Brittany
“Tóc tớ cứ rối tung lên khi ở trong cái xe này ấy, Sierra. Mỗi khi lên xuống xe là cả đầu tớ lại trông như vừa trải qua một cơn lốc xoáy,” tôi nói với con bạn thân trong lúc lái chiếc xe mui trần màu bạc mới coóng trên đường Vine, thẳng hướng trường trung học Fairfield.
“Hình thức bên ngoài nói lên tất cả.” Bố mẹ đã dạy tôi phương châm này, phương châm kiểm soát cuộc đời tôi. Đó là lý do duy nhất khiến tôi không bình luận gì về chiếc BMW khi bố tặng nó cho tôi như món quà sinh nhật xa xỉ cách đây hai tuần.
“Chúng ta sống cách thành phố Windy nửa giờ,” Sierra vừa nói vừa thả tay đón gió. “Thời tiết ở Chicago thực ra đâu có bao giờ tĩnh lặng. Thêm nữa, cậu trông như một nữ thần Hy Lạp với mái tóc vàng đầy hoang dại, Brit ạ. Cậu chỉ lo lắng vì sắp được gặp lại Colin thôi.”
Ánh mắt tôi lướt trên bức hình chụp tôi và Colin được cắt hình trái tim dán trên bảng điều khiển. “Một mùa hè xa cách có thể làm người ta thay đổi.”
“Càng xa càng nhớ đó,” Sierra đáp lại. “Cậu là đội trưởng đội cổ vũ còn anh ấy là đội trưởng đội bóng đá Varsity. Hai người đương nhiên phải cặp với nhau, nếu không thì mặt trời lệch khỏi quỹ đạo mất.”
Cả mùa hè Colin chỉ gọi cho tôi vài lần từ nhà nghỉ của gia đình, anh ở đó chơi với bạn bè. Tôi không biết quan hệ của chúng tôi hiện tại đang thế nào. Anh ấy chỉ vừa mới quay về tối qua.
“Tớ yêu những cái quần jean như này,” Sierra nói, nhìn cái quần bạc thếch kiểu Brazil của tôi. “Tớ sẽ mượn được chúng trước khi cậu biết.”
“Mẹ tớ ghét chúng,” tôi nói với nó, vuốt lại tóc khi dừng đèn đỏ, cố gắng làm gọn mái tóc vàng đang tán loạn của mình. “Bà nói chúng trông như được lượm về từ chỗ bán quần áo cũ vậy.”
“Cậu có nói với bà là phong cách vintage đang rất mốt không?”
“Có chứ, nhưng bà có bao giờ thèm nghe đâu. Bà còn chẳng chú ý khi tớ hỏi về cô bảo mẫu mới.”
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra trong nhà tôi. May mắn thay, tôi có Sierra. Nó có thể không hiểu, nhưng vẫn biết lắng nghe và giữ kín cuộc sống gia đình tôi trong vòng bí mật. Ngoài Colin, Sierra là người duy nhất đã gặp chị tôi.
Sierra bật mở hộp đĩa CD. “Chuyện gì đã xảy ra với cô bảo mẫu trước?”
“Shelley bứt một nắm tóc của cô ta.”
“Úi trời.”
Tôi lái vào bãi đậu xe của trường trong khi đầu óc vẫn vương vấn những ý nghĩ về chị gái. Bỗng bánh xe rít lên, dừng lại đột ngột, tôi gần như tông vào một cặp đôi trên chiếc mô tô. Tôi cứ tưởng bãi đậu xe trống không.
“Coi chừng chứ, đồ quỷ,” Carmen Sanchez, đứa con gái đang ngồi sau chiếc mô tô vừa nói vừa giơ ngón tay thối về phía tôi.
Con bé đó rõ ràng đã bỏ lỡ bài giảng về cảm xúc trong lớp học Lái xe.
“Xin lỗi,” tôi nói to hết mức có thể trong tiếng gầm rú của động cơ mô tô. “Tôi tưởng không có ai ở đây.”
Sau đó, tôi nhận ra người điều khiển chiếc xe mà mình suýt đâm vào. Hắn quay lại. Đôi mắt đen đầy giận dữ. Màu đỏ và đen trên chiếc khăn rằn. Tôi lún xuống ghế ngồi.
“Ôi, tiêu rồi. Đó là Alex Fuentes,” tôi nhăn mặt.
“Chúa ơi, Brit,” Sierra nói, hạ thấp giọng. “Tớ muốn sống tới lễ tốt nghiệp. Chuồn khỏi đây trước khi thằng đó quyết định giết cả hai đứa mình.”
Alex vừa nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt ma quỷ vừa gạt chân chống xe xuống. Hắn định đe dọa tôi?
Tôi tìm cách cài số lui, điên cuồng di chuyển cần gạt tới lui. Ôi, bố đã mua cho tôi chiếc xe số nhưng lại không hề dành thời gian dạy tôi cách làm chủ nó.
