Nếu đã quyết định phải đi Bắc Quận, Nam Ca Nhi liền lập tức hành động, chuẩn bị cái này chuẩn
bị cái kia, tối đó, khi đang rửa mặt, đột nhiên có chút ngưng trệ nhìn
sang vị Mạc Thụ hoa si đang ngồi dưới đèn: “Cái kia, mặt của ta.”
“Ân?” Sau một chút xíu nghiêm chỉnh, Mạc Thụ lại tiếp tục si dại, thấy Nam Ca Nhi nói chuyện với hắn, liền cười dịu dàng nhìn y.
Được rồi được rồi, ta biết ngài là người nội hàm, ngài xuyên qua vẻ ngoài đáng sợ của ta nhìn thấy linh hồn ta…
Ách, nhưng mà, ta cảm thấy linh hồn này của ta cũng không thể tính là mỹ lệ gì hết được không!
Đợi đã, suy nghĩ lạc đề rồi….
Nam Ca Nhi lập tức lôi kéo tư duy càng lúc càng đi xa kia về: “Cái này, Mạc Thụ a, mặt của ta, đi ra ngoài có thể nào sẽ có chút… dọa người không.” Y không thường nhìn gương, nhưng dù sao thường nói chuyện với người
khác, cho dù nhìn vào con ngươi của họ, y cũng có thể nhìn thấy gia hỏa
có bộ mặt xấu xí trong đó thật sự là không xứng với đám đông.
Lại thêm ngay cả khi rửa mặt cũng có thể mò thấy những khe rãnh đặc biệt rõ ràng, y mà còn không hiểu bộ dáng của chính mình đáng sợ thế nào mới là lạ.
Mạc Thụ nhìn mặt Nam Ca Nhi, hoàn toàn không cho rằng như vậy: “Không có dọa người a.”
Ta biết dọa không được ngài, vấn đề là người bình thường sẽ bị dọa đó, huống hồ….
Liếc mắt nhìn khuôn mặt mỹ mạo như ngọc dưới ánh đèn.
Ta và đại gia ngài ra ngoài, gương mặt đó của ngài phối với gương mặt này
của ta, ngài muốn những người đi đường phải điều chỉnh tâm lý chênh lệch như thế nào?
“Có cái gì có thể thay đổi gương mặt này của ta một chút không?” Nam Ca Nhi lười thảo luận chuyện nội hàm ngoại hình gì đó
với Mạc Thụ, trực tiếp hỏi.
“Có thể.” Quả nhiên, nếu trực tiếp
hỏi vấn đề, Mạc Thụ ngược lại rất nhanh chóng trả lời mà không phải lê
la dài dòng không rõ nghĩa, “Ngươi muốn biến thành bộ mặt như thế nào?”
Hả? Loại bộ mặt này mà còn có thể thay đổi?
Nam Ca Nhi mở banh mắt, “Cái này, còn có thể chọn lựa nữa sao?”
Mạc Thụ dường như vừa nghe Nam Ca Nhi nói cái gì kỳ quái, nhìn y một cái:
“Đương nhiên có thể, ngươi muốn vẻ ngoài giống như Chu Khê hay là Tiểu
Hạ? Giống ta cũng có thể.” Nghĩ một chút, lại nói, “Kiểu như Xuân Kiều
cũng có thể, chỉ là cần một chút thời gian, có thể sẽ không kịp. Hơn
nữa, nếu các người có tướng mạo quá giống nhau, A Phương và ta thì không sao hết, nhưng người khác đại khái sẽ có chút phiền toái.”
“Ai
muốn bộ dáng giống như Xuân Kiều chứ!” Hắc tuyến đã lâu không xuất hiện
cuối cùng lại lần nữa trở về trên mặt Nam Ca Nhi, y cắt đứt tư duy đang
phát tán của Mạc Thụ: “Ta chỉ muốn bình thường một chút là được rồi.” Y
cuối cùng cũng biết phương thức tư duy càng lúc càng trì trệ của mình
rốt cuộc là do ai ảnh hưởng rồi.
“Bình thường?” Mạc Thụ nhìn mặt Nam Ca Nhi: “Ngươi hiện tại rất bình thường mà.”
“Chỗ nào bình thường hả!” Nam Ca Nhi đen mặt, “Ta bây giờ là quái vật tháp
chuông* có được không!” Thẩm mỹ quan của ngươi rốt cuộc là méo mó thế
nào vậy!
