Tôi không thể ngừng nghĩ đến Dex. Tôi biết chúng tôi sẽ không đến được với nhau, anh sẽ cưới Darcy vào tháng Chín. Nhưng được sống những giây phút này thôi tôi cũng thấy mãn nguyện rồi, và tôi cho phép mình ngày được tận hưởng niềm vui khi chỉ nghĩ đến anh. Không có gì là mãi mãi cả, tôi tự nhủ như vậy. Nhất là những chuyện tốt lành. Cho dù thường thì bạn không phải đối diện với một điểm kết khó khăn như thế. Tôi nghĩ đến một vài ví dụ của những cái kết cụ thể đã được định đoạt từ trước. Ví dụ như hồi học đại học chẳng hạn. Tôi biết mình sẽ đi học xa trong bốn năm, sẽ có thêm nhiều bạn bè, nhiều kỉ niệm, nhiều tri thức hơn, và rằng đến một ngày đã định rồi tất cả sẽ đột ngột chấm dứt. Tôi biết vào cái ngày đó mình sẽ nhận được tấm bằng tốt nghiệp, đóng gói đồ đạc rồi quay về Indiana, và những trải nghiệm ở Duke sẽ kết thúc. Một chương vĩnh viễn khép lại. Nhưng hiểu rõ điều đó cũng chẳng ngăn được tôi tận hưởng cuộc sống, chẳng lấy đi được của tôi niềm vui.
Tôi cũng đang làm như thế đối với Dex. Tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến lúc kết thúc, đến những gì mình đang có sẽ không còn nữa.
Tối nay, lúc tôi đang ở nhà thì Dex từ chỗ làm gọi điện đến chỉ để chào tôi và nói rằng anh nhớ tôi. Một anh bạn trai vẫn thường gọi điện cho bạn gái anh ta theo kiểu như vậy. Chuyện đó không có gì bí mật hay phức tạp cả. Tôi vờ như chúng tôi đang thực sự yêu nhau. Một vài giây sau khi chúng tôi cúp may, điện thoại lại reo.
"Chào," tôi nói, vẫn bằng giọng rất khẽ, thầm nghĩ đó chỉ có thể là Dex lại gọi đến tiếp.
"Giọng đó là thế nào vậy?" Darcy hỏi, kéo tôi trở lại với thực tế.
"Giọng nào?" tôi hỏi. "Chỉ là mình đang mệt thôi mà. Có chuyện gì thế?"
Cô ào ào kể chi tiết về lần khủng hoảng trong công việc vừa mới xảy ra, thường chỉ đến chuyện một tờ giấy kẹt trong máy photocopy là hết cỡ. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Một lỗi chính tả trong tờ rơi quảng cáo khai trương một câu lạc bộ. Tôi cố gắng ghìm lại thôi thúc muốn nói với cô ấy rằng khách khứa sẽ chẳng để ý đến một lỗi chính tả đâu, thay vào đó, tôi hỏi cô cuối tuần này những ai sẽ cùng đi nghỉ ở Hamptons. Tôi thấy các giác quan của mình trở nên tinh tường hơn, chờ mong được nghe thấy tên của Dexter. Anh cũng đã bảo với tôi là sẽ đi và thuyết phục tôi đi cùng. Như thế sẽ không được thoải mái, nhưng cũng đáng, anh nói như vậy. Anh phải gặp tôi.
"Chưa biết chắc. Claire có thể sẽ đi chơi với mấy người bạn. Dex thì có."
"Ồ, thế à? Anh ấy không phải làm việc hay sao? Tôi hỏi bằng một giọng hơi ngạc nhiên quá mức. Ngay lập tức tôi thấy lo lắng, nhưng Darcy không để ý đến giọng điệu thiếu tự nhiên của tôi.
"Không, anh ấy mới xong một vụ quan trọng gì đó," cô đáp.
"Vụ gì?"
"Mình cũng không biết. Vụ gì đó thôi."
