Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 22: Chương 22




Tối đó, chúng tôi gặp Martin và Phoebe, hai người bạn Ethan quen trong thời gian viết bài cho tờ Time Out. Tôi đã nghe kể nhiều về hai người đó: tôi biết được Martin là người cư xử rất đàng hoàng, cậu ấy học ở trường Oxford, xuất thân trong một gia đình cực kỳ giàu có, còn Phoebe sinh ra và lớn lên ở khu Đông London, từng một lần bị đuổi việc vì dám bảo với sếp là "biến đi chỗ khác", từng ngủ với rất nhiều đàn ông.

Trông họ giống y hệt những gì tôi tưởng tượng. Martin ăn vận đẹp đẽ, hấp dẫn nhưng không phải theo kiểu gợi tình. Cậu ấy ngồi bắt chéo chân, rất hay gật đầu và nhíu mày, cứ khi nào người khác nói là cậu ấy lại "hừmmm" để cho thấy mình đang lắng nghe hết sức chăm chú. Phoebe thì có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh như đàn ông với mái tóc rối màu đỏ chót như cà chua chín. Tôi không rõ màu son da cam cô ấy dùng là tương phản hay phù hợp với màu tóc. Tôi cũng không biết mình nên nghĩ cô ấy rất xinh hay chỉ đơn giản là trông rất kỳ quái. Thân thể Phoebe không hề đẹp lý tưởng, nhưng cô ấy chẳng cố che giấu. Một vòng cơ trên chiếc bụng to trắng muốt lộ ra giữa áo sơ mi và quần jean. Ở Manhattan chẳng ai khoe bụng mình ra, trừ phi nó cứng chắc như đá. Có lần Ethan từng nói với tôi rằng, so với phụ nữ Mỹ, phụ nữ Anh ít bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài và ý nghĩ mình phải gầy. Phoebe là một bằng chứng rõ ràng, điều này thật mới mẻ. Suốt buổi tối cô ấy chỉ nói về một gã cô ấy đang muốn lên giường cùng, và một gã khác đã lên giường với cô ấy. Tất cả những gì cô ấy nói đều rất thoải mái, giống như khi bạn bảo với ai đó rằng công việc bận bù đầu, hay là chán vì thời tiết cứ mưa suốt. Tôi thích tính nói thẳng nói thật của cô ấy, nhưng Martin thì toàn đảo tròn mắt và nói ra những câu nhận xét khô khan về chuyện cô ấy thật vô tứ.

Sau khi Phoebe nói một thôi một hồi về anh chàng tên Roger, cái người "đáng bị đổ dầu lửa lên hai viên bi của hắn", cô ấy quay sang tôi và hỏi, "Sao, Rachel, cậu thấy đàn ông ở New York thế nào? Bọn họ có tệ hại khủng khiếp như đàn ông Anh không?"

"Thế à, cảm ơn nhé cô em," Martin giả vờ nói nghiêm chỉnh.

Tôi mỉm cười với Martin rồi quay lại Phoebe. "Cũng còn tùy... có nhiều loại người lắm," tôi nói. Tôi chưa từng suy nghĩ điều đó theo kiểu chung chung là "đàn ông Mỹ". Tôi chỉ biết có mỗi đàn ông ở New York mà thôi.

"Bây giờ cậu có đang cặp kè với anh chàng nào không?" cô ấy hỏi, rồi ngửa mặt, phả khói thuốc lên trần nhà.

"Ừm. Cũng không hẳn là vậy. Không đâu. Mình... chẳng có ai cả."

Ethan và tôi liếc nhìn nhau. Phoebe biết ngay. "Sao thế? Ở đây có chuyện gì rồi. Mình biết mà."

Martin thôi không còn khoanh tay nữa, xua làn khói thuốc trước mặt và chờ đợi. Phoebe lấy tay làm một cử chỉ như muốn nói: thôi mà, kể hết ra đi.

"Không có gì đâu," tôi nói. "Chẳng đáng bàn đến làm gì, thật đấy."

"Kể cho họ nghe đi," Ethan bảo.

Vậy là tôi không còn sự lựa chọn nào khác, bởi lẽ Ethan vừa tuyên bố rằng: thực sự là có chuyện.

Tôi không muốn mọi người khó chịu khi phải nghe một loạt những câu "không có gì đâu", "kể đi", "không có thật mà", "thôi nào, kể đi chứ", và Phoebe có vẻ không phải kiểu người thích nghe một tràng những câu khoái thác. Cô ấy giống với Hillary – Hillary rất thích nói câu: "Không nói thì cậu nhắc đến điều đó để làm gì?" Chỉ có điều, trong trường hợp này thì Ethan là người khơi mào ra. Dù thế nào thì tôi cũng không thoát được nữa rồi, vậy là đành nói, "Mùa hè này mình đã hẹn hò với một anh chàng, anh ta sắp cưới, chỉ khoảng chưa đầy hai tuần nữa thôi. Mình đã tưởng anh ta sẽ hủy đám cưới. Nhưng không. Vậy là giờ mình thế này đây. Lại đơn độc thêm một lần nữa." Tôi kể c chuyện của mình mà không chút cảm xúc, điều này khiến tôi cảm thấy tự hào. Tôi đang có tiến triển tốt đây.

