Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Đi vào văn phòng, Cao Kiến Quân không có nóng lòng làm việc mà lấy ra tờ giấy trong ngăn kéo, nghiêm túc xem.

Tờ này chính là giấy ly hôn mà Y Lâm đưa cho anh lúc trước. Trước đây, thấy tờ giấy này anh chỉ cảm thấy phẫn nộ, căn bản không coi qua liền nhét vào ngăn kéo. Hiện tại, anh muốn tỉ mỉ nghiên cứu một phen.

Sau khi cùng Thẩm An Ninh thân mật một đêm, anh đã quyết tâm ly hôn.

Trước đó, anh chưa từng có lăng nhăng bên ngoài, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Y Lâm. Trải qua một đêm ấy, anh biết rõ mình đã không bao giờ có thể quay trở về như trước được. Chuyện tình cảm với Thẩm An Ninh cũng không phải một cuộc ngoại tình bình thường, điều này làm cho anh nhận rõ điều mà xưa nay anh chưa hề nghĩ. Thì ra, anh là một đồng tính luyến ái ẩn, trước đây do không có điều kiện khách quan để anh hiểu rõ chính mình, mà hiện tại, anh đã cực kỳ hiểu rõ trái tim của mình. Nguyên nhân chính là vì thế, anh không thể làm lỡ đời Y Lâm, dùng một cuộc hôn nhân đang giãy chết ràng buộc cô. Cô vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Đến từng tuổi này, anh cùng Y Lâm quen biết, hiểu nhau, đến tận kết hôn, trong chuyện chăn gối luôn không quá mức đòi hỏi nhiệt tình. Trong mắt Y Lâm, anh là một người đàn ông tốt biết tiết chế, có chút cổ lỗ, tương đối hàm súc, nhưng cô vẫn cảm thấy thoả mãn vô cùng. Chính anh cũng cho là như thế, không chỉ với Y Lâm không có nhiệt tình quá lớn. Lúc xã giao thì tới chỗ ăn chơi, dù thấy những tiếp viên xinh đẹp cũng không hề hứng thú. Trong nhóm bạn bè, anh cũng là ông chồng tốt nổi tiếng giữ mình trong sạch, trở thành tấm gương sáng cho mấy bà vợ đưa ra giáo huấn chồng.

Chỉ sợ là không có bất luận kẻ nào biết, ở sâu trong nội tâm Cao Kiến Quân, dạng anh thích lại là đàn ông. Ý niệm này được ẩn dấu quá sâu trong đầu, ngay cả chính anh sống qua 30 mấy năm cũng chưa từng phát hiện.

Nghĩ vậy, anh nhấp một ngụm trà rồi cười rộ lên.

Cái phát hiện mới tinh này cũng không khiến anh kinh hoàng tí nào, anh chỉ cảm thấy dễ dàng, vui sướng. Bên cạnh Thẩm An Ninh anh rất hài lòng, không có áp lực, không có chán ghét, tính cách Thẩm An Ninh điềm đạm rộng rãi cùng tiếng ca trong sáng, nhu hòa dành cho anh sung sướng vô hạn, mà trên giường cũng khiến anh có một loại cuồng dã, kịch liệt trước giờ chưa từng có. Cái loại cao trào cuồng hỉ như thẩm thấu vào trong máu khiến cho anh luôn luôn vui vẻ.

Xem xong tờ giấy ly hôn ấy, anh liền hiểu yêu cầu của Y Lâm. Điều kiện viết rất ‘độc’, bắt con, chiếm nhà, lấy cổ phần công ty, còn nợ nần của gia đình lại về Cao Kiến Quân. Hàng năm còn muốn tiền trả tiền nuôi con. Rất rõ ràng, lúc Y Lâm ném cho tờ ly hôn này chỉ là uy hiếp, không phải dự định thật sự muốn ly hôn. Đại khái cũng biết anh sẽ không đồng ý những điều kiện khắc nghiệt này.

Bất quá, anh quyết định đáp ứng phần lớn yêu cầu của cô, ngoại trừ cổ phần công ty ra, những điều khác đều có thể.

Nghĩ thế, anh bỏ tờ ly hôn vào ngăn kéo, lúc này mới an tâm, bắt đầu công tác.

———————

Triệu tập nhân viên quản lý cao cấp về họp, anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, nhất thời khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên. Anh kiên nhẫn nghe ý kiến các bộ phận, hài hước điều giải mâu thuẫn giữa Bộ Tài vụ cùng Bộ Kế hoạch.

