Brittany
Tôi đang mơ thấy cơn ác mộng rằng có cả ngàn người Oompa Loompa[1] tí hon đang ở trong đầu và lấy búa bổ vào sọ tôi. Mở mắt ra dưới ánh sáng rực rỡ, tôi nhíu mày. Những người Oompa Loompa vẫn còn ở đó.
[1] Oompa Loompa: Chủng người tí hon trong truyện Charlie and the Chocolate Factory của tác giả Roald Dahl.
“Cậu bị nhức đầu sau khi say rượu,” một cô gái nói với tôi.
Nheo mắt lại, tôi thấy đó là Isabel đang đứng cạnh mình. Chúng tôi đang ở một nơi giống như một phòng ngủ nhỏ, với những bức tường sơn màu vàng nhạt, hợp với rèm cửa sổ màu vàng đang bay bay trong gió. Đây không thể là nhà tôi, chúng tôi chẳng bao giờ mở cửa sổ. Chúng tôi luôn bật điều hòa hoặc lò sưởi.
Tôi nheo mắt nhìn bạn ấy. “Tớ đang ở đâu?”
“Nhà tớ. Nếu là cậu, tớ sẽ nằm yên. Cậu có thể sẽ nôn nữa, và bố mẹ tớ sẽ phát hoảng nếu cậu làm bẩn thảm của họ,” Isabel nói. “May mắn cho chúng ta là họ đang ra khỏi thành phố, đến tối mới về.”
“Sao tớ lại đến đây?” Điều cuối cùng tôi nhớ là mình đang đi bộ về nhà…
“Cậu ngất xỉu tại bờ hồ. Alex và tớ đưa cậu về đây.”
Nghe nhắc đến Alex, mắt tôi mở lớn hết cỡ. Tôi mơ hồ nhớ mình đang uống bia, rồi đi bộ trên cát và thấy Alex đang ở bên Carmen. Rồi Alex và tôi…
Tôi đã hôn hắn ư? Tôi biết mình đã ghé lại gần, nhưng…
Tôi đã nôn. Tôi nhớ rõ ràng là mình đã nôn. Hình ảnh chả hoàn hảo tí nào. Tôi từ từ ngồi dậy, hy vọng đầu mình sẽ sớm ngừng quay mòng mòng. “Tớ có làm điều gì ngu ngốc không?” Tôi hỏi.
Isa nhún vai. “Tớ không chắc. Alex đã không để cho bất cứ ai được phép lại gần cậu. Cậu đã ngất đi trong vòng tay cậu ấy mà.”
Tôi gục đầu vào tay mình. “Ôi, không, Isabel, làm ơn đừng nói với ai trong đội nhé.”
Bạn ấy mỉm cười. “Đừng lo. Tớ sẽ không nói với ai rằng Brittany Ellis trong thực tế cũng là một con người đâu.”
“Tại sao cậu lại tốt với tớ? Ý tớ là, khi Carmen muốn đập vào mặt tớ, cậu đã che chở cho tớ. Cậu lại còn cho tớ ngủ nhờ ở đây suốt đêm. Cậu đã nói rõ chúng ta không phải bạn bè mà?”
“Chúng ta không phải là bạn bè. Carmen và tớ ganh nhau từ lâu rồi. Tớ sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể để chọc tức nó. Nó không chịu được việc Alex không còn là bạn trai của nó nữa.”
“Tại sao bọn họ chia tay?”
“Cậu tự đi mà hỏi Alex. Cậu chàng đang ngủ trên đi văng ngoài phòng khách ấy. Thiếp đi ngay sau khi mang cậu vào đây.” Ôi, không. Alex ở đây á? Trong nhà của Isabel? “Cậu ấy thích cậu, cậu biết mà,” Isabel nói, ngắm nghía móng tay mình thay vì nhìn vào tôi.
Một cảm giác nhộn nhạo dâng lên trong bụng tôi. “Cậu ta không thích đâu,” tôi đáp, dù rất muốn hỏi để biết thêm chi tiết.
Isabel tròn xoe mắt, “Ồ, làm ơn đi. Cậu biết điều đó ngay cả khi cậu không muốn thừa nhận nó.”
“Với một người đã nói sẽ không bao giờ làm bạn với tớ, cậu đã chia sẻ khá nhiều điều sáng nay đấy.”
“Phải thừa nhận tớ ước gì cậu là đồ đê tiện như một số đứa con gái đã gọi,” bạn ấy nói.
“Tại sao?”
“Người ta dễ ghét bỏ một người có tất cả mọi thứ lắm.”