Phoebe nói, "Thường thì người ta toàn để đến lúc kết hôn rồi mới đi ngoại tình. Tên này có lợi thế ngay từ trước khi cưới nhỉ?... Vợ tương lai của anh ta thế nào? Cậu có biết cô ta không?"

"Có. Cũng có thể nói như vậy."

"Một mụ đàn bà khốn khiếp, đúng không?" Phoebe hỏi để an ủi tôi.

Martin e hèm và xua khói thuốc của Phoebe đi. "Có thể Rachel không muốn nói đến chuyện này. Chúng ta đã nghĩ đến điều đó chưa?"

"Chưa, ta chưa nghĩ," Phoebe đáp rồi nói với tôi, "Cậu có phiền nếu nói về chuyện này không?"

"Không. Không phiền đâu," tôi nói. Đó là sự thật.

"Vậy, đứa con gái anh ta sắp cưới đó – sao cậu lại quen cô ta?"

"Ừm... " tôi nói. "Bọn mình biết nhau từ lâu."

Ethan nói thẳng luôn. "Tóm lại thì Rachel là phù dâu chính." Cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi đặt tay lên vai tôi như kiểu để chúc mừng. Rõ ràng cậu ấy thích thú khi nói cho các bạn nghe chi tiết đắt giá trong cuộc nói chuyện phiếm xuyên lục địa này.

Phoebe không lấy làm gì sốc trước điều này. Tôi tin chắc cô ấy từng chứng kiến chuyện còn tệ hơn ấy chứ. "Đúng là rắc rối," cô ấy nói, tỏ vẻ thông cảm.

"Nhưng giờ thì chuyện đó qua rồi," tôi nói. "Mình đã nói hết tình cảm trong lòng. Mình bảo anh ta hủy đám cưới đi. Và anh ấy chọn cô ta. Chuyện là thế đấy." Tôi cố gắng che giấu một thực tế rằng mình là người bị bỏ rơi; tôi nghĩ mình đang làm điều đó rất tốt.

"Cậu ấy vượt qua chuyện đó một cách thật thần kỳ," Ethan nói.

"Đúng vậy. Trông cậu chẳng có vẻ gì là khổ sở," Phoebe nói. "Nhìcó ai nghĩ được là chuyện như thế lại xảy ra cơ chứ."

"Chẳng lẽ cậu ấy nên ngồi khóc cạnh cốc bia Carling chắc?" Martin hỏi Phoebe.

"Là mình thì sẽ thế. Còn nhớ Oscar không?"

Ethan rên lên, còn Martin thì nhăn mặt. Rõ ràng bọn họ còn nhớ Oscar rồi.

Sau đó Ethan nói với hai người bạn rằng cậu ấy nghĩ tôi không nên đi dự đám cưới. Phoebe muốn biết thêm về cô dâu, thế là Ethan kể tóm tắt về Darcy, trong đó có một vài chi tiết liên quan đến tình bạn của chúng tôi. Thậm chí cậu ấy còn nói qua về chuyện Notre Dame nữa. Khi ai đó hỏi trực tiếp thì tôi mới trả lời, còn không tôi chỉ ngồi nghe ba người bọn họ nói về chuyện buồn của mình cứ như thể tôi không có mặt ở đó vậy. Thật là thú vị khi nghe Martin và Phoebe nhắc đến tên của Dex với Darcy và phân tích tính cách hai người đó bằng giọng Anh. Những người họ chưa từng gặp mặt và có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp. Bằng cách nào đó, việc này giúp tôi nhìn nhận mọi chuyện một cách sáng suốt nhất. Gần như là vậy.

"Cậu đừng đến với anh ta làm gì," Phoebe nói.

"Mình cũng bảo cậu ấy y như thế," Ethan nói.

Martin thì bảo rằng biết đâu anh ta vẫn sẽ hủy đám cưới.

"Không đâu," tôi nói. "Vào buổi tối trước khi mình đi, anh ấy đến chỗ mình và nói với mình rất chắc chắn. Anh ấy sẽ kết hôn."

"Ít nhất thì anh ta cũng nói thẳng thắn với cậu," Martin nói.

"Ít nhất là như vậy," tôi đáp, thầm nghĩ rằng điều đó cũng tốt. Nếu không tôi sẽ tràn ngập hy vọng trong suốt chuyến đi này. Ở một giới hạn nào đó thì tôi phải cảm ơn Dex vì đã trực tiếp nói thẳng với tôi.

Đột nhiên Phoebe nảy ra một ý tưởng hoang đường. James, bạn cô ấy vừa mới chia tay người yêu, và anh ta thích phụ nữ Mỹ lắm. Sao không sắp xếp cuộc hẹn để xem chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?

"Cậu ấy sống cơ mà," Martin nói. "Còn nhớ không đấy?"

"Thế thì sao chứ? Đó chỉ là một vấn đề nhỏ cần thu xếp. Cậu ấy có thể chuyển đến. Hoặc là James chuyển đi. Ít nhất thì cả hai đều được vui vẻ. Có khi còn có chuyện chăn gối rất ổn nữa."

"Không phải ai cũng nghĩ chuyện chăn gối là một liệu pháp đâu," Martin nói.

