Trên long sàng trải thảm đỏ.
Hai nam nhân đang lặng nhìn nhau.
Một cặp mắt săm soi, một cặp mắt âm thầm.
Một cái nhìn yêu thương, một cái nhìn chán ghét.
Kẻ mặt hồng y kia chính là đương kim thiên tử Việt quốc. Người thống lĩnh hơn năm mươi vạn đại binh, nam chinh bắc phạt. Uy danh đã vang vọng một cõi.
Tuy nhiên bây giờ vẻ mặt như khuyển tử đang chờ hồi đáp của chủ nhân.
Thuần Vũ Phi vẻ mặt không chút cảm giác chỉ quay mặt vào tường. Thấy vậy Mặc Long Thanh trong lòng nhói lên một ít liền nói trước.
“Ngươi thấy trong người thế nào.”
Thuần Vũ Phi vẻ mặt tươi cười không chút động tình quay mặt đối diện Mặc Long Thanh mà trả lời.
“Đã khiến bệ hạ lao tâm thật là có tội. Nay thần thiếp đã bình an người cũng nên di giá về Dưỡng Tâm điện.”
Tiếng nói như đâm vào con tim Mặc Long Thanh một nhát. Từng lời từng chữ lạnh đến thấu xương thấu thịt lan ra đến tận lục phủ ngũ tạng.
Mặc Long Thanh liền trấn tỉnh ra sức thuyết phục.
“Ta biết ngươi đã phải chịu khổ nhưng ta thực tâm một chút cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra. Ngươi phải tin ta. Lúc ngươi chết ta thực đau đớn đến tột cùng. Thực sự rất đau khổ.”
Mặc Long Thanh không biết lý giải tại sao khi nói chuyện với người này sự tôn nghiêm của bậc đế vương đã không còn tồn tại. Một sự lung túng bao trùm từ lời đến hành động.
Hai tay Mặc Long Thanh như không thể tự chủ liền sờ soạng lung tung trên tấm rèm bên cạnh mình.
“A, thì ra là vậy. Từ đầu đến cuối đều là thần thiếp gây ra tội lỗi. Nay thần thiếp đã hồi tỉnh, không biết thánh thượng định lăng trì hay chém đầu thần thiếp.”
Trước giọng nói cứu chuộc của Mặc Long Thanh, quý phi họ Thuần không chút lay động.
Gương mặt lúc nói tuy ôn nhu thập phần, đôi khi lại nở nụ cười kiều mị ngọt ngào. Nhưng sâu bên trong thì vô cùng chán ghét.
“Ngươi đến giờ vẫn trách ta. Ta một mình trèo non lội suối tìm cách cứu ngươi sống chết cũng không màng. Chẳng lẽ người một chút cũng không cảm động.”
“Tất nhiên là ta rất cảm kích. Thánh thượng đã làm nhiều việc như vậy cho thần thiếp lẽ nào ta lại vô ơn. Ta từ một tử tội nay lại ở nơi này hầu chuyện người. Từ khi tỉnh dậy đến bây giờ thần thiếp còn tưởng mình đang nằm mơ.” Vừa nói Thuần Vũ Phi cười khẩy một cái.
Nụ cười của y bây giờ sau mà cay đắng đến thế. Thực sự làm người ta thấy đau nhói.
Một sự đả kích đối với Mặc Long Thanh. Khung cảnh này không giống như hắn nghĩ. Hắn cứ đinh ninh từ nay về sau sẽ cùng ngươi kia trùng phùng hòa hợp trở thành đôi uyên ương tuyệt mỹ nào ngờ giờ đây sự việc lại ra cơ sự thế này.
Cự lực khống chế cảm giác đau đớn trong tâm hồn. Mặc Long Thanh vẫn dùng thái độ ôn nhu đối với Thuần Vũ Phi.
“Nếu ngươi còn giận thì hãy đánh ta, ta nguyện nhận lấy hết miễn sao ngươi tha thứ cho ta….”
Câu nói chưa dứt ra khỏi miệng thì liền bị Thuần Vũ Phi lấy ngón tay út nhỏ nhắn mềm mại chặn lại. Liền sau đó y đưa đôi môi đỏ hồng xinh xắn đến gần lỗ tai hoàng đế mà thì thầm.
“Hoàng thượng kẻo có người nghe thấy thần thiếp thực không gánh hết tội. Nếu người tự tâm thấy mình có lỗi xin cho ta một thỉnh cầu nho nhỏ.” Thuần Vũ Phi nhấn vào hai từ cuối.
Một cơn gió lạnh ngoài trời không biết theo đường nào mà ùa vào phòng. Mặc Long Thanh bất giác rùng mình một cái.
“Được, được. Ngươi yêu cầu ta lập tức đáp ứng. Bảo ta chết ta cũng cam lòng.” Mặc Long Thanh gương mặt hớn hở.
Một cảm giác tịch mịch bao trùm căn phòng rộng lớn.
Thuần Vũ Phi nghe hoàng đế phát thệ khóe môi bỗng nhếch lên, hai mắt sáng tỏ tựa thiên tinh trên trời. Làn da ngọc ngà được tô điểm bởi những ngọn nến lưu ly tạo ra sự quyến rũ đến tột cùng.
