Hai mắt đối nhìn cùng Chu Khê rất lâu, Nam Ca Nhi đột nhiên không nói một tiếng quay người, đi lại con đường vừa nãy.
Thân ảnh Chu Khê hơi thoáng cái, đã chặn trước đường Nam Ca Nhi: “Ngươi muốn đi làm gì.”
Nam Ca Nhi trầm mặc một chút, ngẩng đầu, nhìn Chu Khê, nói: “Chỉ muốn đi gói chút đồ ăn.”
“A?” Chu Khê vốn đang nghiêm mặt, hiện tại chỉ còn lại nghi hoặc.
“Bữa trưa còn dư, ta muốn mang về cho Mạc Thụ một ít.” Nam Ca Nhi nhàn nhạt nói: “Có thể chứ?”
Chu Khê rõ ràng không biết Nam Ca Nhi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ngây một lúc, mới nói: “Có thể, có thể…”
Nam Ca Nhi gật đầu, vòng qua Chu Khê, đi về hướng nhà hắn.
Chu Khê đứng tại chỗ nghi hoặc nửa ngày, mới đuổi theo.
“Ngươi không tính nói gì chứ?”
“Nói gì?” Nam Ca Nhi đầu cũng không quay lại.
“Chân tướng…”
“Nếu đã quên rồi, tại sao ta phải nhắc lại.” Nam Ca Nhi bước chân không
ngừng, chỉ nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, ngươi cũng đã nói, quan hệ của phụ
mẫu ngươi rất hòa hợp, tại sao ta còn phải phá hoại tất cả.”
“Ta cho rằng ngươi dự định nói cho Mạc Thụ, hoặc nói với mẫu thân.”
“Mạc Thụ đã mất mẫu thân nhiều năm rồi, hắn đã quen với việc đó, mà mẫu thân của ngươi, là tự bà chọn lựa lãng quên, vậy ta càng không có lý do gì
để bắt bà nhớ lại lần nữa.” Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói: “Sự bình lặng hiện tại không phải dễ dàng có được.” Ngừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa ta
không nghĩ Mạc Thụ biết chân tướng sẽ tốt đâu.”
Không phải tất cả những thứ bị che giấu đều mang ác ý.
Có lúc, là vì bảo vệ linh hồn của song phương không chịu thêm càng nhiều thương tổn.
Lời của Nam Ca Nhi, khiến Chu Khê trầm mặc.
Lặng lẽ đi suốt quãng đường, Chu Khê đột nhiên lại nói: “Gia hỏa đó…. và phụ thân của hắn không quá thân thiết.”
Nam Ca Nhi quay đầu nhìn Chu Khê.
Chu Khê cúi đầu, chậm rãi đi theo Nam Ca Nhi, “Từ lúc hắn có thể bò rồi bắt đầu bước đi, liền bị chọn là người ứng tuyển vì tư chất không tồi, cho
nên cơ hội để hắn và phụ thân hắn gặp mặt là rất ít, huống hồ, vì…”
Ngừng một lát, tựa hồ có chút khó khăn nói: “Vì dung mạo khi hắn còn nhỏ khá giống gia mẫu, nên hắn không được phụ thân yêu thích lắm.”
“Việc này cũng không tính là bí mật gì, người có lòng đều biết, chỉ là mọi
người đều không hẹn mà cùng chọn lựa trầm mặc.” Chu Khê lại nói, “Cho
nên, nói ra, gia hỏa đó trưởng thành không có chỗ dựa tựa như một ma
quái, nên không dễ dàng bị phá hủy.”
“Vì họ Mạc.” Nam Ca Nhi
cười. Y tin, không những là Mạc Thụ, mà những người họ Mạc khác của
Quảng Điền cũng đều trưởng thành như thế.
Chu Khê kéo miệng, cũng tính là một nụ cười: “Đúng, vì, họ Mạc.”
“Ngươi tại sao lại giúp Mạc Thụ nói tốt như vậy, muốn có được sự đồng tình của ta sao?” Nam Ca Nhi đột nhiên lại nói.
Chu Khê ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trước mặt mình, đột nhiên lại bật cười: “Không, không phải, chỉ là muốn cảnh cáo ngươi.”
“Cảnh cáo ta?” Nam Ca Nhi không hiểu lập lại.
“Tình cảm của con người phân chia cho rất nhiều người, nên tự nhiên sẽ nhạt
đi rất nhiều, cũng mỏng manh không ít.” Chu Khê nói, “Ta có song thân
của ta, đồng hương, bằng hữu, còn có trách nhiệm ở Quảng Điền.” Nhún
vai, nhìn Nam Ca Nhi cười nói, “Mà Mạc Thụ, chỉ có Quảng Điền, và…” Giơ
ngón tay ra, chỉ vào Nam Ca Nhi. “Ngươi.”
