Xúc Tác Hoàn Hảo

Chương 28: Chương 28




28

Alex

Thứ Hai, tôi cố ý không chú ý đến việc mình trông chờ đến giờ Hóa tới mức nào. Chắc chắn cô P không phải nguyên do khiến tôi đến khao khát đến lớp. Mà là Brittany.

Con nhỏ đến trễ.

“Chào,” tôi nói.

“Chào,” con nhỏ làu bàu đáp lại. Không cười, không có sức sống trong ánh mắt. Chắc chắn có điều gì đó đang làm phiền con nhỏ.

“Chào các em,” cô P nói. “Hãy lấy bút chì ra. Hãy xem các em đã học được những gì nào.”

Trong khi rủa thầm cô P vì hôm nay không cho lớp tới phòng thí nghiệm để chúng tôi có thể nói chuyện, tôi liếc qua bạn học của mình. Brittany trông có vẻ không hề chuẩn bị trước. Cảm thấy muốn bảo vệ con nhỏ dù chẳng có quyền hành gì, tôi giơ tay lên.

“Tôi ngại màn hỏi han của cậu đấy, Alex,” cô P nói, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chỉ là một câu hỏi nhỏ thôi ạ.”

“Hỏi đi. Nhanh lên.”

“Đây là một bài kiểm tra được mở sách, đúng không cô?”

Cô P trừng mắt nhìn tôi qua cặp kính. “Không, Alex, bài kiểm tra hôm nay không được mở sách. Và nếu cậu không học bài, cậu sẽ tự mang về cho mình một điểm F thật to. Rõ chưa?”

Tôi đáp lại bằng việc thả đánh bịch quyển sách xuống sàn.

Sau khi cô P phát đề kiểm tra, tôi đọc câu hỏi đầu tiên. Khối lượng riêng của nhôm (Al) là 2,7 gram trên một milimet. Vậy 10,5 gram nhôm (Al) sẽ chiếm thể tích bao nhiêu?

Sau khi tìm ra đáp án, tôi quay qua nhìn Brittany. Con nhỏ đang ngẩn người nhìn vào bài kiểm tra bỏ trắng.

Bắt gặp tôi đang nhìn, con nhỏ trừng mắt. “Nhìn gì?”

“Không có gì. Chả có gì cả.”

“Vậy thì đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa.”

Cô P nhìn thẳng vào chúng tôi. Hít một hơi thật sâu để trấn an mình, tôi quay lại làm bài kiểm tra. Brittany có cần phải thế không, cứ thoắt nóng, thoắt lạnh mà không hề báo trước. Chuyện gì đã khiến con nhỏ phát điên lên nhỉ?

Liếc nhìn kín đáo, tôi nhìn thấy con nhỏ chộp lấy tấm biển báo đi vệ sinh treo nơi cửa lớp. Vần đề là, việc trốn vào nhà vệ sinh cũng chẳng giúp bạn thoát khỏi cuộc đời này. Nó vẫn còn nguyên đó lúc bạn quay ra. Tin tôi đi, tôi đã từng thử làm điều đó rồi. Những rắc rối không thể giải quyết bằng cách trốn tránh.

Quay lại lớp học, Brittany gục đầu xuống bàn trong khi viết nguệch ngoạc vài đáp án. Chỉ cần liếc mắt, tôi biết ngay con nhỏ không chú tâm mà chỉ làm qua quýt cho xong. Và khi cô P bảo cả lớp nộp bài, bạn cùng nhóm Hóa của tôi để lộ ra vẻ mặt trống rỗng cùng ánh mắt vô hồn.

“Nếu câu chuyện này có thể khiến cậu cảm thấy khá hơn,” tôi nói thầm chỉ vừa đủ để Brittany nghe thấy, “tôi đã thi trượt môn Chăm sóc sức khỏe năm lớp Tám chỉ vì đã nhét điếu thuốc đang cháy dở vào miệng con búp bê đấy.”

Chẳng buồn nhìn lên, con nhỏ nói, “Mừng cho cậu.”

Tiếng nhạc vang lên trên loa báo hiệu tiết học đã kết thúc. Tôi nhìn mái tóc vàng của Brittany không vung vẩy nhiều như mọi lần, con nhỏ thu dọn mọi thứ trước khi rời khỏi lớp, ngạc nhiên là không hề đi cùng với thằng bạn trai. Phải chăng con nhỏ nghĩ tất cả mọi thứ đều sẽ tự động rơi vào tay mình, kể cả điểm số tốt?

Tôi thì phải nỗ lực để có mọi thứ. Không có gì tự động rơi vào tay tôi cả.

