Hai mươi ba năm sau
Cô Peterson khép cửa lớp học.“Chào mừng các em đến lớp Hóa năm cuối.” Cô đi đến bàn mình, tựa vào cạnh bàn, mở danh sách lớp. “Tôi đánh giá cao việc các em đã tự chọn chỗ ngồi, nhưng vì đây là lớp học của tôi, tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi… theo abc.”
Những tiếng rên rỉ vang lên từ miệng đám học trò tương tự như những âm thanh đã chào đón cô trong ngày đầu tới trường hơn ba mươi năm qua tại trường trung học Fairfield.
“Mary Alcott, em sẽ ngồi ở bàn đầu này, bạn bắt cặp với em là Andrew Carson.” Nhìn xuống danh sách, cô Peterson tiếp tục, lũ học sinh miễn cưỡng ngồi vào chỗ của mình.
“Paco Fuentes,” cô nói tiếp, chỉ vào bàn phía sau Mary.
Cậu thanh niên đẹp trai với cặp mắt xanh thẫm như mẹ và mái tóc đen tuyền như bố ngồi vào chỗ được chỉ định của mình.
Cô Peterson nhìn một lượt lũ học trò của mình qua cặp kính dính trên mũi. “Cậu Fuentes, đừng nghĩ lớp học này là một miếng bánh dễ xơi vì bố mẹ cậu may mắn phát triển được loại thuốc giúp ngăn lại tiến triển của căn bệnh Alzheimer. Bố cậu chưa bao giờ học xong lớp của tôi, cậu ta thậm chí còn trượt một vài kiểm tra của tôi, dù tôi có cảm giác lẽ ra mẹ cậu mới chính là người trượt. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tôi sẽ yêu cầu nhiều hơn từ cậu.”
Co Peterson nhìn xuống quyển sổ trên tay của mình. “Jilianna Gallagher, hãy đến ngồi cạnh Fuentes.”
Cô nhận thấy Julianna đỏ mặt khi ngồi vào chỗ của mình và Paco nở nụ cười tự mãn ngay bên cạnh.Có lẽ chiều hướng đã bắt đầu thay đổi sau ba mươi năm giảng dạy, nhưng cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì liều lĩnh.
“Và nếu bất cứ ai có ý định bắt đầu gây rối, tôi có chính sách không khoan nhượng…”