Bị Chu Khê chỉ như vậy, Nam Ca Nhi dường như có thể cảm nhận được tình cảm trong thoáng chốc
trở nên nặng nề rất nhiều, không tự chủ lùi về sau nửa bước.
Chu Khê không biết nhìn ra cái gì từ biểu tình của Nam Ca Nhi, đột nhiên bật cười: “Ngươi sợ sao?”
Nam Ca Nhi lắc đầu, cười một tiếng, quay người tiếp tục đi về hướng nhà Chu Khê: “Không, chỉ đột nhiên nghĩ tới, chúng ta cũng tương tự nhau thôi.”
Ta cũng vậy mà, không có thân nhân, không có bằng hữu gì, chỉ có một chỗ
để an thân lập mệnh là Quảng Điền, và tên bại não chỉ biết làm hoa si
nhìn ta đó thôi.
“Ta không tốt hơn hắn bao nhiêu.” Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói, “Cho nên, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần hắn không phiền
ghét, ta cũng nhất định phụng bồi đến cùng.” Kỳ hạn cũng không tính là
quá dài, chỉ phải đợi đến lúc ta chân chính tiến nhập vào giấc ngủ vĩnh
hằng mà thôi.
“Ai, ai lo lắng cho tên ác quỷ đó!” Chu Khê đi sau xấu hổ lẩm bẩm.
“Đúng đúng đúng…” Nam Ca Nhi tùy tiện đáp: “Ta lo lắng này, ta lo lắng gia
hỏa đó vì ăn đồ ngọt quá nhiều mà sẽ sớm mắc phải bệnh tiểu đường.”
“Bệnh tiểu đường?”
“Đi tiểu ra dịch thể ngọt.” Nam Ca Nhi xấu xa nói.
“Ục…” Chu Khê ở sau lưng y phát ra âm thanh quái dị, nửa ngày sau mới nói: “… Ngươi thật…”
“Buồn nôn.” Nam Ca Nhi rất trấn định tiếp lời.
Chu Khê co giật khóe môi, thầm oán trong lòng___ ngươi cũng biết a.
“Tại sao đột nhiên nói muốn mang cơm trưa về cho gia hỏa đó?” Hai người lặng lẽ đi trên đường, khi sắp về tới nhà, Chu Khê lại nói.
“Vì đại
khái hắn không có cơ hội ăn thức ăn do chính tay mẫu thân hắn làm.” Nam
Ca Nhi nhàn nhạt nói, đi tới trước cửa, đứng lại.
Chu Khê trầm
mặc một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “… Vì gia mẫu đã uống dược đó, cho
nên rất nhiều ký ức đều trở nên hỗn loạn, lang trung nói tốt nhất là
đừng để bọn họ chạm mặt, nếu không sẽ khiến tâm tình ba động rồi dẫn tới hậu quả càng tệ hại hơn.” Nói rõ tựa như đang giải thích.
“Tác
dụng phụ sao?” Nam Ca Nhi gật đầu, sau đó gõ cửa, “Ân, ta không có ý gì
khác, hơn nữa ca ca nhường đệ đệ cũng là việc nên làm, ngươi không cần
cảm thấy hổ thẹn.” Huống hồ Mạc Thụ cũng không thấu hiểu.
“Ai hổ thẹn chứ!” Chu Khê lại cúi đầu gầm lên.
“Đúng đúng đúng.” Nam Ca Nhi không thành ý đáp, “Là ta hổ thẹn a, ta rất hổ
thẹn mình cư nhiên không hề phát hiện hai người cư nhiên có tướng mạo
khá giống thật thần kỳ.”
“… Này!” Chu Khê có chút nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Nam, ngươi học hư rồi.”
“Cảm tạ người dân Quảng Điền đào tạo.” Nam Ca Nhi nhíu mày, cười nói: “Cũng cảm tạ sự quan tâm của sư gia.”
Chu Khê đã phát hiện, tài ăn nói của Nam Ca Nhi hôm nay quả thật là vô địch thủ, thế là, hắn rất ý thức ngậm miệng, tự ghi nhớ món nợ này.
Thím Chu nghe Nam Ca Nhi nói muốn mang cơm về cho Mạc Thụ đang công tác ở
nha môn, liền rất vui vẻ làm vài món ăn, sau đó để Nam Ca Nhi mang về.
Khi trở về nha môn, đã qua giờ cơm, hơn nữa Mạc Thụ tiên sinh đáng thương
vẫn đang làm việc, bỏ lỡ bữa trưa, vừa đúng lúc Chu Khê phải đi xử lý
một số chuyện gấp, sau khi hắn vội vàng rời đi, trong nhà ăn chỉ còn lại Nam Ca Nhi cùng Mạc Thụ đang vùi đầu dùng bữa.
