Lưu Huyên Thần vốn là vị hoàng đế cần kiệm, không thích phô trương náo nhiệt, khi đăng cơ lên ngôi, quốc khố không còn dư dật càng không cho phép xa xỉ lãng phí. Ngoại trừ đại lễ đăng cơ, giao thừa năm mới, nghênh giá hoàng hậu và khánh thọ của thái hậu, trong cung không cử hành thịnh yến gì khác. Đối với những đại thần muốn mượn cơ hội nâng chén chạm cốc để thiết lập quan hệ gần gũi với hoàng thất mà nói thì chuyện này quả là vô cùng đáng tiếc.
Hôm nay, hoàng thượng đột nhiên vì chuyện tấn phong ba vị thục nghi mà tổ chức đại lễ nạp phi, thật sự đã làm cho quần thần có phần không dám tin. Trong hậu cung, các vị phi tần được mời tham dự đều bĩu môi tỏ ý ghen ghét đố kỵ. Nhớ năm đó, bản thân mình im hơi lặng tiếng tiến cung, so với hôm nay, thật chẳng khác nào kẻ gian làm chuyện mờ ám. Hoàng thượng thật quá bất công!
Nhưng chuyện của hoàng thượng, ai dám lắm lời, cố mà ngậm bồ hòn làm ngọt đi.
Chẳng mấy khi trong cung lại có đại lễ long trọng như vậy, đám nô tài từ trên xuống dưới không dám mắc chút sai lầm, trước đó mấy ngày đã đôn đáo chuẩn bị. Điện Yến Hội giăng đèn kết hoa, thảm đỏ trải khắp, trên bàn tiệc bày đầy cao lương mỹ tửu, cung nữ lụa là tựa tiên giáng trần, ống tay phấp phới, lướt nhẹ như không. Trong điện dựng sẵn sân khấu vũ hội, nhạc sư và vũ nữ đều đang chờ sẵn.
Kỳ lạ là, ngoài điện Yến Hội còn có một khu đất trống trải thảm cỏ, hai bên dựng hai khung gỗ tương tự như cầu môn của sân đá bóng.
“La công công, kia là gì vậy?” Vân Ánh Lục chạy chậm lại, miệng không ngừng thở hổn hển.
“Lát nữa ở đấy sẽ có màn biểu diễn mã cầu”. La công công mồ hôi ròng ròng, gấp gáp giải thích.
Vân Ánh Lục ngoái đầu nhìn lại, rốt cuộc đây là môn thể thao gì vậy?
La công công quả là người của công việc, dẫn Vân Ánh Lục vào điện Yến Hội xong, ông ta gật đầu với Lưu Huyên Thần đang ngồi trên bệ rồng, rồi xoay người rời đi.
Đại lễ lần này có phần trang trọng khác thường, các vị đại thần và nương nương đều đã tề tựu đông đủ, mỗi người đều ngồi ngay ngắn đúng lễ, ăn nói có chừng có mực. Ngồi ở vị trí cao nhất hôm nay chính là hoàng đế tân lang, nhưng xem ra mặt rồng không chút biến chuyển, ngược lại thái hậu và hoàng hậu ngồi bên cạnh lại rất ung dung nhàn nhã.
Dựa theo chức quan, chỗ ngồi của Vân Ánh Lục là xa nhất. Nhưng vị trí này vừa hay lại đối diện với long án của hoàng đế, nhất cử nhất động đều rơi cả vào mắt rồng. Mé trái chỗ ngồi của Vân Ánh Lục chính là vị trí của thượng thư sáu bộ, Đỗ Tử Bân cũng ngồi ở đó, rất gần hoàng đế, và đương nhiên cũng không xa chỗ hai vị tả, hữu thừa tướng.
