Cho dù biết Mạc Thụ
trưởng thành khác so với người thường, nhưng lập tức không còn sợ hãi,
đó là điều không có khả năng, nhưng nếu như vì vậy mà xa cách Mạc Thụ,
khả năng đó cũng không lớn.
Đầu tiên không nói đây vốn không phải là vấn đề của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi cũng tự cảm thấy mình không cách nào
rời khỏi Mạc Thụ mà đi tới nơi khác sinh tồn.
Không phải không có cách, mà là không nguyện ý.
Nếu như y thật sự muốn rời khỏi Quảng Điền, ẩn nấp trên đại lục này sinh
sống tiếp tại nơi không ai biết, đương nhiên, đây cũng không phải là
chuyện khó khăn lắm.
Nhưng y cũng hiểu rõ, điều khiến cho bản thân đã không còn ý nghĩa này tiếp tục sống, là Quảng Điền.
Sẽ không còn nơi nào giống như Quảng Điền có thể khiến y yên tâm sinh sống, sinh ra cảm giác thuộc về.
Thế giới lớn như vậy, mà con người lại nhỏ bé như vậy.
Từ góc độ vật lý mà nói, hoàn cảnh sinh tồn mà một người cần có không cần
phải quá lớn, vì, con người dù sao cũng là sinh vật quần cư, không ai có thể cô độc một mình sinh sống trong thời gian dài.
Y trước giờ
không nghĩ tới chuyện làm nên đại sự nghiệp gì, trước giờ cũng chính là
một người không ôm chí lớn, chỉ cần có một nơi để mình hễ nghĩ tới liền
nở nụ cười là được rồi.
Ở bên ngoài dù có khó chịu hơn nữa, nhưng hễ nghĩ tới nơi giản dị đó liền cảm thấy nội tâm ấm áp, là được.
Con người thường sẽ gọi nơi đó là.
Nhà.
Cho nên mới nói.
“Hiện tại ta có hơi nhớ nhà rồi.” Nam Ca Nhi co mình trên giường, trong tay ôm lò ấm, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hiện tại bọn họ đã tới đô thành của Bắc Quận được ba ngày, càng đi về phía
bắc, thì liền cảm thấy hàn lạnh, Nam Ca Nhi vốn thân thể đã không tốt
gần như cất bước càng gian nan, hận không thể không lúc nào không ôm lò
ấm nằm trên giường lò.
Mạc Thụ ngồi trước bàn, cầm bút viết gì đó, nghe vậy, quay người cười với Nam Ca Nhi: “Mấy ngày nữa liền trở về.”
Nam Ca Nhi gật đầu.
Nhìn nhìn cái cằm nhòn nhọn của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ bỏ bút xuống, đi tới, cũng lên giường, ngồi bên cạnh Nam Ca Nhi: “Lạnh?”
Nam Ca Nhi lắc đầu.
Mạc Thụ thò tay, rờ mặt y.
Quả nhiên vẫn băng lạnh.
Vươn tay kéo người vào lòng: “Tại sao lạnh cũng không nói?”
Nam Ca Nhi co ro một chút, sau đó lại thả lỏng thân thể: “Ta không cảm thấy lạnh.” Vì thân thể vẫn luôn không tốt, cho nên nếu chỉ hơi không thoải
mái liền bị bỏ qua.
Y vẫn sợ hãi Mạc Thụ, nhưng đồng thời, y cũng biết Mạc Thụ đại khái sẽ không tổn thương mình.
Cho nên dẫn tới hiện tại khi Mạc Thụ dựa gần, y sẽ theo bản năng khẩn trương một chút, sau đó mới thả lỏng.
Mạc Thụ không nói gì, chỉ cầm lấy bàn tay đang ôm lò ấm của Nam Ca Nhi:
“Sớm xử lý xong mọi chuyện, chúng ta liền trở về, ở đây quá lạnh, ngươi
chịu không nổi.”
Trong giọng điệu của hắn, có sự thương yêu đau lòng thẳng thắn không chút che giấu.
“Ngô.” Nam Ca Nhi mơ hồ đáp một tiếng.
Trên người Mạc Thụ rất ấm áp, được dịu dàng ôm lấy, Nam Ca Nhi rất nhanh
liền cảm thấy buồn ngủ___ quãng đường bôn ba lại thêm khí hậu không
thoải mái, y vẫn luôn tinh thần không tốt.
“Tiên sinh.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, có người cầu kiến.
Nam Ca Nhi hơi giãy ra, thoát khỏi vòng tay của Mạc Thụ.
Đồng thời, Mạc Thụ cũng hướng ra ngoài đáp: “Vào đi.”
Văn sĩ đi vào cung cung kính kính cong lưng hành lễ với Mạc Thụ, sau đó lại gật đầu mỉm cười với Nam Ca Nhi.
“Không cần đa lễ, chuyện ta muốn ngươi làm thế nào rồi.” Tuy vòng tay bị Nam
Ca Nhi giãy ra, nhưng cánh tay dưới chiếc chăn đơn vẫn được nắm lấy cung cấp độ ấm.
