25
Brittany
Tiếng thở nặng nề của Shelley ngay bên cạnh là âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy khi những tia nắng ban mai tràn vào phòng chị. Tôi đã vào đây, nằm kế chị hàng giờ, trông trừng cho chị ngủ yên trước khi chính mình cũng ngủ thiếp đi.
Lúc nhỏ, tôi thường vội vã lao vào phòng chị mỗi lần có cơn mưa giông ào tới. Không phải để an ủi Shelley, mà để chị ấy an ủi mình. Tôi luôn nắm lấy tay Shelley, và bằng cách nào đó nỗi sợ hãi trong tôi tan biến.
Ngắm nhìn chị say giấc, tôi không thể tin bố mẹ muốn gửi chị đi. Shelley là một phần lớn trong đời tôi; ý nghĩ về cuộc sống không có chị dường như… không thể chịu đựng nổi. Đôi lúc tôi cảm thấy Shelley và mình được kết nối với nhau theo cách rất ít người có thể hiểu được. Ngay cả khi bố mẹ không thể đoán được những gì Shelley cố nói, hoặc tại sao chị ấy tỏ ra quá bực dọc, thì tôi luôn nhận biết được.
Thế nên tôi mới rất đau lòng khi bị chị kéo tóc.Tôi không bao giờ tin chị sẽ làm chuyện đó với mình.
Nhưng chị đã làm.
“Em sẽ không để họ đưa chị đi đâu,” tôi thì thầm khi chị đang say ngủ. “Em sẽ bảo vệ chị tới cùng.”
Tôi nhẹ nhàng ra khỏi giường. Nếu tôi ở cạnh Shelley lâu hơn, chị sẽ nghi ngờ tôi đang buồn. Vì vậy tôi thay đồ, ra khỏi nhà trước khi chị thức dậy.
Tôi đã giãi bày tâm sự với Alex ngày hôm qua và trời vẫn không hề sập. Tôi thực sự cảm thấy tốt hơn sau khi kể với hắn về Shelley. Nếu có thể làm điều đó với Alex, chắc chắn tôi có thể thử với Sierra và Darlene.
Ngồi trong xe trước cửa nhà Sierra, tôi nghĩ về cuộc đời mình.
Năm cuối cấp lẽ ra phải là một cuộc vui lớn - dễ dàng và thú vị, nhưng cho đến nay không có bất cứ điều gì như tôi hình dung cả. Colin gây áp lực với tôi, một kẻ trong băng đảng thì xem tôi hơn cả bạn học cùng nhóm môn Hóa, và bố mẹ đang định gửi chị tôi đến một nơi cách xa Chicago. Liệu còn điều kinh khủng nào có thể xảy đến nữa không?
Bỗng có gì đó chuyển động từ cửa sổ tầng hai nhà Sierra. Đầu tiên là đôi chân, rồi đến cái mông. Ôi, Chúa ơi, đó là Doug Thompson đang cố nhảy xuống hàng rào mắt cáo.
Doug hẳn phải thấy tôi, vì Sierra đã thò đầu ra ngoài cửa sổ và vẫy tay, ra dấu hiệu cho tôi chờ.
Chân Doug vẫn chưa chạm tới hàng rào bảo vệ - Sierra vẫn nắm lấy tay cậu ta. Cuối cùng cậu ta cũng với tới hàng rào, nhưng những bông hoa đã khiến cậu ta bị phân tâm và rơi bịch xuống, tay chân quơ quào tứ phía. Dù vậy cậu ta vẫn ổn, vì sau khi đứng lên cậu ta còn giơ ngón cái về phía Sierra báo hiệu mình không sao trước khi chạy biến đi.
Liệu có khi nào Colin trèo qua hàng rào bảo vệ vì tôi không nhỉ?
Ba phút sau cửa trước nhà Sierra mở ra, con bé đứng đó trong bộ đồ lót cùng cái áo ba lỗ. “Brit, cậu làm gì ở đây vào giờ này vậy? Mới bảy giờ sáng thôi mà? Hôm nay các thầy cô tập huấn ở trường, bọn mình đâu có phải lên lớp?”