Vân Ánh Lục không phải người hiếu kỳ, hơn nữa trong phòng đầy những người khiến cô hoa cả mắt. Cô nhìn khắp một lượt, cảm thấy điều thú vị nhất ở đây chính là thái hậu và hoàng hậu vô cùng giống nhau, còn lại thì chẳng còn gì khác. À, còn thêm cả anh chàng hàng xóm Đỗ đại nhân đang ngồi cứng đơ như cán bút nữa, mắt nhìn thẳng, mặt nghiêm trang, chẳng giống đến uống rượu mừng mà như đến họp hơn. Sau đó, Vân Ánh Lục rơi vào trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn cằm, tự mình ngắm mình. Trước kia trong những dịp giao tế với người khác, cô đều cười nói xã giao một chút, quan sát sắc mặt từng người rồi lặng lẽ rút êm, nhưng hôm nay xem ra không làm vậy được rồi. Có điều tiệc cưới không phải đều tổ chức vào buổi tối sao, sao hoàng thượng lại vội tới mức thành thân vào ban ngày ban mặt thế này?
“Y quan đại nhân, xin hỏi có phải ngài vừa tiến cung không?” Bên cạnh Vân Ánh Lục xuất hiện một người đàn ông trung niên nho nhã mặc quan phục màu xanh, đang chắp tay hành lễ với cô.
“Vâng, tôi mới đến được vài ngày, ngài là?” Vân Ánh Lục hỏi lại.
“Ta là thư đồng ngự tiền của ngự thư phòng, họ Đồng, tên Thành”.
Vân Ánh Lục đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt sáng rực. “Oa, hóa ra là Đồng đại nhân ở ngự thư phòng, công việc của ngài thật sự rất... tốt!”
Đồng Thành nhướn mày khó hiểu, thư đồng ngự tiền mà là công việc tốt sao? Đây chính là chức quan thấp nhất trong cung, hơn nữa lại phải trách nhiệm trọng đại, phụ trách khởi thảo điều lệ, thánh chỉ giúp hoàng thượng. Đây chính là loại công việc làm bạn với vua như chơi với hổ, chỉ một chút sai lầm là sẽ rơi đầu ngay tức khắc.
Hi vọng của Vân Ánh Lục về cuốn Thần Nông bách thảo kinh dường như đã tắt lụi nay lại nhen nhóm, “Đồng đại nhân, chúng ta đều làm việc trong cung, cũng coi như là đồng nghiệp đi. À, sau này tôi có thể tới ngự thư phòng gặp ông không?”
Đồng Thành vốn đã ngồi tới phát chán nên mới định bắt chuyện với người bên cạnh để giết thời gian, ai dè lại gặp phải một gã thiếu niên nho nhã hết sức vồn vã, ông ta nhất thời không thích ứng kịp. “Ngự thư phòng... không phải nơi có thể tự do vào đâu”. Ông ta cố gắng nói khéo.
“Tôi biết, tôi biết, khi nào hoàng thượng lâm triều, tôi mới tới gặp ông. Tôi chỉ ngồi một chỗ thôi, không xem xét, đụng cái gì đâu”. Vân Ánh Luc vội vàng cam đoan, “Nếu có thời gian, ông cũng có thể đến thái y viện, tôi sẽ vô cùng hoan nghênh”.
Đồng Thành cắn môi, kinh ngạc quan sát Vân Ánh Lục, người này không biết ngự thư phòng chính là địa điểm trọng yếu để bàn việc quân cơ của Ngụy triều hay sao?
“Tôi... tôi cũng không thích lén lút làm chuyện khuất tất đâu. À, màn biểu diễn của mấy vị thục nghi đã bắt đầu rồi”. Một hồi cổ nhạc đột ngột vang lên giải vây cho Đồng Thành, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
“Màn biểu diễn gì vậy?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi, tạm thời gác chuyện sách vở sang một bên.
