Xuân Vũ Và Từ Phong

Chương 6: Chương 6: Mấy số điện thoại




Cuối khu rừng tuyết tùng, một dãy biệt thự hiện đại với khoảng sân nhỏ độc lập xây dọc theo con đường trải nhựa. Giữa mỗi ngôi biệt thự có một khoảng cách tầm 100 met, vành đai xanh được làm thành vách ngăn, có những cây cổ thụ tươi tốt, phong cách khác biệt, không phải nhà nào cũng giống nhau.

“Căn đầu tiên, dừng ở bậc thang là được” Từ Phong lên tiếng nhắc nhở.

Biệt thự được xây trên nền đá với cỏ xanh, thiết kế ba chiều, tầng thứ nhất và tầng thứ hai lắp kính mờ từ trần đến tận sàn. Phía sau chái nhà có một khoảng trắng, mặt tiền đơn giản, có một hồ bơi hình chữ nhật lấp lánh nước bên cạnh sân nhỏ.

Từ Phong tháo dây an toàn, cảm ơn cô khi xuống xe “Cô bé, vất vả cho cô, trở về nghỉ ngơi cho tốt”. Lời nói của anh mềm mại, không xa không gần, lại gãi đúng chỗ ngứa khiến người nghe rất thoải mái. Đây đúng là câu nói hay, phù hợp với Từ Phong đang cười nhẹ nhàng, ấm áp.

Lương Xuân Vũ không giỏi nói chuyện, cô nhìn Từ Phong gật đầu “Dạ, Giám đốc Từ”

Từ Phong nghe cô nói vậy bật cười, “Sao lần này không gọi tôi là ông chủ Từ nữa à?”

“Dạ… tôi nghe người ta nói”

“Thảo nào” Từ Phong gật đầu đi lên bậc thang.

Lương Xuân Vũ quay đầu xe, theo đường cũ trở về.

Ra khỏi khu rừng, lái trở ra đường, đối diện có một chiếc xe thể thao màu xanh, hai bên lướt qua nhau. Lương Xuân Vũ liếc nhìn, chiếc xe này hình như là chiếc khi nãy đi sau xe cô.

Không kịp nhìn kỹ, hai xe đã vụt qua.

**

Ngủ được 5 giờ đồng hồ, Lương Xuân Vũ đầu óc choáng váng thức dậy. Cô lên xe chuẩn bị đi đón Trịnh Miểu thì người giúp việc Trịnh Miểu gọi điện tới nói hôm qua anh ta ngủ muộn nên hôm nay ông chủ Trịnh buồn ngủ, không đi làm.

Lương Xuân Vũ ngồi trên xe ngủ được nửa giờ, lái xe đến công ty trong 20 phút. Hôm nay mặt trời gay gắt, cô đem xe vào tầng hầm, chạy một vòng tìm chỗ, cuối cùng tìm được ở khu C một chỗ, đang định đi vào thì một chiếc xe màu đen tiến tới. Cô nhận ra biển số xe, đó là xe của Từ Phong, anh cũng định đậu ở đó.

Hai người nhìn nhau qua kính xe, Lương Xuân Vũ định lái đi thì Từ Phong thò tay ra cửa vẫy vẫy, ý là cô vào đậu, anh chạy đi đến khu sau. Lương Xuân Vũ không khách sáo, cô đỗ xe, rút chìa khóa xuống xe.

Từ Phong đậu xe xong, đi tới thang máy, anh thấy Lương Xuân Vũ đứng trong thang máy, thò một chân giữ không cho thang máy đóng lại, dĩ nhiên là đang đợi người.

Anh ngạc nhiên đi vào “Cô đợi tôi à?”

Lương Xuân Vũ rút chân lại, nhấn nút đóng cửa “Dạ, tôi thấy anh đã đậu xe”

Từ Phong liếc nhìn cô, cô gái nhỏ tinh tế.

Thang máy đi lên và vẫn im lặng như trước. Tới tầng 4, Lương Xuân Vũ bước ra, vẫn là câu nói “Giám đốc Từ, tôi đi trước”

Từ Phong cũng “Ừ” như trước nhưng lần này nhìn cô cười.

