Xuất Sao (Rút Kiếm)

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 51

Điểu phục thú cùng (1) – Chúng ta làm phu phu được không?

(Điểu phục thú cùng: như chim đậu, phục con mồi đã chạy vào đường cùng. Ý chỉ thế cùng lực tận, hoàn cảnh khó khăn.)

Có nước có quả, ăn uống dè sẻn, cũng có thể cầm cự được vài ngày, còn chuyện sau vài ngày đó, Tịch Đình Vân đến giờ vẫn chưa dám nghĩ.

Hoắc Quyết nhìn ra ưu lo giấu trong mắt y, dùng bàn tay còn lành lặn ôm lấy y vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ta sẽ ở bên cạnh huynh.”

Tịch Đình Vân đáy lòng có chút chấn động cũng có chút gượng gạo. Luận tuổi tác, y lớn tuổi hơn Hoắc Quyết, thế nhưng trong thực tế lại là Hoắc Quyết chăm lo mọi bề cho y. Y thở dài một hơi nói: “Tôi từng nói giúp ngài bình định Nam Cương, đáng tiếc lại trở thành lời nói sáo rỗng.”

Ánh mắt Hoắc Quyết thoáng lóe sáng, trầm mặc lúc lâu mới nói: “Bình định Nam Cương vương có tính không?”

Tịch Đình Vân bình tĩnh nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lúc, y cuối cùng nở nụ cười hỏi: “Bình định? Bình định thế nào?”

Hoắc Quyết một tay ôm eo y ngã ra sau.

Tịch Đình Vân vô thức chống tay xuống đất, hai chân quỳ hai bên người hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Hoắc Quyết trong hoàn cảnh này vẫn rất thong dong, gối đầu lên tay, chăm chú nhìn y.

Hai tai Tịch Đình Vân hơi hơi đỏ lên, hai chân bất giác có chút mềm nhũn, muốn đứng dậy ra khỏi, lại bị cánh tay hắn đặt trên eo dùng sức kéo vào lòng. Y khẽ kêu lên một tiếng, sợ đè phải vết thương của hắn, không thể không nghiêng nửa người dựa vào hắn.

Trong mắt Hoắc Quyết lóe lên một ánh giảo hoạt, ôm lấy y dùng sức lăn một vòng, lật người nằm đè lên y. Hắn đè không chút cố kỵ , Tịch Đình Vân từ ngực đến đùi đều bị đè đến mức không thể động đậy được.

“Cẩn thận vết thương.” Tịch Đình Vân bất đắc dĩ nói.

Hoắc Quyết cúi đầu nhìn y, hai mắt sáng lấp lánh, nhịn không được lại hôn môi y một cái.

“Vương gia…”

Lại một cái nữa.

“Vương gia!”

Tiếp tục.

“……”

“Tại sao không tiếp tục kêu?” Hoắc Quyết oán trách.

“… A Quyết.” Tịch Đình Vân thỏa hiệp.

Hoắc Quyết sóng mắt trở nên dịu dàng, chầm chậm thấp đầu xuống, hôn lấy đôi môi y, từ nông đến sâu.

Tịch Đình Vân dường như muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi mà môi hoàn toàn không còn thuộc khống chế của y, chỉ có thể mặc cho đối phương quấy rối lấp trời lấp đất.

Có hai lần kinh nghiệm, động tác của Hoắc Quyết có thể nói là cương nhu đều có. Đối với người lão luyện tình trường có lẽ không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng mà đối với Tịch Đình Vân vốn cũng ngây ngô như thế, kích tình đủ để khiến người khác trầm mê.

Tịch Đình Vân bất giác đáp lại, đợi khi y ý thức được, hai tay đã ôm chặt lấy Hoắc Quyết. Mà Hoắc Quyết rõ ràng không thỏa mãn với việc thăm dò một nơi, hôn bắt đầu từ cần cổ, một đường tìm tòi xuống.

“Không…” Tịch Đình Vân cảm thấy trước ngực chợt lạnh, thân thể nhất thời khẽ run lên, hai tay nắm chặt lấy hai vai Hoắc Quyết, muốn đẩy hắn ra.

Hoắc Quyết giơ bàn tay bị thương lên, vô lực đặt trên mu bàn tay của Tịch Đình Vân.

Hai tay Tịch Đình Vân nhất thời cứng ngắc. Y vẫn chưa quên thương tích đầy mình Hoắc Quyết là từ đâu mà đến, nếu như không phải mình, với võ công của Hoắc Quyết muốn thoát khỏi vòng vây dễ như trở bàn tay, nào có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ. Hoài nghi và nghi hoặc từng có trong lòng đều bị đẩy lùi trước thương tích của Hoắc Quyết và sự mệt mỏi tràn đầy trong tim.