“Hôm nay hoàng thượng muốn cho các vị đại thần và nương nương được chiêm ngưỡng tài năng của ba vị thục nghi, đây chính là nghi thức quan trọng của buổi lễ hôm nay”. Không đề cập tới ngự thư phòng, Đồng Thành nói chuyện lưu loát hẳn.
Đây chẳng phải như phỏng vấn xin việc hay sao? Tú nữ tiến cung phải thông qua hương tuyển, huyện tuyển, châu tuyển, sau đó là nghiệm thân, cuối cùng là vòng biểu diễn tài nghệ này.
Trời ơi, lấy chồng mà vất vả như vậy sao? So với tuyển tú thời hiện đại còn khó hơn vạn phần.
Vân Ánh Lục bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Lưu Huyên Thần ngồi trên bệ rồng, hiển nhiên là có thể nhìn xa trông rộng. Trông vẻ mặt nịnh nọt của Vân Ánh Lục, hắn không cần hỏi cũng biết tiểu y quan này có ý định gì. Hắn hờ hững nhếch môi. Đáng tiếc, ngươi nghĩ sai biện pháp rồi.
Đại lễ nạp phi hôm nay là do một câu nói của Vân Ánh Lục mà nên. Cái gì mà mấy người phụ nữ cùng gả cho một người đàn ông đã rất ấm ức rồi, vậy mà ngay cả hôn lễ cũng không có, sau này về già sẽ vô cùng buồn bã. Chỉ vì một câu nói này mà hắn đã mở tiền lệ tổ chức đại lễ, thậm chí quy mô cũng rất hoành tráng, còn đặc cách xếp chỗ cho một tiểu y quan. Thế nhưng trên mặt tiểu y quan ấy lại không có lấy chút vui mừng hay cảm kích, ngược còn tỏ vẻ ngán ngẩm, chán chường.
Lưu Huyên Thần nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
“Hoàng thượng, công công phủ Nội vụ đang đợi đấy ạ!” Ngu Mạn Lăng ghé sát, nhỏ giọng nhắc nhở. Hoàng thượng sao lại thất thần như vậy chứ?
“À, vậy bắt đầu đi!” Lưu Huyên Thần tùy ý phất ống tay áo, sau đó không kìm được liếc nhìn Vân Ánh Lục thêm lần nữa, y đang cắm cúi chọn mấy quả nho trong đĩa, vẻ mặt không mấy bận tâm tới mọi việc xung quanh.
Mấy nhạc sư tấu khúc Bách điểu triêu phượng, âm thanh rộn rã phút chốc đã nhen nhóm không khí vui mừng trong điện. Đám vũ nữ tay cầm quạt lông, thướt tha uyển chuyển theo điệu nhạc. Tả thừa tướng Kì Hoằng Uyên là một người đàn ông trung niên vóc dáng trung bình, ánh mắt sắc bén, ông ta đứng lên đại diện cho bách quan chúc mừng hoàng thượng, các đại thần khác cũng rầm rập đứng lên theo, tiền hô hậu ứng: “Cung hỉ hoàng thượng, cung hỉ hoàng thượng”.
Lưu Huyên Thần mỉm cười gật đầu, tay nâng ly rượu nhưng môi không chạm tới. Tiếp đó, Ngu Mạn Lăng nhẹ nhàng đứng dậy, dẫn đầu đám phi tần chúc rượu hoàng thượng. Lần này ý cười của Lưu Huyên Thần có chút chân thành, hắn nhấp một ngụm nhỏ.
Tiếng chung cổ bắt đầu tấu vang, phủ Nội vụ dẫn ba vị thục nghi mới được tấn phong đi vào điện. Đỏ, vàng, tím, ba màu sắc tươi tắn đập vào mắt mọi người trong điện, màu sắc rực rỡ càng tôn thêm sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của ba vị tân nương, thật chẳng khác nào bức tranh tố nữ toàn vẹn.
