bao nhiêu lần cao trào, hai người mới sức cùng lực kiệt, ôm nhau ngã vào trên giường, không còn nửa phần khí lực nhúc nhích. Bọn họ từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển, cổ họng khô khốc, không thể nói nổi một lời.

Nằm thật lâu, Cao Kiến Quân mới có thể giãy dụa xuống giường, rót một ly nước, nâng Thẩm An Ninh dậy, đưa cho cậu uống.

Thẩm An Ninh nhắm mắt, ừng ực uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thích ý thở dài một tiếng, rồi lại ngã xuống giường.

Cao Kiến Quân vui vẻ mỉm cười, nhanh chóng rót nữa rồi tự mình uống, sau đó thở một hơi, quay đầu cười nói: “Thực sự là nắng hạn gặp mưa rào mà.”

Thẩm An Ninh cười khúc khích, toàn thân một chút khí lực cũng không có nhưng vẫn nói: “Em đói quá à.”

Cao Kiến Quân cũng không còn sức, nhưng vẫn ôm cậu lên, đi vào phòng tắm. Thẩm An Ninh tựa như đứa bé ngoan, nhắm mắt mặc kệ anh loay hoay. Cao Kiến Quân một tay ôm cậu, một tay cầm vòi hoa sen, tỉ mỉ tắm cho cậu, rồi dùng khăn tắm ôm cậu ra, đặt lên giường.

Thẩm An Ninh rên rỉ: “Đói quá.”

Cao Kiến Quân nhịn không được cười cười, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Em chờ chút, anh làm ngay.”

Thẩm An Ninh kêu to: “Không thèm anh, em muốn đồ ăn hà.”

Cao Kiến Quân cười ra tiếng, sủng nịch dỗ dành: “Được rồi, đồ ăn lập tức tới ngay.”

Thẩm An Ninh thoả mãn không nói nữa, tiếp tục ngủ.

Cao Kiến Quân mở tủ lạnh, tủ chén, thấy bên trong có rất nhiều nguyên liệu, nên cũng yên tâm. Anh người nhanh nhẹn chiên 2 cái trứng, rót một ly sữa bò, đem vào phòng ngủ, rồi gọi người trên giường dậy: “Nào, ăn đi rồi ngủ tiếp.”

Thẩm An Ninh mệt mỏi rã rời mở mắt, lấy đĩa, ăn hết trứng, uống hết sữa, thì thầm một tiếng: “Mệt quá.” rồi ngã đầu ngủ tiếp.

Cao Kiến Quân cũng đi một chút rồi lại vào nhà bếp, phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, sau đó mới nằm xuống.

Thẩm An Ninh theo thói quen dựa vào người anh, tựa đầu vào vai anh.

Cao Kiến Quân liền thuận lợi ôm cậu, trong lòng cảm thấy rất bình an, rất sung sướng.

———————–

Bọn họ không biết chính là, Y Lâm vẫn canh giữ ở dưới lầu. Cô ngồi ở trong xe bên ngoài sân, tròn một đêm không rời khỏi.

Ban ngày hôm nay, lúc Cao Kiến Quân họp thì có chút không yên lòng, buổi chiều vừa tới giờ làm là hủy hết các cuộc hẹn trước, sau đó bàn giao lại công tác cho trợ lý cùng thư ký rồi vọt ngay ra khỏi văn phòng.

Y Lâm luôn nhắc chính mình không được nghĩ bậy, đừng có lén lút theo dõi chồng nữa, nhưng trong lòng như có ma xui quỷ khiến không ngừng lải nhải, đưa ra một đống hoài nghi, khiến cô không khống chế nổi bản thân đi ra ngoài, lên xe, rình phía sau Cao Kiến Quân.

Cao Kiến Quân vừa đi đến khu này, liền chỉ ở trong xe, không ra ngoài. Cô cũng đậu xe ở một chỗ xa xa, chờ với anh. Cô chỉ muốn nhìn một cái, anh rốt cuộc đang đợi ai. Cô không tin anh lại chờ cậu thanh niên kia, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch sao có thể khiến anh khác lạ đến thế chứ? Đó là trăm triệu lần không có khả năng.

Ai biết được, vài giờ sau, cậu thanh niên kia lại xuất hiện. Cậu ta cùng Cao Kiến Quân đối diện với nhau, sự ngọt ngào cùng hạnh phúc trên mặt họ là điều mà cô dù thế nào cũng không thể quên được.

Cô nhìn thấy Cao Kiến Quân tiêu sái mà từ trong xe chui ra, đi về phía cậu thanh niên. Nhìn hai người đến gần nhau, nhìn họ cười với nhau. Nhìn Cao Kiến Quân vươn tay ôm vai cậu ta. Nhìn hai người cao hứng đi vào trong khu nhà, đứng ở dưới cây đào. Nhìn Cao Kiến Quân vô cùng thân thiết cúi đầu thì thầm vào tai cậu ta. Nhìn cậu ta đỏ mặt, rồi cùng anh lên lầu.

Thời gian kế tiếp tựa như một sợi dây dài, dài thật dài vòng sang quấn lấy cô, siết lấy cô, khiến cô đau đớn, khiến cô hít thở không thông, càng khiến cho cô sợ hãi.

Chồng của cô, sao có thể là đồng tính luyến ái? Nếu như không phải, vậy anh cùng cậu thanh niên kia có quan hệ gì? Vẻ mặt như vậy, động tác như vậy, chẳng lẽ không ám muội sao? Cô thà rằng mình mù rồi, thà rằng mình chưa bao giờ theo dõi anh, thà rằng cái gì cũng không biết còn tốt hơn bây giờ, ngồi ở trong đêm tối lạnh lùng, tim như nấu trong chảo dầu sôi, đau đớn, gian nan.

Một đêm ấy, Y Lâm cứng ngắc cả người, hầu như biến thành tượng đá.

Thế nhưng khu nhà ấy lại không có một chút động tĩnh nào cả, Cao Kiến Quân từ đầu đến cuối không đi ra.

Đầu mùa xuân, nắng trời nhàn nhạt chiếu xuống, cây bên đường trổ mầm xanh ngắt, thỉnh thoảng có một hai chú chim bay qua. Con đường nho nhỏ không một bóng người, an tĩnh tới lạ thường. Ở đây dường như bị vây trong phố xá sầm uất, lại như ở ngoài sự điên đảo của nhân gian, khiến người ta yên tâm biết chừng nào.

Y Lâm nhìn vào bông hoa dại nho nhỏ bên táng cây từ từ nở rộ, bỗng nhiên lòng tràn đầy bi thương, rơi lệ đầy mặt.

END 18

Mục lục 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.