Phoebe nhướn một bên lông mày. Tôi ước mình cũng làm được như thế. Có nhiều lúc cử chỉ đó lại rất phù hợp. "Ô, thế à? Vậy thì có lẽ cậu nên để chuyện đó xảy ra xem thế nào, Marty ạ." Cô ấy quay lại với tôi, chờ nghe ý kiến của tôi trong chuyện này.

"Một lần chăn gối vui vẻ cũng đâu có sao," tôi nói để tìm sự ủng hộ của Phoebe.

Cô ấy đưa tay lùa khắp mái tóc rối, trông tự mãn lắm. "Nói trúng phóc ý mình."

"Cậu đang làm gì thế?" Ethan hỏi khi Phoebe lấy điện thoại di động trong ví ra.

"Gọi cho James," cô ấy nói.

"Chết tiệt, Phoebe! Bỏ điện thoại xuống," Martin nói. "Lịch sự một tí đi."

"Không sao đâu," tôi nói, cố gắng xua đi tính cả thẹn của mình. "Cậu gọi cho anh ta cũng được."

Phoebe cười rõ tươi. "Ờ. Cả hai ông đừng dây vào chuyện này làm gì."

° ° °

Vậy là tối hôm sau, nhờ công của Phoebe, tôi đang ngồi ăn đồ Thái trong một buổi hẹn chưa biết mặt với James Hathaway. James là ký giả tự do, ba mươi tuổi. Anh ta trông cũng khá ổn, cho dù trái ngược với vẻ ngoài của Dexter. Anh ta không cao, mắt xanh nước biển, tóc sáng màu, thậm chí lông mày còn nhạt màu hơn. Ở anh ta có cái gì đó khiến tôi nhớ đến Hugh Grant. Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là do giọng Anh, nhưng sau đó tôi để ý thấy rằng giống như Hugh, James cũng hay đùa cợt. Và cũng như Hugh, tôi dám cá là anh ta đã qua đêm với rất nhiều phụ nữ. Có lẽ tôi cũng nên để cho James thêm tên mình vào Danh sách

Tôi gật đầu và cười khi nghe điều James vừa nói, một câu nhận xét châm biếm về một đôi ngồi cạnh chúng tôi. Anh ta vui tính đấy. Đột nhiên, tôi chợt nhận thấy rằng có lẽ Dex không được vui tính cho lắm. Tất nhiên tôi luôn nghĩ là nếu muốn cười thật to thì xem bộ phim hài Seinfeld chiếu lại còn hơn, đâu cần phải đi chơi với một anh chàng hay pha trò, nhưng tôi nghĩ lại tình hình của mình lúc này. Có lẽ đúng là tôi đang cần một anh chàng vui tính. Có lẽ Dex không có được tính cách đặc biệt này. Tôi cố gắng bám lấy suy nghĩ đó, hình dung ra anh ấy là một người không biết đùa, thậm chí còn nhàm chán. Việc đó không thực sự có hiệu quả gì. Thật khó khi đánh lừa bản thân theo kiểu đó. Anh ấy là người hoàn hảo đối với tôi. Ngoại trừ một phần nhỏ đáng ghét là anh ấy sẽ cưới Darcy.

Tôi nhận ra mình không để ý đến James đang nói gì, hình như là về Madonna thì phải. "Cô có thích cô ta không?" anh ta hỏi tôi.

"Không thích lắm," tôi nói. "Cô ta cũng được."

"Thường thì nói về Madonna sẽ là những câu rõ ràng hơn. Người ta hoặc là thích hoặc là ghét cô ta... Cô đã bao giờ chơi trò đó chưa? Yêu hay ghét ấy mà?"

"Chưa. Chơi thế nào?"

James dạy tôi luật chơi. Anh ta nói rằng bạn nêu ra một đề tài, một người, hoặc là bất cứ thứ gì cũng được, rồi hai người sẽ phải quyết định xem họ ghét hay thích điều đó. Ý kiến kiểu trung lập là không hợp lệ. Nếu trung lập thì sao? Tôi hỏi. Tôi không thích hay ghét Madonna.

"Cô phải chọn một trong hai điều đó. Vậy cô chọn đi," anh ta nói. "Thích hay là ghét cô ta?"

Tôi ngần ngừ rồi đáp," Thôi được, thế thì tôi ghét cô ta."

"Tốt. Tôi cũng thế."

"Anh thực sự ghét cô ta à?" tôi hỏi.

"Ừm, đúng vậy. Cô ta đâu có tài năng gì. Giờ cô chọn cái khác."

"Ừm... tôi không nghĩ được gì cả. Anh nói đi."

"Được thôi. Giường nước."

"Thứ đó rẻ tiền lắm. Tôi ghét giường nước," tôi nói. Điều đó thì tôi không thích thật.

"Tôi cũng thế. Đến lượt cô."

"Được... Bill Clinton."

"Tôi thích ông ta," James nói.

"Tôi cũng thế."

Chúng tôi tiếp tục chơi trò đó cho đến khi uống hết rượu.

