Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 43: Chương 43




Đầu óc có chút mông lung, nhưng vẫn rất rõ ràng bản thân hiện tại rốt cuộc đang làm cái gì, Nam Ca Nhi hơi tựa vào ngực Mạc Thụ, ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn có phần hơi quá mức kịch liệt đối với y.

Men theo khóe môi một đường đi thẳng lên khóe mắt, lại nhẹ nhàng rơi xuống sau cổ, xương bả vai.

Y có thể cảm thụ được hơi thở nóng bỏng của Mạc Thụ lưu luyến không rời bồi hồi trên da mình, và tiếng thở dốc càng lúc càng thêm thô trọng.

Nam Ca Nhi lại mơ mơ màng màng cúi đầu, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Mạc Thụ, khẩn thiết ngăn cản.

So với sự mê đắm của Mạc Thụ, y đương nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, y hoang mang chỉ là vì không biết tại sao lại biến thành cục diện thế này.

Nhưng lại cảm thấy, bộ dáng của Mạc Thụ, thật đẹp.

Chân mày hơi chau lại, đôi môi hồng nhuận, hai gò má có chút phiếm hồng, nụ hôn có phần mất khống chế, và cả thần tình trầm mê.

Đều rất đẹp, đẹp đến mức có phần yêu diễm.

Không còn bộ dáng thanh đạm tuấn nhã bình thường, mà đây, lại là vì ta.

Lộ ra thần tình mê đắm này, thần tình xinh đẹp này, đều là vì ta.

Ta cảm thấy, thật vi diệu.

Vì hơi có phần mất khống chế, cho nên Mạc Thụ cũng không biết khống chế lực đạo, khi hôn đồng thời cũng bất giác áp dụng hành động liếm mút thậm chí là khẳng cắn.

Điều này khiến Nam Ca Nhi hơi cảm thấy đau.

Trước đây rõ ràng đau đớn rất nhiều mà vẫn có thể chịu đựng được, lúc này, đối với một chút ít đâu đớn chỉ đủ làm cho làn da xanh bầm nhưng lại khiến y cực độ mẫn cảm.

Y không tự giác nhăn mày, nhưng vẫn cong khóe môi, dựa vào vai Mạc Thụ, nhìn mặt hắn.

Tuy y sam bị kéo mở ra, thậm chí ngay cả y vật bên trong cũng bị kéo mở, lộ ra một mảng lớn da thịt trần trụi.

Nhưng không hề cảm thấy hàn lạnh, vì khí tức sôi trào đó, toàn bộ rơi trước ngực y.

Nếu nói hoàn toàn không có cảm giác, đó đương nhiên là không có khả năng, nhưng tình trạng thân thể của Nam Ca Nhi dù sao cũng không tốt lắm, cho nên nếu so với người khỏe mạnh, cảm thụ sẽ hơi thuần chất một chút, so ra dễ dàng kích động hơn.

Cho nên, cảm thụ lớn nhất của y vẫn là có chút nghi hoặc có chút không biết làm sao.

Nhưng lại vô pháp che giấu sự hoan hỉ cùng tự hào trong tim.

Trước giờ y chưa từng nghĩ qua mình sẽ đối diện với tình cảnh này, cho dù trước kia đã vì giải tỏa cho mình, vì các loại lôi kéo, y cũng là bên chủ động, hơn nữa, đối tượng trên cơ bản đều là nữ.

Mà lúc này, y chỉ có thể luống cuống nhìn bản thân bị một nam nhân lấy tư thế tuyệt đối chiếm cứ như thế, chặt chẽ vây lấy, thân mật tiếp xúc.

Nhưng, không ghét.

Hoặc nên nói, kỳ thật còn có một chút cao hứng.

Nhìn đi, ta khiến cho người tựa như thiên tiên này, biến thành tư thế mê loạn hiện tại.

Đây là vì ta.

Hắn rất thích ta a, thích ta đến mê đắm thế này, lộ ra sự si mê thế này.

Quả thật không còn giống hắn nữa.

Cho dù thân thể này chằn chịt những vết thương, hắn cũng vẫn mê đắm.

Nhận biết này, khiến Nam Ca Nhi cảm thấy rất vui.

Thế là, y đương nhiên cong khéo môi lên, để mặc cho Mạc Thụ hành động.

Mạc Thụ đang trong lúc mê loạn, ngẩng đầu lên, nhìn Nam Ca Nhi.