“Chào, Alex,” Carmen đang đứng chắn trước tủ để đồ của tôi. Được rồi, có một số thứ tự động rơi vào tay tôi.

“Gì vậy?”

Cô bồ cũ nghiêng người về phía tôi, khe áo khoét hình chữ V như càng sâu hơn. “Mấy đứa bọn em sẽ ra bãi biển chơi sau giờ học. Muốn đi không?”

“Anh còn có việc phải làm,” tôi nói với cô nàng. “Có lẽ anh sẽ tới sau.”

Tôi nghĩ về hai tuần trước. Sau khi đến nhà Brittany để rồi bị mẹ con nhỏ đuổi đi, có gì đó trong tôi đã thay đổi.

Say sưa trong men rượu để nhấn chìm cái tôi bị tổn thương là một ý tưởng ngu ngốc. Tôi muốn ở bên Brittany, muốn đi chơi với con nhỏ không chỉ để học mà còn để tìm hiểu những gì ẩn giấu bên dưới mái tóc vàng. Nhưng con nhỏ không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Carmen thì không như vậy. Trong trí nhớ mơ hồ của tôi, cơ thể Caramen đã quấn lấy tôi lúc ở trong hồ. Cô nàng còn ngồi lên đùi tôi cạnh đống lửa khi chúng tôi đang hút một loại gì đó mạnh hơn nhiều so với Marlboro. Trong cơn say xỉn cùng cái tôi bị dập cho tơi tả, bất cứ cô gái nào cũng làm tôi khuây khỏa.

Tôi nợ Carmen một lời xin lỗi vì ngay cả khi cô nàng sẵn sàng dâng hiến, lẽ ra tôi đừng nên cắn câu. Tôi sẽ phải đuổi theo Carmen và giải thích về hành vi ngu ngốc của mình.

Sau giờ học, một đám đông đang vây quanh chiếc mô tô của tôi. Quỷ tha ma bắt, nếu có điều gì xảy ra với chiếc Julio, tôi thề sẽ cho kẻ khốn nào đó một trận. Tôi không cần phải chen qua đám đông, bởi một đám đông đã tự động rẽ ra khi tôi đến gần.

Mọi con mắt đều đổ dồn lên tôi khi tôi chứng kiến chiếc xe của mình bị phá hoại. Chúng đang mong chờ tôi nổi cơn thịnh nộ. Đứa nào đã cả gan gắn cái còi đồ chơi màu hồng dành cho xe đạp và quấn những dải lụa lấp lánh quanh tay lái xe của tôi? Không ai có thể trốn thoát tôi sau khi tạo ra cái đống chết tiệt này.

Trừ Brittany.

Tôi liếc nhìn quanh, nhưng con nhỏ không có ở đó.

“Tao không có làm,” Lucky nói ngay.

Tất cả những đứa khác đều thì thầm rằng chúng không làm điều đó, không ai cả.

Tiếng lẩm bẩm của đứa nào đó vọng qua đám đông. “Colin Adams, Greg Hanson…” Tôi không buồn nghe, vì đã biết rõ ai là thủ phạm. Đó là con nhỏ cùng nhóm môn Hóa của tôi, người đã ngó lơ tôi hôm nay.

Tôi giật mạnh những dải lụa dài, sau đó tháo cái còi cao su màu hồng ra. Màu hồng cơ đấy. Nó có từng thuộc về con nhỏ vào cái thuở ngày xửa ngày xưa không nhỉ?

“Tránh đường,” tôi nói với đám đông. Chúng nó nhanh chóng tản ra, vì nghĩ cơn giận của tôi đang rất kinh khủng và chả đứa nào muốn bị tóm vào vụ này cả. Đôi lúc đóng vai kẻ xấu cũng có lợi thế. Còn sự thật ư? Tôi sẽ sử dụng cái còi hồng này và mấy dải lụa lòng thòng này như cái cớ để lại có cơ hội nói chuyện với Brittany.

Sau khi tất cả bọn kia đã ra khỏi tầm mắt, tôi đi đến sân bóng đá. Đội cổ vũ đang ở đó, tập luyện như thường lệ.

“Tìm ai à?”

Tôi quay lại thì thấy Darlene Boehm, một trong những cô bạn của Brittany. “Thấy Brittany quanh đây không?” Tôi hỏi.

“Không.”

“Biết bạn ấy đi đâu không?”

Alex Fuentes hỏi Brittany Ellis đang ở đâu? Darlene hẳn sẽ nói đó không phải chuyện của tôi. Hoặc tôi nên để Brittany yên.

Thay vào đó, bạn con nhỏ nói, “Bạn ấy về nhà rồi.”

Lẩm bẩm một tiếng “cảm ơn,” tôi quay người đi lại chỗ Julio trong lúc bấm số của ông anh họ.

