23
Brittany
Tôi giận điên lên trong lúc lái xe vào bãi đỗ của thư viện và đỗ ở cuối bãi, bên phía rừng cây. Đầu tôi hiện giờ chẳng có chỗ nào cho bài tập nhóm môn Hóa.
Alex đang dựa vào chiếc mô tô chờ tôi. Sau khi rút chìa khóa ra khỏi ổ, tôi lao như cơn lốc đến bên hắn. “Sao cậu dám ra lệnh cho tôi hả!” Tôi hét lên. Cả cuộc đời tôi đã có quá nhiều người cố gắng kiểm soát rồi. Mẹ tôi… Colin. Giờ là Alex. Đủ lắm rồi. “Nếu cậu nghĩ cậu có thể đe dọa tôi…”
Không nói một lời, Alex giật chiếc chìa khóa của tôi và ngồi vào ghế lái trong chiếc Beemer.
“Alex, cậu nghĩ cậu đang làm gì đấy?”
“Vào đi.”
Động cơ rú lên. Hắn sắp sửa lái chiếc xe đi, bỏ mặc tôi không biết phải làm gì trong bãi gửi xe của thư viện.
Siết chặt nắm tay lại, tôi hằm hằm bước vào ghế cạnh bên. Khi tôi vào rồi, Alex nổ máy.
“Bức ảnh Colin của tôi đâu?” Tôi hỏi, nhìn vào bảng điều khiển. Bức ảnh vẫn còn ở đó vài phút trước.
“Đừng lo lắng, cậu sẽ được trả lại nó. Tôi không có bụng dạ nào nhìn nó trong lúc lái xe.”
“Cậu thậm chí có biết sử dụng cần gạt không hả?” Tôi giận dữ.
Chẳng buồn chớp mắt hay nhìn xuống, hắn gạt cần, vào số một, chiếc xe lao ra khỏi bãi. Chiếc Beemer của tôi thuần phục sự điều khiển của Alex như thể cả hai đã hòa làm một.
“Đây là cướp xe đấy.” Im lặng. “Và bắt cóc,” tôi thêm vào.
Chúng tôi ngừng lại ở một chốt đèn. Tôi nhìn vào mấy chiếc xe xung quanh, thầm vui mừng vì không ai có thể thấy chúng tôi.
“Thưa người đẹp, người đẹp tự nguyện bước vào xe mà,” hắn nói.
“Đây là xe của tôi. Lỡ có ai đó thấy chúng ta thì sao?”
Lời nói của tôi thực sự khiến Alex giận, vì lốp xe rít lên đầy phẫn nộ ngay khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh. Hắn đang cố tình phá hoại xe của tôi.
“Dừng lại!” Tôi ra lệnh. “Đưa tôi quay lại thư viện.”
Nhưng hắn không làm. Hắn im lặng lái như bay qua các vùng xa lạ, những con đường vắng vẻ, như người ta vẫn thường thấy trên phim khi nhân vật lái xe đến gặp những kẻ buôn ma túy nguy hiểm.
Tuyệt thật. Tôi sẽ đi buôn thuốc phiện lần đầu tiên trong đời. Nếu tôi bị bắt, liệu bố mẹ có nộp tiền bảo lãnh cho tôi không? Mẹ sẽ giải thích chuyện đó thế nào với bạn bè của bà nhỉ? Có thể họ sẽ gửi tôi tới một trại cải huấn dành cho kẻ nghiện. Tôi cá là họ sẽ thích thế… đưa Shelley đến một trung tâm, còn tôi thì đến một trại cai nghiện.
Cuộc đời tôi sẽ còn tệ hại hơn nữa.
Tôi sẽ không tham gia bất cứ việc gì phi pháp. Tôi là người nắm giữ vận mệnh của mình, không phải Alex. Tôi tóm lấy tay nắm cửa. “Để tôi rời khỏi đây, không thì tôi thề sẽ nhảy ra đấy.”
“Cậu đang thắt dây an toàn mà.” Hắn đảo mắt. “Thư giãn đi. Hai phút nữa là tới nơi rồi.” Rồi hắn về số, giảm tốc độ trong lúc đưa chúng tôi vào một sân bay cũ kỹ, vắng tanh. “Chúng ta đến nơi rồi,” hắn nói khi kéo phanh dừng xe.
“Được rồi. Nhưng đây là đâu? Tôi ghét phải nói với cậu nhưng nơi có người ở gần nhất hình như phải cách đây tới ba dặm. Tôi không ra khỏi xe đâu, Alex. Cậu cứ tự giao dịch ma túy đi.”
“Trước đây tôi từng hoài nghi việc cậu có thực sự là một cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch hay không, bây giờ thì cậu giúp tôi chắc chắn rồi đấy,” hắn nói. “Làm như tôi sẽ biến cậu thành con nghiện vậy. Ra khỏi xe.”
“Sao tôi phải làm thế?”
“Bởi vì nếu cậu không ra thì tôi sẽ lôi cậu ra. Tin tôi đi, bà cô.”
Alex rút chìa khóa xe tôi ra cho vào túi sau rồi bước ra ngoài. Thấy không còn lựa chọn nào khác, tôi đành bước theo. “Nghe này, nếu cậu muốn thảo luận về bài tập ủ tay, chúng ta có thể nói qua điện thoại.”
Hắn gặp tôi ở chỗ sau xe. Chúng tôi đứng đó, đối đầu nhau, giữa một nơi xa xôi hẻo lánh.
Có một điều cứ ám ảnh khiến tôi khó chịu suốt cả ngày. Vì sẵn đang đứng đây với hắn, tôi bèn hỏi. “Tối qua chúng ta có hôn nhau không?”
“Có.”
“Chà, tôi không nhớ, tôi chẳng có chút ấn tượng nào về nó hết.”
