Lý Lâm Phi thấy Từ Phong vào cửa. Từ lần trước Từ Phong và hắn ta đấu khẩu, anh bỡn cợt hắn không đáng một xu thì hai người đã kết thù. Lúc này, Lý Lâm Phi thấy Từ Phong mặt lạnh băng đi vào cửa, trong lòng cực kỳ sảng khoái, thấy mình đã một phát bắn trúng ba con nhạn, báo thù rửa hận. Trịnh Miểu, Lương Xuân Vũ, Từ Phong, ba người này không phải xâu lại thành một chuỗi để hắn ta trị sao? Hắn ngếch cằm liếc nhìn Từ Phong vẻ đắc ý.
Từ Phong không nhìn hắn, chỉ nhìn Lương Xuân Vũ, đi đến trước mặt hai người, không nói không rằng vung tay lên, đập mạnh quyển tiểu thuyết bìa da lên mặt hắn.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Mặt Lý Lâm Phi vặn vẹo méo mó vì bị một đòn quá mạnh vẫn cố mở to mắt xem có đúng người trước mặt mình là Từ Phong hay không.
“Tôi không đánh người” Từ Phong kéo Lương Xuân Vũ về sau lưng mình, nhìn Lý Lâm Phi đang ngã dưới đất “Cho nên lần này đúng là anh lợi hại”. Nói rồi vứt cuốn sách lên người hắn “Chó không đổi được thói ăn phân”
Đám đàn em hoảng sợ, muốn tiến tới nhưng lại do do dự dự. Tình hình hiện giờ, ai có mắt đều biết, họ Từ xưa nay thanh cao không màng tranh chấp với những chuyện bình thường đã thể hiện quyền uy!
Vẫn là câu kia, bọn họ trong vòng tròn này hiểu rõ, hò hét trợ giúp cổ vũ thì được, không đáng để vì một ai đó mà xúc phạm, động chạm tới người khác. Giúp Lý Lâm Phi giữ Trịnh Miểu lại là đã coi như tận tình lắm rồi. Đám đàn em cân nhắc lợi hại, đứng lừng khừng tại chỗ.
Lý Lâm Phi là người bị hại trực tiếp, hắn dĩ nhiên là nhảy dựng lên, mắng chửi om sòm “Được lắm, đây chính là anh động tay trước phá vỡ quy tắc, dám động tay động chân, anh gan đó!”
“Đúng là tôi động tay” Từ Phong nghênh đón ánh mắt hắn “Nhưng anh hèn hạ bỉ ổi trước”
“Fuck!” Lý Lâm Phi đầu muốn bốc khói “Mày cmn nhớ kỹ ông đây!”
Từ Phong gật đầu, chỉ Lương Xuân Vũ, cắt ngang lời hắn “Vừa rồi anh làm gì? Muốn ném cô ấy xuống hồ cá?”
“Thì đã sao? Bản thân không biết mình mấy cân mấy lượng mà trước mặt ông bày đặt dạy dỗ nọ kia, ông mày chơi đùa nó đó thì sao, muốn làm con nhỏ đó thành… A!”
Chưa kịp nói xong thì hắn đã ở trong bể cá.
“Miệng mồm dơ bẩn, đi xuống đó rửa sạch rồi ra”
Lý Lâm Phi ngồi bệt mông dưới hồ cá, không khéo là chỗ đó bị sụp xuống là bồn hoa đỗ quyên, mấy đám cá nhỏ thấy động liền luồn lách chui vào những chỗ trống.
“Đệt mẹ!” trơn trượt, ngứa ngứa, tê tê, còn kinh tởm, Lý Lâm Phi giũ áo quần, lòng nổi lửa “ĐM ông đây #@*/-&...”
Lý Lâm Phi mắng chửi người khác cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lôi tổ tiên mười tám đời đối phương ra mà chửi, từ ngữ khó nghe nào cũng lôi ra hết, cảm thấy vậy mới xứng với tính cách dũng mãnh của hắn.
Hắn hùng hổ đặt chân xuống đứng thẳng lên sàn nhà, hai tay dùng lực cộng với lực chân nảy lên, định nhảy lên khỏi hồ cá.
Từ Phong cũng không phản ứng gì, chỉ khi hắn lấy sức chuẩn bị nhảy ra thì yên lặng ngồi xổm xuống, khép nắp hồ cá lại.
