Lương Xuân Vũ dọn sạch trái cây trên bàn xong thì cũng tới giờ cơm trưa, công ty bọn họ khá thoải mái, bản thân ông chủ Trịnh Miểu cầm đầu không làm việc đàng hoàng, đi làm nhiều người tới trễ, tan tầm thì không hề có ai về trễ.
Mới ra khỏi cao ốc vài bước, hình như có người kêu cô. Cô dừng chân gỡ tai nghe ra, nhìn quanh quất.
“Ê, cô đó, cô bé, nhìn bên này, trái! Bên trái!
Lương Xuân Vũ nhìn bên trái thấy ông chủ của cô, Trịnh Miểu, giữa nắng mặt trời chói chang thò đầu ra cửa xe ngoắc cô “Lại đây, bên này nè”.
Lương Xuân Vũ bước tới.
Chiếc xe Trịnh Miểu đỗ trên lối đi bộ có bậc thang, hai bên trái phải đều có hai chiếc xe, phía đuôi xe 3 chiếc xe gần như chạm vào nhau. “Cô bé, tới đây” Trịnh Miểu một tay cầm vô lăng, một tay để trên cửa sổ xe “Tôi lái xe, cô nhìn đằng sau đừng để đụng vô xe của người ta”
Lương Xuân Vũ gật đầu, bước xuống bậc thang. Trịnh Miểu chậm rãi di chuyển, đuôi xe bắt đầu nhích tới nhích lui trong không gian nhỏ hẹp, trái 1 chút, phải 1 chút, nhìn rất khó khăn.
“Bên trái” Lương Xuân Vũ hô nhỏ, Trịnh Miểu đánh lái qua trái, không cẩn thận lắm.
“Ngừng” Lương Xuân Vũ vội ngăn lại “Bên phải, lui về sau”
Trịnh Miểu vội quay vô lăng, thân xe không kiểm soát được trượt một chút, Lương Xuân Vũ vội hô lên hai tiếng, xe dừng lại, đầu xe đã gần chạm tới đầu xe bên kia. Ba chiếc xe tạo thành một góc rất khó, muốn di chuyển sẽ hết sức khó khăn.
Trịnh Miểu thò đầu ra nhìn, bị dọa nhảy dựng lên “Haizz, cái cô bé này, tôi không phải coi trọng cô sao. Đúng là càng quay càng chết.”
Lương Xuân Vũ đứng nhìn, vòng qua trước mặt Trịnh Miểu “Ông chủ, tôi giúp anh lái”
Trịnh Miểu nhìn cô nhỏ không cao, cho là cô muốn lập công, nhíu mày hơi khó chịu, không kiên nhẫn nói “Cô làm được gì? Không làm được thì đừng phiền thêm”
Lương Xuân Vũ không lên tiếng nữa. Ánh mắt Trịnh Miểu ý nói rõ ràng là kêu cô ra chỗ mát mẻ nào đó mà tự ngây ngốc đi. Bây giờ là giờ nghỉ ngơi, cũng không ở trong công ty, cô giúp anh ta thuần túy là tiện tay, nếu Trịnh Miểu không tin, dĩ nhiên cô cũng chẳng cần vội.
Trịnh Miểu cũng tự thấy thái độ mình hơi quá đáng, nhìn tới nhìn lui cũng không biết cách nào khác, từ từ nói “Thôi được rồi, cô lên đi, tôi không ra được nên cô qua ghế phụ lên đi”
Lương Xuân Vũ đã dự định đi rồi, nghe vậy thì nghĩ tốc chiến tốc thắng, vòng qua ghế bên kia mở cửa ghế phụ, Trịnh Miểu cởi dây an toàn, bò ra sau xe.
Lương Xuân Vũ chuyển qua ghế tài xế, điều chỉnh tựa lưng với kính chiếu hậu, Trịnh Miểu ở phía sau nói “Tôi nhìn giúp cô, cô cẩn thận một chút, không được thì thắng lại ngay lập tức”
Lương Xuân Vũ thò đầu ra áng chừng, vặn tay lái, thân xe vững vàng tiến lên, dừng lại trước khi đâm vào tường. Thỉnh thoảng cô đảo tay lái, nhìn kính chiếu hậu, thân xe thong thả chuyển động, đầu xe đuôi xe đều điều chỉnh.
Trịnh Miểu kêu “Này, dừng lại, như vậy không được đâu! Góc độ này không được… aizz!”
Cô nắm tay lái, đạp ga, chiếc xe vững vàng trượt xuống bậc thang và dừng lại.
Trịnh Miểu chưa nói xong, câu nói tắc trong miệng, đôi mắt mở tròn xoe. Trước sau chưa tới một phút đồng hồ.
Trịnh Miểu thở phào “Ô” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc lạ lùng “Chậc chậc, kỹ thuật cô bé tốt quá!”
Lương Xuân Vũ định xuống xe, Trịnh Miểu ở sau vỗ vỗ ghế cô “Đi tiếp đi, quay đầu chạy về hướng ngã tư, ngừng ở trung tâm thương mại Thành Minh”
Lương Xuân Vũ không còn cách nào khác, quay xe ra đường lớn. Thời tiết đã ấm hơn, bây giờ đầu tháng tư, thời tiết đã nóng, nhất là hôm nay mặt trời rất chói mắt.