“Thần thiếp thân mang trọng tội tuy được thánh thượng tha thứ nhưng trong lòng vô cùng hổ thẹn. Thỉnh nguyện người cho thần thiếp được xuất cung.” Nói đến đây Thuần Vũ Phi liền quỳ xuống hai tay chống xuống đất bộ mặt có chút thương cảm.
Tiếu ý bên trong câu nói vẫn không phai mờ.
Gương mặt bướng bỉnh đáng yêu khiến kẻ khác phải ngây ngốc. Thuần Vũ Phi đúng là “yêu tinh tu luyện ngàn năm”.
Mặc Long Thanh nghe lời Thuần Vũ Phi thỉnh cầu xong. Tức giận đến bỏng người. Liền nắm y lôi lên giường đẩy vào trong góc.
Bàn tay nam nhân thô bạo tiến đến hạ thân liền bị Thuần Vũ Phi ra sức bấu vào.
Mặc Long Thanh dù đau nhói vẫn không buông tay khỏi cái eo nhỏ nhắn của ái nhân. Lấy sức ôm trọn Thuần Vũ Phi vào lòng, hôn khắp nơi trên cái cổ mềm mại hồng hào.
Một cái tiểu đao ở ngay đầu giường.
Đã có sự chuẩn bị ?.
Thuần Vũ Phi lập tức đưa ngay con dao vào trong cổ.
Mặc Long Thanh trước hành động này thì thập phần kinh sợ liền lùi ra xa. Miệng thì liên tục cầu khẩn…
“Ngươi không được làm bậy, là ta không đúng,.. không được làm bậy…bỏ xuống…”. Mặc Long Thanh vô cùng hốt hoảng , gương mặt lúc này đã tái xanh như người sắp chết.
“Nếu ngươi không chấp nhận thỉnh cầu của ta, ta lập tức chết trước mặt ngươi.” Thuần Vũ Phi lúc này đã không còn giữ những lễ tiết trong cung. Ra sức kêu gào.
“Ngươi hận ta đến tận xương tủy ?”
“Đúng”.
Cuộc đời Mặc Long Thanh chưa từng nghe lời nói nào phủ phàng đến vậy. Nước mắt cố nén trong lòng bây giờ đã đầy tràn. Từng đợt từng đợt trào lên trên khóe mắt.
Lúc này Thuần Vũ Phi tinh thần có chút chấn động. Khóc sao ? Y không nghĩ là kẻ trước mặt lại biết khóc.
Trong một khoảng thời gian trong phòng không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Một kẻ đau đớn, một kẻ bối rối.
Lúc nào Mặc Long Thanh cũng là ngươi gây tiếng động trước.
“Mạch tổng quản mau vào đây.”
Mạch công công nghe tiếng hoàng đế gọi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
“Thánh thượng có gì căn dặn.”
“Chuẩn bị giấy bút cho trẫm.” Lấy lại vẻ uy nghiêm đỉnh đạc thường ngày. Mặc Long Thanh ra lệnh.
Mạch công công bước đến bên chiếc bàn lớn ở phía trước lấy nghiên mực đem đến dâng trước mặt hoàng đế.
Lúc này trên giường Thuần Vũ Phi có một cảm giác hối hận như muốn chạy đến ngăn lại. Nhưng lòng tự tôn của nam nhân không cho phép y làm vậy. Nhưng còn hài tử, nó sẽ không có phụ thân.
Không , không việc gì cả y sẽ vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân một mình nuôi nó đến lớn. Thuần Vũ Phi vẫn tin mình có thể làm được. Tuy nhiên trong lòng y bây giờ quá mâu thuẩn, vừa yêu thương, vừa căm giận. Thực sự y không biết làm gì trong lúc này.
“Ta sẽ chiều ý ngươi.”
Nói xong hoàng đế quay sang Mạch công công đang quỳ ở đó.
“Ngươi lập tức truyền chỉ cho ta.”
“Thánh thượng.”
“Thuần Vũ Phi ngươi nếu chết thì tất cả ba ngàn người trong Thuần Gia sẽ tuẫn táng đi theo. Ngươi liệu mà suy nghĩ cho kĩ. Trẫm vốn là người không biết đùa.”
Mặc Long Thanh ánh mắt sắc nhọn nhìn lướt qua Thuần Vũ Phi. Lần đầu tiên khi vào phòng nam nhân này đã nở một nụ cười sảng khoái. Y biết kẻ trên giường kia đặt Thuần gia là trên hết nên mới chịu nhập cung làm quý phi. Nay xem như y đã nắm được con bài tuyệt diệu nhất.
“Ngươi dám…”. Thuần Vũ Phi lúc này đã thực sự hốt hoảng liền đứng bật dậy. Sự tức giận của y chỉ làm y thêm phần tuấn mỹ và vô cùng quyến rũ.
“Ngươi dám thử….”. Mặc Long Thanh giọng nói như áp đảo đối phương. Uy vũ hừng hực như ở chiến trận. Thuần Vũ Phi bất lực ngồi quỵ xuống giường.