Đàm Minh từ sớm đã phát hiện, trong lớp có một tiểu bàn tử thường nhìn mình chằm chằm đến xuất thần.
Bàn: béo, mập mạp
Bởi vì tiểu bàn từ chú ý đến mình, Đàm Minh cũng bắt đầu lặng lẽ quan sát tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử tên là Tạ Xuân Thu. Đàm Minh nghĩ ba mẹ cậu đặt tên cũng quá không có trách nhiệm đi? Nào có nam tử nào tên gì mà Xuân Thu? Xuân Thu? Vậy còn không bằng gọi là Chiến Quốc luôn đi! Ít ra còn có chút dương cương khí.
Tiểu bàn tử tuy hơn mập một chút, đôi mắt ngược lại rất đẹp. Long lanh nước, như chuông đồng lớn vậy, thời điểm cậu chuyên chú nhìn người khác, không khỏi khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Tiểu bàn tử không giỏi thể dục, chạy 1000m mà ngã không biết bao nhiêu lần, mỗi lần ngã Đàm Minh lại nhịn không được sốt sắng nhìn về phía cậu, thế nhưng trước sau cũng chưa từng tới đỡ. Lại một lần nữa ngã rồi đứng lên, tiểu bàn tử trên mặt đầy oan ức, đôi mắt long lanh như thể một giây sau nước mắt liền rơi xuống, nhưng đáng tiếc, Đàm Minh chưa từng nhìn thấy tiểu bàn tử khóc.
Đàm Minh thành tích rất tốt, bởi vì thành tích tốt nên hắn thường bị giáo viên gọi đi hỗ trợ chấm bài thi.
Lúc Đàm Minh chấm đến bài thi của Tạ Xuân Thu, chấm xong liền nhìn kỹ một chút. Chữ của Tạ Xuân Thu rất thanh tú, giống như chữ của con gái. Thế nhưng thành tích thi lại không lý tưởng cho lắm, rất nhiều lần Đàm Minh nhìn thấy đề bài rất đơn giản nhưng Tạ Xuân Thu cũng có thể sai đến rối tinh rối mù.
Khoa học xã hội còn tốt, khoa học tự nhiên quả thực làm người ta không đành lòng nhìn thẳng. Đàm Minh nhìn bài thi dĩ nhiên có chút lo lắng: Tạ Xuân Thu như vậy tương lai có thể đậu trường tốt sao?
Lúc nào nghỉ giữa tiết, Đàm Minh đều có thể cảm thấy rõ ràng được, tầm mắt Tạ Xuân Thu để trên người mình ngày càng nhiệt liệt hơn, càng rõ ràng hơn.
Đàm Minh tâm lý bất an, luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Quả nhiên, dự cảm của Đàm Minh không sai, tên ác bá trong lớp thừa dịp Tạ Xuân Thu đi học lớp khác, đem cặp sách của cậu xách lên bục giảng, đổ hết đồ vật bên trong ra bêu rếu.
Vì vậy, Đàm Minh thấy được, cuốn sổ viết đầy hai chữ Đàm Minh, tranh vẽ Đàm Minh, album điện thoại tràn đầy ảnh Đàm Minh...
Đàm Minh nhìn thấy nhưng chuyện này phát sinh, còn chưa kịp ngăn cản thì Tạ Xuân Thu đã trở lại.
Đúng như dự đoán, Tạ Xuân Thu rất kích động, cũng rất tuyệt vọng, miệng lưỡi sắc bén như đao của mọi người không chừa cho tự tôn đáng thương của cậu một chỗ trống nào. Rõ ràng không hề liên quan đến đám người kia, hiện lại đều tự cho đứng ở góc độ của Đàm Minh chỉ trích Tạ Xuân Thu, những lời ác độc khó nghe một câu lại một câu từ miệng bọn họ tuôn ra, giết người trong vô hình... Đàm Minh nhìn bọn họ, trong lòng nổi lên một trận phiền chán.