“Đã xong rồi.” Văn sĩ trả lời, “Tùy thời có thể tiếp hành bước tiếp theo.”
“Vậy được, có thể liên lạc người phía sau rồi.” Mạc Thụ gật đầu.
“Đúng.”
“Những chi tiết nhỏ, còn cần thương thảo một lần.”
“Đây là tự nhiên.”
Nam Ca Nhi không cảm thấy hứng thú với những gì bọn Mạc Thụ đang nói, chỉ
híp mắt lại, mơ mơ hồ hồ nghe câu được câu mất, cứ như khúc nhạc thôi
miên.
Kỳ thật, vị nhân sĩ đang tất cung tất kính trước mắt này,
tại Bắc Quận, là một trí giả cực kỳ nổi danh, số lượng học sinh của hắn
tuy không nhiều, nhưng gần như đều chiếm cứ chức vị lớn trong triều đình Bắc Quận.
Hơn nữa người này rất tự cao tự đại, thái độ ngạo mạn, rất hiếm khi gặp ai, cho dù là quân vương của Bắc Quận, cũng không thể
không nể mặt hắn ba phần.
Không vì gì khác, mà chính là vì ảnh hưởng của hắn đối với học sinh của mình rất là lớn.
Năm đó khi y thân là thân vương của Bắc Quận, cũng chỉ nhờ mấy lần yến hội
lớn mới có cơ hội được nhìn thấy chân diện mục của người này, ngay cả
nói chuyện cũng chẳng được vài câu.
Nếu như nói muốn dẫn khởi nội loạn tại Bắc Quận, thì lôi kéo được người này coi như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Mà hiện tại, y thân là một nhân viên hậu cần của huyện nha Quảng Điền, lại được đối phương thân thiết xưng hô, và nụ cười không chút xa cách nữa.
…. Vận mệnh thật huyền ảo.
Lần đầu tiên khi y gặp người này, chỉ thầm thì như vậy.
“Vậy thì, dự tính lúc nào trở về?” Không biết từ lúc nào, hai người đã kết thúc vấn đề trước đó, bắt đầu kéo sang chuyện nhà.
“Nói ra, cũng đã ở bên ngoài rèn luyện hơn mười năm.” Văn sĩ không biết từ
lúc nào đã trèo lên giường đất, không chút hình tượng cầm đậu rang nhét
vào miệng, “Cũng đã đến lúc nên hồi hương rồi.”
“Người nối nghiệp thì sao?”
“Sớm đã xuất sư rồi.” Văn sĩ cười nói, “Đã lâu lắm rồi không gặp gia hương phụ lão, thật sự là tưởng niệm cực kỳ.”
“Nếu đã như vậy, liền trở về đi.” Mạc Thụ cười cười, “Ở bên ngoài lâu như vậy, cực khổ rồi.”
“Đây là trách nhiệm cùng vinh hiển của ta.” Văn sĩ cười, chòm râu cũng theo
đó vênh lên, “Đợi làm xong đại sự lần này cùng tiên sinh, liền cùng nhau hồi hương vậy.”
Mạc Thụ cười nói: “Điều này đương nhiên rất tốt, cũng tránh được lần sau ta lại phải đi ra đón ngươi.”
Làm xong đại sự? Bọn họ rốt cuộc dự tính làm cái gì?
Nam Ca Nhi ở bên cạnh nghe lọt được vào nửa câu như vậy, có chút nghi hoặc thầm nghĩ.
Nói ra, Mạc Thụ mang ta đến Bắc Quận, kỳ thật là vì để ta giải khai tâm kết.
Chỉ vì suốt quãng đường đi cực kỳ mỏi mệt, lại thêm ở đây lạnh tới đòi mạng nên không muốn ra ngoài, nên vẫn kéo dài không hề ra ngoài nghe ngóng
tin tức___ Tuy đã bị đoạt quyền, cũng đã rời khỏi Bắc Quận rất lâu,
nhưng y dù sao cũng từng là thân vương cao quý, cũng sẽ có một chút
phương pháp đặc thù để có được tình báo.
Hoặc nên nói, đáp án mà trước đây để ý như vậy, chấp niệm muốn có được như vậy.
Hiện tại, ngược lại cảm thấy, không là gì cả rồi?
Cho nên ta mới sẽ không chút quan tâm như vậy?
Có lẽ là vì đã có lý do khác khiến ta muốn sống tiếp, cho nên cái này, đã trở nên bé nhỏ không đáng kể nữa?
Con người nếu như thân mình ở trong tuyệt vọng thống khổ, chỉ biết tràn đầy oán hận, một khi có được cuộc sống an ổn và yên bình, liền không tự
giác trở nên khoan dung hơn.
Hay là, ta thật sự đã được giải thoát.
Vô luận là đáp án thế nào, đều không còn quan trọng nữa sao?
“Chuyện này…” Nam Ca Nhi suy nghĩ, gọi Mạc Thụ.