Công việc của Dexter toàn khiến Darcy chán ớn. Tôi từng thấy cái kiểu cô ấy khiến Dex phải ngậm miệng, cắt ngang câu chuyện anh đang kể để quay lại với những mối quan tâm nhỏ nhặt của cô. Em có béo không? Em mặc cái này có đẹp không? Anh đến chỗ kia với em nhé? Làm cái này cho em. Đảm bảo với em đi. Em. Em. Em
Y như rằng, cô nói với tôi là đang định gửi một cuốn băng đến chương trình truyền hình Big Brother, rằng được lên đó chắc sẽ vui lắm. Chỉ vui với một người thích khoe khoang mà thôi. Tôi nghĩ đến vài điều còn đáng sợ hơn cả chuyện được lên truyền hình quốc gia, đứng đó cho cả thế giới phán xét, đánh giá, xâu xé.
"Cậu có nghĩ mình sẽ được chọn không?" cô hỏi.
"Có khả năng lắm."
Cô ấy đủ xinh để được chọn, và cũng thuộc loại sắc sảo – đúng kiểu người ta tìm kiếm để đưa lên chương trình truyền hình thực tế. Tôi quan sát mặt mình trong gương, nghĩ đến điều Dex đã nói với tôi là trông tôi giống một cô người mẫu J.Crew. Có thể tôi cũng hấp tấp đấy. Nhưng còn lâu mới xinh được bằng Darcy, gương mặt cô ấy có những nét nổi bật đôi gò má thật tuyện vời, cặp môi đầy đặn.
Giờ thì cô ấy đang cười ầm ĩ qua điện thoại, kể lể với tôi một chuyện khác xảy ra trong ngày. Cô khiến hai tai tôi đau nhói. Trong đầu tôi hiện ra mấy từ "inh tai nhức óc", và khi tôi quan sát hình bóng mình trong gương một lần nữa, tôi quyết định một điều rằng, dù chẳng đẹp nhưng có lẽ tôi có được vẻ dịu dàng mềm mại mà cô ấy không có.
Hôm nay là thứ Năm, một ngày trước khi chúng tôi xuất hành đi nghỉ cuối tuần ở Hamptons. Dex qua chỗ tôi. Chúng tôi đã định là để đến tuần sau rồi sẽ gặp nhau riêng, nhưng cả hai lại xong việc sớm. Và thế là, chúng tôi lại đến với nhau. Chúng tôi đã ân ái với nhau một lần. Giờ đây tôi đang tựa đầu lên ngực anh. Khi thở, ngực anh khẽ nâng gương mặt tôi lên xuống một chút xíu. Không ai nói gì trong một lúc lâu. Rồi đột nhiên anh ấy hỏi, "Chúng ta đang làm gì thế này?"
Vậy đấy. Câu Hỏi đó.
Tôi đã nghĩ đến nó cả trăm lần, chính xác là những từ ngữ ấy, giọng điệu ấy, cái cách nhấn mạnh cái từ "làm" ấy. Nhưng cứ mỗi lần như thế, tôi lại trả lời theo những cách khác nhau:
Chúng tôi đang nghe theo những gì trái tim mách bảo.
Chúng tôi đang nắm lấy cơ hội
Chúng tôi điên rồi.
Chúng tôi đang tự hủy hoại chính mình.
Chúng tôi là những kẻ đầy dục tính.
Chính tôi đều đang bối rối.
Chúng tôi đang nổi loạn
Anh ấy sợ kết hôn
Tôi sợ cảnh cô đơn
Chúng tôi đang yêu
Chúng tôi yêu nhau mất rồi.
Và câu trả lời chung nhất là: chúng tôi cũng không biết nữa.
Tôi đáp bằng chính câu ấy. "Em không biết."
"Anh cũng vậy," anh khẽ nói. "Ta có nên nói về chuyện này không?"
"Anh có muốn nói không?"
"Cũng không hẳn," anh đáp.