Phát hiện ánh mắt y sáng tỏ lại có phần hốt hoảng nhìn mình mỉm cười, nụ cười đó, thật sự câu nhân không nói nên lời, đẹp không sao diễn tả.

Khiến người ta quả thật yêu thích đến phát cuồng.

Làm sao lại khả ái đến vậy, sao lại khiến người ta thương tiếc đến vậy.

Hắn chỉ hận không thể không quản không lo hết thẩy đem người này ra lột sạch, rồi muốn làm gì thì làm đem tất cả những chuyện mà hắn muốn làm đối với y làm một lượt.

Thật là….

Hắn hít sâu một hơi, nhân lúc chút lý trí sau chót còn tồn tại, đứng thẳng người dậy, nỗ lực di chuyển tầm nhìn, một tay nắm vai Nam Ca Nhi, một tay kéo lại y sam đã nhăm nhúm trước ngực y, che kín lại____ Hắn sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thật sự sẽ đem hài tử này ra hành quyết tại chỗ.

“Xin lỗi.” Mạc Thụ ôm chặt Nam Ca Nhi, khí tức bất ổn kề tai y nói: “Làm ngươi đau rồi sao.”

Nam Ca Nhi thuận tùng ôm thắt lưng Mạc Thụ, “Không sao.” Dựa đầu vào cổ Mạc Thụ.

“Dọa ngươi rồi?”

“Không có.” Nam Ca Nhi hơi lắc đầu. Mái tóc mềm mại chạm vào lớp da trên cổ Mạc Thụ làm hắn ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Mạc Thụ nỗ lực bình lặng lại tâm tình, muốn áp chế dục vọng này, chỉ dùng sức ôm Nam Ca Nhi, một câu cũng không nói.

Kỳ thật thân thể bị ôm quá chặt, có hơi đau, nhưng Nam Ca Nhi chỉ hơi nhăn mày, không nói gì.

Trong đầu nghĩ tới những chuyện rối tinh rối nùi không chút liên quan, Mạc Thụ không dễ gì mới bình tĩnh lại___ Hắn phát hiện, bắt đầu từ lúc mình và Nam Ca Nhi tỏ rõ tâm ý, lực tự khống chế của mình càng lúc càng kém đi.

Cảm giác thân thể Mạc Thụ không còn cứng ngắc như vừa rồi, Nam Ca Nhi mới hơi giãy ra: “Đau.”

Mạc Thụ hồi thần, vội vàng thả lỏng tay: “Xin lỗi.” Vội vàng nhu nhu vai nhu nhu cánh tay, “Ta hơi mạnh tay rồi.”

Nam Ca Nhi khép mắt, nhìn bộ dáng khẩn trương lo lắng của Mạc Thụ, nửa ngày, mới nhỏ giọng hỏi: “Tại sao không tiếp tục?” Rõ ràng trước đó kích động như vậy, chỉ cần chút vậy là được rồi sao.

Mạc Thụ ngây ra, ngẩng đầu, nhìn Nam Ca Nhi.

Trên mặt y còn rất nhiều nét đỏ hồng chưa lui hết, điều này khiến y nhìn có vẻ tươi tắn hơi trước đây một chút.

Bộ dáng khả ái lại có chút quẫn bách này, xém chút nữa khiến Mạc Thụ lại mất khống chế lần nữa.

Vội vàng chuyển mắt đi, trong lòng lặng lẽ nhớ lại ánh mắt sắc bén cùng với ‘bộ mặt cúc hoa’ tràn đầy mê lực trong lời nói của lang trung phu tử đang ở xa xa nơi Quảng Điền kia, mới miễn cưỡng khống chế được tình tự.

Tiếp tục hít sâu một hơi, sau đó nhìn mặt Nam Ca Nhi, cười cười: “Ngươi có thể sao?”

Nam Ca Nhi nghe vậy, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, ngây ra một chút, sau đó mới đỏ mặt nói: “Ta cũng không biết….” Y chưa từng làm qua cùng nam nhân, càng chưa từng bị nam nhân áp qua.

Ý thức tự biết mình y vẫn còn đó___ Y không cho rằng mình có thể áp Mạc Thụ.

Tuy Mạc Thụ là một tên bại não, tuy Mạc Thụ có lẽ không để ý bị y áp, nhưng mà…

Bản năng y cảm thấy….