“Tớ biết, nhưng tớ sắp phát điên lên rồi.”
“Vào đi, chúng ta sẽ nói chuyện,” nó mở cửa xe tôi. “Tớ đang lạnh cóng cả mông đây này. Ôi, tại sao mùa hè ở Chicago lại không kéo dài hơn cơ chứ?”
Vào trong, tôi cởi giày vì không muốn đánh thức bố mẹ Sierra.
“Đừng lo, bọn họ đã đến câu lạc bộ sức khỏe từ cả tiếng trước rồi.”
“Thế tại sao Doug lại phải trèo ra qua cửa sổ?”
Nó nháy mắt. “Cậu biết mà, để cho mối quan hệ thêm phần thú vị. Bọn con trai thích cảm giác mạo hiểm.”
Tôi đi theo Sierra vào phòng ngủ rộng rãi của nó. Căn phòng được trang trí màu táo xanh và đỏ tía rực rỡ, màu sắc mà nhà thiết kế của mẹ nó đã chọn. Tôi thả phịch người xuống giường trong lúc Sierra gọi cho Darlene. “Dar, ghé qua đi. Brit đang trong thời kỳ khủng hoảng.”
Darlene, trong bộ đồ ngủ và đôi dép lê đi trong nhà, xuất hiện sau vài phút, nó sống cách đây chỉ hai căn.
“Được rồi, trút ra đi nào.” Sierra yêu cầu khi tất cả chúng tôi đã ngồi lại cùng nhau
Đột nhiên, ngồi giữa sự chú mục của hai con bạn, tôi không chắc chắn chia sẻ những chuyện này là một ý tưởng hay. “Cũng không hẳn… có chuyện gì cả.”
Darlene thẳng người dậy. “Nghe này, Brit. Cậu đã dựng tớ khỏi giường lúc bảy giờ sáng đấy. Có gì thì nói đi.”
“Đúng,” Sierra nói. “Chúng ta là bạn. Nếu cậu không thể chia sẻ với bạn, thì còn chia sẻ được với ai đây?”
Alex Fuentes. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói với chúng nó điều này.
“Sao chúng ta không xem phim cổ điển nhỉ,” Sierra đề nghị. “Audrey Hepburn[1] kiểu gì cũng vực dậy được tinh thần cho cậu.”
[1] Audrey Hepburn (1929 - 1993): nữ diễn viên điện ảnh huyền thoại thập niên 1950 - 60, được xem là một trong những người phụ nữ đẹp nhất thế kỉ 20.
Darlene rên rỉ. “Tớ không thể tin các cậu dựng tớ dậy vì một vấn đề chả có gì là khủng hoảng và xem phim cổ điển. Các cậu cần phải sống cho ra tấm ra món đi. Ít nhất là cho tớ tí gì đó để buôn chuyện chứ. Có ai có gì hay không?”
Sierra dẫn chúng tôi ra phòng khách, cả bọn ngồi lún mình trong những tấm đệm sô pha. “Tớ nghe nói Samantha Jacoby đã bị bắt gặp hôn ai đó trong kho chứa đồ hôm thứ Ba đấy.”
“Á-há,” Darlene nói, hoàn toàn chẳng ấn tượng chút nào.
“Tớ đã nói đó là Chuck, một trong những tay bảo vệ chưa nhỉ?”
“Giờ thì tin này quả là hay ho để buôn đấy, Sierra.”
Phải chăng đó là cách sẽ diễn ra nếu tôi chia sẻ với chúng nó bất cứ điều gì, biến nỗi đau của mình thành trò tán dóc buôn chuyện để mọi người cười cợt?
Sau khi ở nhà Sierra bốn tiếng, xem hai bộ phim và chén một hộp kem Ben & Jerry, tôi cảm thấy khá hơn. Có lẽ cũng là nhờ Audrey Hepburn trong vai Sabrina, nhưng theo cách nào đó tôi nghĩ mọi thứ đều có thể xảy ra. Nó làm tôi nghĩ về…
“Cậu cậu nghĩ thế nào về Alex Fuentes?” Tôi hỏi.