Tôi nhẹ cả người vì anh không muốn. Vì tôi cũng vậy. Tôi rất sợ cái điều mà cả hai có thể sẽ quyết định. Dù lựa chọn thế nào đi nữa cũng thật đáng sợ. "Vậy thì thôi. Bây giờ đừng nói."
"Thế thì lúc nào?" anh hỏi.
Chẳng hiểu sao tôi lại đáp, "Sau ngày mồng bốn tháng Bảy."
Điều đó nghe có vẻ vô lý, nhưng giữa mùa hạ luôn luôn là một thời điểm quyết định. Dù sau ngày mồng bốn tháng Bảy thì mùa hạ mới đi được non nửa, nhưng thời gian còn lại sẽ trôi đi nhanh hơn, nhanh như tên vậy. Tuy tháng Sáu ít hơn tháng Tám một ngày nhưng lại có cảm giác như dài hơn rất nhiều.
"Cũng được," anh nói.
"Đừng vội xem xét điều gì trước ngày mồng bốn tháng Bảy," tôi tuyên bố quy định đó một cách rõ ràng giống như tôi vẫn làm trước kỳ thi ở trường luật. Giọng tôi cứng rắn dù không chắc chắn chúng tôi vừa mới quyết định điều gì. Rằng tất cả sẽ chấm dứt vào ngày đó ư?? Hay có lẽ… không, anh ấy không thể nghĩ rằng tôi nói như vậy có nghĩa là lúc đó anh sẽ nói với Darcy rằng anh không thể kết hôn với cô ấy được. Không, chúng tôi không quyết định điều đó. Chỉ đơn giản là quyết định sẽ không có quyết định nào hết. Vậy thôi.
Thế nhưng, việc đặt ra ngày đó lại khiến tôi sợ. Tôi hình dung ra tấm biển khổng lồ đếm ngược ngày, giờ, phút, giây. Giống như những chiếc đồng hồ đặt trước vào năm 1999 để đếm ngược thời gian cho đến khi thiên niên kỷ mới bắt đầu. Tôi còn nhớ mình đứng quan sát những giây phút trôi đi trên một chiếc đồng hồ như thế, đặt ở bưu điện gần nhà ga trung tâm, đâu đó có lẽ vào tháng Mười Hai. Chiếc đồng hồ ấy khiến tôi cảm thấy bất an, vô cùng sợ hãi. Tôi muốn bắt tay vào danh sách việc cần làm, gọi hết tất cả những cuộc điện thoại cần gọi, hoàn thành tất cả mọi việc ngay lập tức. Nhưng đồng thời, nhìn những con số đó trôi đi lại khiến người tôi như đờ cả ra. Tôi còn quá nhiều việc, thế thì làm cũng có được gì đâu.
Tôi cố tình xem còn bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa thì đến ngày mồng bốn tháng Bảy. Còn bao nhiêu đêm chúng tôi được ở bên nhau. Bao nhiêu lần chúng tôi sẽ ân ái.
Dạ dày tôi sôi lên. Hoặc cũng có thể là dạ dày anh ấy. Tôi không biết, vì tôi đang nằm áp vào người Dex. "Anh có đói không? Mình gọi đồ ăn nhé," tôi nói và hôn lên ngực anh. "Hay em làm món gì đó cũng được."
Tôi tưởng tượng ra mình làm nhanh một món thật ngon lành. Tôi không biết nấu ăn nhưng có thể học. Tôi sẽ làm một người vợ tuyệt vời biết chăm lo vun vén.
Anh nói không muốn phí thời gian cho việc ăn uống. Trên đường về anh tạt qua ăn gì cũng được. Hoặc là nhịn đói đi ngủ. Anh nói muốn tận hưởng cảm giác có tôi nằm kề bên cho đến khi phải về.
° ° °
Hôm sau, tôi hỏi Dex xem anh về nhà córắc rối gì không. Đó là một câu hỏi chung chung, nhưng anh ấy hiểu ý tôi. Anh nói khi về đến nơi thì Darcy không có nhà, thế là anh có thời gian để tắm táp, miễn cưỡng xóa đi những cảm giác về tôi trên người. Anh bảo Darcy để lại một lời nhắn: "Mười một giờ rồi mà anh không trả lời di động hay điện thoại ở công ty. Có lẽ anh đang ngoại tình cũng nên. Em sẽ đi chơi với Claire."