Ba nàng đều tự nhiên thanh nhã, không hề có chút e dè, sợ hãi. Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn qua, ba vị thục nghi hóa ra là Nguyễn Nhược Nam, Viên Diệc Ngọc và Cổ Lệ. Mắt nhìn của hoàng thượng cũng thật khéo, quả thực ba người này đều nổi trội hơn hẳn trong đám vị tú nữ.
Cô lặng lẽ chạm vào bức thư trong ống tay áo, sực nhớ tới chuyện Thác Phu ủy thác và cả chuyện cô đã đồng ý với Viên Diệc Ngọc.
Nguyễn Nhược Nam khoác xiêm y màu vàng nhạt, hiện rõ khí chất của một tài nữ am hiếu thi thư. Viên Diệc Ngọc mặc bộ vày la màu tím nhạt, càng tỏ rỏ khí khái hào hùng trên người. Công chúa Cổ Lệ thì khoác áo lụa đỏ rực, lộng lẫy chói lóa, quyến rũ mê người.
Ngu Mạn Lăng đi xuống bậc, đích thân dẫn ba vị thục nghi tới trước mặt Lưu Huyên Thần để nhận phong thưởng và rượu ban từ hắn.
Cái gọi là phong thưởng chính là ban cho các vị thục nghi chìa khóa của chỗ ở mới, một dạng chứng nhận thân phận đặc biệt trong hoàng cung.
Lưu Huyên Thần là người rất khác thường, ánh mắt hắn không liếc phải cũng chẳng liếc trái, cứ như trước mắt chẳng có ai. Ban chìa khóa cho các vị thục nghi là La công công, ban rượu mừng cho ba tân nương cũng do một công công khác bưng đến.
Bên dưới các đại thần không khỏi có chút thất vọng, vốn định mượn dịp này để đoán ý hoàng thượng, xem người thích vị tân thục nghi nào đặng ngày sau còn dễ bề thiết lập mối quan hệ.
Ôi, quân tâm làm sao dò được đây?
Nguyễn Nhược Nam là người e lệ nhất trong ba vị thục phi, đầu cúi gằm, hai má đỏ bừng càng khiến dung nhan của nàng thêm phần diễm lệ. Khi nhận chìa khóa, đôi tay nhỏ nhắn của nàng run tới mức không sao nắm chặt được.
Trong khi đó, Cổ Lệ lại là người can đảm nhất, đôi mắt nàng cháy bỏng, rạng ngời hướng về phía Lưu Huyên Thần, khóe môi còn vương nụ cười đa tình quyến rũ. Nàng không ngờ hoàng đế nước Ngụy lại trẻ tuổi như thế, anh tuấn như thế, hào hoa như thế, khiến tâm tư nàng chao đảo khác thường. Nàng muốn được lại gần để trêu chọc, khơi dậy những xúc cảm mãnh liệt trong lòng hắn. Hắn sắp trở thành biển rộng của nàng, còn nàng nguyện vì hắn mà lòng nở hoa.
Thế nhưng Lưu Huyên Thần đáp lại ánh mắt nồng nàn của nàng bằng một tia nhìn lạnh băng.
Viên Diệc Ngọc Từ Ânhỏ đã lớn lên trong quân doanh nên không biết thẹn thùng là gì, nàng ta hướng về phía Lưu Huyên Thần, nở nụ cười đúng mực như cấp dưới gặp cấp trên.
Nghi thức ban thưởng kết thúc, kế tiếp là màn biểu diễn tài nghệ của các vị thục nghi. Ba nàng thi lễ xong, đều lui ra sau chuẩn bị. Trong điện vòng kính rượu mới lại bắt đầu rộn rã. Vân Ánh Lục bị bỏ quên trong góc, không ai kính rượu cô và cô cũng không có tư cách chạy đến trước mặt hoàng đế để kính rượu như những người khác. Ăn một chút hoa quả, gắp mấy đũa thức ăn, cô yên lặng quan sát, định tìm cơ hội rời khỏi bàn tiệc. Nhưng đúng lúc cô vừa đứng dậy, ánh mắt Lưu Huyên Thần và Đỗ Tử Bân không hẹn mà cùng hướng tới Vân Ánh Lục.