Hoắc Quyết đương nhiên sẽ không bỏ qua thời khắc ngàn năm khó gặp này, đôi môi thuận theo đường nét thân thể y, một đường lướt thẳng đến đai lưng.

Bụng dưới của Tịch Đình Vân chợt căng thẳng, bất ngờ hoàn hồn, tâm tư vừa bình tĩnh lại cuồn cuộn nổi lên mạnh mẽ, một tay nắm lấy vai Hoắc Quyết, một tay nắm lấy cằm hắn.

Hoắc Quyết bất mãn ngẩng đầu nhìn y.

“Không được…” Tịch Đình Vân lắc đầu.

“Tại sao?” Hoắc Quyết liếc đai lưng một cái, thầm tính toán xem mình dùng miệng cởi nó ra cần bao nhiêu thời gian.

Dường như nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, tay Tịch Đình Vân nắm cằm y chợt lật lại, ra sức nắm chặt đai lưng, hít sâu một hơi nói: “Tôi… tôi đã không còn là…”

Hoắc Quyết dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, vươn tay nắm lấy tay y, kéo ra một cách chậm rãi nhưng không cho phép từ chối, “Nếu như khiến ta dừng lại, chỉ có một lý do, huynh ghét ta.”

Tịch Đình Vân mồ hôi lạnh chảy ra, đầu óc bị quấy thành tương hồ, đủ loại ký ức không ngừng đan xen, hiện lên trước mắt… y chau mày, bất ngờ nghiêng người bắt đầu nôn khan.

Hoắc Quyết vội vàng đứng dậy đỡ y.

Tịch Đình Vân dựa vào lòng hắn, thở dốc kịch liệt.

Hoắc Quyết chậm rãi nói: “Huynh là đang để ý đến…”

Thân thể Tịch Đình Vân cứng ngắc như tượng đá, rất lâu sau mới nói: “Tôi không còn là nam nhân nữa.”

Hoắc Quyết bất ngờ ôm chặt lấy y, dường như muốn dùng sức lực toàn thân để an ủi và sưởi ấm y.

Tịch Đình Vân cắn chặt môi, đến tận lúc chảy máu mới cười nói: “Kỳ thực, tôi nên chấp nhận sự thật này từ lâu.”

“Ta không quan tâm huynh là người gì, ta chỉ biết huynh là Tịch Đình Vân.” Môi Hoắc Quyết tiến đến bên tai y, thấp giọng nói.

Tịch Đình Vân cười khổ nói: “Đáng tiếc tên vốn có của tôi lại không phải Tịch Đình Vân.”

“Huynh để tâm sao?”

“Cái gì?”

“Gọi bằng cái tên này?” Hoắc Quyết nói, “Nếu như huynh không thích, huynh có thể đổi trở lại tên vốn có.”

Tịch Đình Vân trầm ngâm một lúc mới nói: “Tôi chỉ có cái tên này.” Cái tên lúc trước đã không còn thuộc về y từ thời khắc phụ thân tận tay đưa y vào trong hoàng cung rồi.

Hoắc Quyết hỏi: “Gọi là Hoắc Thuận Tâm có được không?”

“Cái gì?”

“Từ nay về sau, vạn sự thuận tâm.”

Tịch Đình Vân lần này trầm mặc càng lâu hơn, có điều y không phải đang suy xét việc đổi tên, mà đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào để không khiến Hoắc Quyết khó xử, “Cái tên Tịch Đình Vân tôi dùng quen rồi, ờ, nhất thời đổi, sợ rằng khó có thể thích ứng.”

Hoắc Quyết thấp giọng cười.

Tịch Đình Vân hỏi: “Ngài cười gì?”

“Không có gì,” Hoắc Quyết ôm lấy y, hôn một chút lên má y, nói, “Ta cũng thích Tịch Đình Vân.”

“Ô?”

Hoắc Quyết nói: “Bởi vì ta đã khắc ba chữ này trong tim quá lâu, nhất thời đổi, ta cũng rất khó thích ứng.”

Tịch Đình Vân quay đầu lại nhìn hắn.

Hoắc Quyết lại không để y nhìn quá lâu, rất nhanh liền kéo y vào trong nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt, triền miên.

Nụ hôn dài kết thúc, hai người dựa vào nhau, lặng lẽ nhìn mặt trời lặn.

Hoắc Quyết nói: “Bất kể thiên hạ thay đổi thế nào, mặt trời mọc hay lặn vẫn cứ như thế.”

Tịch Đình Vân nói: “Đúng vậy, đáng tiếc con người suốt một đời nhìn thấy mặt trời mọc và lặn cộng lại cũng không quá một phần vạn vạn vạn của nó.”

“Cho nên chúng ta càng nên trân trọng hiện tại.” Hoắc Quyết hôn môi y, “Chúng ta làm phu phu được không?”