Hóa ra, cả hai chúng tôi đều ghét (hay ít ra thì phần ghét lớn hơn phần thích) những người nuôi cá vàng làm cảnh, ghét đồ bơi Speedo, và Ross trong phim Friends. Cả hai đều thích (hay phần thích lớn hơn phần ghét) món Chicken McNuggets, thích cấy ngực (tôi nói dối đấy, chỉ để cho mình có vẻ hay ho, nhưng tôi ngạc nhiên là anh ta lại không nói dối là không thích – có khi anh ta sợ tôi đi cấy ngực thật cũng nên), và thích xem đánh gôn trên tivi. Chúng tôi yêu ghét khác nhau về đề tài nhạc rap (tôi thích; còn thứ đó lại khiến anh ta nhức đầu), Tom Cruise (anh ta thích; tôi thì vẫn còn ghét vì tên đó đã đá Nicole), gia đình hoàng gia (tôi thích; anh ta nói mình là người ủng hộ chế độ cộng hòa, chẳng hiểu điều đó nghĩa là gì), và Las Vegas (anh ta thích; tôi thì lại liên tưởng điều đó với những chuyện vớ vẩn, chuyện gieo xúc xắc, và Dex).

Tôi nghĩ thầm là mình thích (rất thích) trò chơi này. Chính kiến rõ ràng. Đâu ra đấy. Tất cả hoặc không gì cả.

Tôi nghĩ đến Dex, lật đi lật lại quyết định đến hai lần – ghét, yêu, ghét, yêu. Tôi nhớ mẹ tôi có lần nói với tôi rằng trái ngược với yêu không phải là ghét, mà là thơ ơ lạnh nhạt. Mẹ biết điều đó có nghĩa là gì. Mục tiêu của tôi là làm sao để thò ơ lạnh nhạt được với Dex.

Khi James và tôi ăn tôi xong, cả hai quyết định không ăn món tráng miệng mà về nhà anh ta. Căn hộ của anh ta cũng đẹp – rộng hơn của Ethan – trồng rất nhiều cây cối, nhiều đồ đạc có đệm nhồi ấm cúng. Tôi đoán mới đây có một người phụ nữ đã chuyển đi. Cho đến lúc này, một nửa giá sách còn trống. Toàn bộ phần bên tráiừ phi bọn họ giữ sách ở hai bên riêng biệt, mà điều đó thì chắc không phải, còn không thì anh ta đã dồn hết chỗ sách của mình sang một bên. Có lẽ anh ta muốn biết chính xác cuộc sống của mình sẽ mất đi bao nhiêu khi không còn cô gái kia nữa.

"Tên cô ấy là gì? Bạn gái cũ của anh ấy mà?" tôi thận trọng hỏi. Có lẽ tôi không nên nhắc đến cô ta, nhưng tôi tin chắc anh ta nghĩ là Phoebe đã kể cho tôi nghe rồi. Và tôi tin là cô ấy cũng kể nhiều về tôi với anh ta.

"Katherine. Kate."

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Hơi buồn một chút. Nhẹ nhàng thoải mái hơn. Đôi lúc cực kỳ phởn phơ sung sướng. Chuyện qua lâu rồi."

Tôi gật đầu như thể hiểu lắm, cho dù chuyện của tôi cũng chẳng khác gì. Có lẽ Dex và tôi đã cứu cho nhau không phải chịu đựng bao nhiêu năm cố gắng và đau khổ nếu cuối cùng chúng tôi cũng sẽ chia tay như James và Kate mà thôi.

"Còn cô?" anh ta hỏi.

"Phoebe kể với anh rồi chứ?"

Tôi biết anh ta đang nghĩ xem có nên nói dối không, rồi anh ta đáp. "Cũng ít nhiều... ừ, có kể... Cô bây giờ thế nào?"

"Tôi không sao," tôi nói. "Chuyện cũng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Không giống với chuyện chia tay của anh."

Nhưng tôi không tin điều mình nói ra. Tôi nhớ lại ngày mồng bốn tháng Bảy và cảm thấy một nỗi buồn đau vô hạn, khiến tôi bất ngờ vì nó lại mãnh liệt đến như thế. Tôi hoảng hốt, nghĩ rằng mình sắp khóc. Nếu James mà hỏi thêm câu nào về Dex thì tôi sẽ khóc thật. May thay, có vẻ James không hay nói đến những chuyện nghiêm túc. Anh ta hỏi tôi có muốn uống gì không. "Trà? Cà phê? Rượu? Bia?"

"Tôi uống bia," tôi đáp.

Khi anh ta vào bếp, tôi hít thở thật sâu, cố hết sức gạt Dex ra khỏi tâm trí. Tôi đứng lên, đi ngắm nghía căn phòng. Chỉ có một bức ảnh duy nhất. Bức ảnh chụp James với một người phụ nữ có tuổi trông quyến rũ, có vẻ là mẹ anh ta. Tôi tự hỏi bao nhiêu bức ảnh của Kate và James bị tháo xuống khi họ chia tay. Tôi tự hỏi anh ta có vứt chúng đi không hay là giữ lại. Điều đó có thể nói cho bạn biết nhiều điều về tính cách của một người. Ước gì tôi có được mấy bức ảnh của Dex. Tôi không có cái ảnh nào hai chúng tôi chụp chung, chỉ có mấy cái anh ấy chụp với Darcy thôi. Tôi tin rằng sau đám cưới thì mình sẽ còn nhận nhiều ảnh nữa. Darcy sẽ ép tôi đứng vào chụp mấy tấm, thậm chí có khi còn đưa cho tôi một tấm lồng trong khung để làm kỷ niệm về đám cưới. Làm sao tôi có thể chịu nổi điều đó đây?