Ánh mắt Đỗ Tử Bân mang theo chút giận dữ, còn ánh mắt Lưu Huyên Thần thì lại thoáng chút hứng thú. Vân Ánh Lục bị hai làn ánh mắt hướng đến, cam chịu ngồi vào lại vị trí.
Người đầu tiên lên sân khấu chính là Nguyễn Nhược Nam, nàng ôm đàn tì bà lên biểu diễn. Ngón đàn uyển chuyển cùng tiếng hát trong trẻo mang lại cảm giác mát lành như sương mai, khiến ai ai cũng mơ màng như được gặp chim xanh[1] của thần nữ.
[1] Sứ giả đưa tin của Tây vương mẫu theo truyền thuyết.
Khi nốt nhạc cuối cùng tan biến trong đại điện, khắp nơi vang lên một hồi vỗ tay như sấm động. Nguyễn Nhược Nam khom người hành lễ rồi từ từ lui xuống, trước khi ẩn thân sau cửa điện, nàng dồn hết dũng khí để ngước mắt nhìn Lưu Huyên Thần, đôi mắt trong veo tựa nước, tràn trề ẩn tình.
Lưu Huyên Thần cười ôn hòa đáp lại.
Nguyễn Nhược Nam vui sướng đến độ thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Viên Diệc Ngọc thay một bộ quân trang gọn gàng, biểu diễn màn múa kiếm như mây bay nước chảy, vừa uy vũ như nam nhi vừa nhu mì như nữ tử. Trong điện không ngớt lời khen ngợi, quả không hổ là nữ tướng Dương môn.
Màn múa kiếm vừa xong, Viên Diệc Ngọc mặt mày điềm tĩnh, hơi thở không gấp, thu kiếm lại. Lưu Huyên Thần mỉm cười, gật đầu, vẻ mặt bình lặng như thường.
Người cuối cùng lên sân khấu chính là công chúa Cổ Lệ của nước Ba Tư Từ Ângàn dặm xa xôi tới, nàng ngẩng cao đầu đi vào đại điện, tay không mang nhạc khí, người không mặc trang phục ca vũ, chỉ đứng yên một chỗ mà vẻ đẹp đã tản khắp bốn phía.
“Hoàng thượng, tiết mục của thần thiếp không thể biểu diễn một mình, thần thiếp cần có người hỗ trợ”. Nàng dõng dạc lên tiếng.
“Tài nghệ của ái phi là?” Lưu Huyên Thần có chút tò mò trước lời tuyên bố của Cổ Lệ.
Cổ Lệ chậm rãi xoay người, chỉ vào khoảng sân rộng bên ngoài. “Thần thiếp không giỏi đàn ca, cũng không biết hát múa, thứ thần thiếp giỏi nhất chính là chơi mã cầu”.
Trong khắp đại điện ồ lên những tiếng xuýt xoa ngạc nhiên.
Ở thành Đông Dương, mã cầu là môn thể thao chỉ dành cho tầng lớp quý tộc, bình dân bách tính không được phép chơi. Trong tiếng Ba Tư mã cầu được gọi là “polo” nên nó còn có tên Ba la cầu, là môn thể thao cưỡi ngựa đánh cầu, ganh đua thắng thua rất quyết liệt.
Sân cầu bằng đất nện, tuy nhiên loại đất này đã được sàng qua nên rất nhỏ mịn, sau đó trộn cùng một loại dầu đặc thù và nện chặt nhiều lượt để trở nên bằng phẳng như hiện giờ. Sân mã cầu trước điện Yến Hội luôn được phủ thảm cỏ để đề phòng mưa gió. Mỗi khi mở yến tiệc thiết đãi tân khoa trạng nguyên và các hoạt động lớn khác, trong cung luôn tổ chức một trận mã cầu, tham gia thi đấu là con cháu hoàng thất và đại thần trẻ tuổi trong triều.
