Càng ngẫm gương mặt thanh tú kia càng thấy đáng yêu, nếu được ôm hôn một cái thì thích biết bao. Đã vậy, Vân Ánh Lục còn luôn cười đùa dịu dàng, bao dung đón nhận những lời đùa giỡn càng khiến cho trái tim bọn họ mềm như nước.
“Không đúng, mấy hôm trước không phải ngươi đã thông báo hôm nay Vân thái y bắt đầu kiểm tra sức khỏe từng cung hay sao? Bắt đầu từ cung của Ấn phi đi”. Trầm Hương đảo mắt, lớn tiếng tranh giành.
“Sao có thể bắt đầu từ cung của Ấn phi được, theo địa vị trong hậu cung, phải là tẩm cung của thái hậu, tẩm cung hoàng hậu, tiếp đến là tẩm cung của Nguyễn thục nghi mới tấn phong chứ”. Một cung nữ khác không phục, khinh thường liếc mắt nhìn Trầm Hương.
“Vân thái y muốn đến đâu thì đến, ngươi quản được à?” Khẩu khí của Trầm Hương cũng thực ngang tàng.
“Ấn phi nương nương chỉ sinh được tiểu công chúa chứ đâu phải tiểu hoàng tử, ngươi đắc ý cái gì chứ?” Cô cung nữ kia cũng một hai không chịu nhường.
“Chung quy vẫn hơn mấy con gà mái chỉ biết ăn mà không biết đẻ trứng”.
“Ngươi…”
“Ta làm sao?”
Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, rút kiếm giương cung, xoa tay giậm chân, chuẩn bị nghênh chiến.
Tiểu Đức Tử vội vàng chen giữa hai cung nữ, miệng không ngớt kêu van. “Hai bà cô của tôi ơi, tôi lừa hai cô làm gì chứ. Vì trong người không khỏe, nên Vân thái y đã hồi phủ nghỉ ngơi rồi”.
“Tôi trở lại rồi đây”. Bên ngoài đám đông, bỗng nhiên vang lên một giọng nói hững hờ.
“Vân thái y!” Khói súng ngập ngụa lập tức chuyển thành mây lành ngũ sắc, tất cả cung nữ không hẹn mà cùng quay sang Vân Ánh Lục, ai nấy tươi cười như hoa như ngọc.
Vân Ánh Lục mỉm cười nói. “Các vị tiểu thư[4] hãy mau hồi cung, hôm nay tôi sẽ cùng Tiểu Đức Tử sắp xếp nhật trình, ngày giờ kiểm tra cụ thể thế nào sẽ thông báo đến từng cung sau. Chúng tôi sẽ căn cứ theo lượng người nhiều ít của từng cung để sắp xếp trước sau, các vị tiểu thư không cần tranh cãi, tất cả đều sẽ được tận tình chăm sóc”.
[4] Trong tiếng Hán hiện đại “tiểu thư”chỉ có nghĩa là “các chị” nhưng trong thời cổ đại đây lại là danh xưng tôn quý dành cho khuê nữ.
Vân thái y không gọi tên bọn họ mà một điều gọi tiểu thư hai điều gọi tiểu thư, cách xưng hô này có thể khiến người ta động tâm cỡ nào chứ? Các cung nữ dịu dàng ôm ngực, vẻ mặt vui sướng khôn tả.
Tiểu Đức Tử nhắm mắt chán nản.
“Nhanh ra xem đi, Viên thục nghi và Cổ thục nghi đang đánh nhau đấy”. Một tiểu cung nữ vừa chạy vừa hổn hển thông báo từ xa.
Tính hiếu kỳ của phụ nữ vốn vô cùng lớn, vừa nghe có kịch vui để xem, lập tức kết bầy bay đi cả.
Vân Ánh Lục sững người một lát rồi cũng chạy đến tẩm cung của Cổ Lệ, chẳng phải cô đã dặn Viên Diệc Ngọc phải nằm sấp trên giường sao? Chỉ vài phút sau, gần như toàn bộ nữ nhân trong cung đều có mặt tại đây, vây kín vòng trong vòng ngoài, đến kiến cũng không lọt vào nổi.