James quay lại, cầm theo hai chiếc khăn ăn bằng vải lanh, hai cốc bia và một chiếc bát tô thủy tinh nhỏ đựng các loại đậu phộng. Tất cả đặt ngay ngắn trên một cái khay thiếc hình vuông. Kate đã huấn luyện anh ta thành thạo việc này.

"Cảm ơn," tôi nói và hớp một ngụm bia.

Chúng tôi ngồi sát cạnh nhau trên sofa, nói về công việc của tôi và nghề ký giả của James. Cuộc chuyện trò không thực sự thoải mái, nhưng cũng không quá tệ. Có lẽ đó là vì chúng tôi sẽ không đi đến đâu. Sẽ không có buổi hẹn thứ hai, vậy nên cũng chẳng có áp lực nào cả. Không có gì để trông đợi. Chúng tôi sẽ không bao giờ phải đối diện với cảm giác lúng túng ngại ngùng sau khi đã nói hết những gì cần biết về nhau, không phải lo lắng những lúc im lặng trong cuộc nói chuyện ở buổi hẹn thứ hai, cái lúc cả hai người phải quyết định lên tiếng phá tan sự im lặng hay là thôi, bỏ cuộc luôn. Dĩ nhiên Dex và tôi không phải lo về chuyện đó. Lại là một điểm tuyệt vời nữa ở Dex. Chúng tôi đã làm bạn của nhau từ trước rồi. Đừng nghĩ đến Dex. Hãy nghĩ về hiện tại, lúc này đây đang ở cạnh James.

James ngả người sang và hôn tôi. Anh ta thêm vào hơi nhiều lần chạm lưỡi – xoắn xuýt điên cuồng theo vòng tròn – và hơi thở anh ta thoảng mùi thuốc lá, điều này thật lạ vì tối nay anh ta đâu có hút thuốc. Có lẽ lúc ở trong bếp anh ta đã hút. Nhưng tôi cũng vẫn hôn lại, giả vờ như hào hứng lắm. Thậm chí có một lúc tôi còn rên khe khẽ. Chẳng hiểu tại sao.

Tôi sẽ còn phải chịu đựng bao nhiêu cảnh hôn một ai đó lần đầu tiên nữa đây? Cho dù Darcy nói rằng cô ấy sẽ nhớ đặc điểm này của cuộc sống độc thân, nhưng tôi thì chẳng thích thú gì. Chỉ trừ nụ hôn thực sự đầu tiên với Dex, đó là nụ hôn thần diệu. Tôi tự hỏi không biết James có đang nghĩ đến Kate như tôi đang nghĩ về Dex hay không. Sau một lúc khá lâu, tay James từ từ đưa lên trên áo tôi. Tôi không phản đối. Cái vuốt ve của anh ta không hoàn toàn khiến tôi khó chịu, và tôi nghĩ, tại sao lại không? Cứ để anh ta nếm trải thế nào là ngực Mỹ.

Sau nửa tiếng đồng hồ vuốt ve sờ soạng từ khe khẽ đến mạnh bạo, James bảo tôi ở lại qua đêm, nói rằng anh ta không muốn lên giường cùng tôi – thực ra thì có, anh ta nói như thế, nhưng sẽ không cố ép. Và tôi suýt nữa đã sắp nói đồng ý, nhưng rồi nhớ ra là James không có lọ dung dịch nước muối. Tôi không thể đeo cả kính áp tròng đi ngủ được, và kính thường thì tôi lại để ở nhà rồi. Vậy đấy. Có vẻ thật buồn cười là thị lực 20/20 của James lại ngăn tôi khỏi việc sắp đi lăng nhăng bừa bãi.

Chúng tôi hôn thêm một lúc lâu hơn nữa, lắng nghe CD Barenaked của James, những bài hát trong đó khiến tôi nhớ lại hồi tốt nghiệp trường luật, hẹn hò với Nate, rồi bị Nate bỏ. Tôi lắng nghe lời bài hát và nhớ lại cảm giác buồn bã lúc ấy.

Những bài hát và mùi hương sẽ khiến bạn nhớ lại những chuyện trước đây hơn bất cứ thứ gì khác. Thật đáng ngạc nhiên khi chỉ vài nốt nhạc trong một bài hát lại có thể gợi cho ta nhớ đến biết bao điều. Một bài hát mà lúc đó ta thậm chí còn không chú ý lắng nghe, một mùi hương ở nơi thậm chí ta cũng không biết là nơi nào. Tôi tự hỏi rồi sau này điều gì sẽ khiến mình nhớ về Dex và vài tháng ngắn ngủi chúng tôi bên nhau. Có lẽ đó là giọng hát của Dido. Có lẽ đó là mùi hương của dầu gội Aveda mà tôi đã dùng trong suốt mùa hè này.

