Xuân Thu Một Buổi

Chương 13: Chương 13: Bên nhau trọn đời




Sự việc qua đi, Tạ Xuân Thu cũng coi như được ra viện.

Tiễn ba Tạ xong, Đàm Minh đưa Tạ Xuân Thu về căn phòng đã thuê lúc trước.

Tạ Xuân Thu quả nhiên cực kỳ yêu thích cái ban công lớn kia, lúc xem phòng cứ đi qua đi lại chỗ đó mãi không nỡ rời đi.

Buổi tối hai người ngồi kề vai nhau ở ban công trò chuyện.

“Hôm nay, có một công ty giải trí muốn ký hợp đồng với anh.”

Đàm Minh nói.

Tạ Xuân Thu cũng không bất ngờ lắm, dù sao với vẻ ngoài cũng bối cảnh của Đàm Minh, không ai muốn ký với hắn mới là chuyện lạ.

“Anh từ chối rồi.”

Đàm Minh uống một hớp rượu, nói tiếp:

“Anh không muốn đi con đường như bọn họ, tình thân cũng vậy, tình yêu cũng thế, đều bị sự nghiệp chậm rãi mài mòn.”

Tạ Xuân Thu không có cách nào phản bác, dù sao vòng giải trí ân tình lãnh đạm, ngày hôm nay thề non hẹn biển bên nhau, qua một hai năm sau đã không biết cảnh tượng thế nào. Cậu chỉ đau lòng, đau lòng Đàm Minh vẫn luôn không được hưởng thụ tình thương của cha mẹ.

Tạ Xuân Thu lặng lẽ nắm tay Đàm Minh.

Mắt Đàm Minh lờ đờ say mông lung nhìn về phía Tạ Xuân Thu.

“Anh có thể ôm em một cái được không?” - Đàm Minh hỏi

Đáp án đương nhiên là có thể, Tạ Xuân Thu chưa bao giờ đành lòng từ chối bất cứ yêu cầu gì của Đàm Minh.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ôm ấp đơn giản cũng đã thay đổi chút ý vị. Hai thân thể trẻ tuổi tràn đầy lửa nóng va chạm vào nhau, làm trào ra vô vàn tia lửa cảm xúc mãnh liệt.

Đàm Minh vừa hôn Tạ Xuân Thu, vừa đưa tay khẽ với vào trong vạt áo cậu.

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt nhẵn nhụi, Tạ Xuân Thu như bị điện giật mà run lên một cái. Tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, nhưng cậu biết đó là do hưng phấn, mà không phải sợ hãi.

Cảm nhận được phản ứng của Tạ Xuân Thu, Đàm Minh từ thế tiến công chuyển sang nhẹ nhàng, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm láp da thịt Tạ Xuân Thu, như là sự an ủi không lời.

Đàm Minh vừa mới uống rượu, chất rượu truyền vào da thịt Tạ Xuân Thu, cậu cảm thấy mình dường như cũng say rồi.

“Ôm anh.”

Đàm Minh một đường hôn đến bên tai Tạ Xuân Thu, vừa khẽ liếm vừa thấp giọng nói.

Như bị đầu độc, trong mắt Tạ Xuân Thu tràn đầy vẻ mê man, theo lời mà vươn tay ôm lấy bờ vai rộng của Đàm Minh.

Vậy mà Tạ Xuân Thu vừa ôm chặt lại, liền bị Đàm Minh đem cả người nâng lên.

Tạ Xuân Thu cả kinh, nhanh chóng dùng chân vòng qua eo Đàm Minh để giữ thăng bằng.

“Phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp, phòng khách, em chọn nơi nào?”

Hô hấp của Đàm Minh hơi hơi rối loạn, thở ra một ngụm trọc khí ướt át bên tai Tạ Xuân Thu, cậu chỉ cảm thấy một luồng nhiệt đang mạnh mẽ truyền xuống hạ thân, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì.

“Cái, cái gì?”

“Xem ra là em không đợi nổi nữa rồi.”

Nhận ra phản ứng của Tạ Xuân Thu, Đàm Minh cực kỳ thỏa mãn, cũng không tiếp tục cố ý trêu đùa Tạ Xuân Thu vấn đề địa điểm nữa, trực tiếp bế người lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Tạ Xuân Thu không nghĩ tới sự tình lại tiến triển đến thế này. Tuy rằng cậu không xác định được nếu không có tác dụng của rượu thì Đàm Minh có còn đối với mình có hứng thú như vậy không, nhưng mà đối với chính mình, cậu luôn rõ ràng, tỉnh táo cũng vậy say rượu cũng thế, cậu tuyệt đối nguyện ý mười ngàn lần, thấm chí là cầu còn không được.

