CHƯƠNG 53
Điểu phục thú cùng (3) – Coi thường ngươi.
Sự chú ý của Dương Vũ Hi lập tức bị kéo đi, bám theo Hoắc Quyết hỏi han ân cần, đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay của hắn băng bó, thần sắc ảo não đến mức hận không thể đập đầu xuống đất, “Vương gia chịu khổ rồi!”
Hoắc Quyết nhìn chăm chăm vào bóng dáng đứng nghiêng của Tịch Đình Vân, nhẹ giọng nói: “Không khổ.”
Dương Vũ Hi nhìn thấy dấu ấn hồng nhạt một bên cổ y, trong lòng sợ hãi, chẳng rõ là côn trùng cắn hay là… người cắn, ánh mắt sau đó liếc về phía Tịch Đình Vân. Nhìn kỹ Tịch Đình Vân, trên cổ dường như cũng có kha khá dấu vết, khiến ông càng thêm kinh ngạc.
Tịch Đình Vân nhận thấy bọn họ nhìn mình chăm chăm, nhịn không được quay đầu lại.
Dương Vũ Hi vội vàng thu lại ánh nhìn, tùy tiện tìm một đề tài để nói: “Na Phi Long đã bị bắt, đợi vương gia phán quyết.” Nói đến Na Phi Long, trong đầu ông chỉ nghĩ đến việc giày vò hắn thế nào để Hoắc Quyết hả giận.
Hoắc Quyết liếc nhìn ngọn núi lớn bị cháy nham nhở, chau mày hỏi: “A Ảnh đâu?”
Dương Vũ Hi nói: “Tiểu Ảnh chịu một chưởng của Na Phi Long, đang nằm dưỡng thương. Vương gia yên tâm, lần này có thể bắt sống Na Phi Long, công lao của Tiểu Ảnh rất lớn, tôi nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”
Hoắc Quyết gật đầu, nhìn Xá Quang đã trèo lên, nhấc bước đi xuống núi, “Mười một phi ưng khác thì sao?”
Dương Vũ Hi đáp: “Có một số đã chết, có một số đầu hàng, không lọt một ai.”
“Trọng Thiết Hoàn?”
“Người này rất trung thành với Na Phi Long lòng dạ lại thâm sâu, bề ngoài đối chọi với Na Phi Long như nước với lửa, để có thể liên hợp với các thế lực đối kháng Na Phi Long, dọn dẹp sạch sẽ. Nếu như không phải Xá thủ lĩnh ngầm nhắc nhở, ngay cả tôi cũng đã mắc lừa hắn rồi.”
Xá Quang cười ha ha nói: “Tiểu xảo của Trọng Thiết Hoàn làm sao có thể lừa được pháp nhãn của Dương tổng quản? Ta nhớ lại biểu cảm của Trọng Thiết Hoàn khi Dương tổng quản ép Trọng Thiết Hoàn hạ lệnh cho Thiết Hoàn môn công đánh Na phủ, đúng là cười đến rớt răng.”
Tịch Đình Vân nghe mấy người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, cố ý lùi sau vài bước, giữ một khoảng cách khoảng một trượng.
Hoắc Quyết vẫn chưa nói gì, Xá Quang đã nhịn không được quay lại kéo y, “Tịch đại nhân, huynh sao thế? Không phải ăn mấy bữa toàn trái cây nên ngu người đi rồi chứ?”
Tịch Đình Vân khẽ mỉm cười đáp: “Xá thủ lĩnh cũng biết trong sơn động có trái cây ăn được sao?”
Lưng Hoắc Quyết cứng đờ.
Xá Quang nào biết những hiểu lầm gút mắc giữa hai người bọn họ, oang oang cười nói: “Sao lại không biết? Ta còn đích thân đi xuống một lần. Trần Côn Côn cũng thật là một người kỳ lạ, không ngờ lại chạy đến dưới mí mắt của Na gia mà sống.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Ngài không cảm thấy ông ta là bị cầm tù sao?”
Xá Quang ngây ra một lúc nói: “Cái này, ta chưa từng nghĩ đến. Có điều người như Trần Côn Côn, nếu như không phải cam tâm tình nguyện, ai có thể nhốt được ông ta.”
Cam tâm tình nguyện bốn chữ này như thể ma chú, quấn quanh yết hầu của Tịch Đình Vân, chầm chậm thít chặt, khiến y dần dần hít thở không thông.
“Tịch đại nhân?” Xá Quang thấy sắc mặt y không tốt, định vươn tay ra đỡ, nhưng tay vừa đưa ra, người ta đã bị một cánh tay khác ôm qua một bên.
Tịch Đình Vân dựa vào lòng Hoắc Quyết, hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm thấy hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn, trái tim dường như kết một nút thắt, mà còn là nút thắt chết. Y bất ngờ khom người nôn khan.