“Ăn ngon không?” Nam Ca Nhi ngồi cạnh Mạc Thụ hỏi hắn.
Mạc Thụ nuốt thức ăn trong miệng, nghiêng đầu nhìn Nam Ca Nhi, mỉm cười: “Ân.” Sau đó lại vùi đầu ăn tiếp.
___Cảm giác đó cứ giống như đang coi Nam Ca Nhi là cơm mà ăn vậy.
Vì thế, Nam Ca Nhi bị coi là bữa cơm cảm thấy một đám da gà da vịt nổi lên.
Khụ một tiếng, Nam Ca Nhi lại nói: “Bữa trưa hôm nay, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mạc Thụ ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn y: “…Không tồi a.” Vừa rồi không phải đã trả lời rồi sao?
Nhìn biểu tình vô tội của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi nhịn không được muốn chọc khóe hắn.
“Ngươi ăn vào không cảm thấy có gì bất đồng sao?” Y mang theo chút thăm dò hỏi.
Mạc Thụ chớp mắt, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo dùng
ánh mắt nhu tình như nước nhìn Nam Ca Nhi, thâm tình cuồn cuộn nói: “Là
bữa trưa Tiểu Nam vì ta mà mang về, tự nhiên là ngon rồi.”
…
Sự vướng mắc trước đó của ta là vì cái gì vậy.
Nam Ca Nhi đen mặt.
“Nhưng mà.” Mạc Thụ nhẹ cười, “Những kiểu cơm bình thường thế này, ngược lại
rất ít được ăn.” Trước đây khi Nam Ca Nhi chưa tới, đại thím nấu cơm đều nấu một nồi lớn, sau đó khi Nam Ca Nhi tới rồi, Mạc Thụ đều sẽ tự làm.
Câu này của hắn nói cũng không sai.
Nhưng Nam Ca Nhi nghe câu này, lại cảm thấy ở một chỗ nào đó trong lòng, tựa hồ bị kim châm một phát.
Đau nhói lên.
Mạc Thụ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, mẫu thân của hắn không phải đã chết như hắn nhận định.
Hắn cũng sẽ không biết, huynh đệ cùng mẹ khác cha của mình, hầu như mỗi
ngày đều được thưởng thức bữa cơm do chính tay mẫu thân làm.
Mà
hắn, lại chỉ có một mình, với thái độ không biết không ủy khuất, từ từ
trưởng thành___ Hắn thậm chí ngay cả đau đớn cô đơn cũng không biết.
Điều này đối với Mạc Thụ rất không công bằng.
Vào giờ khắc này, Nam Ca Nhi thậm chí muốn nói cho Mạc Thụ.
Hắn cũng nên có sự thương yêu của mẫu thân, mà không phải cô đơn lẻ loi một mình sinh sống.
“Sao vậy?” Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi đang chau mày nhìn mình, liền bỏ chén đũa xuống.
Nam Ca Nhi tỉnh lại, sau đó cười với Mạc Thụ, sau đó lại tiếp tục cười: “Mạc Thụ.”
“Ân?” Mạc Thụ thò tay rờ đầu Nam Ca Nhi.
“Tình cảm của phụ mẫu ngươi có tốt không?”
“Chắc là không tồi đi.” Mạc Thụ nghĩ một chút, rồi đáp: “Vì ta nhớ thời gian
cuối đời phụ thân luôn ngày ngày sầu não không vui, đợi sau khi ta có
thể tự mình tiếp nhận sự vụ Quảng Điền, ông liền rất dứt khoát bệnh nặng một trận rồi qua đời.”
Nam Ca Nhi cười: “Ân, như vậy xem ra, cảm tình của phụ mẫu ngươi nhất định là rất tốt.”
Mạc Thụ không biết tại sao Nam Ca Nhi lại nhắc tới chuyện này với mình, nhưng hắn vẫn rất phối hợp gật đầu.
“Mạc Thụ là sự chứng minh cho ân ái của họ.” Nam Ca Nhi cười nói, chủ động
với tay ôm Mạc Thụ, “Tuy phụ mẫu ngươi đã qua đời, nhưng hiện tại có
ta.” Cứ như vậy đi, chuyện quá khứ, thì không cần nhắc tới nữa, vết
thương đã kết sẹo, thì không cần phải khơi ra để nó chảy máu nữa.
Có ta là được rồi.
Mạc Thụ có chút kinh ngạc vì sự chủ động của Nam Ca Nhi, nhưng hắn tuyệt
đối sẽ không cự tuyệt cái ôm của Nam Ca Nhi, thế là hắn cũng ôm lại y:
“Ngươi cũng đã có ta rồi.”