Vẫn để vậy thôi, bị áp xem ra thích hợp hơn.

Dù sao là Mạc Thụ mà, cũng không phải là ai khác, không sao hết.

Bộ dáng Nam Ca Nhi đỏ mặt trả lời, khiến dục vọng tràn đầy của Mạc Thụ cuối cùng biến thành thương yêu.

Hắn đưa tay, rờ mặt Nam Ca Nhi: “Hiện tại thân thể ngươi không tốt, hơn nữa, ở đây quá lạnh, ta sợ ngươi bị cảm.”

Thì ra là vì cái này.

Nam Ca Nhi gật đầu, nghĩ một chút, lại ấp a ấp úng nói: “Ta có thể…” Phần sau không nói rõ ra.

“Ân?” Mạc Thụ nhướng mi.

“Tay.” Nam Ca Nhi nhấc tay, kéo kéo y sam Mạc Thụ.

Mạc Thụ ngạc nhiên một chút, sau đó hiểu rõ lời y nói.

Khéo môi cong lên, cười vui sướng: “Tại sao đột nhiên trở nên chủ động như vậy?”

“Vì nhìn ngươi đang rất khó chịu.” Nam Ca Nhi thầm thì. Ta cũng là nam nhân mà, sao lại không biết cảm giác bị nghẹn này, có thể nhìn không thể ăn thì khó chịu biết chừng nào?

“Vậy để ngươi phục vụ ta, ta rất không an tâm.” Mạc Thụ tựa như cười nhạo nhìn Nam Ca Nhi, sau đó kéo Nam Ca Nhi qua, hôn lên môi y: “Ngươi thật sự tính làm như vậy?” Tuy giọng nói vẫn an tĩnh như bình thường, nhưng hơi thở hơi bất ổn vẫn nói rõ cho Nam Ca Nhi biết hắn đối với đề nghị của y rất rung động.

Hiển nhiên, hắn cũng phát hiện Nam Ca Nhi không có xung động dục vọng nào.

Nam Ca Nhi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu cười; “Đại ân đại đức của ân công khó thể hồi báo, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Mạc Thụ bị câu nói của Nam Ca Nhi chọc cười, sau đó vuốt ve mặt y một chút, rồi dứt khoát đẩy y lên giường đất: “Vậy được, bắt đầu đi.”

Không ngờ Mạc Thụ cư nhiên một chút cũng không ngại ngùng cứ vậy nằm thẳng xuống, Nam Ca Nhi ngây ra, sau đó mới cẩn thận tiến lại, nửa quỳ xuống, nuốt nuốt nước miếng: “Cái này…” Y phục cũng muốn ta cởi sao?

“Ân?” Mạc Thụ lia mắt nhìn y.

“Không có gì.” Nam Ca Nhi gượng gạo trả lời, sau đó căng da đầu cởi bỏ y sam của Mạc Thụ.

Ta biết rồi ta biết rồi, ngay cả thủ x ta cũng thay ngươi làm, thoát y phục cũng đương nhiên do ta làm thôi!

Y nhìn thấy móng vuốt của mình cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.

Vụng về nữa ngày, mới cởi được y sam.

Sau đó mò mò sờ sờ tiến hành bước tiếp theo…

Cuối cùng, nhắm mắt lại, củng cố can đảm, cắn răng, lột Mạc Thụ sạch sẽ.

Sau đó chỉ hơi liếc mắt nhìn bộ vị đó của Mạc Thụ, y liền không có gan nhìn tiếp nữa___ Hỗn đàn a, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khát vọng, chỉ mới cởi quần ra mà thôi, ngươi làm gì đã dựng đứng lên rồi a!

“Sao lại ngây ra rồi?” Mạc Thụ cười hỏi.

…. Đại ca a, ngươi có biết xấu hổ hay không, ta bên này như vậy, còn không dám nhìn kỹ, ngươi tại sao còn có thể trấn định như vậy a!

“Không có.” Nam Ca Nhi cắn răng, nhắm mắt, thò tay qua, nắm lấy, “Ta không giỏi cho lắm, lượng thứ.” Y trước giờ chưa từng làm cái này cho ai ngoài bản thân ra, nên y đối với kỹ thuật của mình không có bao nhiêu tự tin.