Sierra thảy một mẩu bắp rang vào miệng. “Cậu hỏi thế là có ý gì?”
“Tớ không biết,” tôi nói, không thể dừng những ý nghĩ về sức hút mãnh liệt rành rành giữa chúng tôi. “Cậu ta là bạn cùng nhóm môn Hóa của tớ.”
“Và…” Sierra thúc giục, phẩy tay như thể muốn hỏi, “Vậy cậu nghĩ sao?”
Tôi với lấy cái điều khiển, bấm dừng bộ phim. “Cậu ta nóng bỏng. Thừa nhận đi.”
“Ọe…, Brit,” Darlene nói, làm điệu bộ đưa ngón tay xuống họng và muốn nôn.
Sierra phát biểu, “Được rồi, tớ đồng ý là cậu ta rất bảnh trai. Nhưng đó không bao giờ là người tớ muốn hẹn hò. Cậu ta, cậu biết rõ, là một tên du đãng.”
“Phân nửa thời gian ở trường cậu ta luôn trong tình trạng phê thuốc,” Darlene thêm vào.
“Tớ ngồi cạnh cậu ta. Darlene, và tớ chưa bao giờ thấy cậu ta phê thuốc.”
“Cậu đùa à, Brit? Alex dùng thuốc trước khi tới trường, và trong phòng tắm nam khi cậu ta cúp tiết tự học. Và tớ không chỉ nói về cần sa. Cậu ta chơi thứ nặng ấy.” Darlene nói như thể đó là sự thật hiển nhiên.
“Cậu đã thấy cậu ta dùng thuốc rồi à?” Tôi hỏi vặn.
“Nghe này, Brit. Tớ không cần phải ở cùng một chỗ với cậu ta mới biết cậu ta hít hay chích thuốc. Alex là một kẻ nguy hiểm. Bên cạnh đó, các cô gái như chúng ta không chơi với bọn băng Latino Blood.”
Tôi ngả người dựa vào tấm đệm. “Rồi, tớ biết rồi.”
“Colin yêu cậu,” Sierra nói, chuyển đề tài.
Yêu á? Tôi có cảm giác tình yêu khác xa những gì Colin đã thể hiện với tôi tại bờ hồ, nhưng tôi không muốn nói tới nó.
Mẹ cố gọi cho tôi ba lần. Lần đầu vào điện thoại của tôi, hai lần sau là tới nhà Sierra.
“Mẹ cậu sẽ tới nếu cậu không nói chuyện với bà,” Sierra thông báo, điện thoại xoay xoay trên tay.
“Nếu mẹ tới đây, mình sẽ đi.”
Sierra đưa điện thoại cho tôi. “Tớ và Daelene sẽ đi ra ngoài để cậu có chút riêng tư. Tớ không biết có chuyện gì, nhưng hãy nói chuyện với mẹ.”
Tôi đưa điện thoại lên tai. “Chào mẹ.”
“Nghe này, Brittany, mẹ biết con không vui. Bố mẹ đã quyết định xong chuyện của Shelley tối qua. Mẹ biết sẽ khó với con, nhưng thời gian gần đây chị con ngày càng trở nên bực dọc.”
“Mẹ, chị ấy đã hai mươi tuổi, chị ấy không vui khi mọi người không thể hiểu mình. Mẹ không nghĩ điều đó là bình thường sao?”
“Năm tới con sẽ vào đại học. Giữ con bé ở nhà là không công bằng nữa. Đừng tỏ ra ích kỷ đi con.”
Nếu Shelley bị gửi đi vì tôi vào đại học, thì đó là lỗi của tôi. “Mẹ vẫn sẽ làm chuyện này bất chấp con cảm thấy thế nào, đúng không?” Tôi hỏi lại.
“Phải. Mọi thứ đã được quyết định rồi.”