Đợi sau khi Nam Ca Nhi trở về, nhìn thấy mấy con cá bị tùy tiện vứt vào trong thùng, trong
lòng lại thêm một trận oán trách là không thể tránh khỏi.
Đương
nhiên, y cũng chỉ có thể oán than vài câu rồi nhận mệnh đem mấy con cá
đi xử lý, sau đó mới cầm về ướp muối, trong lúc đó vẫn thầm niệm lần sau nhất định sẽ nhổ nước miếng vào trong ly trà của Mạc Thụ.
Đông
chí vừa qua, trời bắt đầu chân chính lạnh, sau đó, không cần phải mất
tới một tháng, người của toàn huyện đều bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.
Nam Ca Nhi tuy nói là ở thế giới này đã sống tròn mười sáu năm, nhưng trên
thực tế, có thể chân chính coi là cuộc sống, chỉ sợ được có nửa năm ở
đây thôi.
Cho nên đối với việc chuẩn bị cho năm mới tuy không phải chả biết một chút gì, nhưng cũng hoàn toàn không giỏi.
Vẫn luôn là đám nữ nhân trong huyện nhìn không nổi, tới chỉ đạo cho y phải làm thế nào, phải mua những gì.
Thật ra đối với điểm này, Nam Ca Nhi cũng rất bực bội.
Tại sao hiện tại lại thành ra như vậy?
Chi tiêu gia dụng của huyện nha rốt cuộc là từ lúc nào toàn bộ đều trở thành chuyện của ta?
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mà người làm sổ sách trực tiếp đưa tiền cho ta mà không phải đến chỗ Chu Khê lãnh?
Ngay cả đơn mua rau mỗi ngày của đại nương ở nhà bếp cũng đưa tới cho mình xem…..
Hiện tại tốt rồi, ngay cả chuẩn bị cho năm mới cũng báo cho ta nghe…..
Đây không phải rõ ràng là bắt ta quản hết sao!
Y thật sự là không có hứng thú quản vấn đề ngày thường của một gia đình
như vậy, nhưng mỗi lần tìm Chu Khê bàn chuyện này, đều bị hắn nhanh gọn
mượn cớ lái sang chuyện khác.
Còn về Mạc Thụ?
Được rồi đi, gia hỏa đó trừ xem công văn, khi nhàn nhã lĩnh người đi lên núi bắt thứ gì đó về cải thiện bữa ăn, chính là nghĩ mọi biện pháp để chạy đi chơi, nào có thời giờ dư dả nào lo đến chuyện này.
Lại nói, với bản lĩnh phá gia của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi cũng không dám cho hắn làm quản gia.
Kết lại mà nói, Nam Ca Nhi cũng không thể không bị bức tiếp nhận thân phận quản gia của mình……
Có biện pháp gì đâu?
Chu Khê thật ra bình thường đã đủ bận rồi, trước khi Nam Ca Nhi tới Chu Khê là sư gia còn kiêm luôn chức tổng giám đốc vụ quản gia, thân kiêm nhiều chức, hiện tại y tới rồi, Chu Khê đương nhiên vui vẻ nhẹ nhõm, đánh
chết cũng không chịu nhận mớ rối rắm này.
Càng huống hồ, có Mạc Thụ một huyện lệnh không có ý thức nguy cơ tồn tại, gia đình nha môn này, cũng không phải dễ gánh vác.
Những người khác càng không thể trông mong, không làm mấy thứ sùng bài mù quáng đó đã tốt lắm rồi.
Còn về Mạc Thụ? Hắn không phá hoại cái gì đã là vạn hạnh.
May mà sau khi tiền từ tài vụ trực tiếp chi cho Nam Ca Nhi, nên độ tự do của Nam Ca Nhi cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng là…..