Vương tôn công tử trong khắp thành Đông Dương vốn rất tự hào về khả năng chơi mã cầu của mình. Vậy mà thật không ngờ, trước đại điện đầy văn võ bá quan lại có một cô gái tuyên bố mình là cao thủ môn thể thao này. Điện Yến Hội lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Vân Ánh Lục và Lưu Huyên Thần, miệng ai cũng há hốc tới độ có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, phụ nữ chơi bóng đá cũng nhiều không kém gì đàn ông nên Vân Ánh Lục cũng chẳng lấy đó làm ngạc nhiên. Chỉ cần cố gắng, việc đàn ông làm được thì phụ nữ cũng có thể làm tốt như thế.
Lưu Huyên Thần không chút kinh động, hắn nhìn xoáy vào Cổ Lệ. Mã cầu có nguồn gốc từ Ba Tư, đất nước này cũng rất cởi mở với phụ nữ, thế nên công chúa Ba Tư biết chơi mã cầu cũng là lẽ đương nhiên. Hắn còn biết, phụ nữ Ba Tư rất giỏi ca múa, vừa rồi những lời cô công chúa này nói đều là dối trá. Hành động của Cổ Lệ rõ ràng là muốn thể hiện mình nổi bật hơn hẳn hai vị thục nghi kia. Mục đích của nàng ta là tranh sủng, hay còn có ý đồ gì khác?
Hắn im lặng một lát rồi gật đầu: “Được, trẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của ái phi. La công công, cho hai đội đi thay trang phục, công chua Cổ Lệ được phép lựa chọn đội để tham gia”.
La công công tiếp nhận khẩu chỉ, bước xuống truyền đạt.
Lưu Huyên Thần khẽ phất tay: “Các vị ái khanh, trận cầu này vốn dĩ được tổ chức sau khi yến tiệc kết thúc, nhưng giờ xem ra phải diễn trước rồi. Chúng ta cùng ra ngoài thưởng lãm xem sao”.
Thái giám phủ Nội vụ vội vàng sắp xếp bàn ghế ở ngoài điện, thảm cỏ cuộn lên để lộ mặt sân đất nện rắn chắc.
Vân Ánh Lục theo trật tự quan viên rồng rắn rời khỏi điện, cô phát hiện Đỗ Tử Bân cùng mấy đại thần trẻ tuổi khác đang khom người đi qua cánh cửa ngách bên cạnh.
Đám thái giám mở lọng lớn ra che nắng, lúc này tuy đang là giữa trưa, nhưng thời tiết cũng không quá nóng bức. Mọi người vừa ngồi vào chỗ thì hai đội đã cưỡi tuấn mã đi ra, tất cả đều mặc gấm màu, cổ tay áo được nịt chặt, một đội mặc trang phục đỏ, một đội mặc trang phục xanh. Tất cả đều đeo đai lưng, đầu đội mũ phòng hộ làm bằng gỗ bấc[2], chân mang giày đen, bên hông quấn quanh ngọn roi mây màu trắng, tay cầm nguyệt trượng[3] cong cong như trăng lưỡi liềm.
[2] Nguyên văn là cây “nhuyễn mộc”, một loại cây vỏ nhẹ thường dùng làm nút chai.
[3] Tên loại gậy trong mã cầu, do có hình dáng cong cong như mảnh trăng khuyết nên được gọi là nguyệt trượng.
Mặc y phục xanh là đội đại thần, mặc y phục đỏ là đội vương tôn. Cổ Lệ đương nhiên chọn đội đỏ.
“Vân thái y nhìn thấy không, Đỗ đại nhân thật sự anh tuấn uy vũ vượt trội!” Đồng Thành đang ngồi bên cạnh Vân Ánh Lục, đột nhiên thốt lên câu thán phục.