Đó là lời kết tội theo kiểu đùa cợt cô ấy vẫn hay nói khi Dex phải làm việc muộn. Cô hỏi có phải anh ngoại tình không, chẳng bao giờ tin rằng anh lại làm một việc như thế. Mỗi lần cô ấy lại lôi ra một người khác, chọn ngẫu nhiên một cái tên phụ nữ ở chỗ anh làm. Người nào càng ít hấp dẫn, cô càng khoái. "Em biết anh đang yêu Nina rồi nhé," cô sẽ nói như vậy, thừa biết Nina là người phụ nữ đẫy đà chuyên lo việc giấy tờ, quê ở Staten Islan, đeo móng tay giả son nhũ lấp lánh.
Tôi nghĩ đến Dex về nhà tối qua. Toàn bộ cảnh tượng hiện ra trong tâm trí tôi - Dex lén chui vào căn hộ, nhanh chóng tắm ù một cái rồi chui vào giường, chờ đến lúc chìa khóa xoay trong ổ, giả vờ đang ngủ khi Darcy bước vào. Cô ấy ngần ngừ tiến lại gần, quan sát anh trong bóng tối.
"Buổi hẹn hò của anh với Nina thế nào?" cô ấy hỏi to bằng một giọng châm chọc
Anh lấy hai nắm tay dụi vào mắt giống như người ta vẫn hay làm trên ti vi khi đang ngủ say thì tỉnh dậy. "Chào em," anh mệt mỏi nói rồi vờ ngủ tiếp đi.
Cô ấy chui vào giường, nằm sát lại với anh, thốt ra câu "Em yêu anh."
Hàm Dex nghiến lại, nhưng cũng đáp như thế. Anh còn lựa chọn nào nữa đâu? Anh chìm vào giấc ngủ trong khi nghĩ đến tôi. Nghĩ rằng chiếc cằm của Darcy đang tựa trên ngực mình đúng là nhọn hoắt.
° ° °
Tôi đang ngồi trên bãi cát, nhìn họ đứng dưới làn nước.
Darcy và Dex đang đứng cạnh nhau dưới ánh mặt trời tháng Sáu không quá nóng bức. Cuối tuần này là lần đầu tiên tôi thấy họ ở cạnh nhau kể từ khi Dex và tôi tự nguyện, tỉnh táo ân ái với nhau. Tôi đeo kính râm để có thể quan sát họ từ chỗ ngồi mà không bị lộ, trong khi Claire đang lải nhải với tôi về-gì nhỉ? – đám cưới. Cô ấy hỏi nếu lỡ tối nay lạnh thì sao? Chúng tôi có nên mua giống hệt nhau không, kiểu áo len mỏng sang màu ấy? Tôi gật đầu và lẩm bẩm rằng đó là một ý kiến hay đấy.
Dex vừa mới kết thúc một lần bơi nhanh, dù nước lạnh như băng. Giờ thì bọn họ đang chuyện trò, đứng sát nhau. Có lẽ anh đang nói với Darcy nhiệt độ dưới nước. Cô ấy ngần ngừ tiến lại gần hơn, chỉ vừa đủ để cho nước ngập bàn chân. Cả hai đang cười. Dex lấy chân tạt nước lên cẳng chân cô, thế là cô ré lên, quay lại rồi vội vã bước nhanh ra xa cách anh một quãng. Tôi thấy những lớp cơ căng ra trên đôi chân dài rám nắng của Darcy. Cô ấy mặc bộ bikini màu da. Tóc để xõa, vờn quanh gương mặt. Anh cười vang, và cô ấy giơ ngón tay trỏ như thể mắng mỏ rồi tiến lại gần anh. Hai người họ đang chơi đùa vui vẻ hết cỡ. Nhìn họ như thế, tôi đau đớn lắm nhưng không thể dừng lại. Tôi không thể nhìn đi chỗ khác.