…. Thật lớn thật nóng…

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có hơi rầu rĩ___ y vì tương lai xa xôi đó của chính mình mà bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Ân… sao không động?” Trong thoáng chốc Mạc Thụ bị tay của Nam Ca Nhi đụng chạm, liền phát ra tiếng rên rỉ tinh tế, sau đó mang theo ý cười, lại có chút khàn khàn hỏi y.

… Trước tiên cứ làm cho xong đi đã!

Nam Ca Nhi nhắm mắt lại, chuyển động trên dưới như cỗ máy.

Mạc Thụ không có chút dự tính nào định che giấu sự vui sướng của mình, thỉnh thoảng phát ra một chút âm thanh để nhắc nhở công phu dùng tay của Nam Ca Nhi không kém như tưởng tượng của y.

“Hơi lên trên một chút… ân, đúng… hảo hài tử… sờ sờ ta… đúng… rất tốt…”

Nam Ca Nhi sống chết nhắm chặt mắt, mặt thì nóng tới mức có thể luộc trứng, đầu cũng sắp bốc khói.

“Câm, câm miệng!” Y lắp bắp trách móc Mạc Thụ. Lời vừa nói ra, mới phát hiện giọng nói của mình cũng run rẩy….

“Nhưng mà… ân… tự ngươi nói ngươi không có sở trường… mà…” Giọng nói chứa đựng dục vọng của Mạc Thụ vẫn lộ ra một chút trêu đùa.

“Câm, câm miệng!” Nam Ca Nhi càng nghe càng run, tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Làm gì mà phiến tình như vậy a….

Mặt mũi của ta mất sạch rồi ngao ngao ngao ngao!

Mạc Thụ cười thầm một tiếng, không để ý tới sự túng quẫn của Nam Ca Nhi, hắn vẫn chỉ điểm cho Nam Ca Nhi phải làm thế nào mới có thể khiến mình đạt được khoái cảm lớn nhất.

Làm thêm một lúc, Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy tay tê rần, cái này, không phải do khẩn trương tạo nên, mà hoàn toàn là vì không còn sức nữa.

“… Tay ta mỏi rồi….” Y có chút đáng thương xin tha.

Mạc Thụ nhẹ cười, sau đó nói: “Ngươi… tới, hôn ta một cái.”

“Hả?” Nam Ca Nhi cuối cùng mở mắt ra, ngây ngốc nhìn Mạc Thụ.

“Tay… không cho phép dừng…” Mạc Thụ lại yêu cầu, tiếp đó cười với y: “Nào…”

Gương mặt bị dục vọng che kín nhưng vẫn viết rõ sự thương yêu tràn đầy dành cho mình, Nam Ca Nhi giống như bị quỷ sai khiến, phục xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên cánh môi mọng nước của Mạc Thụ.

“Thật ngoan.” Mạc Thụ cười nhẹ thầm thì, nắm tay Nam Ca Nhi, lên xuống làm tiếp vài cái, mới coi như bắn ra.

Vì tay bị Mạc Thụ nắm lấy vỗ về nơi đó, Nam Ca Nhi cả người liền ngây ngốc, đến khi thứ đó bắn ra mấy giọt dính vào tai mình y cũng không hề phát hiện.

Mạc Thụ hơi thở dốc vài cái, sau đó vuốt sạch bạch trọc dính trên tai Nam Ca Nhi, rồi nhẹ kéo cổ Nam Ca Nhi, dịu dàng chạm vào môi y, sau đó tựa vào trán y, mỉm cười thầm thì: “Tiểu Nam, ngươi thật khả ái.”

Nam Ca Nhi lập tức đỏ bừng, dựng lông: “Câm miệng!”

Mạc Thụ lại nhẹ nhàng chạm vào môi Nam Ca Nhi: “Thật tốt, ta cũng không biết phải làm sao với ngươi mới tốt dây.” Lại chạm một cái, cười: “Lanh lợi, lại nghe lời, còn thông minh khả ái như thế.”

Mới không tốt như ngươi nói vậy đâu.

Nam Ca Nhi thầm lẩm bẩm.

Nhưng ngoài miệng vẫn không tiến hành kháng nghị, chỉ sáp mặt lại gần, thỏ thẻ với Mạc Thụ, “Biết là tốt rồi.”

Mạc Thụ lại cười.

Thấy Mạc Thụ nở nụ cười, Nam Ca Nhi cũng bất giác tựa gần vào gương mặt thân thuộc tuấn mỹ đang mang theo nụ cười khiến mình an tâm tin cậy gần trong gang tấc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.