Có lúc, không cần phải cố ý suy nghĩ xem muốn làm cái gì, chỉ là bất tri bất giác trải qua mỗi ngày, sau đó, vào một ngày, lại đột nhiên phát hiện, tất cả những gì
mình đã trải qua, hữu tâm hoặc vô tâm, toàn bộ đều là vì giờ phút này.
________
Sáng sớm một ngày hàn đông, Nam Ca Nhi bị tiếng reo kinh hỉ của Mạc Thụ đánh thức, vẫn còn mơ màng mở mắt ra.
“Tiểu Nam, hoa mai nở rồi.”
Hả?
Nam Ca Nhi còn chưa hiểu rõ, chỉ theo bản năng quay đầu, nhìn về phương hướng trồng mai ở bên ngoài cửa sổ.
Lập tức liền mở to mắt.
Chỉ trong một đêm, tất cả hoa mai, giống như được hẹn trước, toàn bộ nở rộ.
Từ bên này nhìn qua, giống như đã rơi vào tầng tầng lớp lớp tuyết trắng.
Cánh hoa dày nặng, um tùm, xây đắp lên một cánh rừng nhỏ.
Làn gió nhẹ thổi, liền thật sự tựa như tuyết rơi, háo hức rầm rộ phiêu bay.
Gió cuốn hoa mai tuyết trắng, giống như cảnh tượng phong hoa tuyết nguyệt trong ảo mộng.
“Đi thưởng mai đi.” Mạc Thụ vui vẻ không thôi.
“Được.” Lần này, Nam Ca Nhi rất phối hợp, dù sao phải mất mấy năm mới có thể
đạt được thành quả lao động này, hơn nữa trong một lúc lại tới phong phú như vậy, cho dù là một Nam Ca Nhi luôn luôn lãnh tĩnh, cũng không tự
giác được mà vui sướng kích động.
Hôm nay vừa khéo lại không có
gió lớn, Nam Ca Nhi bọc trong một tấm trường bào trắng tuyết, đứng dưới
cây mai, ngẩng đầu nhìn lên ngây ngẩn.
Mạc Thụ bê một tiểu án ra, còn cầm theo một chai rượu, một đĩa điểm tâm, gọi Nam Ca Nhi: “Qua bên
này đi, ta cản gió cho, đứng dưới cây cũng hơi lạnh đó.”
Nghĩ tới hiếm khi mới được thưởng mai, nếu lại sinh bệnh, vậy chuyện tốt liền biến thành chuyện xấu rồi.
Nam Ca Nhi nghe vậy liền ngồi xuống phía dưới Mạc Thụ.
Mạc Thụ rót một ly rượu, thấy Nam Ca Nhi đang nhìn mình, nâng đầu: “Muốn sao?”
Nam Ca Nhi lắc đầu, năm đó uống rượu đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng khiến y không bao giờ dám tùy tiện chạm vào cái thứ mang tính kích thích này
nữa.
“Vậy ăn bánh đậu.” Đẩy đẩy đĩa điểm tâm trên bàn.
Nam Ca Nhi gật đầu, lấy một miếng, nghĩ rồi nghĩ, bản thân lại không yêu
thích đồ ngọt như Mạc Thụ, thế là bẻ một nửa miếng bánh đậu đó đặt trở
về, lại nghĩ tiếp, xong liền bẻ đôi một nửa còn lại bỏ lại vào đĩa.
Mạc Thụ uống một ngụm rượu, nhìn động tác của Nam Ca Nhi, nhịn không được cong môi cười.
Nam Ca Nhi chuyên chú đem miếng bánh đậu tỉ mỉ chia ra, không muốn để rớt
quá nhiều vụn bánh, thế nên cũng không nhìn thấy nụ cười của Mạc Thụ.
Cuối cùng, cầm một phần tám miếng bánh đậu, bỏ vào trong miệng.
Vì gió đã được Mạc Thụ chắn lại, lại thêm y phục trên người cũng cực kỳ ấm áp, Nam Ca Nhi cho dù ngồi trong gió bẻ bánh mất một lúc, cũng không bị lạnh tay chân.
“Muồn lò ấm không?” Mạc Thụ lại hỏi.
Nam
Ca Nhi suy nghĩ, ngậm miếng bánh trong miệng, lắc đầu, sau khi nuốt
xuống, mới nói: “Lửa không thể đến gần hoa mai, hơn nữa, thưởng mai phải hơi lạnh một chút, mới có thể ngửi được hương thơm.”
Ngồi trong
một phiến rừng mai nhỏ, lỗ mũi ngửi rõ được hương thơm thanh nhã của
mai, khiến Nam Ca Nhi cảm thấy mình trở nên tao nhã hẳn lên.