Tôi có cảm giác như thể hai người đó đang khoe khoang vậy. Darcy thì lúc nào chẳng thế. Nhưng Dex cũng nhiệt tình tham gia. Chắc chắn anh biết chúng tôi đều đang nhìn. Cứ khi nào bạn đi cùng một nhóm bạn mà có ai đó quyết định xuống bơi hay xuống nghịch nước là lại thế. Đại dương giống như một cái sân khấu vĩ đại. Nếu những người khác có quan sát một lúc thì đó cũng là chuyện tự nhiên thôi. Dex chắc chắn là biết điều đó, thế mà vẫn cứ chơi trò đôi lứa đùa giỡn vui vẻ hết mức. Lẽ ra anh phải nằm dài trên chiếc khăn, đánh một giấc hay đọc tiểu thuyết chứ - một việc gì đó chán chường để cho tôi thấy anh đang bối rối, đang khổ sở, tâm can giằng xé. Thế mà thay vào đó anh lại đang cười cợt tạt nước với Darcy.
Marcus khum tay lại và gọi họ. "Nước lạnh cỡ nào?"
"Lạnh kinh người!" Darcy nói to, bàn tay vuốt ve lưng Dex trong khi anh đáp lại một câu đầy nam tính, "Không đâu, thích lắm. Xuống đi.!"
Cơn giận hòa lẫn với nỗi đau trong tôi. Lần đầu tiên tôi hoàn toàn hối hận vì đã ngủ với Dex. Tôi thấy mình thật ngốc, tự nhiên tôi tin rằng đối với anh, chuyện đó gần như chẳng có nghĩa lý gì hết. Nước mắt khiến cho đôi mắt tôi cay xè khi tôi ép mình quay đi khỏi bọn họ, đeo chiếc tai nghe vào. Tôi ra lệnh cho chính mình không được khóc.
Trước khi tôi ấn nút play, Marcus hỏi tôi đang nghe gì đấy. Kể từ sau buổi hẹn hò, tôi mới chỉ gặp anh ta đúng một lần vào một ngày làm việc cùng nhau đi ăn vội bữa trưa ở quán ăn gần chỗ tôi làm, nhưng chúng tôi cũng nói chuyện vài lần, và có một lần cuộc nói chuyện kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Rõ ràng lý do duy nhất chưa có cuộc hẹn thứ chỉ là do hoàn cảnh chưa cho phép, hay ít nhất là anh ta biết thế. Anh ta bận, tôi cũng bận. Công việc điên đầu. Những việc hằng ngày vẫn phải làm. Vậy nên cánh cửa vẫn còn rộng mở và tôi lấy làm mừng về điều đó. Tôi cần tập trung nghĩ đến anh ta nhiều hơn. Tình cảm dành cho Marcus có thể sẽ xuất hiện một khi tôi quên Dex đi. Tôi mỉm cười và nói, "Tracy Chapman. CD này hay lắm. Anh muốn nghe không?"
Tôi đưa tai nghe cho anh ta khi Dex và Darcy tiến lại chỗ bọn tôi. Marcus lắng nghe trong vài giây. "Hay đấy." Anh ta trả lại tôi cái tai nghe và lôi ra một lon Coke trong thùng lạnh. "Em làm một ngụm không?" anh ta hỏi đúng lúc Darcy và Dex đứng cạnh chúng tôi.
Tôi nói có, cầm lấy lon nước, uống xong rồi lấy đầu khăn của mình lau mép lon.
Anh ta nói với một cái nhìn ngốc nghếch tỏ vẻ hiểu biết. "Anh không ngại vi trùng của em đâu mà. Nếu em hiểu ý anh muốn nói gì."
Tôi bật cười và lắc đầu như thể muốn nói: Marcus, anh điên thật.
Marcus nháy mắt. Tôi lại cười.