Mới vừa dừng xe, cửa ghế phụ được mở ra, một người ngay lập tức ngồi vào, Từ Phong, người mới gặp sáng nay. Anh đã cởi áo vest, bên trong là một áo lanh màu sáng cổ tròn, lộ ra một đoạn xương quai xanh, lõm vào kéo dài tới bả vai.
Từ Phong nhìn Lương Xuân Vũ ngạc nhiên, nhíu mày quay lại nhìn Trịnh Miểu.
Trịnh Miểu tiếp tục vỗ vào sau ghế Lương Xuân Vũ “Cô bé, tiếp tục đi, đường Minh Hà bên trái”
Lương Xuân Vũ ngập ngừng “Ông chủ, tôi còn chưa ăn trưa”
Trịnh Miểu cười “Biết biết, ông chủ này chính là đi ăn cơm, dẫn cô theo! Coi như cám ơn cô. Mau lái xe đi”
Lương Xuân Vũ không trả lời, sau vài giây thì dẫm chân ga, chiếc xe lao nhanh trên con đường lớn. Giữa trưa vào giờ cơm, trên đường Minh Hà khá nhiều xe, Lương Xuân Vũ không nhanh không chậm lái xe vững vàng.
Trịnh Miểu nghiêng mình ra trước, hưng phấn nói với người đang ngồi ở ghế phụ Từ Phong “Nè, vừa nãy bị hai xe kẹp ở giữa, xém chút không lấy xe ra được, cô nhỏ này đánh xe 2 3 cái là lái ra được ngay. Ai chà, tôi xem kỹ thuật lái xe này có thể so với cậu em liều mạng của cậu!”
Từ Phong cười, nhìn Lương Xuân Vũ “Cô bé giỏi vậy à, mới tốt nghiệp hả?”
“Không” Lương Xuân Vũ trả lời “Tôi tốt nghiệp được hai năm rồi”
Trịnh Miểu ngạc nhiên “Nhìn không giống à, vậy cô bao nhiêu tuổi?”
“23”
“Không đúng” Trịnh Miểu thắc mắc “23 đúng ra mới tốt nghiệp chứ?”
“Tôi tốt nghiệp trường cao đẳng”
“Vậy hả” Trịnh Miểu bừng tỉnh “Hai năm sau khi tốt nghiệp cô làm gì?”
Vừa lúc xe ngừng ở đèn đỏ, Lương Xuân Vũ trả lời “Sửa xe”
Hai người đàn ông đều nhìn cô, Từ Phong “A” một tiếng rồi nói “Giỏi quá!”
Trịnh Miểu bị sốc, nhìn cơ thể nhỏ bé của Lương Xuân Vũ “Em gái, không phải nói giỡn chứ?”
“Không, trước đây tôi làm ở tiệm sửa xe”
“Ặc, cô học nghề sửa chữa ô tô hả? Sao lại tới công ty tôi?”
“Không, tôi học kế toán, sửa xe cũng được”
“Cô là con gái, làm gì không làm, sao lại sửa xe mệt vậy?” Từ Phong đột nhiên quay lại nói một câu.
Cô nhìn kính chiếu hậu bên phải, phía sau có xe muốn vượt qua, cô đánh lái qua một bên “Không có gì, vừa lúc gặp việc thì làm thôi”
Từ Phong cũng không nói sâu hơn, chỉ cười “Cô có vẻ thích ứng trong mọi hoàn cảnh”
“Aizz, em gái” Trịnh Miểu tiêu hóa xong tin tức “Em tên gì?”
“Lương Xuân Vũ”
Trịnh Miểu lẩm bẩm “Tên này nghe hơi quê”
Anh ta lại chỉ vào Từ Phong trêu ghẹo “Nhưng mà có duyên, cậu ta là gió, em là mưa”
Từ Phong hơi nghiêng đầu “Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ?” (Lầu nhỏ một đêm nghe mưa xuân)
Lương Xuân Vũ nghe vậy, nhìn anh gật đầu “Dạ phải”
Từ Phong gật đầu “Vậy thì tốt”
Chiếc xe dừng ở một nhà hàng tây, Trịnh Miểu vỗ lên ghế ngồi Lương Xuân Vũ “Này…Tiểu Xuân, xuống xe đi, dẫn cô đi ăn cơm tây”
Lương Xuân Vũ tắt máy xe nói “Ông chủ, hai người đi đi, tôi không đi”
“Đừng nha, khép nép vậy không tốt, đã nói mời cô ăn cơm”
Lương Xuân Vũ rút chìa khóa xe, đưa anh “Tôi thật sự không đi, tôi không thích đồ ăn tây”
“Ha ha” Trịnh Miểu luôn nghĩ sao nói vậy “Cô chưa từng ăn hả, yên tâm, ở đây đồ ăn rất ngon”
Lương Xuân Vũ kiên trì lặp lại “Tôi không ăn, các anh cứ đi đi”
Trịnh Miểu bị từ chối mấy lần hơi không vui, muốn nói nữa, Từ Phong vỗ vai anh ta ý kêu đừng nói tiếp “Vậy cô tự mình đi ăn đi, con đường này đi tới trước quẹo trái có rất nhiều quán ăn”
Lương Xuân Vũ gật gật đầu, nghe Từ Phong nói tiếp “Chìa khóa cô cầm đi, ăn xong thì quay lại, chúng tôi uống rượu xong không thể lái xe, nhưng mà không vội nên cô cứ ăn thong thả”
“Vậy được” Lương Xuân Vũ gật đầu.