Đỗ Tử Bân biết chơi mã cầu?
Vân Ánh Lục vội đưa mắt tìm kiếm trong đám cầu thủ, đội trưởng đội xanh quả đúng là Đỗ Tử Bân.
Đồng Thành ắt hẳn rất mê mã cầu, giọng đầy hào hứng: “Đỗ đại nhân vốn là siêu cao thủ của đội đại thần. Môn thể thao này đòi hỏi phải hết sức linh hoạt, lại còn phải thực hiện rất nhiều động tác khó trên lưng ngựa, khi thi đấu xảy ra va chạm là chuyện bình thường. Đỗ đại nhân tuy là quan văn nhưng trận nào cũng ghi được những ba điểm”.
“Ông rất ngưỡng mộ anh ta đúng không?” Vân Ánh Lục nhìn cảnh Đồng Thành tán dương Đỗ thượng thư đến độ nước bọt văng tứ tung, không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên, nhân cách, tài năng và cả kỹ thuật chơi mã cầu của Đỗ đại nhân ta đều phục sát đất”. Đồng Thành thẳng thắn thừa nhận.
Đồng Thành thật sự là fan cuồng của Đỗ Tử Bân. Trong khi đó Vân Ánh Lục cô lại chẳng thấy chút hứng thú chút nào, bất kể là văn nghệ hay thể thao.
“Vân thái y, ngài cổ vũ cho đội nào?” Đồng Thành không chỉ thích xem mã cầu, mà còn thích cá cược.
“Tôi thuộc phái trung lập”. Cô không thích cũng không hiểu môn mã cầu này lắm nên không thể đưa ra đáp án đẹp lòng ông ta được.
Đồng Thành thất vọng liếc nhìn Vân Ánh Lục, một người đàn ông mà buông những lời không có lập trường như vậy thật đáng thất vọng. Ông ta chẳng buồn tán chuyện với Vân Ánh Lục nữa mà quay sang bàn luận rôm rả với người kế bên.
Vân Ánh Lục coi như cũng được rảnh tai, cô day day khóe mắt, thấy lưng ghế khá rộng, định bụng làm một giấc ngắn. Hôm qua khám bệnh ở tiệm thuốc Tần thị suốt một ngày trời, hại cô tối về không sao ngủ được vì mình mẩy ê ẩm, xương kêu răng rắc.
Cô tìm cho mình tư thế thoải mái nhất rồi sung sướng nhắm mắt lại.
Trong lúc ấy, dưới sự dõi theo chăm chú của muôn người, hai đội lần lượt vào sân, mỗi đội gồm có sáu thành viên.
Cổ Lệ đã thay sang bộ trang phục chơi mã cầu, sắc đẹp của nàng càng thêm phần quyến rũ không bút nào tả xiết. Hôm nay nàng là một ngôi sao sáng trong sân bóng này. Nguyễn Nhược Nam và Viên Diệc Ngọc được sắp xếp ngồi sau lưng Lưu Huyên Thần, đều là thục nghi mới tiến cung, nhưng nhìn vẻ chói sáng của Cổ Lệ, hai nàng không khỏi phiền lòng.
Hai đội đều ngồi trên ngựa hành lễ, chấp sự[4] mang quả cầu thất bảo thiếp vàng đặt vào vị trí trung tâm sân bóng, rồi nhanh chóng thoái lui, sau đó ba hồi trống vang lên báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu.
[4] Một vị trí trong trò mã cầu, tương tự với vị trí trọng tài ngày nay.
Đỗ Tử Bân dẫn đầu đội xanh thúc ngựa lao đến, trong nháy mắt đã đoạt được tiên cơ, vung nguyệt trượng đánh một đường cầu tuyệt đẹp. Các đại thần ngồi xem thi đấu đứng ngồi không yên, reo hò ầm ĩ.