(*Thằng gù nhà thờ Đức Bà)
“Quái vật tháp
chuông?” Danh từ này khiến Mạc Thụ không hiểu, “Người gõ mõ?” (Là mấy
người hay gõ mỏ báo canh giờ đề phòng củi lửa trong phim cổ trang đó)
Nam Ca Nhi vô lực lắc tay: “Cái này, người có thể giúp ta thay đổi sang bộ
dạng khác, sẽ không phải là ngươi chứ.” Nếu như là do ngài động đao, ta
sẽ nhanh chóng thoái chí, ai biết ngài sẽ thay đổi ta thành bộ dáng như
thế nào. “Ta chỉ muốn làm cho những vết thương trên mặt bằng phẳng một
chút, đừng để rõ ràng như thế này là được.”
“Thì ra là ý này a.”
Mạc Thụ cuối cùng tỏ vẻ đã lý giải, “Chuyện này rất dễ, đại khái một
tuần là được, ngày mai ta mời lang trung tới nha?”
…. Rất dễ… chỉ cần một tuần…
Gương mặt nát này của ta đã tồn tại năm năm rồi đó!
…. Ngươi ở đây so với bệnh viện chỉnh hình còn muốn khoa trương hơn a!
Vị lang trung duy nhất của Quảng Điền, nội thương ngoại thương rành rẽ, giờ còn kiêm thêm chức chỉnh dung tạo hình sao!
Thật đáng để coi là ngôi sao sáng của giới y học, nhân tài khoa học kỹ thuật cao a!
Ngâm trong thủy lao ba năm, ngay cả ngự y cũng đoán định là chết chắc, thuận theo dòng nước trôi không biết bao lâu, lại được lang trung của Quảng
Điền trị khỏi, hiện tại nhảy nhót bình thường, còn càng lúc càng có xu
hướng khang kiện…
Chỉnh hình tính là gì, xóa sẹo tính là gì!
Nam Ca Nhi đã tê liệt với những chuyện không thể tin nổi ở Quảng Điền, y
thầm hung hăng phỉ nhổ một chút, sau đó vô lực đáp ứng: “Được…”
Lang trung ngày hôm sau bị kéo tới, hỏi Nam Ca Nhi: “Ngươi muốn chỉnh thành bộ dáng nào?”
Ngài nếu như thật sự xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, những cái khác ta không
nói, nhưng nhất định là đối tượng mà vô số đàn bà con gái truy đuổi a,
lão bá.
Nam Ca Nhi âm thầm lặng lẽ nghĩ nhảm, miệng thì gượng gạo nói: “…Bình thường, bình thường là được.”
Hoa si tinh nhân ở bên cạnh bổ sung, “Tiểu Nam nói là chỉ cần làm những vết sẹo này bằng phẳng là được.” Một bên còn lầm bầm một tiếng, “Kỳ thật ta cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi. Nếu như chỉnh cho đẹp lên, đi ra ngoài làm sao đây…” Trong khẩu khí đã ẩn ẩn có chút ý lo lắng, “Liệu có bị
những kẻ không mang ý tốt ngắm trúng không a…”
Nam Ca Nhi rất 囧 rất vô lực, liếc xéo sang Mạc Thụ.
Đại gia, ngài vẫn là lo lắng bản thân ngài đi.
Ta bên này chỉ là bình thường thôi, còn bộ mặt như ngài mà đi ra ngoài, thì mức độ người quay đầu mới cao đó.
Khi y quay lại, nhìn thấy hắc tuyến trên đầu vị lang trung___ Được thôi, ta biết rồi, trừ Chu Khê và ta, tại Quảng Điền này còn có ngài là nhân sĩ
thanh tỉnh thứ ba.
Trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ với vị lang
trung, Nam Ca Nhi nói: “Có thể thêm một chút thay đổi vào, để không nhìn ra được diện mạo trước khi ta bị rạch là được.”
Lang trung gật
đầu, “Cái này thì không khó, gương mặt của con người chỉ cần hơi chút
thay đổi ở những chi tiết nhỏ thì liền vô pháp nhìn ra diện mạo cũ nữa.
Chỉ là.” Ngừng một lát, nhìn Mạc Thụ, rồi cầm cây viết, viết ra: “Nếu
Mạc Thụ tiên sinh trên đường có chỗ nào quá khích, vậy nhờ Nam Ca Nhi
giúp ràng buộc một chút.”
