Xuân Sắc Như Thế

Chương 71: Chương 71: Đèn xanh sách vàng




Đối với Kì nữ quan một lòng hướng Phật, tâm không phiền muộn[1] Vân Ánh Lục không hề có chút thiện cảm, không phải vì cô đố kỵ với vóc dáng xinh đẹp của cô ta, cũng không phải vì ghen ghét cô ta là tài nữ số một triều Ngụy, đương nhiên càng không liên quan đến việc Đỗ Tử Bân tràn đầy thiện cảm với cô ta.

[1] Nguyên văn là câu thơ “Tâm như chỉ thủy” là bài Tế Lý thị lang văn của nhà thơ Bạch Cư Dị, chỉ tâm không chút tạp niệm.

Kì Sơ Thích tươi tắn như hoa, thân thiết hòa nhã nhưng Vân Ánh Lục chỉ thấy rợn cả tóc gáy mỗi khi thấy cô ta. Hơn nữa nắng hè oi ả như vậy mà cô ta vẫn khoác trên người bộ trường bào dày ba lớp, nhìn thôi đã thấy nóng cả mắt.

Cô lịch sự gật đầu chào hỏi, vừa hay nhìn thấy một bóng người xẹt nhanh sau lưng Kì Sơ Thính, xem ra Giang thị vệ phải về phòng nghỉ ngơi rồi.

Giang thị vệ và Kì nữ quan, hai người cùng xuất hiện trong khu rừng này… Vân Ánh Lục nhắm mắt xâu chuỗi mọi chi tiết liên quan, lúc mở mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt cận cảnh của Kì Sơ Thính.

“Kì đại nhân, hôm nay cô tiến cung giảng kinh sao?” Vân Ánh Lục không biết nên nói gì đành chào hỏi qua loa để lấy cớ từ biệt sớm. Kì Sơ Thích khẽ cười đáp, “Hôm nay không phải ngày mười lăm, giảng kinh gì chứ, bản quan tiến cung là muốn tìm ít sách vở chuẩn bị cho buổi giảng kinh tháng sau”.

“À, ra là cô tới ngự thư phòng, còn tôi giờ phải tới thái y viện, vậy là không cùng hướng rồi, gặp lại sau nhé!”

“Ai nói bản quan tới ngự thư phòng?” Kì Sơ Thính khẽ đập cuốn sách vào tay cô ra chiều vô cùng thân thiết. “Trong cung chẳng lẽ chỉ có ngự thư phòng mới có sách vở sao?”

Vân Ánh Lục đang dợm bước đột nhiên quay ngoắt lại. “Cô nói trong cung còn có thư phòng khác?” Vậy… vậy cuốn Thần Nông bách thảo kinh kia liệu có ở đó không?

“Đương nhiên, trong cung có một thư khố rất lớn được lưu trữ từ các triều đại trước, chỉ cần biết được tên sách là có thể tìm được ở đó”.

“Thật vậy… thật vậy sao?” Vân Ánh Lục kích động đến độ có chút thiếu kềm chế, “Tôi có thể tới xem không?”

“Thư khố hoàng cung do quốc tử giám quản lý, quan viên tứ phẩm trở lên có thể tự do ra vào, còn những người khác muốn vào phải được sự cho phép của hoàng thượng”.

“Thế à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục ỉu xìu trong nháy mắt, bây giờ điều cô sợ nhất chính là thiếu nợ ân tình của Lưu hoàng thượng.

Kì Sơ Thính liếc nhìn Vân Ánh Lục đầy tình tứ. “Cô muốn đến thư khố à?”

“Đúng vậy!” Vân Ánh Lục gật đầu lia lịa.

“Vậy đi cùng bản quan đi!” Ánh mắt Kì Sơ Thính mờ ám khó tả. Vân Ánh Lục hoàn toàn không để ý gì tới mấy việc ấy, cô nhanh chóng bị vui sướng che mờ lý trí.

“Bản quan thưởng cho các ngươi, buổi tối cùng các huynh đệ ra ngoài uống chút rượu đi”. Trước cửa thư khố, một thị vệ và một nam nhân dáng vẻ thư sinh đội mũ học sĩ bước nhanh tới chào hỏi, Kì Sơ Thính lục lọi trong ống tay áo lấy ra hai thỏi bạc lớn đưa cho họ.