Y Lâm chủ quản tài vụ, nhịn không được chỉ trích tổng giám điều hành Bộ Kế hoạch, cho rằng Bộ Kế hoạch tiêu tiền như nước, làm một dự án mà tiêu phí tới cả triệu đồng cho phí tuyên truyền. Tổng giám Bộ Kế hoạch trong ngành là chuyên gia rất có danh, luôn luôn cho rằng cô chỉ dựa vào cái quan hệ phu nhân chủ tịch mà lên tới chức vụ hiện nay chứ không có thực lực nên chẳng hề nhượng bộ, đối chọi gay gắt với cô: “Hiện tại thời đại rượu ngon không sợ hẻm nhỏ qua rồi, không muốn chi tiền, chỉ muốn kiếm thêm, trên đời có chuyện tốt như vậy sao? Nếu như Y tổng nghĩ chúng tôi xài tiền nhiều, vậy sau này chúng tôi báo kế hoạch sẽ giao cho Y tổng, mời Y tổng thay bộ phận chúng tôi làm ước định tài vụ, sau đó quyết định làm hay không. Bộ phận chúng tôi thật sự là cầu còn không được ấy chứ. Bằng không Y tổng ngoại trừ quản lý Bộ Tài vụ giờ kiêm thêm quản lý Bộ Kế hoạch nhé, chúng tôi cũng rất mong có chuyên gia thay chúng tôi dẫn dắt, bớt việc, đỡ rườm rà.”

Đây là cố ý bêu xấu Y Lâm, cô quản tài vụ và phát triển kinh doanh thì còn được, chỉ có Bộ Kế hoạch là quản lý không nổi, mấy thanh niên trong bộ phận này đầu đầy ý tưởng, LOGO, poster,… chục cái thuật ngữ khiến cô nghe như nghe tiếng người ngoài hành tinh vậy, rất khó khăn, càng không dám nghĩ tới có thể trong lĩnh vực chuyên môn trấn áp được họ. Y Lâm không hạ đài được, có chút thẹn quá hoá giận, đang muốn đập bàn, Cao Kiến Quân ở một bên cười nói: “Ý kiến bén nhọn là chuyện tốt, tôi không thích mọi người lúc nào cũng khúm núm, lúc nào cũng anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Nhưng mà thủy tinh rất đắt, lúc đập bàn nhớ đập nhẹ một chút.”

Bàn hội nghị của bọn họ là bàn thiết kế dáng vẻ rất nghệ thuật, ở giữa có khắc hoa văn thủy tinh, một chưởng mà đập xuống chỉ sợ nát bàn chứ không chơi. Cán bộ trung tầng của cuộc họp xung quanh đều rất trẻ, vừa nghe anh nói thế liền cười rộ lên. Tổng giám Bộ Kế hoạch với Y Lâm cũng chỉ hơn ba mươi, vừa bản lãnh vừa chín chắn, vì vậy dựa theo mấy lời này mà xuống đài, không công kích nhau nữa.

Theo mắt Y Lâm, Cao Kiến Quân dường như đã khôi phục bình thường, hiển nhiên tâm tình hôm nay rất vui vẻ, cô nghĩ, có lẽ để anh tự do 2 ngày cũng tốt.

————————-

Buổi chiều, Cao Kiến Quân tìm thời gian rảnh, gọi cho Thẩm An Ninh.

“Đã dậy chưa?” Thanh âm anh thật dịu dàng, nhu hòa.

Thẩm An Ninh cười nói: “Mới dậy.”

Cao Kiến Quân cười: “Đã ăn chưa.”

“Ăn rồi.” Thanh âm Thẩm An Ninh rất trong, không có một chút lo lắng.

Cao Kiến Quân rất hài lòng, bỗng nhiên đè thấp giọng hỏi: “Thân thể sao rồi? Còn đau không?”

Thẩm An Ninh dừng một chút, mới cười nói: “Khá hơn nhiều rồi, không đau lắm.”

“Vậy tối nay đừng đi hát nữa nhé?” Cao Kiến Quân lo lắng.

Thẩm An Ninh rộng rãi cười: “Không có việc gì, em đứng hát là được mà, không có vấn đề gì. Tới giờ mà nghỉ, sợ sau này không ai đặt show nữa, không tốt đâu.”

“Uhmm …” Cao Kiến Quân thở dài. “Vậy được rồi, hôm nay em coi chừng một chút, đừng để mình mệt mỏi. Buổi tối anh có chút việc, có thể khuya mới liên lạc với em được.”

“Em biết.” Thẩm An Ninh cũng không mè nheo gây sự, sang sảng chấp nhận.

Cao Kiến Quân gác điện thoại, ngồi cười một hồi rồi mới tiếp tục công tác.

——————————–

Buổi tối, Cao Kiến Quân trở về nhà, cùng vợ con ăn tối.

Y Lâm cao hứng vô cùng, nghĩ rằng lão Triệu nhà người ta đi rong tới một tuần mới chịu về nhà, Cao Kiến Quân chỉ đi 2 ngày đã chịu về, cũng biết không chỗ nào tốt hơn nhà mình, phòng massage dù tốt cỡ nào sao dễ chịu bằng ở nhà được.