Các cung nữ thoạt nhìn thấy cô đều tự động đứng tránh sang một bên, Vân Ánh Lục thở dài ngao ngán khi trông thấy cảnh tượng trước mắt. Viên Diệc Ngọc cầm thanh trường kiếm còn Cổ Lệ cầm ngọn roi dài, cả hai giống hệt hai Mẫu sư[5] đang bất phân thắng bại, sau lưng Viên Diệc Ngọc có vết máu rịn trên áo.
[5] Chỉ nhân vật Lỗ Chi Mẫu sư trong Liệt nữ truyện.
Nguyễn Nhược Nam điềm nhiên nhìn sự việc diễn ra từ đằng xa, khi nhận thấy Vân Ánh Lục đang nhìn mình, nàng ngượng ngùng cúi đầu.
“Hai vị thục nghi sao lại đánh nhau vậy?” Vân Ánh Lục hỏi một cung nữ đứng bên cạnh.
Cô cung nữ vừa cười vừa mỉa mai vừa đáp. “Còn có thể là vì gì chứ, chung quy là vì chuyện hoàng thượng sẽ lâm hạnh nương nương nào đêm nay thôi”.
“Vậy đêm nay hoàng thượng quyết định lâm hạnh thục nghi nào?” Vân Ánh Lục không khỏi có chút căng thẳng. Cổ Lệ thì hành tung nguy hiểm còn thân thể Viên Diệc Ngọc thì không thể nào rồi.
“Là Nguyễn thục nghi”.
“Hả?” Vậy hai người kia đánh nhau làm gì?
“Vì không được hoàng thượng lâm hạnh nên Cổ thục nghi và Viên thục nghi bắt đầu chế nhạo nhau, nói qua nói lại một hồi cuối cùng hai vị nương nương nổi giận xông vào đánh nhau”.
Thật là hữu sức mà không có hữu dụng. Vân Ánh Lục nhún vai, định xen vào ngăn cản.
“Hai vị muội muội, mau mau dừng tay”. Một âm thanh yêu kiều vang lên, Ấn Tiếu Yên đột ngột xuất hiện, không nề nguy hiểm xông thẳng vào giữa đường roi ánh kiếm, khiến ai cũng sợ toát mồ hôi hột.
Cổ Lệ và Viên Diệc Ngọc đánh nhau đã mệt, thể diện cũng mất hết, vừa hay đang muốn xuống thang giảng hòa nên nhanh chóng thu binh khí, thoái lui sang một bên.
“Hai vị muội muội, có gì mà phải tranh chấp, ơn mưa móc của hoàng thượng không hề thiên vị, chỉ là trước hay sau mà thôi. Đừng giận, đừng giận, bình tĩnh lại kẻo người khác chê cười. Hôm nay bản cung đích thân làm món bánh tai hồng gia truyền để ba vị muội muội cùng nếm thử. Không phải bản cung khoe khoang nhưng loại bánh này, trong cung không ai làm ngon hơn bản cung đâu”. Ấn Tiếu Yên mỉm cười, lệnh cho các cung nữ vây xem giải tán rồi vẫy gọi Nguyễn Nhược Nam lại gần, một tay kéo Cổ Lệ một tay kéo Viên Diệc Ngọc, đi tới phong đình gần đó. Theo sau bọn họ là một cung nữ ôm hộp thức ăn.
“Viên thục nghi, lưng cô thế nào rồi?” Vân Ánh Lục chầm chậm theo sau, khi đi ngang qua người thị tì xách hộp thức ăn, cô khẽ ngáng chân làm cô gái ngã dúi về phía trước. “Bộp!”, hộp thức ăn rơi khỏi tay, mấy cái bánh tai hồng lăn vào bụi cỏ gần đó, lấm đầy bụi đất.
“Con nô tì chết dẫm, dám cả gan phá hủy tâm huyết của bản cung”. Ấn Tiếu Yên vung tay giáng cho thị tì của mình hai cái tát nổ đom đóm, sau đó còn đạp mạnh vào bụng cô cung nữ khiến cô gái tội nghiệp sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, nhoài người ôm chân Ấn phi khóc lóc cầu xin.
Ba tân thục nghi đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được Ấn phi hiền thục và người phụ nữ chanh chua trước mắt này là cùng một người.
“Ấn phi nương nương, thực xin lỗi, là do tôi đi đứng không cẩn thận nên va phải cô ấy, nương nương muốn trách cứ thì cứ trách tôi. Bánh tai hồng này làm như thế nào, phiền nương nương cho tôi biết công thức để tôi làm gửi lại”. Vân Ánh Lục nhìn Ấn Tiếu Yên bằng ánh mắt vô thần, thâm trầm tựa động không đáy.
