Rất cao.
Không. Phải nói là rất dốc. Vách đá cheo leo như bức từng thành vững vàng bất phục.
Nhưng đối với tình yêu nó chỉ như là bụi cây nhỏ ven đường làm cho Mặc Long Thanh không chút bận lòng.
Nhảy xuống ngựa.
Mặc Long Thanh đáp xuống đám cỏ non xanh rì dưới chân núi. Một sự ẩm ướt bao trùm đôi chân nam nhân. Cái lạnh lẽo buổi sáng sớm nhanh chóng hòa hợp với không khí tràn vào phổi.
Buốt giá.
Mặc Long Thanh liền chạy đến vách núi tay bám lên mỏm đá nhô ra bắt đầu leo lên.
Đá cứng và thô ráp. Làm kẻ chạm vào lạnh đến tê dại. Nhưng Mặc Long Thanh nào có màng chi. Đối với hắn Thuần Vũ Phi bây giờ là tất cả. À còn hài tử của hắn. Nghĩ đến đây hoàng đế trẻ tuổi như được tiếp thêm sức mạnh.
Hắn cố leo lên. Mồ hôi đã ướt đẫm áo bất chấp thời tiếp hàn băng của núi đá.
Một cach giờ trôi qua thật là vất vả.
Gần đến đỉnh.
Chỉ còn vài cái đẩy nữa hắn sẽ đến đỉnh, nơi đó tồn tại một loại kì thảo tên là Vạn Diệu Liên Hoa. Quý phi của hắn, còn hài tử chưa ra đời sẽ được cứu sống.
Bất chấp máu trên cách tay đang tuông chảy. Hắn dùng sức đẩy người lên. Đau đến muốn ngất đi nhưng Mặc Long Thanh vẫn gắng gượng.
Soạt một cái Mặc Long Thanh đã trật chân té xuống vách đá cheo leo.
“A….a………….”.
Trong lúc nguy cập đang bị rơi xuống Mặc Long Thanh cố gắng quơ tay loạn xạ mong tìm kiếm được cái gì đó níu giữ hắn lại.
May mắn thay hắn té vào cái cây to mọc ngang giữa thân núi. Hắn cố nắm thật chặt không muốn buông tay. Hắn phải quay lên trở lại để hái thảo dược.
Cố chấp. Hắn bỏ mặt thân thể đang bị trọng thương. Máu ra quá nhiều do va đập vào vách núi. Cơ thể dần dần đã ngất lịm.
Huyết thân của hắn chảy lên vách đá bỗng chốc đã bị hút vào những khe hở.
Không để lại bất cứ dấu tích nào.
Người không có lòng vạn năm chỉ đứng ở chân núi. Kẻ có lòng đứng ở chân núi một khắc đã ngự tại đỉnh sơn.
Một canh giờ sau.
Trên đỉnh Thiên Sơn Quán Âm.
Mặc Long Thanh nằm gục trên đám linh thảo đang mọc um tùm.
Hắn đã tỉnh. Mùi cỏ thơm nồng đã đánh thức hắn. Màu xanh ngát bao trùm khắp một vùng rộng lớn tại đỉnh núi.
Mặc Long Thanh ngồi phắt dậy gương mặt thập phần kinh ngạc. Rồi sao đó vui mừng đến cuồng điên hắn gào thét vang vọng một cõi.
Cuối cùng cũng đã đến.
Mặc Long Thanh mắt lộ ra minh quang sáng chói tìm kiếm khắp nơi trên thảo nguyên.
Hắn tìm. Cứ tìm. Tìm mãi. Cuối cùng cũng đã thấy.
Một đóa hoa màu trắng muốt. Trắng hơn cả tuyết. Một cái nhị thật lớn màu đỏ ở chính giữa. Đỏ hơn cả máu.
Ong bướm khắp nơi đều bay xung quanh nó nhưng không con nào dám tiến lại gần.
Nhìn lại dưới gốc liên hoa thì toàn là xác các con côn trùng nheo nhúc. Mặc Long Thanh có phần hoảng hốt.
Đây không phải là Vạn Diệu Liên Hoa ?
Không đúng đây đích thị là nó. Từ màu sắc, hình dáng đều đúng như tổ mẫu hắn nói. Vậy thì sao nó lại có độc mà lại là kịch độc.
Mặc Long Thanh trong tâm trí có điểm quay cuồng. Nhưng bất chấp nó có độc hay không Hoàng Đế quyết lấy bằng được nó đem về.
Mặc Long Thanh nhanh trí dùng cỏ dại đan nhanh thành chiếc bao tay dày định dùng nó để bẻ bông hoa.
Hắn làm xong liền tiến đến kì thảo.
Nhưng chuyện đời nào được êm diệu đến thế.
“o….ó………………ó……….”
Từ trên không trung bỗng dưng xuất hiện một con đại bàng khổng lồ. Nó lượn xuống đạp lên ngực Mặc Long Thanh một cái giáng trời, hoàng đế mất chớn té lăn ra xa phun một họng máu đỏ thẫm.
Con quái điểu không vì thế mà buông tha. Nó dùng chiếc mỏ sắc nhọn cắm phập vào gốc liên hoa rồi sải cánh dài bay lên không.
Mặc Long Thanh miệng đã dích đầy máu vẫn cố bật dậy chạy theo con chim lạ mà rào thét.
“Trả nó lại cho ta…trả cho ta…..xin ngươi….trả cho ta….”. Mặc Long Thanh khóc rống như đứa trẻ chạy theo quái điểu đang bay trên trời. Đôi chân khi chạy đã dẫm phải bụi gai nhọn. Máu từng đợt vô tình chảy ra ướt cả đôi hài màu đỏ.
Mặc Long Thanh không còn gào thét được nữa. Đôi mắt bây giờ muốn nhíu lại. Hắn muốn ngủ một giấc thật ngon không quan tâm đến chuyện gì nữa. Nhưng con tim đã không cho phép hắn hành động như thế.
Hắn phải tỉnh táo. Phải lấy lại bông hoa bằng không thê tử và hài nhi của hắn sẽ vĩnh viễn ở dưới âm ty. Vĩnh viễn không bao giờ thoát được.
Hắn tiếp tục chạy.