Đóa Lai ước gì mỗi ngày đều có thể dính chặt vào người Bàng Suất, làm thế nào mới có thể khiến hắn quan tâm đến mình nhỉ? Đóa Lai đối mặt với sự uy hiếp của Bàng Suất, trong lòng quýnh hết cả lền, mở miệng muốn giải thích, có lẽ do cậu kích động quá mức nên lời nói chưa kịp thốt ra, thế đéo nào lại nghe thấy tiếng xì hơi.
Đóa Lai vậy mà lại thả bom!!!??? Lại không những to mà tiếng lại rất kỳ cục nữa?!!!
Tiếng bom vừa xì ra, Đóa Lai ngẩn ngây người, hận không thể tìm chỗ nào đó trốn quách đi cho xong, Đóa Lai vội vàng cúi đầu, xấu hổ nhìn Bàng Suất và Chúc Khải, định mở miệng giải thích nhưng mà trong đầu trống rỗng chẳng thể nói gì.
Bàng Suất và Chúc Khải suy cho cùng cũng là hai thằng đàn ông cao to kệch cỡm, nếu trước mặt là con gái, hai người bọn họ có thể còn nhịn cười được, nhưng mà xui một cái trước mặt họ là Đóa Lai, hai người nhìn nhau một cái, Chúc Khải không kiêng kị liền cất tiếng cười to, tay phải không ngừng vỗ ghế: “Thả bom hay lắm, nghe là biết cậu xả hết buồn phiền rồi.”
Bàng Suất co vai, nghe lời Chúc Khải, cuối cùng nhịn không được mà cười: ” Chắc tủi thân nhiều lắm, nghe tiếng bom rất buồn phiền.” Lời vừa dứt, Bàng Suất cùng Chúc Khải sớm đã cười sặc sụa đến tắt tiếng, Chúc Khải là làm lố nhất, vừa ôm bụng vừa giãy chân đành đạch.
Đóa Lai cuối đầu, nghe tiếng hai người cười nhạo thì không chịu được, Đóa Lai mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng tự hào nói: “Thả hết khí độc, thanh lọc cơ thể!”
Lời vừa dứt, Bàng Suất và Chúc Khải lại nhìn nhau thêm cái nữa, tiếng cười ngày càng lớn.
Bàng Suất cùng Chúc Khải cười tầm hai phút, càng về sau thì hơi càng dịu đi, Bàng Suất ôm bụng cười nói: “Với tình hình thả bom như thế này, tôi mạnh dạn kết luận, Lai thần tài nhất định sẽ không bị táo bón
Chúc Khải cười ná thở, khom lưng dậm dậm chân.
Đóa Lai lúc đầu còn xấu hổ, dù sao thì mình thả bom cũng là chuyện buồn cười, tiếng to thì không nói gì, nhưng mà trọng tâm là lúc kết thúc còn xì xì thêm mấy cái, nếu đổi lại là người khác thả, chắc chắn cậu sẽ cười đến đau hông. Đóa Lai nghe tiếng Bàng Suất và Chúc Khải cười không ngừng nghỉ, dần dần chết lặng, thấy bọn họ cười thoải mái vậy, Đóa Lai vội vàng xốc chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhẹn xoay người quỳ gối trên giường, hướng bọn họ lại thả thêm một quả bom nữa.
Đóa Lai trên mặt tràn trề ý cười, vô cùng đắc ý thả ra hai chữ: “Sảng khoái!” (Cmn là đê tiện