Cô đi dọc theo con đường Từ Phong chỉ, tìm được một tiệm thức ăn nhanh, tìm chỗ ngồi ăn nhanh chóng. Cô đoán Trịnh Miểu với Từ Phong ăn đồ ăn tây thì sẽ không nhanh, vì vậy ngồi trong tiệm thức ăn nhanh chơi điện thoại một lát rồi mới từ từ quay lại. Cô vẫn đoán không đúng, Từ Phong với Trịnh Miểu đâu phải chưa ăn xong mà cơ bản là mới bắt đầu ăn.
Lương Xuân Vũ đi đến cửa nhà hàng tây, xuyên qua cửa kính trong suốt có thể thấy Từ Phong và Trịnh Miểu ngồi một bên, đối diện là hai cô gái đẹp tóc dài, bốn người trò chuyện vui vẻ. Lương Xuân Vũ lần nữa xác định mình không đi theo họ là đúng đắn, nếu đi theo thật thì một bàn bốn người, không chừng cô phải để cái ghế gấp ngay giữa lối đi.
Đúng giữa trưa, nắng gắt như lửa, Lương Xuân Vũ đi bộ vài trăm mét trên đường đã mồ hôi như mưa, cô nhìn bốn phía, quay lại đi về bãi cỏ đối diện. Ở đó có một ghế dựa dài, trên đó có bóng cây lớn, thuận tiện quan sát tiến độ ăn cơm của họ.
Nghĩ có thể không về đúng giờ, cô gọi điện thoại cho quản lý nhân sự để báo, nhưng bây giờ giờ nghỉ trưa, điện thoại không ai bắt máy.
Mấy người đang nói chuyện rất cao hứng, Trịnh Miểu mặt đỏ như Quan công lên vì uống rượu, đầu lưỡi muốn líu lại nhưng nói rất hăng, giọng đã muốn chuyển thành giọng Sơn Đông. Anh ta hoàn toàn quên mất tài xế nhỏ mình đem theo.
Chỉ có Từ Phong liếc mắt ra bên ngoài, thấy bên dòng xe cộ, chỗ công viên có Lương Xuân Vũ đang ngồi. Cô đeo tai nghe, ánh mắt nhìn về phía trước, thong thả, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu nghiêng qua một bên, giống như cô đang ngủ. Đằng sau ghế dựa là cây liễu to lớn, những nhành liễu như dải lụa xanh bị gió thổi đong đưa, chạm vào má cô, như một tấm màn màu xanh.
Từ Phong nghĩ cô đang ngủ, định nhìn qua chỗ khác. Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu qua khe hở những cành liễu nhìn về phía bọn họ. Những cành liễu bị đầu cô vẹt qua, rơi xuống một đống tơ liễu, bay lượn giữa không trung. Thấy bọn họ vẫn còn ngồi đó, Lương Xuân Vũ thả lỏng, lại đoan chính ngồi thẳng lại, thỉnh thoảng nhìn bọn họ một lần.
Từ Phong nhìn ánh mắt trời gay gắt bên ngoài, thu hồi ánh mắt, cười đề nghị “Hay là hôm nay đến đây thôi? Tôi đưa anh ấy về, hôm nào chúng ta lại gặp mặt”
Mấy người đi ra khỏi nhà hàng, hai cô gái nói có tài xế đợi, trò chuyện vài câu thì lên xe đi.
Lương Xuân Vũ đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu thấy cái bàn trống không, vội lấy tai nghe xuống. Cô đứng bên kia đường, định băng qua đường ở lối đi bộ đối diện, đang bị đèn đỏ, cô với Từ Phong Trịnh Miểu đối diện nhau một khoảng vạch qua đường.
Từ Phong đỡ Trịnh Miểu say rượu đợi cô, đèn xanh lên, Lương Xuân Vũ vừa nhìn hai bên vừa đi rất nhanh qua. Cô lấy chìa khóa xe mở cửa, mở cửa sau ra, định đỡ phụ Từ Phong đỡ Trịnh Miểu, nào ngờ Trịnh Miểu say rượu mất trọng tâm, đổ nhào vào người cô.
Lương Xuân Vũ nhỏ người, bả vai bị lực anh ta đè lên không kịp trở tay, sắp ngã xuống đất, Từ Phong “Ôi” vội đưa tay đỡ sau lưng cô, kéo cô đứng vững lại.
Lương Xuân Vũ nhẹ nhõm thở phào, vội vã cảm ơn.