Alex tiến một bước về phía xe tôi. Bản năng mách bảo tôi bỏ xe lại và chạy trốn, như thể tôi đã bị mắc kẹt trên đường ray với một đoàn tàu đang lao thẳng về mình. Tôi liếc nhìn Sierra, nó đang sốt sắng lục tìm cái gì đó trong ví. Nó đang đùa chắc?
“Chết tiệt, tớ không thể lùi xe lại. Tớ cần giúp đỡ. Cậu đang tìm cái gì vậy?” Tôi hỏi.
“Ơ… không có gì. Tớ đang cố tránh tiếp xúc bằng mắt với băng Latino Blood. Cậu di chuyển xe đi, được chứ?” Sierra trả lời qua hàm răng nghiến chặt. “Mà, tớ chỉ biết lái xe số tự động thôi.”
Cuối cùng cũng cài được số lùi, bánh xe của tôi rít lên ầm ĩ, tôi lái đi và tìm một chỗ đậu khác trong bãi xe.
Sau khi đậu xe vào góc phía tây, cách xa gã thành viên băng đảng có tiếng tăm đủ khiến ngay cả những thằng cầu thủ vô lại nhất Fairfield cũng phải sợ mất mật, Sierra và tôi đi bộ lên những bậc thềm dẫn vào trường. Thật không may, Alex Fuentes và đồng bọn đang đứng đầy trước cổng.
“Đi ngang qua chúng,” Sierra nói khẽ. “Dù cậu làm gì, đừng nhìn vào mắt chúng.”
Nói thì dễ, sao có thể làm thế khi mà Alex Fuentes đã bước tới ngay trước mặt và chắn ngang tôi.
Nếu biết mình sắp chết, bạn sẽ cầu nguyện điều gì?
“Lái xe thật tệ,” chất giọng mang âm hưởng Latin của Alex lộ vẻ khinh khỉnh, tỏ rõ lập trường TÔI-LÀ-KẺ-CÓ-QUYỀN-Ở-ĐY.
Kẻ này tuy trông giống một người mẫu của hãng thời trang Abercrombie với cơ thể rắn rỏi và khuôn mặt không tì vết, nhưng bức hình chụp hắn thì nhiều khả năng sẽ được gắn trên lệnh truy nã.
Những đứa đến từ khu bắc không thực sự hợp với những đứa đến từ khu nam. Không phải chúng tôi nghĩ mình tốt hơn họ, chẳng qua chỉ là khác nhau mà thôi. Lớn lên trong cùng một thành phố, nhưng lại ở những môi trường hoàn toàn trái ngược nhau. Chúng tôi sống trong những ngôi nhà lớn bên hồ Michigan, còn họ sống kế bên đường ray xe lửa. Cách chúng tôi nhìn nhận, nói chuyện, hành động và cả ăn mặc cũng khác biệt. Tôi không cho rằng nó tốt hay xấu; nó chỉ là thực tế ở Fairfield. Và trung thực mà nói, hầu hết bọn con gái đến từ khu nam đều đối xử với tôi giống như Carmen Sanchez… chúng nó ghét tôi vì chính con người tôi.
Hay, nói đúng hơn, con người mà chúng nghĩ là tôi.
Ánh mắt của Alex từ từ di chuyển từ trên xuống dưới, dạo chơi theo chiều dài cơ thể tôi trước khi quay ngược trở lại. Đây không phải lần đầu tiên một thằng con trai soi mói tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một kẻ như Alex làm điều đó ngang nhiên đến thế… ở khoảng cách gần đến vậy. Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
“Lần sau, đi đâu thì nhớ nhìn kỹ,” hắn nói, giọng lạnh nhạt và đầy kiểm soát.
Hắn đang cố gắng bắt nạt tôi. Hắn vốn giỏi trò này lắm mà. Tôi sẽ không để hắn giành chiến thắng trong trò chơi cỏn con này, ngay cả khi dạ dày tôi đang cuộn tung lên. Tôi giữ thẳng vai và cười mỉa, nụ cười tôi vẫn sử dụng để đẩy mọi người dạt ra. “Cảm ơn vì lời khuyên.”
“Nếu cậu cần một người đàn ông thực thụ dạy cách lái xe, tôi có thể chỉ cho cậu vài bài.”
Tiếng huýt sáo và reo hò ầm ĩ của đám bạn hắn khiến tôi sôi máu.
“Nếu cậu là người đàn ông thực thụ, cậu sẽ mở cổng cho tôi thay vì đứng cản đường,” tôi nói, tự ngưỡng mộ sự đáp trả của mình ngay cả khi đầu gối đang muốn khuỵu xuống.
Alex lùi lại, kéo cổng mở ra, và làm động tác cung kính như thể quản gia của tôi. Hắn đang giễu cợt tôi, hắn biết điều đó, tôi cũng biết điều đó. Tôi thoáng nhìn Sierra, vẫn đang tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó không có trong ví.
“Đi mà sống cuộc sống của cậu đi,” tôi nói với hắn.
“Giống cuộc sống của cậu sao? Khốn thật, để tôi nói cho cậu hay,” Alex gay gắt nói, “cuộc sống của cậu không phải hiện thực, nó là giả. Hệt như cậu vậy.”