Văn sĩ miệng nhét đầy đậu rang cũng quay đầu nhìn y.
“Ta đột nhiên cảm thấy không đáng kể gì nữa.” Nam Ca Nhi cười cười, “Đợi chuyện của ngươi làm xong, chúng ta liền trở về đi.”
“Chuyện của ta?” Mạc Thụ tỏ ra nghi hoặc, “Chuyện gì của ta.”
“A?” Nam Ca Nhi chớp chớp mắt, “Không phải các ngươi nói muốn làm đại sự gì đó sao?”
“Ô, cái này a.” Văn sĩ cười mị mị chen vào, “Không phải Nam Ca Nhi muốn diệt Bắc Quận sao.”
“Hả!” Nam Ca Nhi vốn còn đang mơ mơ buồn ngủ, vừa nghe đối phương nói như
vậy, liền trừng to hai mắt: “Diệt Bắc Quận!” Ta lúc nào nói qua câu này.
“Hiện tại chúng ta đang thương lượng chính là làm sao khiến cho Bắc Quận diệt vong a.” Văn sĩ lý lẽ đương nhiên nói.
“A!” Nam Ca Nhi quả thật không dám tin vào lỗ tai của mình.
Ta nghe được cái gì?
Ta mới vừa bước vào đô thành Bắc Quận ba ngày, hai người này đã muốn diệt Bắc Quận rồi!
“Không cần lo lắng, người ta đều an bài tốt rồi.” Cho là Nam Ca Nhi đang lo lắng bản thân, Mạc Thụ vội vàng nói.
…. Khẩu khí nói chuyện như xã hội đen này của ngươi là sao đây a!
“Đúng a.” Văn sĩ vừa cười, vừa nói lên tên của vài người, cuối cùng tiếp:
“Bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi, thủ hạ binh mã tùy thời có thể hành động.”
Cái gì? Ta nghe thấy cái gì đây a?
Nam Ca Nhi không cách nào hình dung sự chấn kinh trong nội tâm mình.
Những tướng soái ưu tú đó toàn bộ đều có thân binh của riêng mình, hơn nữa cá tính và phong cách lãnh binh của bọn họ đều hoàn toàn khác biệt không
điểm chung nào, hoàn toàn không có liên quan, rốt cuộc là mấy người này
từ lúc nào đã bắt đầu câu kết rồi!
Ách, không đúng, nên nói là, mấy người bọn họ toàn bộ đều là người Quảng Điền đi!
Ta kháo a, “Bắc Quận đã bị thâm nhập tới trình độ nào rồi!” Nam Ca Nhi buột miệng nói ra.
Văn sĩ cười mị mị: “Không chỉ là Bắc Quận a.” Hồi phục lại khẩu khí lý lẽ đương nhiên.
Nam Ca Nhi trong thoáng chốc liền hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của đối phương: “Ta đi!” Y không tự giác bật ra.
Ngươi là muốn nói, bốn quốc gia trên đại lục này trên cơ bản đều như vậy?
Ngươi là muốn nói, những nước khác cũng bị thâm nhập như vậy rồi?
Kỳ thật thiên hạ này là của Quảng Điền các ngươi đi!
Kỳ thật, Mạc Thụ, ngươi mới là hoàng đế đi!
Đã thống trị cả đại lục này rồi a!
Chuyện này thật là muốn dọa chết ta mà!
Tuy không hiểu Nam Ca Nhi nói ‘ta đi’ là có ý gì, nhưng biểu tình chấn kinh của đối phương đã khiến hắn rất vui vẻ rồi.
Rất vui sướng khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc đến vặn vẹo của Nam Ca Nhi, văn sĩ đại nhân lại bổ sung: “Tuy không biết ngươi rốt cuộc đang nghĩ
cái gì, nhưng mà ước chừng không sai đâu.”
Ngươi không biết ta đang nghĩ cái gì mà ngươi lại biết là không sai!
Nam Ca Nhi kinh ngạc đến ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Chỉ có Mạc Thụ là coi như còn có chút tự giác đến rờ mặt Nam Ca Nhi: “Tại sao biến thành vẻ mặt này rồi, rất khó chịu sao?”
Miệng Nam Ca Nhi mở mở ngậm ngậm mất một lúc, cuối cùng vứt ra một câu: “Bàn
tay vàng này của ngươi cũng quá khoa trương rồi đi!” (Bàn tay vàng: ý ở
đây là chỉ quá bản lĩnh, cái gì cũng có thể quản được.)
“A?” Mạc Thụ cùng văn sĩ đại nhân song song tỏ ra nghi hoặc.
Nam Ca Nhi vô lực giải thích.
Cho nên mới nói a, quân vương của bốn quốc gia này, các ngươi cho rằng mình đang an an ổn ổn tọa trên vương vị sao, kỳ thật, đó đều là phù vân a
phù vân….
Đúng thôi.
Nhân sinh, vốn chính là phù vân, đúng không!
A, đúng, chính là phù vân…
Nam Ca Nhi triệt để hỗn loạn rồi.