Trong cái đám “chị em tốt” của Đỗ Minh, ngườii có kinh nghiệm yêu đương nhiều không đếm hết, tự xưng mình là chuyên gia tình yêu, danh ngôn của cậu ta là “Tình yêu không có chuyên gia, chỉ có người thắng và kẻ thua nhà”, có đam mê chấm điểm các nam nhân khác.
Đỗ Minh chạy tới hỏi hắn:“Có một đối tượng 419 đang theo đuổi tao, kỳ thật tụi tao chỉ mới gặp mặt hai lần lên giường một lần, sau khi làm xong thì biến mất không thấy bóng dáng hắn ta ở đâu. Kết quả mấy ngày sau hắn đột nhiên gửi chìa khóa nhà hắn cho tao, còn đưa nhẫn tới, cũng không nói rõ thích tao ở chỗ nào …… Mày thấy nam nhân như vậy được mấy điểm?”
Chuyên gia tình yêu trả lời:“Chín điểm.”
“……” Đỗ Minh:”Thang điểm 100?”
“Thang điểm 1000.”
Đỗ Minh không nói gì, nhưng trong lòng cậu, Tinh tế phiến ngư không giống như chuyên gia tình yêu đã nói.
Chuyên gia tình yêu quan sát sắc mặt của cậu, thấy Đỗ Minh có vẻ không vui, bỗng nhiên mở miệng: “Tao nói mày nghe nè, tuy lúc trước tụi tao khuyên mày đi tìm người giải quyết về đề cá nhân, nhưng mày đừng nói với tao vừa gặp đã chung tình nha?”
Đỗ Minh kích động:“Là hắn chung tình với tao được chứ? Cũng đâu phải tao kêu hắn gửi chìa khóa hay nhẫn tới đâu!”
Đầu óc chuyên gia tình yêu rất linh hoạt, hắn nhìn Đỗ Minh giấu đầu lòi đuôi như vậy, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo:” Mày đừng nói cho tao biết, mày đã nhận nhẫn của hắn ta, còn tính tìm cơ hội cầm chìa khóa đến nhà hắn nha?”
“……” Đỗ Minh há miệng nói gì đó, rồi leo lên xe chạy trối chết có.
Đỗ Minh không biết mình đang chạy đi đâu, lúc dừng xe đã dừng trước tiệm cháo hải sản, ở đây cậu đã gặp lại Tinh tế phiến ngư, rồi sau đó biến mất không rõ. Tuy Tinh tế phiến ngư đã biến mất hơn nửa tháng, nhưng tiệm cháo vẫn kinh doanh rất tốt, một chút cũng không có xu hướng suy tàn, khách hàng lui tới đông đúc, nhân viên vẫn như trước nhiệt tình phục vụ.
Đỗ Minh chỉ đứng ở xa nhìn vài lần, cậu thề cậu không hề muốn đi vào, nhưng chỉ vừa rời khỏi, bỗng nhiên cảm giác trong quần nóng lên, giống như sữa đậu nành tưới lên bánh quẩy của cậu, nhiệt độ từ thân hành truyền xuống hai quả trướng, nóng đến cả người cậu run run, chân ga cũng không kịp đạp.
Hắn không tin lại muốn nhấn ga. Kết quả đinh đinh như bị lửa đốt, cảm giác đau đớn từ lever 10 chạy thẳng đến lever 20. Cứ theo cái đà này, chắc cậu tàn phế luôn quá.
Tinh tế phiến ngư mỗi ngày đều có chim thay, hủy một cái vẫn còn một cái dự bị, nhưng thân thể cậu do cha mẹ sinh ra, JJ này đã theo cậu 27 năm, nếu mất, thì cuộc đời cậu cũng tàn theo.
Người ngoài hành tinh chính là ti bỉ như thế, nếu Đỗ Minh trúng bẫy, thì cả đời cũng đừng mong thoát được.
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, dưới thế lực tà ác áp bách, cậu mang vẻ mặt thâm cừu đại hận bước vào tiệm cháo, cũng không dừng lại đi thẳng vào văn phòng của Tinh tế phiến ngư. Cậu không biết khi mình đi vào nơi bảo tồn đinh đinh kia, sẽ xảy ra chuyện gì.
=======
Đỗ Minh thừa dịp mấy người phục vụ không chú ý, lén lút từ phòng ăn đi vào hàng lang, ở cuối hành lang đó chính là văn phòng của Tinh tế phiến ngư. Có thể do Tinh tế phiến ngư đã lâu không đến, trên hành lang chẳng có chút ánh sáng, đơn giả treo một cái đèn nhỏ trước cửa văn phòng, loáng thoáng phác họa đường nét của cánh cửa lớn.
Vừa bước vào thằng nhỏ trong quần lót liền không tự chủ bắt đầu run run ── chiếc vòng kim loại trói buộc ở gốc lại bắt đầu tác quái, nhưng lần này không phải nóng lên, mà bắt đầu chấn động theo quy luật, tiết tấu rất giống [ An die Freude ], chắc nó có thể cảm nhận được sự kêu gọi của đinh đinh bên trong.
Đỗ Minh theo tiết tấu của An die Freude đi đến trước cửa, trái đẩy phải đẩy, nhưng nó chẳng chút sứt mẻ. Cậu cúi người cẩn thận xem xét, kết quả phát hiện dưới tay nắm cửa, chính là mắt khóa. Cửa động đường kính không đến 5cm, bên ngoài là một vòng kim loại, nhìn gần sẽ thấy nó phát ra chút ánh sáng.
Đỗ Minh sờ sờ cái cửa động kim loại kia, tâm tình thoáng thầm xuống. Cậu biết cậu đã tìm đúng tơi, bởi vì [ An die Freude ] đã thăng cấp lên tám lần.
Cách mở cửa cũng rất dễ, chỉ xem Đỗ Minh có dám chơi trò xấu hổ này hay không thôi.
── Đỗ Minh dám.
Thế là Đỗ Minh thuận lợi mở cửa ra.