Cũng sẽ có chỗ phiền phức, ví dụ như:
“Nam Ca Nhi.” Mạc Thụ ở trước cửa đi tới kéo cánh tay Nam Ca Nhi đang cầm
cái thùng lớn vội vội vàng vàng đi về nhà bếp. Hiện tại còn có hơn mười
ngày là đến năm mới, các loại vật liệu đều chưa chuẩn bị toàn diện, cho
nên mỗi ngày y đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
“A?” Nam
Ca Nhi đang vừa đi vừa suy nghĩ có cần mua thêm chút thịt tươi để ướp
không, y cứ cảm thấy hình như mớ thịt được ướp kia thiếu đi một ít.
“Ta cần năm mươi văn.” Mạc Thụ nói.
“Không phải hôm trước đã đưa cho ngươi một trăm văn rồi sao?” Nam Ca Nhi nhăn mày.
Không sai, vấn đề hiện tại biến thành, Mạc Thụ chuyển từ chỗ Chu Khê sang mình muốn tiền.
“Hạ Gia cô nhi quả mẫu, Hà gia cũng chỉ có hai vị lão nhân, ta cho hai nhà
bọn họ một chút tiền trang trải năm mới.” Mạc Thụ trả lời lý lẽ thỏa
đáng, “Nhưng sau khi tặng đi ta mới phát hiện, Chu gia Trinh gia ở thành nam cũng đều là quả phụ, cuộc sống rất khổ cực.”
Ngươi cho người ta tiền là không khổ cực sao, vấn đề là ngươi không nhìn thấy ta ở đây
cả ngày tính toán chi li mà sống cũng rất khổ cực sao?
Đại gia,
chút tiền đó của ngài, cũng chỉ miễn cưỡng nhét đủ miệng ngài, lại thêm
một chút tiền duy trì công tác cơ bản của nha môn….
Ngươi còn thỉnh thoảng đi tán gia…..
Ngươi bảo ta làm sao a!
Nam Ca Nhi oán niệm cực lớn, nhưng cũng không phản đối. “Tiền hả, không có, ta lát nữa sẽ ra ngoài đi mua vật phẩm dùng năm mới, trễ một chút cho
ngài đưa đi.” Tuy y cần phải nhắc lại___ ở Quảng Điền, cần được cứu tế
nhất chính là huyện lệnh đại nhân hắn.
Mạc Thụ chỉ đợi câu này của Nam Ca Nhi, nghe vậy, hơi mỉm cười: “Nam Ca Nhi thật cừ khôi.”
“Ân?” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn Mạc Thụ___ cho dù ngươi vỗ mông ngựa,
ta cũng sẽ không cho ngươi tiền, không thì ai biết ngươi lại đem phát
tán cho nhà ai. Ý thức được huyện lệnh đại nhân tựa hồ muốn cùng mình
hảo hảo giao lưu một chút, Nam Ca Nhi chỉ đành đặt cái thùng trong tay
xuống đất, nghe xem hắn có gì muốn dặn dò với mình.
“Chỉ là bày
một sạp trà vào mùa hạ, đã có thể an bài thỏa đáng nhu cầu ăn mặc của
đám gia hỏa trong nha môn, thực là tài giỏi, chỉ cần công sức một mùa,
đã đủ để mọi người ăn no được nửa năm, thật có bản lĩnh.” Mạc Thụ hơi
híp mắt, mỉm cười, tựa hồ rất cảm kích, “Nam Ca Nhi rốt cuộc là làm sao
mà làm được vậy?”
Nếu như ta nói là do nhu cầu sinh tồn, ngươi có thể lý giải không?
Nam Ca Nhi co giật khóe môi, nhưng vẫn dùng cách nói dễ hiểu: “Ta chỉ là
kiếm chút tiền, đồ mua về cũng đều là thứ có tính duy trì phát triển.”
Nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy Mạc Thụ đại khái không thể lý giải những từ này, lại hơi tỉ mỉ thuyết minh một chút, “Gà có thể đẻ trứng, sau đó nở ra
gà con, gà con còn có thể tiếp tục đẻ trứng, trứng đó có thể bán đi hoặc cho nở ra gà con mới, sau đó dùng tiền bán trứng lại đi mua vịt, tiền
mà sạp trà kiếm được, một phần lấy đi mua lương thực, còn có một chút
đem mua mấy loại giống, giống vào mùa hạ, giống vào mùa thu, giống vào
mùa đông, đều có loại thích hợp, dù sao hoa viên trong nha môn cũng
không có trồng loại hoa nào, còn không bằng dùng để trồng rau, mỗi ngày
chỉ cần sớm tối tưới nước hai lần là được, bón phân gì đó cũng không cần lo, cứ đến nhà bếp lấy chút tro đấp vào, không cần chiếu cố quá tỉ mỉ,
lại không cần phải bội thu, dù sao đủ ăn là được, ăn không hết có thể
phơi khô, sấy khô, sau đó làm thánh mấy thức ăn như bánh dày các loại,
sẽ có hàng xóm láng giềng đem đồ tới đổi, xử lý tốt mấy chỗ dễ hư, có
thể lưu trữ lâu trong hầm, các ngươi thỉnh thoảng cũng sẽ lên núi săn
thú, xuống sông bắt cá gì đó. Lại thêm một chút bổng lộc của ngươi, sống qua ngày cũng miễn cưỡng đủ.” Thật ra Nam Ca Nhi càng muốn nói, kỳ thật bổng lộc của ngươi cũng không thấp, nếu như không phải đại gia ngài đi
phát tán tài sản, miễn cưỡng có thể đủ cung ứng cuộc sống cho gia đình
bậc trung.
Mạc Thụ tựa hồ không hiểu lắm lời của Nam Ca Nhi, chỉ
là không mấy quan tâm nghe nghe, sau đó gật đầu: “Nam Ca Nhi lẽ nào
không muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa sao? Cơm ăn no rồi, áo mặc đủ rồi,
đợi kiếm thêm nhiều tiền nữa, thì ở thể ở trong huyện lấy thê sinh tử
thành gia lập nghiệp.”
Nam Ca Nhi không hiểu lắm tại sao Mạc Thụ lại nói mấy lời này, y bất giác tỉ mỉ quan sát biểu tình của Mạc Thụ.
Mạc Thụ vẫn là bộ dáng thường ngày không đụng khói lửa nhân gian, xem ra tựa hồ không có gì không giống.
Nam Ca Nhi cân nhắc một chút, nói: “….. Đại nhân, ý của ngài là ngài cảm
thấy ta ở lại đây không thích hợp?” Nếu như Mạc Thụ thật sự cảm thấy
mình chướng mắt, vậy thức thời một chút tự cút đi vẫn tốt hơn.
Tuy mình không có chỗ nào có thể đi.
Mạc Thụ trừng lớn con mắt: “Lời đó từ đâu ra?” Nhưng lập tức, hình như ý
thức được lời mình nói đại khái tạo thành hiểu lầm của y, mới giải
thích: “Ta chỉ là kỳ quái, mọi người không phải đều muốn ăn ngon mặc ấm
sống an nhàn nhẹ nhõm sao? Ta cảm thấy ngươi chắc rất giỏi tính toán
những chuyện này.”
Nam Ca Nhi ngạc nhiên một chút, sau đó có chút thất thần nói: “….. Chỉ là sợ chết, mà thôi.” Cho dù ta có giỏi tính
toán thế nào, cũng không phải đều lạc đến bước đường này sao?
“Ân.” Mạc Thụ gật đầu: “Là người đều sợ chết.”
Biểu tình tán đồng như vậy của Mạc Thụ, khiến Nam Ca Nhi lập tức bật cười:
“Ta là sợ chết đói, cho nên mới tính toán mấy thứ này, ta cũng chỉ cần
không đói chết là được. Hơn nữa, ta cảm thấy chỉ cần ăn no, mặc ấm là
được rồi, những cái khác ta cảm thấy không tất yếu phải tính toán quá
nhiều, có được rồi lại càng muốn nhiều hơn, không có, vậy đâu ra những
lúc an dật gì đó?” Nghiêng đầu, cười: “Ta cảm thấy hiện tại cũng rất an
dật nhẹ nhõm, nhưng nếu như phải tập trung hết tinh lực để kiếm tiền,
chỉ sợ là rất cực khổ.”
