Xuân Thu Một Buổi

Chương 1: Chương 1: Phát tử tình




Đây đã là năm thứ tám Tạ Xuân Thu yêu Đàm Minh, ròng rã tám năm, đến chiến tranh kháng Nhật cũng đều đã thắng lợi, nhưng Tạ Xuân Thu vẫn không thể nào ủ ấm khối băng lãnh Đàm Minh.

Nói không mệt có khả năng sao?

Cấp hai ba năm, cấp ba ba năm, đại học hai năm, Tạ Xuân Thu tiêu tốn trên người Đàm Minh gần như toàn bộ thanh xuân.

Việc này phải nói từ thời Tạ Xuân Thu còn học cấp hai. Khi đó Tạ Xuân Thu thấp thấp mập mập, quần áo dáng vẻ quê mùa, mang cặp kính mắt lớn, tính cách quái gở hướng nội, cả ngày không phải đọc sách chính là đang ngẩn người. Bạn học trong lớp cũng không mấy ai muốn nói chuyện với cậu.

Ngược lại, Đàm Minh cùng lớp với cậu lại quá chói mắt. Hắn là con độc nhất của ảnh hậu cùng đạo diễn nổi tiếng, từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, luôn được mọi người chú ý nâng đỡ, dáng vẻ đẹp trai, thành tích tốt, dương quang rộng rãi, xung quanh chưa bao giờ thiếu bạn bè.

Không bị mọi người để ý, Tạ Xuân Thu vui vẻ an phận một góc, mỗi ngày đều ở chỗ ngồi của mình nhìn chằm chằm Đàm Minh, âm thầm yêu thích trong lòng.

Đàm Minh giành giải trong cuộc thi toán học của thành phố, trong lúc cao hứng, quyết định mời bạn học cả lớp ăn pizza chúc mừng. Chuyện như vậy không cần Đàm Minh phải tự mời, tự sẽ có người thay hắn làm. Một truyền mười, mười truyền mấy chục, vì vậy ngày đó buổi trưa sau khi tan học, Đàm Minh và mọi người cùng lớp đều không về nhà mà kêu thức ăn ngoài về lớp cùng ăn. Mà trong những người này, lại không bao gồm kẻ bị gán mác “quái gở” Tạ Xuân Thu.

“Sao lại thừa một cái?”

Thời điểm Đàm Minh phát đồ uống phát hiện dư ra một bình.

“Ha, cái kia chắc gọi cho Tạ Xuân Thu, lúc tan học tớ thấy cậu ta gom sách vở về rồi.” Bạn của Đàm Minh giải thích. Đàm Minh suy nghĩ một chút, từ hồ tìm tòi trong đầu về nhân vật này, lại hỏi: “Vậy sao cậu không báo với cậu ta buổi trưa tớ mời khách?”

“Mọi người đều biết thì hẳn cậu ta cũng biết, chắc không muốn đến, đừng để ý cậu ta làm gì.”

Người bạn này của Đàm Minh cũng không có mấy hảo cảm đối với Tạ Xuân Thu, luôn cảm thấy người kia vừa mập lại âm trầm, thật may không phải cùng ăn chung với hắn.

“A, đồ uống bị dư à? Vậy đem cho Tiểu Tuyết đi, tao thấy Tiểu Tuyết có vẻ rất thích.”

Lúc này, vừa vặn một người bạn khác của Đàm Minh đi lại đây, động tay liền muốn lấy đồ uống đi mượn hoa hiến phật dâng cho hoa khôi lớp uống. Nào ngờ Đàm Minh nhanh tay đem đồ uống cầm đi mất, nói: “Muốn lấy lòng người ta thì tự mình mua đi.”

Xế chiều hôm đó, Tạ Xuân Thu đến lớp học, đưa mắt nhìn Đàm Minh liền đúng lúc thấy hắn đang hướng mình đi lại, hắn sợ đến mức sắp rơi cả kính mắt, cúi thấp đầu không dám nhìn loạn.

“Buổi trưa tớ mời khách, cậu không có tới nên tớ giữ lại cho cậu bình đồ uống.”

Giọng nói của Đàm Minh cực kỳ ôn nhuận êm tai, phát ra gần sát bên mình, Tạ Xuân Thu đều sắp ngây dại.

Không đợi Tạ Xuân Thu phản ứng, Đàm Minh đã đem đồ uống đặt lên bàn cậu rồi quay lại chỗ của mình.