Đến một ngày nào đó, được ở bên Dex sẽ chỉ còn là một ký ức xa xôi. Điều đó cũng khiến tôi buồn. Nó giống như khi ai đó qua đời, những ngày đầu đau khổ dường như là khoảng thời gian khó khăn nhất. Nhưng một phần nào đó còn buồn hơn khi thời gian trôi đi và ta nghĩ đến những người đã khuất ấy đã để lỡ mất bao nhiêu điều trong cuộc sống của ta và thế giới này.

° ° °

Khi James cùng tôi đi bộ về căn hộ của Ethan, anh ta quay sang tôi nói, "Ngày mai cô có muốn cùng tôi đi thăm lâu đài Leeds không? Cả Ethan nữa?"

"Lâu đài Leeds là gì?" tôi hỏi, rồi nhận ra có lẽ câu đó giống như hỏi tòa nhà Empire State là gì vậy.

"Đó là một tòa lâu đài, từng là pháo đài của người Norman và là dinh thự của sáu vị nữ hoàng thời Trung cổ. Đẹp lắm. Gần đó còn có một nhà hát ngoài trời nữa. Ở đấy hơi đông khách du lịch một chút, nhưng cô cũng là khách du lịch mà, đúng không?"

Tôi bắt đầu để ý thấy là người Anh hay dùng kiểu câu hỏi đuôi, thêm vào cuối mỗi câu nói để tìm kiếm sự đồng tình từ phía người khác.

Tôi đáp lại anh ta. "Đúng, tôi là khách du lịch thật."

Rồi tôi nói rằng đi thăm lâu đài Leeds nghe thật thú vị. Vì đúng là việc đó có vẻ thú vị thật. Và cũng vì mỗi việc tôi làm, mỗi người tôi gặp, tất cả sẽ tạo ra một khoảng cách nhất định giữa Dex và tôi. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhất là khi bạn làm được thật nhiều việc trong suốt khoảng thời gian đó.

"Cô thử hỏi Ethan xem ý anh ta như thế nào rồi gọi điện cho tôi nhé." Anh ta viết số điện thoại ở mặt sau một cái vỏ kẹo cao su tôi tìm được trong ví. "Tôi sẽ chờ."

Tôi nói cảm ơn anh ta vì một buổi tối tuyệt vời. Anh ta lại hôn tôi, bàn tay đặt sau gáy tôi.

"Hôn ai đó mới gặp ngay sau khi mối quan hệ lâu dài đổ vỡ. Cô thích hay ghét?"

Tôi bật cười. "Tôi thích."

James cười nửa miệng. "Tôi cũng vậy."

Tôi mở căn hộ của Ethan, băn khoăn tự hỏi có phải James cũng đang nói dối.

° ° °

Sáng hôm sau, Ethan loạng choạng, mắt mũi lờ đờ bước vào bếp, trong khi tôi đang lấy cho mình cốc nước cam không có lẫn tép.

"Thế nào? Cậu yêu James không?"

"Yêu điên cuồng luôn."

Cậu ấy gãi gãi đầu. "Thật chứ?"

"Không. Nhưng tối qua cũng vui."

Tôi nhận ra mình thậm chí chẳng nhớ nỗi chính xác trông James trông như thế nào. Thay vào đó, tôi tưởng tượng ra hình ảnh một anh chàng học cùng lớp môn Thuế thu nhập liên bang hồi ở trường luật. "Hôm nay anh ta muốn gặp bọn mình. Cùng đến thăm cung điện hay lâu đài gì đó."

"Hừmmm. Cung điện hay lâu đài ở Anh. Cụ thể quá nhỉ."

"Hình như Leeds hay gì đó thì phải?"

Ethan gật. "Ừ. Lâu đài Leeds đẹp đấy. Cậu muốn đi thăm nơi đó à?"

"Mình cũng không biết. Sạo lại không nhỉ?" tôi nói.

Có vẻ như thật phí thời gian và công sức nếu nói chuyện với James nhiều hơn, nhưng dù sao tôi cũng vẫn gọi cho anh ta, và chúng tôi hẹn nhau đi thăm lâu đài Leeds, cả Phoebe và Martin cũng cùng đi. Rõ ràng bạn bè của Ethan tự đặt ra lịch làm việc cho riêng họ, bởi chẳng ai suy nghĩ lâu la gì về chuyện nghỉ làm vào một ngày thứ Tư. Tôi nghĩ cuộc sống của mình ở New York mới khác biệt làm sao, ở đó Les toàn áp đặt tôi, thậm chí cả vào cuối tuần cũng thế.

Ngày hôm đó thời tiết ấm áp, nếu xét theo tiêu chuẩn ở London thì gần như là nóng. Chúng tôi đi thăm thú tòa lâu đài và xung quanh đấy, cùng ăn bữa trưa trên bãi cỏ. Có một lúc Phoebe hỏi tôi đủ to để ai cũng nghe thấy, là tôi đã bắt đầu mê mẩn James chưa. Tôi nhìn James, anh ta đảo tròn mắt về phía Phoebe. Sau đó tôi mỉm cười và đáp lại cũng to như thế, nói rằng anh ta khá là dễ thương, phải chi anh ta sống ở New York. Tôi thầm nghĩ, khen anh ta một câu cũng có mất gì đâu? Nếu anh ta thực sự thích tôi thì nghe câu đó anh ta sẽ thấy vui. Còn nếu không, anh ta cũng cảm thấy an toàn vì khoảng cách xa xôi giữa chúng tôi.