Y
không giống Mạc Thụ, cho dù y từ nhỏ đã học đủ loại lễ nghi quý tộc,
cũng mang theo cả ký ức tiền thế, nhưng trong xương cốt lại không phải
là người tao nhã gì, cho nên mấy năm ở Quảng Điền, y rất nhanh đã từ một thân vương biến thành bách tính bình dân mà không một chút áp lực nào.
Ngược lại Mạc Thụ, ngồi nghiêm chỉnh uống rượu trong rừng mai, mi mục như
họa, bạch y tựa tuyết, tóc đen như mực, góc áo bay bay, sau lưng thỉnh
thoảng lại có cánh mai trắng rơi xuống, thật sự là một cảnh đẹp đặc
biệt.
Thấy Nam Ca Nhi không biết tại sao, lại bắt đầu phát ngốc, Mạc Thụ nghiêng đầu, nhìn y, “Sao vậy?”
Chỉ có lúc này, ánh mắt Mạc Thụ mới sáng rực như lợi đao vừa tuốt khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Bị nhìn chăm chú như vậy, giống như bị thanh kiếm mang sức mạnh to lớn kề
vào cổ, khiến người run rẩy, nhưng lại khiến người không cách nào chuyển tầm nhìn.
“Mạc Thụ, từa tựa như hoa mai trắng.” Nam Ca Nhi bất giác nói ra cách nghĩ trong nội tâm.
Mạc Thụ trước tiên là kinh ngạc sau đó mỉm cười: “Vậy sao.”
Đích xác, cảm giác Mạc Thụ gây ra cho y giống như những đóa mai trắng nở rộ trong thời tiết hàn lạnh này.
Tuy nói kỳ thực hoàn toàn là những vật bất đồng, nhưng Nam Ca Nhi chính là cảm thấy như vậy.
Có lẽ, là vì cả hai đều tỏa ra sự siêu phàm thoát tục? Hoặc là cả hai đều
trong sáng phiêu dật như nhau? Hay có lẽ, bản thân Mạc Thụ rất xứng với
hoa mai trắng?
Bản thân Nam Ca Nhi cũng không thể làm rõ tại sao lại thốt ra được lời đó.
“Đẹp không?” Mạc Thụ uống ngụm rượu, hỏi y.
“Ân.” Không biết Mạc Thụ hỏi là hoa mai đẹp, hay hỏi người đẹp.
Nhưng vào phút này trong mắt Nam Ca Nhi, cả hai đều là mỹ cảnh.
Nam Ca Nhi chân thành trả lời, khiến Mạc Thụ rất hưởng thụ, mỉm cười càng sâu.
Gió nhẹ thoảng qua, cành mai nhẹ run, cánh hoa trắng tuyết phiêu phiêu rụng xuống, y sam trắng thuần và mái tóc đen nhánh của Mạc Thụ cũng phất
phới theo.
Khi nhìn, quả thật thanh tuấn ưu mỹ như bức tranh thủy mặc.
“Tay hơi lạnh đó.” Không biết từ lúc nào Mạc Thụ đã thò tay qua, rờ rờ tay Nam Ca Nhi, hơi chau mày, “Lạnh không?”
Nam Ca Nhi lắc đầu.
Kỳ thật cũng vì nguyên nhân thân thể không tốt cho nên mới dễ bị lạnh tay chân, nhưng trên thực tế, thân thể vẫn ấm áp.
“Cũng không biết phải điều dưỡng bao nhiêu năm.” Mạc Thụ than nhẹ, thò tay tới sờ đầu y, “May mà ngươi chẳng bao giờ oán trách.”
Nam Ca Nhi chỉ cười, “Ta có cái gì cần phải oán chứ.” Hiện tại mỗi ngày đều trôi qua rất tốt, ta nếu còn oán trách, vậy không phải quá mức đòi hỏi
sao.
“Tiểu Nam thật là hài tử biết nghe lời.” Mạc Thụ cười vuốt tóc y, sau đó thay y kéo áo sát lại.
“Ta không phải là hài tử gì hết.” Nam Ca Nhi không nói nên lời nhìn hành động cứ như đang chăm sóc cho tiểu hài tử của Mạc Thụ.
“Đúng đúng đúng.” Hiển nhiên, Mạc Thụ hoàn toàn không đem kháng nghị của Nam Ca Nhi để vào mắt.
Không cách nào, Mạc Thụ bình thường bại não thì Nam Ca Nhi có thể không chút
chậm trễ mà giày vò hắn bằng ngôn ngữ một trận, nhưng nếu như Mạc Thụ
dùng biểu tình hơi mang chút sủng nhược này nói chuyện, Nam Ca Nhi lại
hoàn toàn bế tắc.
Y thật sự không có cách nào áp dụng thủ đoạn phản kháng mạnh bạo với người đang áp dụng chính sách dịu ngọt.
Huống hồ hiện tại thời gian mà Mạc Thụ như thế này càng lúc càng nhiều….