“Có thể sẽ đau, em nhịn một chút, nếu nhịn không nổi phải nói với anh.”

Thanh âm của Đàm Minh ôn nhu cực điểm, khí tức bên ngoài có thể hỗn loạn nhưng bên trong lại mơ hồ lộ ra một tia cuồng bạo khó giấu kỹ.

Tạ Xuân Thu nghiêng đầu, đem nửa khuôn mặt chôn vào trong gối, nửa mặt còn lại đỏ hồng như màu phấn thơm, trong con ngươi diễm lệ long lanh nước có thể nhìn thấy được xuân sắc nồng đậm. Cậu híp lại đôi mắt, đứt quãng thở ra một hơi, môi khẽ run rẩy thốt ra một chữ:

“Tới đi.”

Đàm Minh nghe vậy, ánh mắt nhanh chóng hằn lên tơ máu, cũng không kiềm chế nữa mà thúc người lên.

Bạc bình chợt phá thủy tương bính, thiết kỵ xông ra đao thương minh.

Tạ Xuân Thu đau đến không còn suy nghĩ được gì nữa, lông mi dài rung rung, đôi môi khẽ run, muốn kêu cũng không ra tiếng, gọi cũng không gọi được, khó có thể kiềm chế được mà thở dốc, tiếng hít thở vụn vỡ trong đêm càng làm bầu không khí thêm ái muội.

Đàm Minh lần đầu nếm thử trái cấm, cho dù đã cực lực kiềm chế, hành động cũng không thể nói là ôn nhu. Lúc này trong mắt hắn chỉ còn luyến mộ đến mức điên cuồng, hắn chỉ muốn giữ lấy, chỉ muốn đem người khảm vào trong cơ thể của mình, chỉ muốn khắc lên người Tạ Xuân Thu dấu ấn của mình.

Va va chạm chạm, lảo đảo ngổn ngang, không có phương pháp gì, trúc trắc mà mãnh liệt, mãnh liệt mà thành kính. Hai trái tim từ xa cách đến kề sát bên nhau, hai người từ đối mặt mà không nhìn được nhau đến trở nên hoàn toàn phù hợp, bọn họ lãng phí biết bao ngày tháng, chờ đợi qua biết bao đêm dài, cuối cùng yêu thương lẫn nhau, thuộc về lẫn nhau.

Lúc Tạ Xuân Thu tỉnh lại Đàm Minh vẫn chưa tỉnh, cậu cảm thấy cả người không chỗ nào không đau. Tạ Xuân Thu vừa cúi xuống nhìn, đột nhiên cảm thấy buồn cười... cả người toàn là dấu răng, chẳng trách lại đau như vậy.

Tạ Xuân Thu khẽ chọc chọc cái trán Đàm Minh, nhẹ giọng nói:

“Anh xem em là khúc xương chắc?”

Dứt lời, tay liền bị người ta một phát bắt được.

“Em là xương cốt của anh mà.”

Đàm Minh mở mắt ra, cười híp mắt với Tạ Xuân Thu.

Trên người Tạ Xuân Thu đầy vết tích ái muội, cậu sợ đến nhanh chóng chui vào trong chăn, lấy chăn che lại kín mít toàn thân.

Đàm Minh lấy tay nửa đỡ đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Xuân Thu nói:

“Xuân Thu, em là của anh.”

Tạ Xuân Thu xấu hổ cực kỳ, trầm giọng khẽ ừ một tiếng. Nào biết Đàm Minh hoàn toàn không định bỏ qua, lại một lần nữa lặp lại:

“Xuân Thu Xuân Thu, em là của anh!”

Tạ Xuân Thu vừa thẹn vừa buồn cười, mím môi miễn cưỡng ừ thêm một tiếng.

“Xuân Thu ----”

Đàm Minh vươn tay sờ lên mặt Tạ Xuân Thu, trong ánh mắt ngập đầy ôn nhu như muốn tràn ra ngoài. Tạ Xuân Thu có chút rung động, kiềm chế sự thẹn thùng nhìn lại hắn... Ánh mắt chăm chú cùng chờ đợi những lời ngọt ngào của người yêu.

Vì vậy, dưới ánh nhìn mong chờ của Tạ Xuân Thu, Đàm Minh nhẹ nhàng lên tiếng.

Đàm Minh: “Em là của anh rồi!”

Tạ Xuân Thu: “(_ _)”

Tạ Xuân Thu: “...Ừm!”

Ngày tháng hạnh phúc đều trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến mùa thu.

Tạ Xuân Thu nhận làm biên dịch, lúc tan học không ở nhà dịch tiểu thuyết thì cũng là cùng Đàm Minh chim chuột, mỗi ngày trôi qua đều thật thoải mái.