Vì muốn mau chóng giải quyết cuộc náo loạn này, Đàm Minh trước mặt mọi người cự tuyệt tâm ý của Tạ Xuân Thu. Cho dù biết, tiểu bàn tử kia nghe xong nhất định sẽ dùng đôi mắt sương mù mông lung, lại không rơi ra giọt nước mắt nào, mở to oan ức nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn thật sự không thể tiếp nhận được tâm ý của Tạ Xuân Thu, nhưng mà, người trong cuộc tỏ thái độ là biện pháp nhanh nhất để kết thúc trò khôi hài này.
Tạ Xuân Thu nghỉ học hết một tuần, tất cả mọi người đều nói Tạ Xuân Thu xấu hổ không dám đi học. Nhưng Đàm Minh đối với việc này rất lo lắng.
Đàm Minh vì thế cố ý đi hỏi giáo viên chủ nhiệm. Vốn liên quan đến việc Tạ Xuân Thu xin nghỉ, giáo viên cũng không thật sự muốn nói, mà vướng bởi Đàm Minh thường ngày hỗ trợ mình chấm bài thi không ít. Cuối cùng vẫn nói với hắn sự tình, mẹ của Tạ Xuân Thu bệnh nặng qua đời.
Biết chân tướng, Đàm Minh lại nghĩ đến bộ dáng oan ức của Tạ Xuân Thu, đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng. Hắn thậm chí thầm nghĩ, chờ Tạ Xuân Thu trở lại sẽ an ủi cậu như thế nào? Lời an ủi của hắn có thể hay không khiến cậu vui vẻ lên một chút?
Một tuần sau, Tạ Xuân Thu trở lại.
Đàm Minh quyết định tìm một chỗ không người lặng lẽ an ủi Tạ Xuân Thu một chút, nào biết hắn còn chưa làm thế, Tạ Xuân Thu đã bắt đầu thẳng thắn lấy lòng Đàm Minh, làm tùy tùng đi theo sát Đàm Minh, như hình với bóng.
Đàm Minh có chút không vui. Khi đó, tâm tư đơn thuần, bản tính thuần lương khiến Đàm Minh nghĩ rằng ái tình đương nhiên phải nhẹ nhàng e thẹn, đối với Tạ Xuân Thu kiêu căng thẳng thắng theo đuổi hoàn toàn không chống đỡ được, thậm chí dần sinh ra phản cảm. Một lần Tạ Xuân Thu đưa bữa sáng cho hắn, liền kéo cậu đến chỗ vắng người, hắn nói:
“Đừng ở trên người tôi tốn tâm tư nữa, tôi không đáng, hơn nữa tôi cũng sẽ không đối với cậu nảy sinh bất cứ tâm tư gì, cuối cùng rồi cậu sẽ thấy chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.”
Không ngờ rằng, bình thường cậu như quả hồng mềm mà trên phương diện này lại một mực cố chấp, Tạ Xuân Thu thế mà nói với hắn:
“Cậu có quyền từ chối tớ, tớ cũng có quyền theo đuổi cậu. Tớ chỉ muốn đối xử với cậu tốt một chút, cậu không cần có gánh nặng trong lòng.”
Đàm Minh không ngờ Tạ Xuân Thu lại không biết điều như vậy, nghe lời này mơ hồ nổi giận, nghĩ thầm: “Nếu cậu ta đã không biết tự trọng muốn làm người hầu bên cạnh mình, vậy thì tùy ý cậu ta đi. Ngược lại mất mặt là cậu ta, chiếm tiện nghi lại là mình, chính cậu ta tự muốn tìm đường chết thì mình có thể có biện pháp gì?” Liền đem chút khó chịu trong lòng lúc đầu ném đi, từ đó yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ miễn phí của Tạ Xuân Thu.
Ngày tháng trôi qua, xuân thu thay đổi, Đàm Minh đã lên cấp ba.