“Cửa hàng sửa chữa xe Enrique xin nghe.”

“Là em, Alex. Bữa nay em tới làm muộn nhé.”

“Chú mày lại bị một cái lệnh cấm túc nữa à?”

“Không, không phải đâu.”

“Ừm, chỉ cần chú mày sửa xong chiếc Lexus cho Chuy thôi. Anh đã nói gã có thể lấy lại nó lúc 7 giờ, mà chú mày biết Chuy sẽ thế nào khi chú mày không giữ lời rồi đó.”

“Không vấn đề gì,” tôi trả lời anh trong lúc nghĩ đến vai trò của Chuy trong băng Blood. Gã ta là người mà chẳng ai muốn dây vào. Nếu có ai đó tỏ ra thiếu trung thành, Chuy chịu trách nhiệm làm cho họ phải trung thành, hoặc đảm bảo họ không bao giờ là cớm ngầm. Bằng mọi cách có thể, ngay cả khi họ phải rên la van xin tha mạng. “Em sẽ có mặt.”

Gõ cửa nhà Ellis mười phút sau với cái còi hồng và mớ lụa trên tay, tôi cố trưng ra một bộ mặt của một-thằng-điển-trai-đểu-cáng.

Nhưng khi Brittany mở cửa trong chiếc áo phông rộng thùng thình và quần soóc, tôi đâm rối trí.

Đôi mắt xanh lơ mở to. “Alex, cậu đang làm gì ở đây thế?”

Tôi chìa ra cái còi cùng những dải lụa.

Con nhỏ giật lấy chúng từ tay tôi. “Tôi không thể tin rằng cậu đến đây vì một trò đùa vớ vẩn.”

“Chúng ta có vài điều cần phải thảo luận. Bên cạnh trò chơi khăm.”

Con nhỏ nuốt nước bọt bồn chồn. “Tôi không có tâm trạng, được chứ? Chúng ta sẽ nói chuyện tại trường.” Nói rồi con nhỏ cố gắng đóng cửa lại.

Chết tiệt, tôi không thể tin rằng mình sẽ biến thành một gã quấy rối như trong các bộ phim. Tôi đẩy cửa. Chuyện quái gì thế hả!

“Alex, đừng.”

“Để tôi vào. Chỉ một phút thôi. Làm ơn.”

Brittany lắc đầu, những lọn tóc thiên thần đung đưa trên gương mặt. “Bố mẹ tôi không thích khi tôi có bạn tới nhà.”

“Họ ở nhà à?”

“Không.” Con nhỏ thở dài, rồi ngập ngừng mở cửa.

Tôi bước vào trong. Ngôi nhà thậm chí còn lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài. Những bức tường sơn trắng khiến tôi liên tưởng đến một bệnh viện. Tôi thề là không có một hạt bụi nào dám đáp xuống sàn hay các quầy kệ. Tiền sảnh với hai tầng và cây cầu trang đồ sộ đầy kiêu hãnh. Sàn nhà thì sáng bóng như nước.

Brittany đã đúng. Tôi không thích hợp với chỗ này. Nhưng không quan trọng, vì con nhỏ đang ở đây và tôi muốn được ở bất cứ nơi nào có con nhỏ.

“Nào, giờ thì cậu muốn nói về chuyện gì?” Brittany hỏi.

Tôi ước gì cặp chân dài của con nhỏ không lộ ra bên dưới quần soóc. Chúng khiến tôi mất tập trung. Tôi rời mắt khỏi chúng trong nỗ lực tuyệt vọng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Cặp chân hấp dẫn kia thì sao chứ? Đôi mắt sáng lóng lánh như những hòn bi ve kia thì sao chứ! Con nhỏ có thể trêu đùa, trả đũa như một thằng con trai thì sao chứ!

Tôi đang đùa với ai đây? Tôi không có lý do gì để có mặt ở đây, ngoài việc muốn được ở gần Brittany. Dẹp quách vụ cá cược kia đi.

Tôi muốn biết làm thế nào để khiến con nhỏ này cười. Tôi muốn biết làm thế nào để khiến con nhỏ phải khóc. Tôi muốn biết cảm giác sẽ ra sao khi được con nhỏ xem tôi như chàng hiệp sĩ hộ mệnh của đời mình.

“Bwiee!” Một giọng nói vang vọng tới, phá tan sự yên lặng.

“Đợi ở đây,” Brittany ra lệnh, sau đó vội vã đi xuống hành lang bên tay phải. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Tôi không muốn đứng trơ như phỗng ở đây. Tôi đi theo Brittany, biết rằng mình sắp xâm nhập vào thế giới riêng tư của con nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.