Hoắc Quyết trước là dìu y, sau đó dứt khoát ôm cả người y vào lòng, cũng không để tâm có thể nôn lên người mình, chỉ gắt gao ôm lấy, sợ rằng một khi thả lỏng tay sẽ không còn thấy người này nữa.
Xá Quang và Dương Vũ Hi quay mặt nhìn nhau.
Một người kinh ngạc, một người như đã ngẫm ra gì đó.
Tịch Đình Vân rốt cuộc cũng ngừng lại, dường như trải qua cơn bệnh nặng, mặt cắt không còn giọt máu, dưới ánh nắng lộ ra một màu xanh xao ốm yếu.
“Nhất định là trong sơn động quá ẩm ướt, lại không được ăn thịt…” Xá Quang đồng tình nhìn y, “Cần lập tức điều trị.”
Dương Vũ Hi thuận theo lời của hắn cười nói: “Ờ, ăn một bát thịt ba chỉ lớn là ổn thôi.”
Xá Quang cười lớn: “Thêm mười con gà quay một bình rượu mạnh, đảm bảo bệnh gì cũng khỏi hết.”
Tịch Đình Vân chậm chạp đứng thẳng người, không chút vết tích giằng ra khỏi tay Hoắc Quyết, cười đáp lại: “Được, cứ làm theo lời Xá thủ lĩnh.”
Xá Quang không ngờ Tịch Đình Vân lại đồng ý, càng vui vẻ hơn, “Dù sao Na Phi Long tên này đã xử lý xong xuôi, hơn nữa có bọn Bàng Tiểu Đại trợ giúp, tiếp theo ta chẳng phải làm gì nữa, chúng ta ăn uống một bữa không say không về thôi.”
Tịch Đình Vân cũng cười theo.
Dương Vũ Hi thấy sắc mặt Hoắc Quyết càng lúc càng đen, ánh mắt nhìn Xá Quang càng lúc càng sắc nhọn, vội thúc giục bọn họ về phủ rồi tính sau.
Trở về Na phủ, Tịch Đình Vân mới thực sự cảm nhận được trong động sáu bảy ngày, ngoài động đã thay đổi lớn đến thế nào. Na phủ từng truy đuổi bọn họ không còn đường trốn thoát đã hoàn toàn bị sụp đổ, đám sĩ binh mặc giáp đang cúi đầu khom người thanh lý thi thể trên mặt đất.
Máu từng mảng lớn chảy xuôi theo những bậc thang bằng đá, bùn đất bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, nơi nơi đều là mùi máu tanh tưởi.
Dương Vũ Hi sắp xếp chỗ nghỉ cho Tịch Đình Vân, không biết có phải là chỉ thị của Hoắc Quyết hay không, nơi y nghỉ vẫn là căn phòng trước kia Na Phi Long sắp xếp cho y. Không lâu sau, thùng nước tắm, thức ăn ngon lần lượt được đưa đến, quả nhiên là có rượu có thịt.
Tịch Đình Vân ngâm mình trong thùng nước, vừa uống rượu vừa ngây người. Mệt mỏi toàn thân đều được dỡ xuống, xương cốt tứ chi đều mệt đến mức không muốn cử động, ngay cả suy nghĩ đều tạm thời đình trệ, tay và miệng chỉ đơn giản lặp lại động tác uống rượu, đến tận lúc rượu cạn, mới thu người ngủ trong thùng nước.
Thời gian qua mau.
Nước lạnh dần.
Tịch Đình Vân trong giấc mơ run rẩy vài cái, nhưng vẫn cố chấp không chịu tỉnh lại.
Cộc cộc.
“Tịch đại nhân!”
Tiếng hô hoán không chút khách khí xâm nhập giấc mộng, miễn cưỡng kéo y dậy.
Tịch Đình Vân tỉnh dậy, phát hiện tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
“Tịch đại nhân?”
Y dùng ngón tay nhè nhẹ day day trán, “Chuyện gì?”
“Vương gia mời ngài đến thư phòng bàn chuyện.” Đối phương nghe thấy y đáp lời, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Tịch Đình Vân nói: “Ta ngủ rồi.”
“Vâng.”
Tịch Đình Vân nghe thấy tiếng bước chân rời đi, ra khỏi nước, cầm khăn lau khô người, lúc lau đến hạ thân, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh Hoắc Quyết nằm rạp trên đùi y, hôn lên vết sẹo, thân thể vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng. Y chậm rãi ngồi lại trong thùng nước, quỳ gối ôm lấy cánh tay của mình, vùi đầu vào trong nước.
Thư phòng.
“Tin tức vương gia và Tịch đại nhân bị Na Phi Long hãm hại vừa truyền đi có một ngày, Huống Chiếu liền mượn cớ báo thù cho vương gia, dẫn đại quân đánh đến, phản ứng cực nhanh nhạy, tốc độ cực chóng vánh, chẳng khác nào lang hổ đã rình sẵn từ lâu!” Dương Vũ Hi trào phúng nói.