Tạ Xuân Thu trong mắt mọi người so với cao bôi da chó còn dính hơn, da mặt so với vỏ cây còn dày hơn vậy mà cũng thi đậu cùng trường với Đàm Minh. Trường phổ thông đó điểm sàn rất cao, đám nữ sinh tự xưng là “Hậu viện của Đàm Minh” đa phần đều không đậu được. Bất ngờ hơn là Đàm Minh đối với Tạ Xuân Thu cũng không quá khó chịu nữa.
So với việc Tạ Xuân Thu thường xuyên chạy đến lớp chọn tìm mình, Đàm Minh càng phiền hơn là đám người ồn ào khi Tạ Xuân Thu đến. Mỗi lần Tạ Xuân Thu đi tìm hắn, hắn đều bị những người kia làm cho tức đến sắc mặt cũng không tốt. Nhưng hắn bên này giận điên người, Tạ Xuân Thu lại một bộ không có gì đáng kể, nghe lời khó nghe cũng không đáp lại, dáng vẻ quả hồng mềm mặc người ta xoa nắn bóp dẹt làm người ta tức cũng không làm gì được. Đàm Minh tâm tình không tốt, đối với Tạ Xuân Thu dùng lời lẽ cay nghiệt, mà kết quả Tạ Xuân Thu vẫn đối với Đàm Minh ôn hòa lễ độ như trước đến nay.
Đàm Minh đối với vẻ ngoài của mình rất hiểu rõ nhưng hắn cũng không mấy để tâm. Đàm Minh từ trước đến giờ rất ít cùng nữ sinh qua lại, thậm chí dường như còn có ý thức giữ khoảng cách với các bạn nữ cùng lớp.
Ngày hôm đó, Ngô Thiến Thiến hết giờ học liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Minh, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất. Đàm Minh đã thiếu kiến nhẫn nhưng cũng không tiện làm nữ sinh mất mặt, cũng đành câu có câu không theo sát cuộc trò chuyện của cô.
Hàn huyên như vậy vài hôm, Ngô Thiến Thiến cũng liền lộ đuôi cáo, phần lớn đề tài đều xoay quanh Tạ Xuân Thu.
“Đàm Minh, nam sinh đưa cơm hộp cho cậu tên là gì vậy, vẻ ngoài trông rất đáng yêu ~”
Đàm Minh chẳng biết vì sao, nghe Ngô Thiến Thiến khen Tạ Xuân Thu vài câu liền có điểm tức giận, trong cơn tức liền nói:
“Tên là Tạ Xuân Thu... Nhìn chỗ nào đáng yêu? Vừa mập vừa ngốc.”
Ngô Thiến Thiến nghe vậy phản bác:
“Cũng không phải quá béo mà, như vậy người ta gọi là tiểu chính thái!”
Đàm Minh mặt lạnh, không nhịn được hừ một tiếng, trực tiếp hỏi:
“Cậu đối với cậu ta có ý gì?”
Đàm Minh cũng đã nghĩ rồi, dù sao Tạ Xuân Thu cũng đã không sợ mất mặt, chỉ cần Ngô Thiến Thiến nói thích Tạ Xuân Thu, hắn cũng sẽ liền nói cho Ngô Thiến Thiến biết Tạ Xuân Thu là gay, bọn họ cùng nhau sẽ không thể hạnh phúc.
Ai biết được Ngô Thiến Thiến vừa nghe xong, mãnh liết lắc đầu như trống bỏi, kích động nói một câu mà Đàm Minh không hiểu:
“Hủy CP sẽ bị thiên lôi đánh!”
Thời điểm cho hoạt động của lễ thành lập trường diễn ra, Đàm Minh cũng tham gia biểu diễn Dance Street, tập luyện tại hội trường đã sắp xếp, Ngô Thiến Thiến không phải đi cùng.
“Cậu đi theo làm gì?” – Đàm Minh nhíu mày bất mãn.
“Tớ đến tìm linh cảm sáng tác.”
Câu trả lời của Ngô Thiến Thiến trước sau như một vẫn khiến người ta không thể hiểu nổi.
“Cậu sẽ không phải là đến chờ Tạ Xuân Thu chứ?”
Đàm Minh cảnh giác hỏi.
“Tớ là...”