**

Khi làm tài xế cho Trịnh Miểu phải thức đêm mỗi ngày, không chỉ hao tổn tinh thần mà còn đau cả thận. Cuối tuần, Lương Xuân Vũ ngủ vùi cả buổi sáng. Vừa ngủ dậy, Thái Kế Thành đã gọi điện thoại hỏi cô có rảnh không, có thời gian thì tới tiệm phụ sửa xe.

Mới bước vào hẻm nhỏ, cô đã thấy một nhóm người tụ lại thành vòng tròn quanh chiếc xe tranh luận gay gắt.

Từ lúc Lương Xuân Vũ đi, Thái Kế Thành tuyển một số thanh niên trẻ, gần đây công việc sửa xe tương đối bận rộn, anh với mấy cậu thanh niên tuy không thành thạo nhưng vẫn có thể đối phó với những vấn đề nhỏ. Mấy tháng trước, có một chiếc xe đến sửa, Thái Kế Thành thấy vấn đề không lớn nên giao cho một học trò sửa. Kết quả là người học trò đó không biết tốt xấu, thấy linh kiện nhập khẩu của chiếc siêu xe quá tốt nên bí mật thay đổi bo mạch, cảm biến cũ vào. Mà phải nói cái người kia, ăn vụng còn không biết chùi mép cho sạch, gây chuyện còn không xong, dấu vết đinh ốc không phù hợp với nhau.

Chủ xe sau đó đi tới cửa hàng 4S, nhân viên có kinh nghiệm nhìn qua là biết có chỗ bị động tay động chân. Cho nên chuyện rắc rối tới.

Người đó cũng không phải người hiền từ gì, xã hội có pháp luật, làm gì có chuyện bị đánh gãy răng còn phải nhịn đau nuốt xuống? Lập tức đem theo một đám anh em tới cửa, đòi gọi cảnh sát.

Thái Kế Thành ban đầu không tin, nhìn đối phương là đám choai choai tóc tai nhuộm xanh nhuộm đỏ, nghĩ là tới gây sự. Anh luôn là người đàn ông chính trực, cây ngay không sợ chết đứng, gân cổ cãi nhau với bên kia. Đang cãi tới đỏ mặt tía tai, đảo mắt qua người học trò kia thấy mặt mũi cậu ta trắng bệch, dáng vẻ chưa đánh đã khai, muốn nói cũng không nói được nữa, quả thật là tự vả mặt mình.

Thái Kế Thành choáng váng đầu óc, lập tức hiểu chuyện ra sao, đầu anh giống như đang bị nhốt trong cái chuông rồ đứng ngoài gõ ong ong, mém chút nữa tức trào máu. Anh nổi nóng táng một phát lên vai người học trò, ghé sát vào “Định hại chết ông đây hả? Việc thiếu đạo đức vậy mà cũng làm được! Muốn chết đúng không?!”

Cậu sửa xe này cũng là người mới, không thường làm chuyện xấu, lần đầu tiên đã bị phát hiện. Cậu ta sợ mất mật, liên tục xin lỗi, vừa chạy tới chỗ cất giấu linh kiện đem ra lại.

Thái Kế Thành tự nhận mình xui xẻo, chỉ có thể kéo mặt khom lưng cúi đầu xin lỗi đối phương, bảo đảm trong vòng 2 ngày sẽ ráp lại linh kiện, muốn bồi thường cũng được, giá cả do đối phương đưa ra. Anh dựa vào tiệm sửa xe kiếm sống, không sợ bị kiểm tra, nhưng mà lúc này bị bắt cả người lẫn tang vật, nếu cảnh sát tới thật, danh tiếng coi như vứt xuống sông, sau này ai dám tới đây sửa xe nữa? Một người đàn ông cao to, lúc này không thể không vì ba đấu gạo mà khom lưng, ăn nói khép nép, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đối phương là một người quần áo chỉnh tề như sinh viên, cả người hàng hiệu dư sức mua một đống linh kiện kia, nhìn tư thế này không phải phú nhị đại thì cũng là phá nhị đại. Người giàu không quan tâm tiền bạc, tìm tới cửa hoàn toàn là do không chấp nhận kiểu làm đen tối như vậy. Tuổi trẻ máu huyết sôi sục, một hai móc điện thoại đòi báo cảnh sát.