Một tiếng cười ngắn đầy hoài nghi thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi không muốn nói với Isabel sự thật - rằng cuộc đời tôi đang vụn vỡ dưới chân như những hạt cát lún đêm qua. “Tớ phải về nhà đây. Điện thoại của tớ đâu rồi?” Tôi hỏi, vỗ nhẹ túi quần sau. “Cả ví nữa?”
“Alex giữ chúng, tớ nghĩ thế.”
Do vậy, lén bỏ đi mà không nói chuyện với hắn là điều không thể. Tôi cố giữ những người Oompa Loompa ở yên trong đầu lúc lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ tìm Alex.
Không khó để tìm thấy hắn, ngôi nhà còn nhỏ hơn hồ bơi của nhà Sierra. Alex đang nằm trên chiếc ghế sô pha cũ, mặc độc cái quần jean. Mắt hắn đang mở, nhưng chúng đỏ ngầu và đờ đẫn vì còn ngái ngủ.
“Chào,” hắn nói một cách thân thiện trong lúc vươn vai.
Ôi, Chúa ơi. Tôi gặp phải rắc rối lớn rồi, vì tôi đang tròn mắt lên mà nhìn. Mắt tôi cứ dán chặt vào những múi cơ săn chắc trên mình hắn. Cảm giác nhộn nhạo tăng lên gấp mười lần khi ánh mắt lang thang của tôi gặp phải ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm.
“Chào,” tôi nuốt xuống, nói một cách khó khăn. “Tôi, ừm, tôi đoán là mình nên cảm ơn vì cậu đã đưa tôi đến đây thay vì bỏ mặc tôi bất tỉnh trên bãi cát.”
Cái nhìn của hắn không hề yếu đi. “Đêm qua, tôi đã nhận ra điều gì đó. Cậu và tôi, chúng ta không quá khác biệt. Cậu sống cùng một cách giống như tôi. Cậu sử dụng vẻ bề ngoài, cơ thể và trí óc mình để đảm bảo cậu luôn trong tầm kiểm soát.”
“Tôi đau đầu lắm, Alex. Tôi thậm chí không thể suy nghĩ sáng suốt và cậu thì lại giở trò triết lý.”
“Thấy chưa, giờ cậu lại đang diễn kịch kìa. Hãy thành thực với chính mình. Tôi thách cậu làm được đấy.”
Hắn đùa à? Thành thực ư? Tôi không thể. Bởi nếu thế thì tôi sẽ bắt đầu khóc và có lẽ hoảng loạn đến nỗi buột miệng nói ra sự thật - rằng tôi đã cố tạo ra một hình ảnh hoàn hảo để có thể giấu mình đằng sau nó. “Tôi nên về nhà thì hơn.”
“Trước khi về, có lẽ cậu nên vào phòng tắm,” hắn nói.
Chưa kịp hỏi lại tại sao, tôi chợt thoáng thấy hình ảnh mình trong tấm gương treo trên tường. “Ôi, khỉ thật!” tôi hét lên. Mascara đen vón thành cục dưới mắt và chảy thành những vệt dài trên má tôi.
Tôi trông như một xác chết. Vội vã vượt qua Alex, tôi tìm thấy lối vào phòng tắm và nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Tóc tôi rối mù như một tổ chim. Nếu phần mascara nhòe trên má vẫn chưa đủ tệ hại, thì đây, mặt mũi tôi trông nhợt nhạt hệt như bà dì Dolores của tôi khi không trang điểm.
Tóm lại, không được dễ coi cho lắm. Trong tiêu chuẩn của bất cứ ai.
Tôi lấy giấy ướt chà dưới mắt và trên má cho đến khi xóa hết những vệt bẩn. Được rồi, tôi sẽ phải cần đến dung dịch tẩy trang cho mắt mới có thể rửa hẳn nó đi. Và mẹ từng cảnh báo tôi rằng nếu chà xát dưới mắt nhiều quá sẽ làm căng vùng da này và tôi sẽ sớm có những nếp nhăn. Nhưng túng thế thì đành phải thế này thôi. Sau cùng, những vệt mascara cũng mờ dần, tôi vỗ nhẹ chút nước lạnh lên bọng mắt.
Tiếp theo, tôi lấy ngón tay làm lược, không hiệu quả lắm, rồi cột túm tóc lên theo kiểu phồng trễ, hy vọng kiểu tóc này sẽ khá hơn mái đầu rối như tổ quạ.
Tôi súc miệng đánh răng, hy vọng tẩy hết được hậu quả tệ hại từ trận ói mửa, giấc ngủ và cơn say đêm qua khi về tới nhà.