Lý Lâm Phi vội vã rút tay mới không bị kẹt gãy tay. “Ầm” nắp hồ đóng lại cùng với tiếng hét vang trời của Lý Lâm Phi “Tao… đ*t con mẹ mày…!”
Chiều cao của hồ cá chưa tới hai mét, Lý Lâm Phi đứng thẳng, đầu hắn lộ trên mặt nước, dẫm lên mấy hòn đá cuội đi tới đi lui, gương mặt vặn vẹo của hắn ở dưới chân mọi người, tay vỗ liên tục vào mặt kính, miệng lúc khép lúc mở không nghe được đang nói gì nhưng nhất định là đang chửi rủa. Nhìn y như con rối đang múa may trong cái hộp.
Sau một hồi, Lý Lâm Phi không mắng chửi nữa, mắng chửi mệt mỏi rồi, thay đổi chiến thuật giữ gìn sức lực. Từ Phong ngồi xổm xuống, kéo nắp hồ cá ra, Lý Lâm Phi lập tức chui lên, hai tay chống lên sàn nhà, hung hăng quay đầu lại. Ánh mắt hung ác, giọng độc ác.
“Mày chờ đó, tao sẽ nói với ba mẹ mày!”
“….”
Lời đó đủ tàn nhẫn chưa?
Từ Phong cong cong môi, đặc biệt nghiêm túc “Ừ, anh đi đi”
Trịnh Miểu hết nhịn nổi “Ha ha ha! Mày đi đi, tốt nhất là mày nói luôn với ba mẹ cậu ấy là mày đã hỏi thăm tất cả tổ tông nhà cậu ấy, chắc chắn chú Từ sẽ như mong muốn của mày mà dạy đỗ cậu ấy, mắng cậu ấy tại sao không đem cái đồ ngu mày đánh cho không còn mở miệng ra được nữa!”
Lý Lâm Phi như con gà mắc mưa, quần áo nước chảy tong tỏng, theo đó còn có mấy con cá nhảy ra, hắn giận đỏ mắt – hôm nay một mất một còn với Từ Phong cũng không hối tiếc. Nắm đấm vừa vung lên trên đầu thì ngoài cửa có tiếng thắng xe chói tai.
Ớt hiểm Hà Giai Chanh tới.
Hà Giai Chanh luôn phân rõ phải trái, người không đáng với cô và Lương Xuân Vũ, cô không thèm chấp, nhưng nếu đụng chạm tới thì cô liều mạng với người đó!
Cửa xe vừa mở ra, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp cao ráo hùng hổ bước vào, vừa vào cửa đôi mắt đã đảo tìm khắp nơi, nhìn thấy Lương Xuân Vũ đang đứng sau Từ Phong thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô lập tức thấy Lý Lâm Phi đang muốn liều mạng với Từ Phong, cô liếc nhìn hai bên và tạm hiểu tình hình.
Cửa nhà hàng lại mở ra, một nhóm cảnh sát đi vào. Ở chỗ này ngoài Lương Xuân Vũ, Hà Giai Chanh và Từ Phong là mấy người dân bình thường, mấy người khác bao gồm cả Trịnh Miểu đều thường tới cục cảnh sát uống trà nên thấy cảnh sát thì lòng run rẩy.
Hà Giai Chanh không biết xảy ra chuyện gì nhưng cô hành động y hệt Từ Phong, đi ngang kệ sách định lấy một quyển nhưng mà còn toàn sách mỏng nên cô vớ một chậu hoa ôm đi về phía Lý Lâm Phi. Chậu hoa bằng gốm màu đen rất to, đừng nói là Lý Lâm Phi, mấy người cảnh sát thấy cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội ngăn cô lại giật lấy chậu hoa rồi khiển trách cô. Hà Giai Chanh bị giật mất chậu cây, nhìn Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, tụi nó có đánh mày không?”
Lương Xuân Vũ “Không có”
Lý Lâm Phi vẫn đang ướt sũng đối mặt với cảnh sát nổi điên “Mẹ nó đứa nào báo cảnh sát? Muốn chết hả?”
Chú cảnh sát bước lại “Cậu la hét cái gì, tưởng mình một tay che trời à? Người qua đường gọi điện báo đấy!”. Khi nãy Lương Xuân Vũ bị đám đàn em lôi vào, có người ở bên đường nhìn thấy nên gọi 110, nói là nghi ngờ có vụ cướp.