Ấn Tiếu Yên nhận ra hành động của mình có chút luống cuống, vội thay đổi khẩu khí. “Vân thái y nói gì vậy, chỉ là mấy cái bánh thôi mà. Chẳng qua, bản cung đang muốn thể hiện thành ý với các vị muội muội, ngờ đâu nửa đường gãy gánh nên tức giận chút thôi”. Nói xong, đôi mắt phượng của Ấn phi chậm rãi chuyển hướng sang Nguyễn Nhược Nam nhu mì đứng bên cạnh, “Chúc mừng muội muội”.
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt, chầm chậm cúi đầu thi lễ, “Nhược Nam ở trong cung phải thỉnh giáo tỷ tỷ nhiều”.
“Muội đã coi trọng bản cung như vậy, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn nhé”. Ấn phi ôn hòa mỉm cười.
Hai người hàn huyên thêm mấy câu, thoáng chốc đã trở nên thân thiện. Ấn Tiếu Yên liền cùng Nguyễn Nhược Nam đi vào tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam, vui vẻ chuyện trò.
Cổ Lệ và Viên Diệc Ngọc mặt lạnh như tiền, lủi thủi ra về như gà trống chiến bại.
Vân Ánh Lục một lần nữa khâu lại vết thương trên lưng Viên Dược Ngọc, sau đó dặn đi dặn lại nếu để vết thương toác miệng ra lần nữa, vết sẹo sẽ còn khó coi hơn trước.
Viên Diệc Ngọc cắn môi im lặng, dáng vẻ hiên ngang oai hùng như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Tiếp đó, Vân Ánh Lục tới cung của Cổ Lệ.
“Hôm qua ngươi có tới khách điếm đó không? Hắn sao rồi?” Cổ Lệ vừa nhác thấy Vân Ánh Lục, đã mở miệng hỏi.
“Có phải cô và anh ta muốn ám sát hoàng thượng?” Vân Ánh Lục nhìn thẳng vào mắt Cổ Lệ, đáp trả bằng một câu hỏi.
Cổ Lệ lắc đầu, “Bản cung thật sự yêu hoàng thượng, sao có thể ám sát chàng được? Hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, Thác Phu chỉ muốn gặp mặt bản cung chứ không hề có ý đồ sát hại hoàng thượng. Tiểu y quan, ngươi thật trung thành với hoàng thượng”.
“Tôi chỉ không muốn ngồi chung thuyền với cô quá lâu thôi”. Vân Ánh Lục từ tốn tiếp lời, “Thác Phu dưỡng thương thêm hai ngày nữa là sẽ bình an vô sự, tôi đã bốc sẵn cho anh ta mấy thang thuốc rồi”.
“Tiểu y quan, sao ngươi không hỏi vì sao Thác Phu muốn tới gặp bản cung?” Cổ Lệ nhướng mày hỏi.
“Biết càng nhiều càng nguy hại đến tính mạng. Cô là người gây mầm họa, tôi muốn tránh không được, thắc mắc thêm làm gì”. Vân Ánh Lục nói xong, quảy hòm thuốc chuẩn bị rời đi.
Cổ Lệ níu tay cô lại, sượng sùng hỏi thêm. “Tiểu y quan, bản cung trước kia từng… mất một đứa con, liệu giờ còn có thể hoài thai được không? Bản cung muốn sớm hoài thai long tử để chiếm trọn trái tim hoàng đế. Ngươi có thể khám cho bản cung không?”
Vân Ánh Lục ngước mặt lên, sắc mặt không chút biến đổi. “Tôi sẽ khám trong ngày kiểm tra sức khỏe ở tẩm cung của cô”.
Cô gỡ tay Cổ Lệ ra, thương xót nhớ tới hình ảnh Thác Phu đang nằm trên giường, cũng tóm lấy tay áo cô như Cổ Lệ lúc này, luôn miệng hỏi công chúa có khỏe không, công chúa sắp đến rồi chứ. Nét thâm tình trên khuôn mặt người đàn ông Ba Tư ấy khiến cô không khỏi động lòng.