Chỉ là trong sự ngọt ngào này, Tạ Xuân Thu lại có chút bất an.

Cậu cùng Đàm Minh phát triển quan hệ dường như quá nhanh. Không có bày tỏ, không có hứa hẹn, không có hẹn hò, cũng không trải qua những chuyện khác trong quá trình yêu đương, cứ trực tiếp như vậy sống chung rồi phát sinh loại quan hệ đó.

Tình cảm của cậu đối với Đàm Minh không thể nghi ngờ, nhưng còn Đàm Minh đối với cậu thì sao? Nếu như nói là yêu, vậy yêu đến mức độ nào? Nếu như chỉ là yêu thích bình thường, vậy loại yêu thích đó có thể kéo dài bao lâu?

Biết là buồn lo vô cớ, nhưng Tạ Xuân Thu vẫn khó có thể kiềm chế mà không phiền não.

Một khi có ý niệm như vậy, trong sinh hoạt hằng ngày Tạ Xuân Thu càng trở nên cẩn thận hơn. Có thể đối tốt với Đàm Minh đến 100 thì truyệt đối không chỉ làm đến 99. Hơn nữa, chỉ cần tâm trạng Đàm Minh không vui, cậu liền sẽ lâm vào suy nghĩ “Có phải Đàm Minh muốn rời khỏi mình rồi không?” mà khủng hoảng.

Đương nhiên, lúc này Đàm Minh đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì.

Hôm nay, chương trình Đàm Minh viết xuất hiện một cái bug, soát thế nào cũng không ra, tâm trạng cực kỳ bực bội, lại thêm loại tâm tình này cũng không giấu kỹ được, rất nhanh liền bị Tạ Xuân Thu phát hiện ra.

Trên bàn cơm, Tạ Xuân Thu nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

“Có phải anh đang có chuyện không vui không?”

Đàm Minh nghe vậy, thầm nghĩ, đàn ông mà, sao có thể để cho vợ lo lắng bận tâm thay mình được? Liền qua loa nói: “Không có.”

Tạ Xuân Thu không dám hỏi, cẩn thận ăn cơm của mình, tâm tình bất an lại càng lan rộng.

Đàm Minh soát cả một buổi tối cuối cùng cũng phát hiện được cái lỗi nhỏ khó để ý đó, mà vấn đề giải quyết xong, chương trình liền chạy rất mượt.

Đến khi đã hài lòng, Đàm Minh mới phát hiện ra trời đã gần sáng. Mà lúc này hắn mới nhớ tới một việc còn quan trọng hơn!

Ngày mai là ngày giỗ của mẹ Tạ Xuân Thu, lúc trước hắn đã nói với ba Tạ lần này sẽ cùng Tạ Xuân Thu trở về bái tế mẹ cậu!

Nhớ lại chuyện này, Đàm Minh liếc mắt lên giường nhìn Tạ Xuân Thu đang ngủ say, rón rén nhẹ tay lấy vali ra, nhanh chóng thu thập hành lý chuẩn bị về nhà.

Động tĩnh này tuy nhỏ, nhưng Tạ Xuân Thu từ trước đến nay ngủ không sâu, chỉ một lúc sau đã bị đánh thức. Sau đó, cậu nằm trên giường giật mình nhìn trân trân Đàm Minh đứng lên cúi xuống thu dọn hành lý bỏ vào vali.

Không phải đã trải qua sự kề cạnh trong lúc khó khăn, Tạ Xuân Thu có lẽ cũng không yếu đuối đến mức như bây giờ, cậu yên lặng trở mình, đem nước mắt giấu hết vào sau bóng lưng.

Đàm Minh ngủ muộn, liền thức dậy cũng muộn.

Lúc tỉnh lại mới hoảng sợ phát hiện ra Tạ Xuân Thu đã biến mất.

Trên bàn ăn đã có điểm tâm Tạ Xuân Thu chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh còn có tờ giấy viết: “Em trở về nhà một chuyến.”

Vì không muốn đánh thức Tạ Xuân Thu, Đàm Minh quả thật không kịp nói với cậu rằng hắn cũng muốn đi theo cùng về, lúc này hối hận cũng không kịp, lại sợ không đuổi kịp Tạ Xuân Thu, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tiền Tiểu Đa, mượn xe lái thẳng về L thị.

Tuy là xuất phát muộn, nhưng lại không phải chờ, Đàm Minh cuối cùng vẫn đến L thị sớm hơn Tạ Xuân Thu.