Vừa nghĩ, trong lòng Nam Ca Nhi ẩn ẩn có dự cảm những ngày sau đại khái
không tốt chút nào, than thở nói: “Sau này, chỗ của chúng ta cũng có hoa mai rồi, vậy không cần ngóng sang cây mai trọc lóc của nhà kế bên mà
phát ngốc nữa.” Ta đã trồng mấy năm rồi đó.
Lời vừa nói xong, Mạc Thụ còn chưa đáp lại cái gì, Nam Ca Nhi đã tự mình phát ngốc trước.
Di?
Thì ra, những cây mai này, đều là do bản thân ta mỗi năm mỗi năm giúp Mạc Thụ gom về, trồng xuống.
Là bắt đầu từ lúc nào đã làm chuyện thế này rồi?
Ta lại bắt đầu từ lúc nào bắt đầu để tâm đến câu nói đó của Mạc Thụ rồi?
Có thể là vẫn luôn ghi nhớ, sau đó mới quyết tâm vì hắn làm chút gì đó?
Thì ra, cây mai mỗi năm ta trồng vào mùa xuân, đều là vì người này.
Nhưng mà, bản thân ta lại không hề phát hiện.
Nam Ca Nhi vừa cảm thấy quái dị, vừa cảm thấy có niềm vui diệu kỳ, liền quay đầu nhìn Mạc Thụ.
Này, ngươi có phát hiện chưa?
Chuyện ta làm.
Mạc Thụ chỉ mỉm cười, không nói gì.
Ngây dại nhìn Mạc Thụ nửa ngày, Nam Ca Nhi cảm thấy bản thân có chút nghi hoặc, nhưng tựa hồ lại có chút hiểu rõ.
“Phát ngốc cái gì?” Mạc Thụ nhẹ cười, nhặt cánh mai rơi trên đầu Nam Ca Nhi xuống.
Có lẽ Nam Ca Nhi tự cho rằng mình hiện tại có thể trở nên phong nhã, nhưng trong mắt Mạc Thụ, chỉ nhìn thấy một quả cầu trắng tròn vo ngồi đối
diện mình, đám lông màu trắng toàn thân còn nhẹ phiêu bay theo gió, bộ
dáng rõ ràng cực kỳ buồn cười mà….
Khả ái.
Nam Ca Nhi nhăn mặt, không nói gì, y cảm thấy có chút hỗn loạn, thế là nghĩ muốn mượn
việc ăn để bình tâm một chút, cúi đầu cầm một miếng bánh nhỏ mà vừa rồi
mình đã bẻ ra.
Trong đĩa cũng bị hoa rơi che kín một màu trắng, tản phát ra hương thơm thoang thoảng.
Y trân trân nhìn những cánh hoa màu trắng đó, nửa ngày, đột nhiên đặt miếng bánh đậu xuống.
Sau đó nhặt một đóa trong đó lên, đặt bên môi, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó
cong người, nằm úp lên bàn, nâng đóa mai lên, đặt lên môi Mạc Thụ.
Môi bị cánh hoa dịu mềm lại mang xúc cảm non mịn nhẹ chạm một cái, Mạc Thụ
trước tiên là kinh ngạc, nhất thời còn chưa kịp phản ứng với ý tứ của
Nam Ca Nhi. Nam Ca Nhi nhìn nhìn hắn, mở lòng bàn tay ra, đặt đóa mai
trắng đã được hai người hôn vào lòng bàn tay, sau đó đỏ mặt, mỉm cười có chút lúng túng với hắn.
Nụ cười của Nam Ca Nhi giải khai ma chú
đang làm Mạc Thụ ngưng trệ, hắn nhìn nụ cười xấu hổ đó của Nam Ca Nhi,
ánh mắt dần dần càng lúc càng sáng rực, nhưng lại trở nên dịu dàng như
nước.
Vào giờ phút này trong mắt Mạc Thụ, cánh mai bay đầy trời cũng không bắt mắt bằng vẻ mặt phơn phớt hồng của người trước mắt.
Hoặc nên nói, cả thế giới này đều chỉ có một mạt hồng này, mới có thể thu hút tầm mắt của hắn.
Cẩn thận thu chặt cánh tay vẫn chưa rời khỏi lòng bàn tay, nhẹ nhàng kéo nó về.
Gió thoảng chưa từng ngừng thổi, cuốn những cánh mai trên cành phiêu phiêu như cơn mưa màu trắng.
Cách một chiếc bàn đá, nam tử tuyệt trần thoát tục như hoa mai trắng, thân
hình thon dài, bạch y phiêu lượng hơi hơi khom người qua, cánh môi phiếm đỏ còn vương lại chút rượu, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi sắc nước, luôn
luôn trắng bệch của người đối diện.
Kỳ thực, ta vẫn không mấy rõ ràng, nhưng hiện tại đã rất tốt, rất tốt rồi.