Về phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô luôn cho rằng đây là thứ phức tạp nhất và cũng dễ thay đổi nhất trên thế gian này, dù có vắt óc suy nghĩ kiểu gì cũng không thể tìm được đáp án.
Vân Ánh Lục vừa rời tẩm cung Cổ Lệ thì gặp Nguyễn Nhược Nam đang tiễn Ấn Tiếu Yên ra về. Nguyễn thục phi dừng lại bên đường, có ý chờ Vân Ánh Lục cùng đi một đoạn.
“Vân thái y, hình như ngài nhất bên trọng nhất bên khinh rồi, hết vào cung của Viên thục nghi rồi lại đi đến cung của Cổ thục nghi, chỉ duy tẩm cung của bản cung là không ghé tới, vì sao vậy?”
“Bởi vì Nguyễn thục nghi hoàn toàn khỏe mạnh nên không cần tôi tới”. Vân Ánh Lục uể oải đáp. Nguyễn Nhược Nam quả thực rất đẹp, giống như viên minh châu khoe sắc dưới ánh mặt trời, hòa quang tỏa khắp nhưng không làm người ta chói mắt mà vô cùng thích thú.
“Vân thái y, đó cũng có thể là một lý do. Tuy nhiên, sau khi được nghe Vân thái y giảng bài, bản cung vô cùng kính nể tài học của ngài, dù không dám đòi hỏi Vân thái y chiếu cố đến nhưng cũng xin đừng xa lánh bản cung, có được không?”
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh như sao trời
Vân Ánh Lục nghe mà giật mình thon thót. Lời này của Nguyễn Nhược Nam là toan tính trước sau[6] hay chỉ khéo lo trời sập?
[6] Nguyên văn “vị vũ trù mâu” nghĩa là phòng bị cho ngày bão lũ.
Cô tự nhủ thầm, chắc là vế thứ hai. Thiên vị không phải tính cách của cô.
“E hèm!” Lưu Huyên Thần dẫn đầu một đoàn thái giám thị vệ đi tới. Nhìn thấy Vân Ánh Lục và Nguyễn Nhược Nam ánh mắt đan nhau, trong lòng hắn chợt thấy có chút không vui, khẽ hắng giọng đánh tiếng.
“Hoàng thượng”. Nguyễn Nhược Nam vội cúi người thi lễ.
Vân Ánh Lục gật đầu chào hỏi Lưu Huyên Thần như từ trước tới giờ vẫn thế. Nhìn thấy Lưu hoàng thượng tiền hô hậu ủng như thế này khiến cô nhe nhõm hơn nhiều, cơn ác mộng tối qua rốt cuộc cũng chịu tan biến.
“Nhược Nam, lại gần đây để trẫm ngắm nàng rõ hơn nào”. Lưu Huyên Thần khẽ gọi.
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt bước lại gần, hắn nâng khuôn mặt kiều diễm của nàng lên, dịu dàng bình phẩm. “Quả là tiểu nữ mang dòng dõi như hương, khí chất quả thực bất phàm. Nghe nói nàng cũng là tài tử nổi danh, tiếng thơm lan khắp? Khi nào có thời gian, trẫm sẽ ghé tẩm cung cùng nàng ngâm thơ tụng phú”.
“Thần thiếp… thần thiếp nín thở chờ mong ngày đó”. Nguyễn Nhược Nam thẹn thùng cúi đầu nhưng lại bị bàn tay cứng như thép nguội của Lưu Huyên Thần giữ chặt, đành cả gan đối mặt với long nhan trong giây lát, rồi lập tức quay mặt tránh đi.
Lưu Huyên Thần khẽ nhếch môi cười. “Tối nay trẫm sẽ ngự giá đến cung Nguyễn thục nghi, phủ Nội vụ đã thông báo cho nàng chưa?”
Nguyễn Nhược Nam mặt đỏ như ráng chiều, dịu dàng đáp. “Vâng, thần thiếp biết rồi, thần thiếp xin… chuẩn bị nghênh giá”.
“Vậy thì nàng về trước đi, chung sống hòa thuận với mấy vị tỷ muội mới, không được cậy sủng ái mà kiêu ngạo đâu đấy”. Ngón tay Lưu Huyên Thần lướt nhẹ vành tai Nguyễn Nhược Nam khiến thân thể mềm mại của nàng không khỏi run nhẹ.
Nàng đi rồi, trên con đường nhỏ vẫn còn lưu lại mùi hương thanh mát, rất lâu không tan biến.