Thái Kế Thành cay đắng, cực khổ làm việc mấy năm trời mới có được chút tiếng tăm cho tiệm sửa xe, thấy bảng hiệu cửa tiệm sắp bị dỡ xuống tới nơi, rồi lấy gì nuôi vợ con? Mẹ già ai chăm? Lấy gì sinh sống?

Cậu thanh niên trẻ cầm điện thoại trong tay, quay lại hỏi bạn “Báo cảnh sát số 11 mấy?”

Đám bạn sửng sốt “Hình như là 119”

Một người khác nói “Là 120”

Đây là đám sinh viên không phụ sự kỳ vọng tha thiết của Tổ quốc?

Thái Kế Thành tay mắt nhanh nhẹn, thò tay che điện thoại của cậu ta lại, cậu ta phản ứng rất nhanh, đột nhiên vung tay ném điện thoại lên trên, ai ngờ tiếp không được nên điện thoại văng ra bên ngoài.

Vừa lúc Lương Xuân Vũ đi tới. Lương Xuân Vũ bước nhanh lên, bắt được điện thoại cầm trong tay. Cậu thanh niên trẻ bước khỏi đám đông, tới trước Lương Xuân Vũ muốn lấy lại điện thoại.

“Tiểu Xuân!” Thái Kế Thành đuổi theo phía sau, vẻ mặt hết sức khẩn trương.

Lương Xuân Vũ ngước nhìn chàng trai, vô tình phát hiện cậu ta chính là người đã đuổi theo cô đêm hôm đó. Đối phương cũng nhận ra cô, nhướng mày ngạc nhiên.

Cậu ta quay lại nhìn Lương Xuân Vũ và Thái Kế Thành, hỏi Lương Xuân Vũ “Cô cùng một giuộc với họ?”

Lương Xuân Vũ không gật cũng không lắc đầu “Có thể không báo cảnh sát không?”

Cậu ta nghe cô nói vậy, cau mày, có vẻ rất chán ghét và thiếu kiên nhẫn, thò tay lấy di động. Lương Xuân Vũ nhìn Thái Kế Thành đang gấp muốn chết bên cạnh, đưa điện thoại trả cậu ta “Cậu có thể cho một cơ hội đoái công chuộc tội không? Chúng tôi cũng không muốn tự bê đá đập chân mình. Nếu báo cảnh sát, toàn bộ người đi theo cũng bị ảnh hưởng”

Cậu thanh niên nhìn đôi mắt chân thành của Lương Xuân Vũ, cười khẩy “Ai biết trước đây các người đã làm hại bao nhiêu người rồi?”

Lương Xuân Vũ nhìn bên trong tiệm rồi chỉ ba chiếc xe đậu bên ngoài cửa, hỏi Thái Kế Thành “Ba chiếc xe kia cậu xxx (cậu học trò thiếu đạo đức kia) chưa chạm qua chứ?”

Thái Kế Thành “Không, đều do anh sửa”

Lương Xuân Vũ quay sang cậu trai trẻ kia lần nữa “Ba chiếc xe vừa được sửa chữa. Chiếc xe ở giữa đắt tiền hơn xe cậu, chúng không bị thay thế linh kiện second hand, chúng tôi đảm bảo mọi linh kiện được thay thế đều là chính hãng, có hóa đơn”

“Nói thì dễ lắm” cậu ta khịt mũi “Tôi không phải dân sửa xe, sao tôi biết mà kiểm tra được”

“Ở khu vực này có rất nhiều cửa hàng sửa chữa với cửa hàng 4S, cậu có thể tìm một người có kinh nghiệm tới kiểm tra, hoặc kiểm tra bất kỳ chiếc xe nào đang có trong tiệm” Lương Xuân Vũ nói rất nghiêm túc và chân thành.