Lúc ba Tạ mở cửa chỉ thấy một mình Đàm Minh trở về liền hết hồn, còn tưởng chuyện tình cảm của hai người xảy ra vấn đề gì. Qua một hồi nghe Đàm Minh giải thích cuối cùng mới coi như đã yên lòng.

“Ba, con đi tắm trước, hồi nãy chạy đến toát mồ hôi cả người, không thể cứ như vậy mà đi gặp mẹ được.”

Đã sớm từ lúc Tạ Xuân Thu nằm viện, Đàm Minh đã bắt đầu gọi ba Tạ là ba, ba Tạ đã biết tâm sự trước đây của Tạ Xuân Thu, bây giờ lại thêm được một đứa con trai hiển nhiên là cầu mà không được, đáp ứng liên tục.

Lúc Đàm Minh tắm rửa, Tạ Xuân Thu cũng đã về đến nhà.

Tạ Xuân Thu một đến ngủ không ngon, đôi mắt đã đỏ ngang ngửa thỏ, lập tức dọa ba Tạ mất hồn, vội hỏi:

“Xuân Thu, đây là có chuyện gì? Sao lại biến thành bộ dáng này? Ai bắt nạt con?”

“Ba...”

Tạ Xuân Thu vô lực ngồi xuống ghế sopha, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, cậu nói:

“Ba, người nói, năm nay con phải ăn nói với mẹ thế nào đây?”

“... Lúc trước không phải vẫn tốt sao? Sao vậy? Minh Minh bắt nạt con sao?”

Ba Tạ liếc mắt nhìn hướng phòng tắm, nhỏ giọng hỏi.

Tạ Xuân Thu mắt càng đỏ lên, lắc đầu:

“Anh ấy không bắt nạt con, anh ấy chính là, không thể nào yêu con mà thôi...”

“Sao lại vậy được? Ba thấy Minh Minh không giống chỉ đang chơi đùa thôi đâu, có phải có hiểu lầm gì đó...”

Ba Tạ thay Đàm Minh giải thích.

“Con nhìn thấy...”

Tạ Xuân Thu sắc mặt khó coi, nức nở nói: “Con nhìn thấy anh ấy, nửa đêm thu thập hành lý... Anh ấy chắc là đã chán rồi, con, con thậm chí không biết bên giữ anh ấy lại như thế nào. Nếu như con có chỗ nào không tốt, chỉ cần anh ấy nói, con có thể sửa mà!”

Tạ Xuân Thu cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt chảy xuống.

“Nhưng con hỏi, anh ấy cái gì cũng không nói... Con liền biết xong rồi. Quả nhiên, đêm hôm qua anh ấy nhân lúc con ngủ liền bắt đầu thu thập hành lý. Sáng sớm, con sợ anh ấy nói đến chuyện muốn rời đi, trời còn chưa sáng con đã đến trạm xe lửa chờ, con không biết làm thế nào mới tốt... Con cũng không biết mình đã làm sai điều gì...”

Tạ Xuân Thu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, còn nói: “Mà có khi không phải con làm sai, chỉ là anh ấy không yêu con mà thôi, anh ấy thậm chí... còn chưa từng nói lời yêu với con, đều là con tưởng bở, mong muốn đơn phương,...”

Tạ Xuân Thu còn đang đau lòng tự giãi bày, không phát hiện ra phòng khách sớm đã chỉ còn mình mình cùng Đàm Minh mới từ phòng tắm bước ra.

Không đợi Tạ Xuân Thu tiếp tục nói, Đàm Minh liền từ phía sau cậu đi tới, dưới ánh mắt bi thương cùng kinh ngạc của Tạ Xuân Thu mà ôm cậu thật chặt.

“Xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh không biết rằng em sẽ nghĩ như vậy...”

Tạ Xuân Thu kinh ngạc đến quên luôn cử động, cả người choáng váng ngơ ngác mặc cho Đàm Minh ôm.

Khắp ngọn núi cúc dại đều đã nở hoa, màu vàng lộng lẫy, xanh biếc tươi mát, mẹ của Tạ Xuân Thu đã được an táng tại ngọn núi xinh đẹp này.

Đàm Minh kéo tay Tạ Xuân Thu, đồng thời đối với bia mộ quy củ dập đầu, trịnh trọng đến lạ nói:

“Mẹ, con rất yêu Xuân Thu, cảm ơn mẹ đã đưa cậu ấy đến với con, con sẽ quý trọng cả đời...”

_Hoàn_

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã xong, có người đọc sẽ suy xét đến phiên ngoại, dù sao cũng có một chút muốn giấu ha ha

____________________

Có hai chương phiên ngoại nữa nhưng không phải của cặp chính (của Tiểu Lý với cậu bạn trai phú nhị đại) nên tui cũng lười làm, coi như đến đây là hết nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.