Lưu Huyên Thần bỗng đắc ý cất tiếng hỏi. “Vân thái y, khanh thấy trẫm và khanh, ai hấp dẫn hơn?”
La công công theo hầu phía sau đột nhiên ho sặc mấy tiếng vội quay người né tránh. Từ Ânãy đến giờ Vân Ánh Lục đứng bên cạnh bàng quan y tượng gỗ, cô do dự một lúc rồi mới trả lời, “Đương nhiên là Lưu hoàng Thượng”.
Lưu Huyên Thần cười ha hả không dứt.
“Anh yêu chiều mỹ nhân là chuyện riêng của anh, tôi không có sở thích như thế’, Vân Ánh Lục điềm nhiên nói tiếp. Lưu Huyên Thần ngang nhiên tán tỉnh Nguyễn Nhược Nam như vậy, thực khiến người ta không khỏi trân trối nghẹn họng.
Nét cười bên khóe miệng Lưu Huyên Thần còn chưa thu lại đã đột ngột biến mất. Vừa rồi hắn cố ý diễn trò chòng ghẹo Nguyễn Nhược Nam để chứng tỏ sức quyến rũ của mình, nào ngờ chữa lợn lành thành lợn què, lại bị Vân Ánh Lục châm chọc một phen.
“Hoàng cung là nhà của trẫm, trẫm thích làm gì thì làm”. Hắn thẹn quá hóa giận, cãi bừa một câu.
“Vậy anh cứ tự nhiên, tôi nghỉ phép tiếp đây”. Vân Ánh Lục cắn môi, bình tĩnh lướt qua Lưu Huyên Thần đi về hướng thái y viện.
“Khanh dám bỏ đi trước mặt trẫm?” Lưu Huyên Thần đang phê tấu chương ở ngự thư phòng thì nghe thái giám bẩm báo hai vị thục nghi đang đánh nhau dữ dội, hắn bực mình đi tới hậu cung dẹp loạn, nào ngờ lại gặp Vân thái y, tất cả phiền não lập tức tan biến, hắn thừa cơ trêu đùa tiểu thái y một chút.
“Lưu hoàng thượng, nếu anh có nhiều sức lực như vậy, mau đi quản đám nữ nhân của anh đi. Phức tạp quá đi mất!” Vân Ánh Lục bực bội nhìn bàn tay Lưu Huyên Thần đang níu tay áo cô lại. “Phiền anh ban ơn mưa móc công bằng, đừng thiên vị người nào cả”.
“Khanh lại muốn trẫm y theo báo cáo của khanh mà làm?” Nghĩ đến bản báo cáo kia, Lưu Huyên Thần vừa bực mình vừa buồn cười.
“Lưu hoàng thượng là người có chủ kiến, bản báo cáo đó chỉ là đề xuất của cá nhân tôi thôi. Xin anh buông tay để tôi còn hồi phủ”.
“Khanh đã tiến cung thì không được tính là ngày nghỉ nữa. Hôm nay tâm tình trẫm đang rất tốt, khanh cùng trẫm trò chuyện chút nhé”. Lưu Huyên Thần ung dung mỉm cười.
“Chuyện gì?”
“Khanh biết đối thơ không?” Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục cùng sóng vai bước đi trên con đường nhỏ.
Vân Ánh Lục chép miệng chán nản, “Lưu hoàng thượng, xin anh đừng đề cập tới chuyện này, đây là nỗi đau trong lòng tôi”.
Lưu Huyên Thần gật đầu, hỏi tiếp. “Vậy chơi cờ được không, hay gảy đàn vậy?”
“Lưu hoàng thượng, ngoại trừ khám bệnh ra, tôi chẳng có thú vui nào cả. Những thứ mà anh nói đó, Nguyễn thục nghi đều là cao thủ đấy. Trả lời xong rồi, tôi quay về thái y viện làm việc đây”. Hiện tại Lưu hoàng thượng không đói bụng cũng không ốm đau, cô chẳng còn việc gì ở đây nữa.
“Vậy thì chúng ta cùng đi khám bệnh”. Lưu Huyên Thần lẳng lặng dõi theo bóng dáng mảnh khảnh của cô rồi đột nhiên nói.
Vân Ánh Lục nghi hoặc quay người lại hỏi. “Ai ốm sao?”