Giá mà tôi có thể điểm chút son bóng lên…
Nhưng, than ôi, tôi không có. Vươn vai và giữ đầu ngẩng cao, tôi mở cửa quay lại phòng khách, để thấy Isabel đang đi về phòng còn Alex vẫn đang đứng đó.
“Điện thoại của tôi đâu?” Tôi hỏi. “Và làm ơn mặc áo vào.”
Hắn cúi xuống chộp lấy điện thoại của tôi trên sàn. “Tại sao?”
“Tôi cần điện thoại của mình,” tôi nói khi nhận lấy nó từ tay hắn, “là để gọi một chiếc taxi, còn lý do tôi muốn cậu mặc áo vào là, ờ thì, vì, ừm…”
“Cậu chưa bao giờ thấy thằng con trai nào cởi trần à?”
“Ha. Hài hước đấy. Tin tôi đi, cậu không có bất cứ thứ gì mà tôi chưa từng thấy đâu.”
“Dám cá không?” Hắn nói, rồi chạm tay đến chỗ cúc quần jean và mở bung nó ra.
Isabel bước tới đúng lúc. “Thôi đi, Alex. Làm ơn giữ yên cái quần cậu nào.”
Khi cô bạn quay qua, tôi giơ tay lên thanh minh. “Đừng nhìn tớ. Tớ chỉ đang định gọi một chiếc taxi thì cậu ta…”
Isabel lắc đầu trong lúc Alex cài cúc quần lại. Cô bạn cầm lấy ví và nhặt chùm chìa khóa lên. “Quên xe taxi đi. Tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
“Tớ sẽ đưa Brittany về,” Alex cắt ngang.
Isabel có vẻ kiệt sức khi phải đối phó với chúng tôi, y như vẻ mặt cô Peterson trong lớp Hóa. “Cậu muốn mình đưa về hay Alex?” Bạn ấy hỏi.
Tôi có một người bạn trai. Thôi được rồi, tôi thừa nhận mỗi khi bắt gặp Alex nhìn mình, cơ thể tôi lại bừng lên ấm áp. Nhưng đó là bình thường. Chúng tôi là hai đứa tuổi teen, với sức hút giới tính hiển nhiên. Miễn là tôi không bao giờ xuôi theo nó, tất cả mọi thứ sẽ ổn. Nhưng nếu tôi xuôi theo nó, hậu quả sẽ là thảm họa. Tôi sẽ mất Colin. Tôi sẽ mất bạn bè, mất những gì còn lại trong tình yêu mẹ dành cho tôi. Tôi sẽ mất sự kiểm soát mà mình có trong cuộc sống.
“Isabel, đưa tớ về đi,” tôi nói, sau đó nhìn Alex.
Hắn khẽ lắc đầu, chộp lấy áo sơ mi và chìa khóa của mình rồi đùng đùng bỏ đi ra cửa không nói một lời. Tôi nghe tiếng rít của chiếc mô tô khi hắn lái xe đi.
Tôi âm thầm bước theo Isabel lại chỗ xe bạn ấy.
“Cậu thích Alex nhiều hơn một người bạn, phải không?” Tôi hỏi.
“Giống như anh trai ấy. Chúng tớ đã biết nhau từ khi còn là những đứa trẻ.”
Tôi chỉ đường cho Isabel tới nhà mình. Điều bạn ấy nói với tôi có phải là sự thật? “Cậu không nghĩ cậu ta nóng bỏng sao?”
“Tớ biết Alex từ khi cậu ấy còn khóc nhè khi đánh rơi kem trên phố, lúc đó bọn tớ mới bốn tuổi. Tớ đã ở đó khi, ờ… nói chung là bọn tớ đã trải qua nhiều việc cùng nhau.”
“Nhiều việc ư? Nói rõ hơn đi?”
“Không phải với cậu.”
Tôi dường như có thể nhìn thấy bức tường vô hình đang dựng lên giữa chúng tôi. “Vậy tình bạn của chúng ta kết thúc ở đây à?”
Isabel quay sang nhìn tôi. “Tình bạn của chúng ta chỉ mới bắt đầu, Brittany. Đừng vội vã.”
Sắp về tới nhà tôi rồi. “Căn thứ ba, mé bên phải nhé,” tôi nói.
“Tớ biết.” Isabel dừng xe ngay trước nhà tôi, không buồn lái vào đường đỗ xe. Tôi nhìn bạn ấy. Bạn ấy nhìn tôi. Bạn ấy chờ tôi mời vào nhà sao? Tôi thậm chí chưa từng đưa những người bạn tốt vào trong nhà mình.
“Ừm, cảm ơn cậu đã cho đi nhờ,” tôi nói. “Và cả việc cho tớ tá túc đêm qua nữa.”