Hai phần bạc này tương đương với nửa năm lương bổng của hai người kia, nên dù liêm khiết chính trực bao năm thì cũng bị làm cho mê muội. Hai người nhìn nhau, không biết nên nhận hay không.

Bạc quả thực không phải cho không, Kì Sơ Thính thong thả nói tiếp. “Vân thái y cũng muốn vào tham quan thư khố, vừa hay bản quan cũng đang định tra cứu tài liệu nên tiện thể mời ngài ấy đi cùng. Hai vị có thể nể mặt bản quan một chút không?”

Chấp sự trong coi thư khố và thị vệ liếc nhau rồi nhất tề chắp tay về phía Kì Sơ Thính. “Kì đại nhân, Vân thái y có thể vào tham quan, nhưng không thể quá lâu la, nếu để người khác nhìn thấy, chúng tiểu nhân sẽ rất khó giải thích”.

“Biết rồi, biết rồi. Bản quan sẽ không để cho các vị khó xử. Vân thái y, chúng ta vào thôi!” Kì Sơ Thính nghiêng người mời Vân Ánh Lục bước vào thư khố.

Gia tộc nhiều đời làm quan, khẩu khí oai phong cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đưa hối lộ cho hạ nhân cũng thật thành thạo. Vân Ánh Lục bĩu môi, Kì nữ quan quả hết sức lợi hại.

Thư khố hoàng cung thoạt nhìn cũng không khác mấy thư viện trong trường đại học. Từng phòng, từng dãy tràn ngập sách vở. Sách ở đây được phân rõ theo từng thể loại để người tìm đọc dễ thấy dễ tìm. Mùi trầm đàn hương quyện cùng mùi sách vở lâu năm đem lại cảm giác thật nho nhã, thư thái.

Kì Sơ Thính nhướng mày ngắm nhìn vẻ hớn hở của Vân Ánh Lục, “Vân thái y, cô cứ tùy ý xem sách, bản quan ra phía sau có chút việc”.

“Kì đại nhân, kinh thư ở bên cạnh”. Vân Ánh Lục chỉ vào giá sách đối diện cửa. Kì Sơ Thính bật cười, đôi mắt hẹp híp lại như mảnh trăng non. “Vân thái y, cô nghĩ bản quan ngày ngày làm bạn với đèn xanh sách vàng[2] sao. Ha ha! Nói nhỏ với cô nhé, bản quan chưa từng từ chối thịt cá, thứ hợp khẩu vị với bản quan, bản quan tuyệt đối không từ chối”. Nói xong cô ta nhéo má Vân Ánh Lục rồi tươi cười đi vòng ra phía sau thư khố.

[2] Nguyên văn là “thanh đăng hoàng quyến”. Ý chỉ những người nhà Phật có cuộc sống đạm bạc, đọc kinh dưới đèn.

Đây là sói đội lốt cừu? Vân Ánh Lục âm thầm cắn môi tự vấn. Viên chấp sự đi vào, giả lả hỏi thăm. “Vân thái y, ngài đang tìm gì thế? Để tiểu nhân dẫn ngài đi xem một vòng nhé!”

Vân Ánh Lục vội tìm cách chối từ, “Thật ra tôi cũng không mấy hứng thứ với những loại sách này, ở đây có sách thuốc không?”

Người này do dự hồi lâu rồi khẽ nói, “Không dám dối gạt Vân thái y, sách thuốc có mấy cuốn nhưng đều là dạng độc bản nên được cất kĩ ở phòng chứa sách sau viện, chỉ có hoàng thượng và đại tổng quản mới có chìa khóa để mở. Đấy là tiểu nhân cũng mới chỉ nghe nói đến chứ chưa từng được tận mắt trong thấy”

Ánh mắt Vân Ánh Lục đột nhiên sáng rỡ. “Vậy phiền anh… có thể cho tôi nhìn qua căn phòng đó được không?”