Tạ Xuân Thu chóng mặt, đầu óc ong ong chưa kịp phân tích xong tình hình. Chỉ thấy xa xa, bạn học ngồi sau Đàm Minh đang tía lia nói chuyện: “Tớ đã bảo rồi mà, tên mập kia căn bản sẽ chẳng cảm kích cậu đâu, cậu hà tất phải....”

Tạ Xuân Thu càng yêu thích Đàm Minh, dưới cái nhìn của cậu, Đàm Minh khác hẳn với tất cả mọi người, cùng tất cả những người xem thường cậu, chán ghét cậu đều không giống.

Chỉ cần ở chung một không gian với Đàm Minh, tầm mắt cậu sẽ không khống chế được mà luôn rơi trên người hắn. Thậm chí càng khác người chính là, cậu bắt đầu dùng di động chụp trộm Đàm Minh, sau đó mỗi đêm trước khi đi ngủ đều xem một lần, càng xem càng trầm mê.

Tạ Xuân Thu tự cho là có thể đem mối tình thầm mến này giấu trong lòng cả đời, nhưng vạn vạn không ngờ tới, đoạn tình cảm đơn phương này lại bị phơi bày sớm đến vậy.

Một ngày, sau khi Tạ Xuân Thu học xong lớp ngoại khóa về thư pháp, mới trở về lớp học đã bị bạn học đè chặt lên bàn.

Tạ Xuân Thu sợ hãi không thôi, liền thấy trên bục giảng, tên ác bá có tiếng Thạch Ngạn đang cầm cặp sách của cậu, đem từng đồ vật trong đó móc ra hướng mọi người huơ huơ biểu diễn.

“Cậu làm gì đấy? Trả lại cho tôi!”

Tạ Xuân Thu cả kinh, liều mạng giãy dụa. Khóe mắt cậu nhìn thoáng qua Đàm Minh đang thờ ơ lạnh nhạt ngồi phía trước.

Xong! Tạ Xuân Thu trong lòng tuyệt vọng kêu rên một tiếng, nhưng những điều đáng sợ hơn còn chờ cậu ở phía sau.

“Khỏi giãy dụa, cũng đều đã xem qua cả rồi, ha ha.” Thạch Ngạn cầm điện thoại của Tạ Xuân Thu trong tay, cười ha ha nói: “Không ngờ con lợn béo này còn là gay á? Thích Đàm Minh? Ha ha ha thật là biến thái.”

Mặt Tạ Xuân Thu nhất thời trắng một mảnh, cảm giác như vừa bị một gậy đập vào đầu, mắt nổ đom đóm.

“Ôi, này toàn ảnh chụp trộm, thật không có đạo đức a.” Thạch Ngạn đưa điện thoại hướng bên dưới bục giảng, đem album ảnh mở từng cái ra biểu diễn. Quả nhiên, tất cả đều là ảnh Đàm Minh, cả ảnh chơi bóng rổ, có ảnh đàn dương cầm, có ảnh cùng bạn bè cười tán gẫu,...

Tạ Xuân Thu giận dữ và xấu hổ đến hận không thể lập tức chết đi. Bạn bè trong lớp lúc này đều nhìn Tạ Xuân Thu như nhìn quái vật, trong mắt đều lộ ra buồn nôn.

“Phi, người như ngươi... Vọng tưởng! Không biết xấu hổ!” Có nữ sinh tức giận kêu lên.

“Thật là buồn nôn, biến thái, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đáng đời!”

“Không sai, nếu thật có lòng áy náy thì nên đi chết đi!”

“...”

Mỗi người nói một câu, lời tiếp lời ngày càng ác độc. Thế nhưng bọn họ lấy danh “đạo nghĩa”, nói những lời đại nghĩa hiển nhiên, lại không cảm thấy được quá phận ở chỗ nào.

Hoa khôi kiêm lớp trưởng Đỗ Tiểu Tuyết tức giận đến không thể nhịn được nữa, người luôn ôn nhu trong mắt mọi người, chưa bao giờ nói lời hung ác cũng không coi ra gì mà nói: “Bạn học Tạ Xuân Thu, cậu làm chuyện như vậy xứng đáng với Đàm Minh sao?”

Một câu nói khiến Tạ Xuân Thu càng thêm bối rối, cậu hận đây không phải chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi tất cả có thể trở về như trước.