Cậu ta lắng nghe, nhìn cô chằm chằm “Nói như cô là do tôi xui xẻo?”

Thái Kế Thành theo sát cậu ta, mềm mỏng nói “Em trai à, anh biết em không thiếu tiền, nhưng mà tiệm sửa xe này của anh làm cũng mấy năm mới bắt đầu phát triển, vốn liếng mới bắt đầu thu hồi, dầu cũng chưa lấy một giọt sao có thể vì mấy đồng tiền này mà làm chuyện hại người hại mình như thế này? Người lấy trộm linh kiện của cậu anh đảm bảo sẽ không để làm nữa, anh đảm bảo, cho anh một ngày để thay thế lại mấy linh kiện nó lấy của cậu, nếu không làm xong thì anh tự đóng cửa tiệm đi tự thú với cảnh sát”

Cậu trai trẻ nhìn qua nhìn lại người học trò kia, Lương Xuân Vũ và Thái Kế Thành, cuối cùng giơ giơ cằm nhìn Lương Xuân Vũ “Không báo cảnh sát cũng được”

Mọi người xung quanh mới thở ra nhẹ nhõm thì cậu ta nói tiếp câu sau.

“Lần trước không phải cô không chịu đua xe với tôi sao, tôi thấy cô lái xe không tồi, đường vành đai thứ 3 có một khu mới khai phá, không có ai, địa điểm rộng lớn, đua với tôi một vòng?”

Lương Xuân Vũ nghe vậy thì nhíu mày, lát sau cô ngẩng đầu “Cái này không được, tôi không muốn đua xe”

Cậu ta “Sao không dám đi, sợ à?”

“Tôi không muốn đua xe, hơn nữa tôi còn có việc phải làm”

“Có chuyện gì? Sửa xe? Cô sửa xe một buổi bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi!” cậu ta hào phóng

Lương Xuân Vũ lắc đầu “Tôi không muốn đi”

“5.000!” cậu ta tăng giá

Lương Xuân Vũ không nói gì, quay lại đi tới tiệm sửa xe.

“10.000!” lại thêm

Vẫn không trả lời.

Cậu ta quay lại và rút điện thoại di động ra: “Vậy tôi báo cảnh sát.”

Lần này Thái Kế Thành tức giận, anh bước tới chọt lưng Lương Xuân Vũ, nhỏ giọng xúi giục “Em gái, đi đi, cứ đi đi! Tên tiểu tử này rất béo, anh thấy nên gọt cậu ta. Em làm cho cậu ta biết cái gì bị người khác chỉnh, cho cậu ta biết cái gì là mang nợ!”

Cậu ta cầm điện thoại, đi tới trước mặt Lương Xuân Vũ. Màn hình điện thoại là 3 số: 120

Cậu ta có vẻ nắm chắc, cười nói “Thế nào, đi hay không, nói một lời”

Lương Xuân Vũ há miệng nhìn mấy con số, lại nhìn cậu thanh niên kia, muốn nói lại thôi.

Một cậu trai trẻ trong đám bạn phía sau hét lên “Từ Thần! Lộn rồi, điện thoại cảnh sát là 110! 120 là số cấp cứu!”

Cậu thanh niên mặt nhăn như “cúc hoa”, vội vàng đổi số. Lại đúng lý hợp tình đưa điện thoại tới trước mặt Lương Xuân Vũ uy hiếp.

Cậu ta trừng mắt “Nói, đi hay không?”

Lương Xuân Vũ nhìn cậu ta.

“Tôi đi” Cô nói.

“Còn tưởng không trị được cô chắc” cậu ta cầm điện thoại mỉm cười đắc ý “Xem tiểu gia ta hạ cô tới chảy máu mũi”

Ngay sau đó nhớ tới gì, cậu ta nghiêm mặt “Cô là con gái, tôi phải nói cho rõ ràng trước, thua không được khóc, tôi chỉ phụ trách thắng, không phụ trách dỗ dành cô đâu à”

“Được” Lương Xuân Vũ gật đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.