Chấp sự nhìn cô đầy kì lạ rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý: “Được rồi, Vân thái y, mời ngài theo lối này”.

Hai người đi qua mấy hành lang uốn khúc để đến một tiểu viện yên tĩnh ở sâu bên trong. Kiến trúc ở đây đặc biệt hơn một chút so với mấy phòng sách bên ngoài, tất cả cửa trước và cửa sổ đều được khóa chặt, chỉ mở độc cửa ngách bên cạnh.

“Trời…”

Viên chấp sự mặt mày tái mét, hoảng sợ chạy tới cánh cửa đang mở, Kì Sơ Thính đang hì hục mở một cái rương được đóng chặt, miệng thở hồng hộc, mồ hôi ròng ròng trên mặt.

“Kì đại nhân, ngài đang làm gì vậy?” Viên chấp sự vội vàng giữ chặt lấy nắp rương. “Đây là di thư của tiên hoàng, hoàng thượng đã cho phong kín và hạ chỉ không cho bất kỳ người nào mở ra”.

Kì Sơ Thính bắn ra tia nhìn lạnh lùng, cô ta quay lại túm cổ viên chấp sự, hung tợn quát lớn: “Bản quan muốn tra cứu loại tài liệu này, ngươi muốn gây khó dễ cho bản quan phải không?”

Chấp sự canh giữ thư khố hai mắt trợn tròn, không thể tin một người con gái liễu yếu đào tơ lại có lực tay mạnh như vậy, anh ta lắp bắp nói: “Kì đại nhân, khụ… khụ, không phải tiểu nhân muốn ngăn cản ngài mà là thật sự không thể làm trái thánh chỉ của hoàng thượng, làm như vậy tiểu nhân sẽ bị mất đầu”.

“Bản quan không nói, ngươi không nói, còn ai biết được?” Kì Sơ Thính lớn tiếng quát, chợt thấy Vân Ánh Lục đứng sững ở ngoài cửa, cô ta vội thả tay ra.

Viên chấp sự vội hít lấy ngụm không khí quý giá, ho sặc trào cả nước mắt. Vân Ánh Lục nín thở không dám tin vào mắt mình, cô những muốn quay đầu bỏ chạy.

“Việc này không được phép lộ ra với bất kỳ ai, bằng không ngươi chết không có chỗ chôn đâu”. Kì Sơ Thính rít lên đe dọa viên chấp sự rồi vội vàng lao ra cửa.

Vân Ánh Lục đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thư khố. “Vân thái y, cô nghe bản quan giải thích đã”. Kì Sơ Thính gấp gáp tóm lấy tay Vân Ánh Lục, mỉm cười gượng gạo.

“Cô… muốn giết tôi diệt khẩu?” Vân Ánh Lục lo sợ quay lại hỏi.

“Nói nhảm gì thế, bản quan làm việc gì cũng luôn chuyên tâm, khi bị kẻ khác làm phiền rất dễ nổi nóng và thiếu kiềm chế. Cô sợ quá à?”

“Lá gan của tôi không nhỏ như vậy đâu, chỉ là tôi quá kinh ngạc vì Kì đại nhân không những tài hoa hơn người mà ngay cả sức lực cũng khiến nữ nhân trong thiên hạ phải mặc cảm. Tình trạng đột biến gien của cô thật sự là đề tài rất đáng nghiên cứu”.

“Hả?” Kì Sơ Thính nghe không hiểu, nhưng giọng điệu mỉa mai của Vân Ánh Lục không khó để nhận ra.

“Dường như cách nhìn của Vân thái y với bản quan có chút thay đổi thì phải”.

“Không có”. Vân Ánh Lục trả lời rất nhanh, vốn đã không có thiện cảm, nay càng không thể chấp nhận nổi. Cô không ngờ bản chất của Kì Sơ Thính lại tàn nhẫn như vậy, ánh mắt dữ tợn đầy sát khí nhưng nét mặt vẫn dịu dàng tựa ánh trăng, thật chẳng khác nào đeo mặt nạ dọa người cả.

Mặt nạ?

Vân Ánh Lục nhíu mày, thận trọng soi xét chân tơ kẽ tóc Kì Sơ Thính.