“Phu phu?”

“Ta là phu quân của huynh, huynh cũng là phu quân của ta. Huynh không cần làm nam nhân của người khác, chỉ cần làm nam nhân của ta là được rồi.”

Tịch Đình Vân trước tiên là ngạc nhiên, bởi vì ý trong lời nói của Hoắc Quyết chính là đã coi y là chính thê, nhưng rất nhanh y liền nhớ tới hoàn cảnh hiện tại, trong lòng thầm cười khổ. Đúng vậy, chỗ này chỉ có hai người bọn họ, còn phân thê thiếp luyến đồng cái gì.

“Được không?” Hoắc Quyết có chút không vui trước sự im lặng của y.

Tịch Đình Vân ngẩng đầu, cười cười, nói: “Được.”

Y đồng ý một cách thoải mái như thế, lại khiến cho Hoắc Quyết đang định tiến hành cả hai phương pháp cứng mềm sửng sốt một chút. Nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại, vui vẻ ngoác miệng cười nói: “Huynh là phu nhân của ta rồi.”

Tịch Đình Vân chau mày hỏi: “Không phải phu quân sao?”

“Giống nhau cả thôi.” Hoắc Quyết hôn đi hết những bất mãn của y, lại lần nữa đẩy y ngã ra trên đất.

Vào giây phút đồng ý, Tịch Đình Vân đã ngầm có sự chuẩn bị tâm lý đối với những chuyện sắp xảy ra, nhưng mà lúc thực sự xảy ra, sợ hãi với kinh hoàng vẫn dâng lên, dù cho Hoắc Quyết an ủi thế nào cũng khó có thể tự khắc chế.

“Trời sắp tối rồi.” Hoắc Quyết cố gắng thật lâu cuối cùng dừng lại, vuốt ve lưng y nhẹ giọng nói.

“Vương gia…” Mi mắt của Tịch Đình Vân hơi hơi ẩm ướt, hai mắt to tròn vừa áy náy vừa sợ sệt nhìn hắn.

Hoắc Quyết chau mày hỏi: “Huynh gọi ta là gì?”

Tịch Đình Vân dựa vào vai của hắn, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Phu quân.” Coi như bồi thường chuyện vừa rồi đi.

Thân thể Hoắc Quyết chợt chấn động, đỉnh đầu và gót chân như thể đồng thời được một dòng nước ấm áp chảy xuyên qua, vui sướng kích động đến mức chỉ muốn bay lên. Hắn ôm lấy Tịch Đình Vân, lăn lộn trên mặt đất, Tịch Đình Vân sợ miệng vết thương của hắn bị nứt mới nắm lấy hắn dừng lại.

“Phu nhân.” Hoắc Quyết kiên định nhìn ngắm y, thế nhưng kỳ vọng trong đáy mắt đã bán đứng tâm tình sợ bị phản bác của hắn.

Khóe miệng Tịch Đình Vân khẽ nhếch, không hề phản bác. Chẳng qua chỉ là cách gọi, nếu như hắn thích, phu nhân thì phu nhân. Dù sao… cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối đều chỉ có hai người họ biết.

Hai người im lặng ôm lấy nhau, nhìn trong động dần dần tối đi, không ai có ý muốn cử động. Lời Trần Côn Côn nói không sai, loại quả đó đích thực có thể chống đói, qua một thời gian lâu như vậy, bọn họ vẫn không cảm thấy đói.

“Trời tối rồi.”

“Ừm.”

Hoắc Quyết trèo lên người Tịch Đình Vân, “Ta chẳng nhìn thấy gì hết.” Tay hắn lại bắt đầu không an phận, lần mò.

Tịch Đình Vân ngọ nguậy một chút, thấp giọng nói, “Tôi…” mới một chữ, những lời còn lại liền bị nuốt mất, chỉ chừa lại tiếng rên rỉ đau đớn lại như sung sướng, “Ưm…”

Y cảm thấy Hoắc Quyết lần này cứng rắn và nhiệt tình hơn mấy lần trước cộng lại, thêm vào khát vọng mấy lần trước đã sẵn sàng lại chưa thể giải phóng, tràn đầy sự kiên quyết và khí thế không đạt được mục tiêu thề không dừng lại.

Tịch Đình Vân nhìn đỉnh động, hai tay nắm chặt, bắt đầu vẫn còn duy trì được lý trí, liều mạng thuyết phục bản thân bình tĩnh, đến sau đó, ý thức dần dần hoảng hốt, sự sợ hãi mới và cũ đan xen, tạo thành một mảnh trống rỗng, chỉ có thể cảm giác thấy thân thể của bản thân và Hoắc Quyết không ngừng phối hợp, đến tận lúc trời sáng mới có thể nhớ lại những mảnh vụn ký ức tối qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.