Hôm ấy, màn đêm buông phủ cô và Tín Đắc trên đường quay xuống. Họ dừng nghỉ trong hẻm núi rất lâu, ngắm những đỉnh cao trập trùng nối dài và thôn làng rải rác xa xa bên dưới. Một không gian bao trùm hoàn chỉnh nhờ sự giao hòa của vũ trụ và vẻ đẹp thiên nhiên, chỉ ở nơi cao xa này mới cảm nhận được. Trang nghiêm, trật tự, ăm ắp sức sông. Lớp lớp nhà gỗ lung linh đèn đuốc như đồng vọng với tinh tú xa xôi, dòng suối róc rách, lúa đồng rập rờn khi gió thổi, chó sủa, côn trùng rả rích, trẻ con thút thít, có người cất tiếng ca. Trời đất vạn vật đang trải hoạt động ra trong một trật tự hoàn mĩ. Họ ngắm nhìn và lắng nghe tất cả, hồi lâu, cảm giác thân tâm tan chảy, từ đầu đến chân lâng lâng trong yên bình và hân hoan to lớn.
Bầu trời mùa hạ, tinh tú rọi ngời, phát sáng lấp lánh trên nền đêm. Viêm mãn, bao la, rỡ ràng như thế. Giống một lời nguyện ước. Có phải Sao Mộc không? Bên dưới ngân hà, cô lắng nghe tiếng vọng của thinh lặng. Cô nên đi đâu? Cô phải sống tiếp thế nào? Nghi vấn không lời đáp này cần một luồng sáng mở đường rọi lối. Trên chuyến tàu tốc hành lao vào mịt mùng đen tối, những người trốn chạy lòng đầy hoài nghi nửa chừng nhảy tàu một mình một ý này, kết cục đi ngược đường của họ sẽ thế nào? Bươn bả trên mảnh đất người đời mênh mang hòng tìm kiếm chỗ đứng của mình, phó mặc thân thể và trái tim mình cùng tan rã.
Tuân theo quy luật thiên nhiên, hòa cùng tiết tấu vũ trụ. Bản thân mình chẳng may vỡ nát, thì hãy nhặt nó lên, giao lại cho trật tự của số mệnh.
Đây là điều duy nhất cô giác ngộ được ở Xuân Mai.