“Hả?” Nam Ca Nhi không hiểu lắm nhìn lang trung.
Y không hiểu rõ lời của lang trung.
“Mạc Thụ tiên sinh, cái này.” Bộ dáng lang trung nói chuyện tựa hồ có chút
khó xử, chậm chạp nửa ngày, nhất bút, “Hơi hơi có chút, cuồng sát.”
(Nguyên văn là ‘thị sát’: nghĩa là ham thích giết chóc)
“A?” Nam Ca Nhi bất giác quay đầu nhìn sang Mạc Thụ đang hơi chau mày, không biết còn đang lẩm bẩm cái gì kia.
Mạc Thụ = cuồng sát?
Y thực sự không có cách nào đem hai thứ này liên hệ với nhau.
Trước đây, y cảm thấy.
Mạc Thụ = bại não.
Hiện tại, y cảm thấy.
Mạc Thụ = hoa si.
Nhưng bất luận thế nào, đều không có cách nào liên hệ Mạc Thụ với cuồng sát.
Vì hoàn toàn không có dấu vết.
Người cuồng sát, đều nhìn có vẻ hơi điên cuồng, hoặc hơi thần kinh.
Nhưng khí chất bao quanh Mạc Thụ thì cực kỳ sạch sẽ, căn bản không giống, hay nên nói, không thể tưởng tượng.
Thấy Nam Ca Nhi kinh ngạc, lang trung cười khổ, viết: “Tuy mọi người đều rất vui vì ngươi và Mạc Thụ tiên sinh cuối cùng đã thành chính quả, nhưng
thực tế lại không nguyện ý để ngươi và Mạc Thụ tiên sinh cùng ra ngoài.”
“Tại sao?” Khó trách trước đó phản ứng của Chu Khê lại kỳ quái như thế.
“Vì sẽ nhìn thấy một bộ mặt khác của Mạc Thụ tiên sinh.” Lang trung tiếp
tục viết: “Mà ngươi, có lẽ sẽ vì vậy mà sợ hãi hắn, rời xa hắn.”
“Nhưng mà…” Nam Ca Nhi cũng bị làm cho khẩn trương theo, liếc sang Mạc Thụ,
nhỏ giọng nói: “Hắn tựa hồ hoàn toàn không phát giác.”
“Vì không cảm thấy cuồng sát có gì không tốt.”
Nam Ca Nhi nhìn Mạc Thụ, trầm mặc, không nói gì.
“Không cần lo lắng, nếu ngươi không thể tiếp nhận, ở chỗ ta có một thang
thuốc, có thể khiến ngươi và hắn quên hết quá khứ. Chỉ là từ nay về sau
không thể nào rời khỏi Quảng Điền.” Lang trung cho rằng Nam Ca Nhi đang
do dự, thế là lại viết, “Sinh mẫu của Mạc Thụ tiên sinh chính là như
thế, hơn nữa sau đó cũng gả đi rồi sinh con, sinh sống an khang.”
“Mẫu thân của Mạc Thụ còn sống sao?” Nam Ca Nhi mở to hai mắt, xém chút nữa hét lên, vội vàng cầm viết viết cho lang trung xem.
“Đúng, cũng vì không thể tiếp nhận những gì đã nhìn thấy, cho nên chọn lựa uống thang thuốc này.” Lang trung trả lời.
Thấy Nam Ca Nhi và lang trung càng lúc càng tiến sát lại nhau, Mạc Thụ liền
bất mãn, “Tiểu Nam, ngươi còn chưa quyết định xong sao?” Cho dù là một
lão đầu, cũng không thể nào chấp nhận hắn dựa lại gần Nam Ca Nhi của ta
như thế được.
Lang trung chộp ngay lấy tờ giấy.
Trong chớp mắt, tờ giấy viết nãy giờ hóa thành bột phấn, rớt lên bàn.
“Động thủ đi.” Nam Ca Nhi bày ra trạng thái đại nghĩa lẫm liệt, “Nhanh chóng chỉnh xong, chúng ta đi sớm về sớm.”
Lang trung một bên đáp ứng chuẩn bị dụng cụ, một bên chậm chạp nhìn Nam Ca
Nhi, trong mắt viết mấy chữ: Câu trả lời của ngươi đâu Nam Ca Nhi ngươi
không thể làm lơ lời của ta rồi cứ tính như vậy đi ngươi quá không phúc
hậu rồi ngươi rốt cuộc là muốn thế nào a muốn thế nào!