Isabel cười gượng với tôi. “Không có gì.”
Tôi bám vào tay nắm cửa. “Tớ sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra giữa tớ và Alex. Được chứ?” Ngay cả khi có điều gì đó đang ngấm ngầm diễn ra.
“Tốt. Bởi nếu có bất cứ chuyện gì, nó sẽ chỉ gây hại cho cậu thôi.”
Những người Oompa Loompa lại bắt đầu đục gõ, vậy nên tôi chẳng thể nghĩ kỹ hơn về điều Isabel cảnh báo.
Trong nhà, bố mẹ tôi đang ngồi ở bàn bếp. Nó thật yên tĩnh. Quá yên tĩnh. Vài tờ giấy ở trước mặt họ. Những tờ quảng cáo hoặc gì đó. Họ nhanh chóng ngồi thẳng dậy, như những đứa trẻ bị bắt quả tang khi làm điều gì đó sai.
“Mẹ… mẹ tưởng con vẫn đang… ở chỗ Sierra,” mẹ tôi nói. Các giác quan của tôi nhận ra. Mẹ chưa bao giờ nói lắp. Bà cũng không soi mói tôi về diện mạo như mọi khi. Đây không phải là điều tốt.
“Con đã ở đó, nhưng con nhức đầu muốn chết,” tôi nói, bước tới và tập trung vào những tờ quảng cáo khả nghi mà bố mẹ tôi đang rất quan tâm.
Nhà Sunny Acres[2] cho Những người Đặc biệt
[2] Sunny Acres Home: Một trung tâm điều dưỡng và phục hồi chức năng, chuyên chăm sóc những người có hoàn cảnh đặc biệt.
“Đây là những gì bố mẹ đang làm?”
“Thảo luận về những chọn lựa của chúng ta,” bố nói.
“Những chọn lựa? Chẳng phải chúng ta đều nhất trí rằng cho chị Shelley đi là ý kiến rất tệ sao?”
Mẹ quay qua tôi. “Không. Chỉ có con quyết định rằng việc gửi con bé đi là một ý kiến tệ. Bố mẹ thì vẫn đang bàn về điều đó.”
“Sang năm con sẽ vào học ở Northwestern, con có thể sống ở nhà và giúp đỡ.”
“Brittany, nghe này, năm tới con sẽ phải tập trung vào việc học, không phải vào chị con,” bố tôi nói rồi đứng dậy. “Bố mẹ phải xem xét lựa chọn này. Sau chuyện con bé đã làm với con hôm qua…”
“Con không muốn nghe điều đó,” tôi nói, ngắt ngang lời ông. “Đây tuyệt đối không phải là giải pháp, con không bao giờ đồng ý để bố mẹ gửi chị ấy đi.” Tôi giật tờ quảng cáo ra khỏi bàn. Shelley cần sống cùng gia đình mình, không phải trong một nơi toàn người xa lạ. Tôi xé tờ quảng cáo làm hai, thảy chúng vào sọt rác, sau đó lao về phòng.
“Mở cửa ra, Brit,” một phút sau mẹ lắc nhẹ tay nắm cửa phòng tôi.
Tôi ngồi nơi mép giường mình, tâm trí quay cuồng hình ảnh Shelley bị gửi đi. Không, chuyện đó không thể xảy ra. Suy nghĩ đó khiến tôi phát bệnh. “Mẹ thậm chí chẳng buồn chỉ dẫn cho Baghda. Ngay từ đầu mẹ đã muốn gửi Shelley đi rồi.”
“Đừng ngớ ngẩn thế,” giọng mẹ tôi vọng qua cánh cửa. “Đấy là một trung tâm điều trị mới được xây dựng ở Colorado. Nếu con mở cửa ra, chúng ta có thể bình tĩnh thảo luận về nó.”
Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ làm mọi chuyện trong khả năng để giữ chị mình ở nhà.
“Con không muốn một cuộc thảo luận bình tĩnh nào về nó cả. Bố mẹ muốn gửi chị đến một trung tâm mà không cho con biết. Đầu con như muốn vỡ tung ra đây. Để con yên, được chứ?”
Cái gì đó đang thò ra khỏi túi của tôi. Khăn rằn của Alex. Isabel chưa phải một người bạn, nhưng bạn ấy đã giúp tôi. Và Alex, một gã trai quan tâm đến tôi đêm qua còn hơn cả bạn trai tôi, đã hành động như thể một người hùng và còn khuyên tôi phải thành thực. Phải thành thực thế nào đây?
Tôi nắm chặt chiếc khăn rằn trước ngực.
Và cho phép mình được khóc.