Cổ Lệ mỉm cười không chút nao núng, nàng quay sang liếc mắt chỉ đạo đồng đội yểm hộ rồi từ bên mé trái hùng dũng phi ngựa xuất kích, nghiêng người đoạt cầu từ một thành viên của đội đại thần, áp sát cầu môn của đối phương rồi vung mạnh nguyệt trượng.
Ngay một khắc trước khi quả cầu rơi vào lưới, Đỗ Tử Bân đột nhiên xoay ngựa, ngửa người ra sau, vung trượng chặn bóng.
Trong tiếng cổ vũ long trời lở đất, mặt Cổ Lệ trở nên xanh mét.
Đỗ Tử Bân thừa thắng truy kích, đánh một đường cầu tuyệt diệu, chiếm trọn ba điểm. Các đại thần hồ hởi hệt con trẻ, hoa chân múa tay vui, điên cuồng cổ vũ.
Từ đầu đến cuối Lưu Huyên Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, trên sân ai thắng ai thua, hắn không hề để ý. Hắn khẽ dịch chuyển nhãn cầu, liếc sang góc mé trái, trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, “người đó” đang ngoẹo đầu sang một bên, ngủ say sưa.
Hắn nheo mắt lạí nhìn gương mặt vẫn còn vương nét cười khi đang ngủ kia, bật cười lắc đầu.
Hôm nay ba vị thục nghi mới cưới, ai cũng đều phong tình kiều diễm, ai cũng đầy quyến rũ say mê, nhưng lòng hắn lại không hề xao động. Ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn không mấy biểu cảm của Vân thái y lại có thể khiến hắn không thể rời mắt.
Hắn để mặc cho dòng chảy mát lành tuôn trào về một hướng mà chính hắn cũng không biết rõ.
Cổ Lệ không thể ngờ nam tử Đông Dương lại có kỹ thuật đánh cầu tuyệt diệu như vậy, nàng càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng, liên tiếp phạm hai sai lầm khiến đồng đội hết lời oán trách.
Viên Diệc Ngọc và Nguyễn Nhược Nam lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng như trút được gánh nặng. Bắt đầu từ thời khắc tiến cung, các nàng đã bị cô lập, trước mắt có rất nhiều địch thủ và bản thân cũng trở thành đối tượng bị người khác coi như kẻ thù.
Để trèo lên long sàng của hoàng thượng, màn tranh đấu ngập mùi khói súng đã bắt đầu khơi mào.
Kỳ thật bọn họ đều là những cô gái thiện lương, trời sinh không hiếu chiến, nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy, vì phải tự bảo vệ mình nên không thể không phản kích. Nếu lực lượng không đủ mạnh, có khi phải liên hợp với người mình không thích, cùng nhau đối phó kẻ địch trước mắt.
Nguyễn Nhược Nam và Viên Diệc Ngọc hiện tạí chính là đang từ bỏ thù địch để kết thành đồng minh. Bởi vì cả hai đều biết, hiện Cổ Lệ mới là địch thủ thực sự của họ.
Đội xanh liên tiếp tạo ra mấy đường cầu tốt, đội đỏ càng lúc càng không địch lại nổi, Đỗ Tử Bân thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp đưa mắt nhìn về phía hoàng thượng. Tầm mắt hoàng thượng không ở sân mã cầu, vẻ mặt người lại tràn đầy hứng thú. Hắn dõi theo tầm mắt hoàng thượng, tức thì ngạc nhiên đến ngẩn cả người. Đúng lúc ấy, cầu được chuyền tới, hắn theo bản năng vung gậy lên, đường cầu theo đúng tâm trạng lao về phía góc sân. Rầm! Một chiếc ghế lật ngửa, người ngồi trên ghế đang hồn nhiên ngủ nên không hề có chút phòng bị, ngã lăn ra đất.