Ngô Thiến Thiến không biết nghĩ đến cái gì, nói một chữ liền không nói nữa, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười kỳ quái.
Đàm Minh thấy thế, trong lòng nhất thời nóng lên, nghĩ, Ngô Thiến Thiến quả nhiên đối với Tạ Xuân Thu có loại ý tứ kia!
Đàm Minh tự nói với mình, tốt xấu gì Tạ Xuân Thu cũng đối với mình khá tốt, không thể để cậu cùng với nữ sinh kỳ quái như Ngô Thiến Thiến giao du được.
Đàm Minh âm thầm để bạn mình chặn Tạ Xuân Thu lại ngoài hội trường, không ngờ Tạ Xuân Thu lại vẫn vào được.
Hôm đó, Tạ Xuân Thu trong mắt Đàm Minh tự hồ đáng yêu hơn bình thường một chút. Rõ ràng vẫn là đồng phục học sinh đúng quy củ, thoạt nhìn còn có bộ dáng hoạt bát của trẻ con, càng khiến người ta có cảm giác đáng yêu hơn.
Đàm Minh càng nhìn càng buồn bực, hắn liếc mắt nhìn Ngô Thiến Thiến bên cạnh, quả nhiên là đã nhìn đến ngây dại, nụ cường trên mặt nhìn thế nào cũng thấy ám muội kỳ lạ.
Đàm Minh cũng không nghĩ Ngô Thiến Thiến ôm ấp ảo tưởng gì không nên có với Tạ Xuân Thu, lúc này nhìn thấy Tạ Xuân Thu lại đây, lửa trong lòng lại bùng cháy dữ dội.
Tự nhiên trong lúc tức giận như vậy, Đàm Minh vậy mà linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nghĩ ra cách khiến cho Ngô Thiến Thiến và Tạ Xuân Thu không thể có mối quan hệ tốt được.
Đàm Minh nhìn Tạ Xuân Thu đưa nước tới, lạnh như băng nói: “Thiến Thiến mang cho tôi rồi.”
Ngô Thiến Thiến đang đối với Tạ Xuân Thu lộ ra nụ cười của dì nhỏ nghe vậy liền cứng đờ. Mắt mở to chuyển hai vòng, vậy mà cười cười, cũng không đâm thủng lời nói dối.
Chủ ý của Đàm Minh chính là khiến Tạ Xuân Thu hiểu lầm Ngô Thiến Thiến đối với mình cũng có ý tứ, chỉ cần Ngô Thiến Thiến không nói lời nào, màn diễn này có thể hạ màn viên mãn. Nhưng đáng tiếc, Ngô Thiến Thiến lại cũng không phải loại người sẽ an phận như vậy.
“Cậu chính là Tạ Xuân Thu nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ngô Thiến Thiến thế mà chen qua người Đàm Minh, tiến đến bên cạnh Tạ Xuân Thu muốn cùng cậu bắt tay.
Tay Tạ Xuân Thu Đàm Minh cũng còn chưa nắm qua. Đàm Minh lúc này đánh giá kỹ càng, chỉ thấy trắng trẻo non nớt, mềm mềm mập mập như hai cái bánh gạo nếp, không biết nắm trong tay sẽ thoải mái đến thế nào...
Vì không để cho Tạ Xuân Thu rơi vào ma trảo của Ngô Thiến Thiến, Đàm Minh chỉ có thể giành trước, cứng rắn kéo tay Ngô Thiến Thiến ra, nói: “Cậu ta rất quái gở, không dễ chơi chung.”
“Đừng nói như vậy, ngược lại tớ cảm thấy bạn học Tạ còn dễ gần hơn cậu đấy.”
Ngô Thiến Thiến đối với Tạ Xuân Thu cười thật tươi, Đàm Minh hơi sốt sắng mà nhìn về phía Tạ Xuân Thu, cũng may, Tạ Xuân Thu căn bản không có đáp lại mà chỉ nói một câu: “Tớ đi trước.” liền đi ra khỏi hội trường.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này bắt đầu góc nhìn của tiểu công.