"Sao cậu không chuyển đến London sống?" cô ấy hỏi. "Ethan kể là cậu ghét cay ghét đắng công việc ở đó. Sao không chuyển về đây rồi tìm việc khác? Thay đổi nơi ở cũng hay đấy chứ, đúng không?"

Tôi cười và nói với cô ấy rằng tôi không thể làm thế được. Nhưng khi chúng tôi ngồi bên cạnh một hồ nước yên bình thế này, cùng ngắm nghía tòa lâu đài dẹp như trong truyện cổ tích ở vùng ngoại ô nước Anh, tôi chợt có ý nghĩ, thực ra tôi có thể đấy. Có lẽ cái việc cần làm sau khi bạn đổ xúc xắc – và bị thua – chỉ đơn giản là nhặt chúng lên rồi đổ lại một lần nữa. Tôi tưởng tượng ra cảnh mình đưa tờ đơn thôi việc cho Les. Chắc lúc đó sẽ sung sướng m phải biết. Và tôi sẽ không phải chịu đựng việc suốt ngày nhìn thấy Dex và Darcy nữa. Tôi tự hỏi không biết một nhà trị liệu giỏi sẽ nói gì về việc chuyển nơi ở này – đó là tôi đang chạy trốn hay bắt đầu một cuộc sống mới?

° ° °

Vào đêm cuối cùng ở London, Ethan cùng tôi quay lại quán rượu yêu thích của cậu ấy, nơi tôi cũng bắt đầu có cảm giác thân thuộc. Tôi hỏi Ethan nghĩ gì về ý tưởng tôi đến sống ở London. Trong vòng mười lăm phút, Ethan ra sức thuyết phục tôi đến sống ở khu gần nhà mình. Cậu ấy biết có một căn hộ, một công việc, và vài anh chàng khác nếu James còn chưa thuộc loại lý tưởng, tất cả bọn họ đều có hàm răng trắng bóc, đều tăm tắp (vì tôi từng chê người Anh lười chăm sóc răng miệng). Cậu ấy bảo tôi làm đi. Làm luôn đi. Cậu ấy nói nghe sao mà đơn giản. Đúng là đơn giản thật. Ý tưởng đó không còn có vẻ mới nảy ra nữa rồi. Nó đang lớn dần lên và bắt đầu hé ra một chiếc nụ bé xíu.

Ethan nói tiếp. "Cậu nên rời xa Darcy thì hơn. Cái tình bạn tồi tệ đó ấy à... Không tốt đâu. Và nó sẽ chỉ càng xấu đi lúc cậu phải gặp lại họ sau lễ cưới mà thôi."

"Mình biết," tôi nói, nhúng miếng khoai tây chiên vào món đậu nhão.

"Mà kể cả cậu có ở lại New York đi nữa thì mình vẫn nghĩ cần phải thôi dần bạn bè kiểu đó đi. Thậm chí đó còn chẳng phải là tình bạn thật sự nếu cô ta chỉ muốn đánh bại cậu."

"Không đến mức ác độc như cậu nói đâu," tôi đáp, tự hỏi sao mình lại đi bênh cô ấy nhỉ.

"Cậu nói đúng. Không chỉ để cậu thua thôi. Mình nghĩ cô ta khâm phục cậu đến nỗi muốn đánh bại cậu để được cậu nể phục... Rồi cậu sẽ thấy, cô ta không cố công cố sức để làm Annalise mất mặt. Chỉ có cậu thôi. Nhưng thỉnh thoảng mình nghĩ cậu bị lôi kéo vào chuyện này, và cậu cư xử dần dần giống như đây là đang cạnh tranh hơn là tình bạn thực sự." Cậu ấy nhìn tôi đầy thấu hiểu, cái nhìn giống như của một người cha vậy.

"Cậu nghĩ mình thích Dex cũng vì một lý do như vậy – vì cạnh tranh với Darcy. Có đúng không?"

Cậu ấy hắng giọng và chấm khăn ăn lên môi, rồi lại đặt xuống đùi. "Sao? Có thể nào như thế?" cậu ấy hỏi.

Tôi lắc đầu. "Không hề. Cậu không thể tự lừa dối, thuyết phục bản thân tin vào thứ tình cảm như mình đang có – từng có – được đâu," tôi nói.

"Được rồi. Chỉ là một giả thuyết thôi mà."

"Hoàn toàn không. Tình cảm đó là thật."