Hoắc Quyết nói: “Hắn đúng là vậy.”
Dương Vũ Hi nói: “Tôi làm theo lời dặn của vương gia, vừa ngầm dọn dẹp trở ngại cho hắn, dẫn quân vào sâu, vừa báo tin cho Na Phi Long, cho hắn phái binh ứng chiến. Đáng tiếc Huống Chiếu cực kỳ cảnh giác, đến ngày thứ ba liền lệnh cho đại quân đóng quân tại chỗ, cho dù tôi lùa tàn binh dụ địch hay là tìm tướng mạnh tiến công, đều không có bất kỳ hành động gì.”
“Huống Chiếu trước nay vẫn luôn thận trọng đa nghi, không trách ông.”
“Tôi đợi hai ngày trời, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng kiềm chế không được tấn công vào Na phủ. Cũng may Tiểu Ảnh và tôi nội ứng ngoại hợp, trước đó đã bỏ thuốc xổ vào thức ăn của thập nhất phi ưng còn lại…”
“Sao lại bỏ thuốc xổ?”
“Nàng nói đó là thuốc duy nhất có thể lấy được, cũng nhờ Na Phi Long bị bệnh táo bón…” Dương Vũ Hi thấy Hoắc Quyết nhìn mình, vội vàng chuyển đề tài, “ Huống Chiếu chắc là đã nhận được tin tức Na phủ bị bắt, liền chạy trốn thông đêm. Có điều hắn chạy không được xa, Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất đều ở phía trước canh chừng.”
Cuộc chiến đấu này có thể nói là một thắng lợi vẻ vang nhất của Nam Cương vương phủ mấy đời trở về đây, thế nhưng trên mặt Hoắc Quyết lại không thấy chút gì là vui mừng, thậm chí thần sắc còn mang theo chút lo lắng và buồn rầu rất khó nhận thấy. Điều này khiến Dương Vũ Hi không thể không cảm thấy lo lắng, “Vương gia chẳng lẽ cảm thấy có điều gì không ổn?”
“Không, các ngươi làm rất tốt.”
Dương Vũ Hi cúi đầu ngẫm nghĩ nói: “Chỉ là tôi có một chuyện chưa rõ, vương gia sao biết được Huống Chiếu ngầm bố trí tiến công Na gia?”
Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi từng chơi trò giải đố với ta.”
“Ồ?” Dương Vũ Hi biết hắn lúc này nhắc đến vương phi tuyệt đối không phải đang hoài niệm.
Hoắc Quyết nhấc cây bút lông trên bàn lên, nâng đến trước mắt, ánh mắt lướt qua cán bút, nhìn thẳng vào Dương Vũ Hi.
Dương Vũ Hi không hiểu.
“Coi thường ngươi.” (Bụi: Như kiểu đuổi hình bắt chữ :v “Coi thường ngươi” là Bỉ thị nhĩ (鄙视你), đồng âm với “Bút nhìn ngươi” Bỉ thị nhĩ (笔视你).)
Dương Vũ Hi: “……”
Hoắc Quyết thuận tay đặt bút xuống bàn, thấp giọng nói: “Ta và mẫu phi vẫn thường chơi, có thể dễ dàng đoán ra điều đối phương nghĩ trong lòng, còn phụ vương cho dù đoán thế nào cũng không trúng.”
“……” Cái này, đoán không trúng mới là bình thường chứ? Dương Vũ Hi ho khan một tiếng nói: “Vẫn xin vương gia nói rõ hơn.”
Hoắc Quyết nói: “Vẫn nhớ lệnh bài Hoắc phủ rơi ra từ trong lòng của mẫu phi chứ?”
“Còn nhớ.” Dương Vũ Hi lập tức hiểu ra, “Chẳng lẽ vương phi là đang ám thị điều gì?”
“Lệnh bài vương phủ kỳ thực rất phổ biến, ngay cả thị vệ vương phủ cũng có một cái, có gì đáng trân trọng? Mẫu phi nếu như nhớ nhung vương phủ hoặc nhớ nhung phụ vương, trong lòng phải giấu tín vật định tình với phụ vương hoặc là con dấu của vương phi mới đúng.”
“… Chính xác.”
“Nhưng nàng lại giấu một lệnh bài viết một chữ Hoắc.”
“Hoắc,” Dương Vũ Hi cố gắng suy nghĩ bằng cách của bọn họ, “Hoắc… Hoắc… Họa? Chẳng lẽ là ý bao tàng họa tâm (rắp tâm hại người)?”
“Hung trung tàng họa.” (Hung: ngực, trong lòng.)
Dương vũ hi vỗ tay, “Hung chính là huynh trưởng!” (hung và huynh đồng âm)
Hoắc Quyết híp mắt lại, “Ta quyết không tin mẫu phi lại tự nguyện ẩn cư trong tiểu trúc lâu của Huống Chiếu bao nhiêu năm như thế!”