“Còn hơn là sống như một kẻ hỏng bét,” tôi đáp trả, hy vọng những lời nói của mình cũng châm chích ngang ngửa với lời hắn. “Hệt như cậu vậy.”
Tôi tóm lấy cánh tay Sierra, kéo con bé về phía cánh cổng mở. Tiếng huýt sáo cùng những lời xì xầm đuổi theo chúng tôi suốt đường vào trường.
Cuối cùng tôi cũng thở hắt ra, quay sang Sierra.
Con bạn thân nhìn tôi chằm chằm, trợn tròn mắt. “Chết tiệt, Brit! Cậu muốn chết hay sao mà làm thế?”
“Alex Fuentes lấy quyền gì mà bắt nạt người ta như vậy?”
“Ừm, có lẽ thằng đó giấu súng trong quần hoặc do bộ trang phục mà nó mặc sặc mùi băng nhóm,” Sierra mỉa mai nhả ra từng từ một.
“Hắn chẳng dại gì mà mang súng đến trường,” tôi suy luận. “Và tớ cũng không muốn mình bị bắt nạt, bởi hắn hay bất cứ ai.” Ít nhất là tại trường. Trường học là nơi tôi có thể duy trì vẻ bề ngoài “hoàn hảo” của mình, đứa nào ở trường cũng muốn có nó bằng được. Đột nhiên sực nhớ ra đây đã là năm cuối cùng tại Fairfield, tôi lắc vai Sierra. “Giờ tụi mình là những học sinh năm cuối rồi đấy,” tôi nói với sự hăng hái như mỗi khi cổ vũ cho đội bóng đá.
“Thì sao?”
“Thì, bắt đầu từ bây giờ mọi thứ sẽ được h-o-à-n-h-ả-o.”
Chuông reo, mà chính xác nó không phải là tiếng chuông, vì hội học sinh năm ngoái đã bình bầu để thay thế tiếng chuông chuyển tiết bằng những bản nhạc. Hiện giờ họ đang chơi bản “Summer Lovin” của nhóm Grease. Sierra bắt đầu bước xuống sảnh. “Tớ chắc chắn cậu sẽ có một lễ tang h-o-à-n-h-ả-o. Với hoa và tất cả mọi thứ.”
“Ai chết thế?” Một giọng nói cất lên từ phía sau.
Tôi quay lại. Đó là Colin, với mái tóc vàng phai màu do nắng hè cùng nụ cười rộng chiếm gần hết cả khuôn mặt. Ước gì tôi có gương ở đây để xem liệu lớp trang điểm của mình có bị nhòe đi không. Nhưng chắc chắn Colin vẫn sẽ hẹn hò với tôi ngay cả khi nó có vấn đề, phải không? Tôi chạy tới ôm lấy anh.
Anh ôm chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên môi tôi rồi lùi lại. “Ai chết thế?” Anh hỏi lại lần nữa.
“Không ai cả,” tôi trả lời. “Quên chuyện đó đi. Quên tất cả mọi thứ đi trừ việc ở bên em.”
“Thật quá dễ, khi em trông quá nóng bỏng thế này.” Colin hôn tôi lần nữa. “Xin lỗi anh đã không gọi điện. Mấy việc tháo dỡ đồ đạc này nọ thật khiến anh phát điên.”
Tôi mỉm cười với anh, sung sướng vì mùa hè xa cách đã không làm thay đổi mối quan hệ của chúng tôi. Toàn bộ hệ mặt trời vẫn an toàn, mặt trời vẫn ở đúng quỹ đạo của nó, ít nhất là cho tới giờ.
Colin khoác tay qua vai tôi đúng lúc cánh cổng trước mở ra. Alex cùng lũ bạn ùa vào ồ ạt như thể bọn họ tới đây để bắt cóc cả trường.
“Tại sao bọn chúng vẫn đến trường nhỉ?” Colin lẩm bẩm hạ giọng xuống nên tôi là người duy nhất nghe thấy. “Chẳng phải kiểu gì thì một nửa trong số chúng cũng sẽ bị đuổi trước khi kết thúc năm học sao?”
Ánh mắt tôi và Alex thoáng giao nhau, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
“Em suýt đụng phải xe của Alex Fuentes sáng nay,” tôi nói với Colin khi Alex đã ở ngoài tầm nghe.
“Em nên đụng luôn đi.”
“Colin,” tôi quở trách.
“Ít nhất thì việc đó cũng sẽ khiến cho người đầu tiên trở nên thú vị. Cái trường này chán như con gián.”
Chán á? Tôi suýt bị tai nạn xe hơi, bị đá khỏi chỗ đậu xe bởi một đứa con gái đến từ khu nam, và bị quấy rối bởi một thành viên băng đảng nguy hiểm ngay từ cổng trường. Nếu đó là dấu hiệu báo trước những chuyện sẽ xảy ra trong suốt năm học cuối, thì ngôi trường này không hề tẻ nhạt tí nào.