“Không có thì tốt rồi! Bản quan ngày càng thích Vân thái y rồi đấy. Hai chúng ta hôm nào đó cùng bát phố đi, bản quan muốn đến cửa hiệu nhà cô đặt làm mấy món đồ trang sức mới, có được không?” Khẩu khí của Kì Sơ Thính đã khôi phục như bình thường.

Lông tơ toàn thân Vân Ánh Lục dựng đứng cả lên, cô mấp máy môi tìm cớ thoái lui. “Tôi nghĩ thời gian rảnh của tôi và Kì đại nhân khó có thể trùng nhau. Xin thất lễ”.

Cô rút tay về, lau nhanh vào y phục như thể dính phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

“Mọi chuyện đều do con người định đoạt, nếu đã muốn thì luôn có cách”. Kì Sơ Thính nhàn nhạt nói với theo. Vân Ánh Lục vội rảo chân nhanh hơn, phòng khi Kì Sơ Thính lại chạy đến bắt chuyện tiếp.

Cô vừa đi vừa nghĩ có nên đề nghị Lưu hoàng thượng tổ chức một cuộc khảo thí nữ quan khắp cả nước để tìm ra người phù hợp hơn Kì Sơ Thính không. Có một giáo viên như Kì Sơ Thính, cô sợ đám phi tần cung nữ hồn nhiên trong cung sẽ sớm hư mất.

Trong thái y viện, tiếng ve râm ran trên cây thực vui tai nhưng lại khiến người nghe phiền muộn không ít. Các nong thảo dược đã khô cong, đám tiểu thái giám túm tụm đứng tránh nắng dưới mái hiên hành lang, vừa quạt vừa uống nước. Tiểu Đức Tử cũng có trong số đó, thấy Vân Ánh Lục bước vào, cậu ta vội vào trong phòng lấy khăn lấy nước cho cô. Vân Ánh Lục lau mặt, uống một chén nước, cảm thấy phiền não trong lòng cũng vơi đi chút ít.

Cô nhìn sang phòng bên cạnh thấy mấy vị thái y già đang ngồi chống tay, ngủ gà ngủ gật, quay sang hỏi Tiểu Đức Tử. “Hôm nay trong viện cũng không có việc gì sao?”

Tiểu Đức Tử hạ thấp giọng thì thào. “Không có việc lớn gì cả, chỉ là Nguyễn phi nương nương có ghé tới đây ngồi một lát, sắc khí yếu ớt, nhưng vì không thấy ngài ở đây nên đã về rồi”.

“Cô ấy không nói gì sao?” Vân Ánh Lục vội hỏi.

“Không ạ, chỉ một mực thở dài thôi. Mới đó mà nương nương đã gầy rộc tới mức gió cũng có thể thổi bay”. Tiểu Đức Tử thương hương tiếc ngọc kêu than.

Vân Ánh Lục im lặng một lát rồi sai Tiểu Đức Tử chuẩn bị đi thăm khám. “Tiểu Đức Tử, xách hòm thuốc tới đây, mang theo cho tôi ít ngân châm, phụ tử và hoàng kì nhé”.

Tiểu Đức Tử ngẩn người, phụ tử và hoàng kì không phải là dược liệu làm sảy thai sao?

“Có nghe thấy không? Nhanh lên!” Vân Ánh Lục hiếm khi tỏ ra nghiêm trọng như vậy.

“Đến đây, đến đây!” Tiểu Đức Tử vội vàng trả lời.

“Vân thái y!” Nguyễn Nhược Nam nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp, mồ hôi đầm đìa. Vân Ánh Lục nhắm mắt tự trách trong lòng, Hôm đó cô đã phát hiện Nguyễn Nhược Nam có hỷ mạch nhưng không dám chắc chắn. Rất nhiều chuyện trên thế gian này khiến người ta cảm thấy dở khóc dở cười, càng là chuyện khó có khả năng lại càng dễ xảy ra. Nỗi đau khổ của Nguyễn Nhược Nam cũng vậy, chỉ một lần giao hoan mà đã trúng thưởng[3] ngay lập tức.

[3] Từ lóng chỉ việc có thai ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.