Vừa đúng lúc. Dex thấy hết những gì chúng tôi trao đổi. Tôi không nhìn anh. Tôi sẽ không nhìn đâu. "Có ai định xuống nước không?" anh hỏi.
Claire đáp lại một câu chung chung. "Chưa đâu. Tôi còn chưa thấy nóng lắm."
Marcus bảo anh ta ghét bơi, nhất lại là dưới làn nước lạnh băng. "Làm ơn nói tôi hay việc đó vui vẻ chỗ nào."
Darcy cười khúc khích. "Chẳng vui đâu. Như tra tấn thì có!"
Tôi không nói gì hết, ấn nút play trên máy nghe đĩa CD
"Cô thì sao, Rachel?" Dex hỏi, vẫn còn đứng gần tôi.
Tôi lờ đi, vờ như tiếng nhạc to quá, không nghe thấy anh nói gì
Anh ấy và Darcy trở về chỗ đặt khăn tắm bên cạnh Claire. Darcy phủi cát bám trên bàn chân và mắt cá, trong khi Dex ngồi khoanh chân, nhìn ra biển. Qua khóe mắt, tôi thấy một bên vai và phần lưng anh. Tôi cố gắng không nghĩ đến làn da mịn màng của anh, cảm giác anh kề sát bên tôi ra sao. Tôi sẽ không cảm nhận được điều đó nữa. Tôi tự nhủ với chính mỉnh rằng đâu phải ngày tận thế. Làm vậy tốt nhất.
Tối đó, trước khi đi ăn, tôi đang thay quần áo thì Darcy vào phòng tôi, hỏi tôi có mang cái kẹp mi không. Tôi bảo không, rằng tôi không có. Chắc là Hillary mang, nhưng cô ấy lại đang tắm. Darcy ngồi xuống giường tôi và thở dài, nét mặt trở nên mơ màng.
"Mình vừa ân ái một trận tuyệt chưa từng thấy," cô ấy nói.
Tôi cố lắm để giữ nét mặt bình thường. "Ồ, thế à?" Tôi biết mình đang khơi mào cho những lời chia sẻ rồi đây, nhưng tôi chẳng biết phải nói gì khác. Mặt tôi nóng bừng như thiêu đốt. Hy vọng Darcy không để ý.
"Ừ đúng là không thể chê vào đâu được. Cậu có nghe thấy tiếng bọn mình không?" Tính Darcy hay thích chia sẻ chi tiết đến thế. Cô ấy chẳng bao giờ giấu giếm chuyện chăn gối. Cô ấy sẽ kể với bạn lúc lên đến đỉnh thì bọn họ nói gì với nhau. Tôi lúc nào cũng lắng nghe, luôn luôn cười, thỉnh thoảng cũng thích thú với câu chuyện cô ấy kể. Nhưng những ngày đó đã qua từ lâu rồi.
"Không. Chắc lúc đó mình đang tắm," tôi nói.
"Ừ, bọn mình cũng tắm." Cô ấy lùa tay chải mái tóc ướt, rồi lắc đầu bên này qua bên kia. "Chà. Hàng tháng rồi chưa "quan hệ" như thế."
Tôi nghĩ đến hai thân thể ướt át của bọn họ áp sát vào nhau mà không thể quyết định được mình ghét ai hơn.
"Chào Rach," anh nói.
Tôi đang hưng phấn, chẳng còn ngượng nghịu gì nữa. Chất cồn đã xua tan đi nỗi đau trong tôi, chỉ còn lại nỗi uất ức và giận dữ. Kiểm soát những cảm xúc ấy dễ dàng hơn, bộc lộ thẳng thắn hơn. "Sao?"
"Có chuyện gì thế?" anh bình thản hỏi
"Chẳng có gì," tôi đốp lại, quay người định rời đi.
"Khoan đã. Em đi đâu vậy?"
"Mang bia cho Hillary."
"Anh muốn nói chuyện với em."
"Nói chuyện gì?" tôi nói thật lạnh lùng.