Trong thời gian ăn cơm, Cao Kiến Quân đối với đứa con Cao Thiên Hoa của mình rất thân thiết, cậu con hỏi gì anh đều đáp cả, đặc biệt là về mấy câu hỏi về nhân vật phim hoạt hình TV vừa mới chiếu, Cao Kiến Quân thỉnh thoảng bị hỏi tới á khẩu, nhưng bằng vào phản ứng nhanh lệ mà thuận miệng trả lời đại khiến cho đứa con trai mới 5 tuổi của anh đối với papa cao to uy vũ tin sái cổ, sùng bái như thần. Thậm chí cả khi câu trả lời của anh không thể tưởng tượng nổi, cậu nhóc cũng tin, “ồ” lên kinh ngạc rồi chấp nhận ngay. Y Lâm thấy thế thật là muốn cười. Cao Kiến Quân nhìn đứa con dễ thương của mình cũng cười vô cùng vui vẻ.

Cùng con chơi nửa ngày, sau đó Y Lâm cường thế mà kêu bảo mẫu đưa con trai đi ngủ. Cao Thiên Hoa tuy rằng không cam tâm tình nguyện, nhưng Cao Kiến Quân cũng cho rằng cậu nhóc cần có thói quen đi ngủ đúng giờ, liền vỗ mông cậu nhóc một cái. Cao Thiên Hoa hôn ba một cái rồi vui vẻ đi ngủ sớm.

Y Lâm nhìn Cao Kiến Quân tâm tình rất tốt, trong lòng không khỏi có chút động tình, trầm mặc mà dự định tạo một bầu không khí lãng mạn một chút. Cô lấy bình vang đỏ ra cùng chồng uống hai ly, rồi vợ chồng cùng nhau phẩm trà.

Giữa lúc Y Lâm đang căng thẳng tính toán thì Cao Kiến Quân ôn hòa nói: “Y Lâm, chúng ta đến thư phòng đi, tôi có lời muốn nói với cô.”

Y Lâm khó có khi không cãi lại Cao Kiến Quân, mỉm cười gật đầu: “Được.” Cô cho rằng Cao Kiến Quân dự định nhẹ nhàng khuyên bảo, kết thúc cục diện bế tắc của hai người mấy ngày hôm nay.

Cao Kiến Quân ngồi vào sofa, nhìn Y Lâm ngồi xuống, thoáng dừng lại một chút rồi liền chậm rãi nói: “Y Lâm, chúng ta kết hôn đã lâu năm rồi, trong tính cách cũng có nhiều xung đột. Trước đây, tôi thường nghĩ cả hai cùng nhường một bước, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, đương nhiên, tôi là đàn ông, nhường cô cũng không sao, không có gì mất mặt cả. Thế nhưng, chúng ta vẫn luôn khắc khẩu không ngừng, sau đó miễn cưỡng làm hòa, lại khắc khẩu, lại làm hòa. Cứ thế, khiến tình nghĩa của đôi bên dần dần tiêu hao hết. Lúc cô quăng tờ giấy ly hôn lên bàn của tôi, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta cuối cùng cũng va phải đá ngầm rồi. Tôi không phủ nhận, trong đó có trách nhiệm của tôi, vì thế tôi sẽ không ngụy biện gì cả. Y Lâm, chúng ta ly hôn thôi, tờ giấy ly hôn cô đưa, tôi đã coi cả rồi, phần lớn tôi đều đồng ý, nhà, xe, tiền gửi ngân hàng đều để cho cô, hiện tại cổ phần công ty của cô cũng vẫn là của cô, còn quyền nuôi con với số cổ phần của tôi chúng ta có thể thương lượng. Cô thấy thế nào?”

Anh nói rất thành khẩn, cũng rất nghiêm túc. Y Lâm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, tựa như không hiểu anh đang nói chuyện gì. Cao Kiến Quân cũng trầm mặc, để cho cô nghe rõ những gì mình nói.

Qua thật lâu thật lâu, Y Lâm bỗng nhiên đưa tay, gạt bình hoa trên trên bàn trà và gạt tàn xuống đất. Cô bình tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Kiến Quân, nói rõ từng chữ: “Anh đừng mơ, tôi không đi đâu.”

Sau đó, cô xoay người rời khỏi, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Đối với phản ứng của cô, Cao Kiến Quân chẳng cảm thấy gì bất ngờ. Đây chỉ là tình huống xấu nhất trong dự đoán của anh, thật phiền phức.

Anh quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ một chút, không muốn ngồi trong căn phòng trầm trọng này nữa, liền đứng dậy bước qua những mảnh vỡ, đi ra cửa.

END 08

Mục lục 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.