Lý Lâm Phi muốn điên rồi, tại sao không có gì tốt đẹp hết? Hắn buông lời độc địa “Ai mẹ nó dám bắt tôi, tôi bảo đảm ngày mai sẽ làm cho người đó bỏ của chạy lấy người!”
“Được rồi” nhóm cảnh sát không dao động, mắt không thèm nháy một cái “Có điều chút nữa tốt nhất là “ngài” nhớ gọi điện thoại cho người nhà kêu mang chăn mền tới nhé, tạm giam trong cục chắc không thể ra ngay được đâu”
**
Lý Lâm Phi lên xe cảnh sát, Từ Phong đẩy cửa đuổi theo hắn, hai người đối mắt nhau “Tôi biết anh là dạng người gì, anh không dám động vào Trịnh Miểu hay tôi nên ức hiếp lên đầu cô ấy. Nói cho anh biết một chuyện, lần trước không phải anh nói tôi là anh hùng cứu mỹ nhân sao, anh nói đúng” Từ Phong đứng thẳng dậy, liếc hắn “Nhớ cho kỹ, đừng chạm tới cô ấy. Tôi không uy hiếp anh, anh biết tôi nói thật”
Nói xong thì quay người đi.
Trịnh Miểu thất vọng “Mẹ kiếp, ông đây cũng định nói vậy, thằng cháu này lại gây rối. Haizz, Tiểu Xuân, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao”
Trịnh Miểu đi qua vỗ vỗ vai Từ Phong “Cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm”
Từ Phong cười nhạt “Cần gì hôm nào, tôi mới vừa nói chuyện với khách hàng, cơm còn chưa ăn đã vứt người ta lại để chạy tới đây, ăn hôm nay luôn đi”
Trịnh Miểu vẫy tay với Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, tới đây, chúng ta cùng ăn cơm đi. Coi như ông chủ này xin lỗi cô, cho cô đỡ sợ hãi”
Hà Giai Chanh giữ chặt tay cô thì thầm “Đừng đi, tao mua đồ ăn, chúng ta về nhà tự nấu”
Lương Xuân Vũ nhìn qua, thấy Từ Phong cũng đang nhìn bên này, cô gật đầu “Tôi đi, có thể đưa bạn tôi theo không?”
“Được chứ, người đẹp dĩ nhiên là được chào đón!”
Sắc mặt Hà Giai Chanh không tốt, cô lén nhéo tay Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ xoay người xoa dịu “Tao nên đi”
Hà Giai Chanh nhìn Lương Xuân Vũ, muốn nói lại thôi “Tao phục mày rồi”
Trịnh Miểu với Hà Giai Chanh ngồi vào xe mình, Từ Phong cũng đi lấy xe mình. Anh đi rất chậm như đang chờ ai đó.
“Giám đốc Từ” phía sau có tiếng bước chân. Từ Phong dừng chân quay đầu lại.
Chân Lương Xuân Vũ không ngừng bước, cho tới khi đứng trước mặt anh “Cảm…”
Từ Phong nhìn cô, hai ngón tay đè lên môi cô, ánh mắt lăn tăn gợn sóng “Đừng nói gì hết”
Đôi mắt Lương Xuân Vũ bỗng nhiên ngơ ngẩn, nói không nên lời, đột nhiên im bặt. Từ Phong cúi đầu, ngón tay ấm áp ấn lên đôi môi mềm mại của cô. Lương Xuân Vũ lui lại về sau mấy bước, nhìn mặt đất chớp chớp mắt. Từ Phong buông tay.
Một lát sau, cô bình tĩnh lại một chút, ngập ngừng “Anh…”. Lương Xuân Vũ bỗng nhiên cảm thấy không biết mình nên nói gì, cô hơi khẩn trương.
Các tòa nhà cao ốc ở phía sau anh trong bóng tối khi ẩn khi hiện, anh đứng ở vùng ánh sáng di động, không thấy rõ mặt, nhưng tư thế yên tĩnh đẹp đẽ, như thể những bông hoa cực kỳ tươi đẹp không thể nào phá hủy.
“Chuyện gì?” anh hỏi, đôi mắt đen như mực
Lương Xuân Vũ hiểu anh đang tức giận.