"Sao vậy?"
"Chẳng sao cả," tôi nói, thầm ước giá mình có thể nghĩ ra câu gì đó sắc lạnh, đầy ý thù hằn. Tôi không quen làm một người xấu tính, vì Dex trông có vẻ bị tổn thương. Chưa đau lòng bằng tôi ngày hôm nay lúc ngồi trên bãi biển hay là lúc Darcy kể lể chuyện phòng the. Như thế chưa đủ đâu. Tôi nhướn mày, nhìn anh với cái nhìn có chút xíu căm ghét như thể muốn nói: Sao? Tôi giúp được gì cho anh?
"Em…em đang giận anh đấy à?" anh hỏi.
Tôi bật cười – không, nó giống như một tiếng khịt mũi hơn.
"Đúng không?" anh hỏi lại.
"Không đâu Dex, em không giận anh," tôi nói. "Em thật sự chẳng bận tâm đến anh. Hay những gì anh làm với Darcy."
Giờ thì anh biết là tôi biết chuyện rồi. "Rachel.." anh bắt đầu nói, đỏ mặt lên. Rồi anh cố gắng nói với tôi đó là do cô ấy, cô ấy khơi mào ra trước.
"Cô ấy bảo đó là lần đầu ân ái tuyệt nhất trong đời," tôi nói khi quay người bước đi, để lại anh đứng một mình bên quầy bar. "Làm tốt lắm. Chúc mừng nhé."
Cho dù đang trong cơn bực tức, tôi biết mình không có quyền đối xử với Dex như thế. Tất cả việc anh ấy làm là quan hệ với cô vợ chưa cưới của mình mà thôi. Anh ấy đâu có hứa hẹn gì với tôi - thậm chí chúng tôi còn thỏa thuận không nói gì cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy cơ mà. Chúng tôi không nói câu nào quan trọng gây hiểu lầm hết. Thực ra, chẳng có câu nào dễ gây hiểu lầm thì có, đừng nói quan trọng hay không. Tôi rơi vào tình cảnh này là do lỗi của chính tôi thôi, chẳng ai lừa lọc gì tôi hết. Nhưng tôi vẫn ghét anh.
Tôi đưa mắt nhìn khắp đám đông, tìm Hillary. Dex đi theo và tóm lấy ngay bên dưới khuỷu tay tôi. Tôi đánh rơi một chai bia. Cái chai vỡ tan.
"Hay thật. Xem anh vừa làm cái gì đấy," tôi nói, nhìn xuống đống lộn xộn.
"Anh sẽ mua cho em chai khác."
"Không cần bận tâm."
"Rachel, xin em… Anh không thể kiềm chế. Đó là do Darcy, anh thề đấy."
Hillary đột ngột xuất hiện bên cạnh hai chúng tôi. "Có chuyện gì vậy?"
Tôi không biết cô ấy có nghe thấy gì không.
"Không có gì," Dex đáp nhanh. "Rachel chỉ giận vì tôi làm rơi chai bia của cô ấy thôi."
"Cậu uống chai của mình cũng được," Hillary nói.
"Không, cậu cầm đi," tôi nói, đưa cho cô ấy chai còn lại. Cô ấy miễn cưỡng cầm và hỏi Darcy đâu.
"Bọn mình cũng đang tìm cô ấy đây," tôi nói.
Tôi liếc Dex. Anh đang cố che giấu trước mặt Hillary, nhưng làm không được tốt rồi. Đôi mắt anh mở to đầy lo lắng, miệng căng ra thành một nụ cười gượng gạo. Tôi dám cá trong lúc tắm trên mặt anh không có cái vẻ như thế đâu.
Tất cả đã hết rồi, tôi nói thầm trong đầu, làm một cử chỉ thái quá của một người phụ nữ bị đối xử tệ bạc. Sau đó tôi quay đi tìm Marcus. Marcus dễ thương, người đã mời tôi uống lon Coke lúc ở bãi biển, người chưa hề đính hôn với ai hết.