Câu trả lời của Nam Ca Nhi, khiến Mạc Thụ nhướng mi: “Hài tử không chút chí khí.”
“Không chí khí thì có sao.” Nam Ca Nhi ngược lại không để ý đến lời đánh giá
của Mạc Thụ, “Ta lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý.” Ít nhất
hiện tại chưa làm.
“Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện dương danh lập nghiệp sáng rỡ gia môn sao?”
“Chưa từng nghĩ tới.” Chuyện này, Nam Ca Nhi trả lời vô cùng dứt khoát.
Nếu như mình vẫn còn đang ở thế giới cũ kia, có song thân thương yêu, có
bạn bè chí đồng tâm hợp, vậy thì, mình có lẽ sẽ có cách nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại vỏ bọc này không cần tồn tại áp lực như vậy.
Thế giới này, vốn không khiến cho y có cảm giác thuộc về gì lớn lao, hiện tại càng trở nên không sao cả.
Càng huống hồ…..
____ Cái vỏ bọc này đã từng sáng rỡ gia môn, không đúng sao.
Nam Ca Nhi thầm cười lạnh.
Người thân duy nhất còn sống của quốc quân thế nhưng lại ý đồ xâm chiếm vương tọa, gian thần nghịch tặc đại nghịch bất đạo, còn có gì nổi danh hơn
nữa chứ?
Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi mặt không chút biểu tình, tựa hồ có chút do dự.
Nam Ca Nhi không hiểu tại sao Mạc Thụ lại bày ra biểu tình như vậy, cũng
theo đó tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn hắn: “Đại nhân, sao vậy?” Lẽ nào
nam nhân không chí khí thật sự rất kỳ quái sao?
“A, thật ra cũng không có gì.” Mạc Thụ nghĩ nghĩ, sau đó đột nhiên lại cười, đưa tay, rờ rờ đầu y, “Ngươi như vậy cũng rất tốt.”
“A?”
“Không tồi.” Mạc Thụ rất tán thưởng vỗ vỗ đầu Nam Ca Nhi___ giống như động tác lúc coi thử dưa có chín chưa vào mùa hạ.
Nam Ca Nhi đen mặt.
“Cứ như vậy, rất tốt.” Mạc Thụ cười cười, sau đó đường nhìn lại rơi lên cái thùng dưới đất, “Cái này phải mang tới nhà bếp sao?”
“A, đúng.” Nam Ca Nhi vẫn đầu đầy sương mù, chỉ là theo bản năng trả lời y.
“Xem bộ dáng ngươi nhấc nó lên rất tốn sức.” Mạc Thụ nói như vậy, cong lưng, nhẹ nhàng nhấc cái thùng lên: “Đi thôi.”
“Cái gì?” Nam Ca Nhi trước tiên là càng không hiểu, nhưng vừa nghĩ đến lực
lao động miễn phí, y cũng lời nghĩ nhiều nữa, lập tức đi theo: “Ta lát
nữa sẽ ra ngoài mua đậu, đại nhân thuận tiện đi theo khuân một chút đi.” Hiện tại nơi bán lương thực cũng rất bận, căn bản không có biện pháp
đưa tới tận cửa như trước đây, nhưng đồ cần chuẩn bị thật sự rất nhiều,
dựa vào thân hình nho nhỏ của mình muốn mang toàn bộ về đương nhiên là
chuyện phi thường cực khổ, nếu như thuê người khuân, y lại tiếc phải chi tiền.
Đang rầu rĩ, Mạc Thụ lại tự giác đưa tới tận cửa.
Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh a.
“…… Tuy vẫn gọi là đại nhân, nhưng sai sử người ta thì rất là không khách khí.” Mạc Thụ co giật khóe môi nói.
“Đại nhân, ta cũng thuận tiện mua đồ năm mới cho Chu gia và Trịnh gia đó.”
“Khi đi gọi ta.” Mạc Thụ lập tức trả lời.
____ Đã đạt được nhân công.