Alex cười lớn. “Tôi đùa thôi. Chúng ta chưa hôn nhau.” Hắn cúi xuống. “Khi chúng ta hôn nhau, cậu sẽ nhớ. Mãi mãi.”
Ôi, Chúa ơi. Ước gì những lời nói của hắn không khiến chân tôi run rẩy. Tôi biết mình nên sợ hãi, khi ở một mình cùng một tên du đãng ở nơi vắng vẻ, nói về chuyện hôn hít này. Nhưng tôi không hề có cảm giác đó. Sâu trong tâm khảm, tôi biết Alex sẽ không cố ý làm tôi đau hay ép buộc tôi làm bất cứ điều gì.
“Tại sao cậu lại bắt cóc tôi?” Tôi hỏi.
Hắn nắm tay tôi, dắt về chỗ ghế lái. “Vào đi.”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ dạy cậu lái chiếc xe này cho đúng cách, trước khi động cơ văng ra vì bị cậu ngược đãi, hành hạ.”
“Tôi tưởng cậu giận tôi. Sao cậu lại giúp tôi?”
“Bởi vì tôi muốn.”
Ồ. Tôi đã không mong chờ câu trả lời này. Trái tim tôi bắt đầu rung rinh, bởi vì lâu lắm rồi mới có người quan tâm tới tôi đủ để làm điều gì đó giúp tôi. Dù vậy… “Đây không phải là vì cậu muốn tôi trả ơn đấy chứ?”
Hắn lắc đầu.
“Thật sao?”
“Thật.”
“Và cậu không giận tôi về mọi điều tôi đã nói hay làm?”
“Tôi chỉ thất vọng thôi, Brittany. Về cậu. Về em trai mình. Về nhiều thứ khác.”
“Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
“Đừng hỏi những câu mà cậu chưa sẵn sàng nghe câu trả lời. Được chứ?”
“Được.” Tôi trượt vào ghế lái, đợi Alex ngồi vào ghế bên.
“Sẵn sàng chưa?” hắn hỏi khi đã vào chỗ và cài dây an toàn.
“Rồi.”
Hắn nghiêng qua tra chìa vào ổ. Khi tôi thả phanh và khởi động xe, động cơ chết dí.
“Cậu đã không vào số không. Nếu cậu không đạp chân trên côn, nó sẽ chết máy lúc cậu vào số.”
“Tôi biết mà,” tôi nói, cảm thấy mình hoàn toàn ngu ngốc. “Cậu làm tôi căng thẳng.”
Alex gạt cần gạt vào vị trí số không cho tôi. “Đặt chân trái của cậu lên côn, chân phải lên phanh, và vào số một,” hắn chỉ dẫn.
Tôi nhấn chân ga và nhả côn, chiếc xe lao về phía trước.
Hắn với tay lên chỗ bảng điều khiển. “Dừng lại.”
Tôi dừng xe, trả về số không.
“Cậu cần phải tìm thấy điểm nhạy cảm của nó.”
Tôi nhìn hắn. “Điểm nhạy cảm á?”
“Phải. Cậu biết mà, khi nhả côn ấy.” Hắn sử dụng tay để minh họa khi nói, vờ như đôi tay mình là bàn đạp. “Cậu nhả côn quá nhanh. Cần phải cân bằng một chút, rồi giữ yên… hãy cảm nhận nó. Thử lại đi.”
Tôi cho xe vào số 1 lần nữa và nhả côn dần trong lúc nhấn chân ga.
“Giữ đó…,” Alex nói, “cảm nhận điểm nhạy cảm. Nán lại một chút.”
Tôi nhả côn, giữ bàn đạp ga nhưng không ấn xuống hết mức. “Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.”
“Giờ thì nhả hết côn đi, nhưng đừng nhấn chân ga.”
Tôi thử làm, nhưng chiếc xe giật mạnh, rồi chết máy.
“Cậu làm côn bị giật. Đừng nhả ra quá nhanh. Thử lại,” Alex nói, hoàn toàn không hề bối rối. Hắn không bực bội, thất vọng, hay sốt ruột muốn từ bỏ. “Cậu cần phải nhấn ga sâu hơn chút. Đừng mạnh quá, chỉ cần giữ cho nó đủ kích thích để bắt đầu chuyển động.”
Tôi làm theo từng bước, lần này chiếc xe đi về phía trước, không còn bị giật nữa. Chúng tôi chạy trên đường, di chuyển chỉ mười dặm một giờ.
“Đạp côn,” hắn chỉ dẫn, sau đó phủ tay lên tay tôi trên cần gạt, giúp tôi vào số 2. Tôi cố lờ đi cái chạm nhẹ nhàng cùng cảm giác ấm áp mà bàn tay đó mang lại, rất mâu thuẫn với nhân cách của hắn, và cố gắng tập trung vào nhiệm vụ.
Alex rất kiên nhẫn hướng dẫn tôi cách vào số cho đến khi chúng tôi dừng lại ở cuối con đường. Những ngón tay hắn vẫn phủ trên tay tôi.
“Bài học xong rồi nhỉ?” Tôi hỏi.
Alex hắng giọng. “Ừm, phải.” Hắn rút tay ra, lùa vào những lọn tóc xoăn đen nhánh, gạt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
“Cám ơn,” tôi nói.
“À, ờ, tai tôi ong ong hết cả lên mỗi lần nghe thấy động cơ xe cậu rú ầm ĩ ở trường. Tôi không làm chuyện này để được coi như một thằng tử tế đâu.”
Tôi nghiêng đầu sang một bên, cố làm cho hắn phải nhìn mình. Hắn không nhìn. “Ừm, tại sao cậu cứ thích được xem như một kẻ xấu xa đến vậy? Nói tôi nghe đi.”