“Đừng nói nữa.”

Người bị hại trong sự kiện lần này, Đàm Minh lên tiếng, tất cả mọi người quả nhiên đều theo lời, không nói gì nữa. Đàm Minh động thân bước tới bục giảng, đưa tay nói: “Đưa tớ.”

Ôm tâm trạng xem trò vui không chê lớn chuyện, Thạch Ngạn không nói hai lời liền đưa cặp sách và điện thoại đều giao cho Đàm Minh.

Thấy Đàm Minh đi tới, hai bạn học đang đè lại Tạ Xuân Thu cũng thả lỏng kiềm chế.

Đàm Minh đem đồ vật đặt xuống trước mặt Tạ Xuân Thu, đối mặt với cậu nói: “Trả lại cho cậu, còn tâm ý của cậu... Tôi chỉ có thể nói, rất xin lỗi, tôi không đáp lại được.”

Bị nhục nhã và từ chối thẳng mặt, Tạ Xuân Thu liên tiếp nghỉ học một tuần, không có ai biết nguyên nhân.

Mọi người vốn chờ xem náo nhiệt mà không có, tâm lý đều có chút hơi thất vọng.

Cũng may, vai chính Tạ Xuân Thu trong đề tài lần này cũng không khiến bọn họ thất vọng quá lâu. Một tuần qua đi, Tạ Xuân Thu trở lại, hơn nữa dường như biến thành một người khác, mang tâm thái lành làm gáo vỡ làm muôi, thẳng thắn theo đuổi Đàm Minh, làm cho dư luận xôn xao, ngời người đều biết.

Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều đi theo phía sau Đàm Minh.

Đàm Minh muốn đi lấy nước, Tạ Xuân Thu tức thời đem bình nước ấm đặt trên bàn hắn; Đàm Minh tới nhà ăn ăn cơm, Tạ Xuân Thu tới rất sớm chiếm cho hắn vị trí gần cửa sổ, chờ khi Đàm Minh cùng bạn bè hắn tới đổi vị trí khác ăn cơm của mình.

Buổi sáng không quản Đàm Minh tới sớm hay muộn, đều sẽ thấy Tạ Xuân Thu đã đặt trên bàn hắn một gói bánh mì Phúc Ký, dù cho cửa tiệm kia cách trường học tới 3km.

Thời điểm Đàm Minh chơi bóng rổ, Tạ Xuân Thu đều sẽ chuẩn bị đầy đủ cho hắn khăn mặt cùng nước.

Đồng phục chơi bóng của Đàm Minh bẩn cũng không chờ hắn thu thập, Tạ Xuân Thu đã đem về giặt sạch sau đó trả lại trong tủ đồ của hắn.

Thời điểm trời mưa, không quản Đàm Minh có mang dù hay không, Tạ Xuân Thu đều sẽ đem dù của mình để vào hộc bàn của Đàm Minh,.....

Bạn bè của Đàm Minh nửa đùa nửa thật ước ao nói: “Đàm Minh, cậu đây là có thêm một người hầu miễn phí nha!”

Đàm Minh nghe xong trong lòng nảy sinh một chút khó chịu, hắn không phải là người thích giày vò người khác, cũng không ưa nhìn người khác tự giày vò bản thân.

Đàm Minh tìm một chỗ vắng cùng Tạ Xuân Thu thẳng thắn nói chuyện: “Đừng ở trên người tôi tốn tâm tư gì nữa, tôi không đáng, hơn nữa tôi cũng sẽ không đối với cậu nảy sinh bất cứ tâm tư gì, cuối cùng rồi cậu sẽ thấy chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.”

Tạ Xuân Thu thường ngày thật thà dễ bảo, chỉ trên phương diện này lại không dễ dàng thỏa hiệp, cậu nói: “Mẹ tôi nói, cậu có quyền từ chối tôi, tôi cũng có quyền theo đuổi cậu. Tôi chỉ muốn đối xử với cậu tốt một chút, cậu không cần có gánh nặng trong lòng.”

Thấy cậu không biết điều như thế, Đàm Minh mơ hồ có chút nổi giận, nghĩ thầm: “Nếu cậu ta đã không biết xấu muốn làm người hầu bên cạnh mình, vậy thì tùy ý cậu ta đi.” Liền đem chút thương tiếc trong lòng kia vứt ra sau đầu, từ đó an tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ miễn phí của Tạ Xuân Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.