Nhưng đêm đó, khi chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường của Ethan (cậu ấy nhất định đòi ngủ trên chiếc sofa cả tuần), tôi lại băn khoăn về giả thuyết cậu ấy đưa ra. Liệu có thể nào cảm giác vui sướng khi tôi hôn Dex chủ yếu là do sự kích thích nảy sinh khi làm một người xấu, khi phá bỏ những luật lệ, khi có được thứ gì đó thuộc về Darcy? Có lẽ chuyện tôi ngoại tình với Dex là sự nổi loạn chống đối lại chính những lựa chọn an toàn mình đặt ra, chống lại Darcy và những năm dài cảm thấy mình là kẻ kém cỏi. Tôi thấy rất khó chịu với ý nghĩ đó, bởi lẽ bạn có bao giờ thích thú khi nghĩ rằng mình là nô lệ của những thôi thúc từ trong tiềm thức kiểu như thế đâu. Nhưng đồng thời, ý nghĩ đó lại khiến tôi được an ủi. Nếu tôi thích Dex vì những lý do đó, vậy là tôi không yêu anh ấy rồi. Và như thế tôi sẽ tiếp tục cuộc sống của mình được dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng hôm sau, khi cùng Ethan đi tàu điện ngầm đến ga Paddington. Tôi mua vé tàu tốc hành đến sân bay Heathrow. Người nhân viên nói với chúng tôi rằng chuyến tàu tiếp theo sẽ khởi hành trong vòng ba phút nữa, vậy là chúng tôi đến sân ga theo hướng dẫn để chờ tàu. "Cậu biết bản thân mình đang làm gì đấy chứ?" câu ấy hỏi như muốn che chở bảo vệ cho tôi.

Trong giây phút, tôi tưởng cậu ấy đang hỏi về cuộc đời mình, rồi nhận ra rằng chỉ là Ethan hỏi về việc chuẩn bị cho chuyến đi. "Ừ. Chuyến tàu này đi thẳng đến sân bay Heathrow, đúng không?"

"Ừ. Chỉ cần xuống ở ga số 3 thôi. Dễ ấy mà."

Tôi ôm Ethan và cảm ơn cậu vì tất cả mọi điều. Tôi nói rằng mình đã có một khoảng thời gian thật tuyệt vời. "Mình không muốn về."

"Thế thì chuyển đến đây đi... Thực sự mình nghĩ là cậu nên chuyển. Cậu có còn gì để mất nữa đâu.�ậu ấy nói đúng; tôi chẳng còn gì để mất nữa. Tôi chẳng rời xa cái gì cả. Đúng là một ý nghĩ đáng buồn. "Mình sẽ suy nghĩ," tôi nói, rồi thầm hứa với chính mình là khi về đến nhà sẽ nghĩ thật nhiều về điều đó, còn hơn là lại mù quáng lao vào những việc hằng ngày trước đây hay làm.

Chúng tôi ôm nhau lần cuối, rồi sau đó tôi lên tàu, nhìn Ethan vẫy vẫy qua ô cửa kính màu. Tôi cũng vẫy cậu ấy, thầm nghĩ thật chẳng có gì bằng những người bạn cũ.

Tôi đến ga số 3, làm thủ tục giấy tờ, kiểm tra lại an ninh, rồi đợi lên máy bay. Chuyến bay có cảm giác như kéo dài vô tận, cố lắm nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ nổi. Cho dù tuần qua đã khiến tôi tạm sao nhãng đi, nhưng tôi vẫn chẳng cảm thấy khá hơn nhiều lắm so với lúc bay đến Anh. Thậm chí khung cảnh thành phố New York nhìn từ trên máy bay mà vốn dĩ luôn luôn khiến tôi cảm thấy háo hức trông đợi thì giờ cũng không giúp gì được cho tôi cả. Dex đang ở giữa những tòa nhà kia. Tôi thích cái cảm giác khi Đại Tây Dương ngăn cách hai chúng tôi hơn.

Khi máy bay hạ cánh, tôi đi qua hết khu kiểm tra hộ chiếu, lấy hành lý và làm thủ tục hải quan, rồi bước ra thấy một hàng dài taxi. Bên ngoài nóng kinh khủng, và khi vào trong xe, tôi phát hiện rằng ở ghế sau điều hòa nhiệt độ hầu như chẳng chạy.

"Anh làm ơn vặn điều hòa dưới này mát hơn được không?" tôi hỏi tài xế, anh ta đang hút thuốc, hành vi tồi tệ đó có thể kiếm cho anh ta cái vé phạt 150 đô la như chơi.

Anh ta lờ tôi đi, lái xe nghiêng hai bên đến phát bực. Cứ mười giây anh ta lại lạng từ làn đường bên này sang bên kia.

Tôi lại hỏi anh ta vặn điều hòa lên được không. Chẳng có động tĩnh gì cả. Có lẽ anh ta không nghe thấy tôi nói vì radio bật to. Hoặc cũng có thể anh ta không hiểu tiếng Anh. Tôi liếc nhìn tờ ghi Quyền Lợi Của Khách Hàng. Tôi có quyền được phục vụ: bởi một tài xế lịch sự, biết nói tiếng Anh, hiểu và tuân thủ luật giao thông... được sử dụng điều hòa nhiệt độ theo yêu cầu... trên xe không bật radio (yên lặng)... được hưởng bầu không khí trong lành không khói thuốc lá hoặc mùi hương... ngăn để hành lý sạch sẽ.

Biết đâu cái ngăn để hành lý sạch sẽ.

Thấy chưa? Chỉ cần trông đợi ít thôi là

Chỗ ghế sau càng lúc càng nóng, vậy là tôi kéo cửa sổ xe xuống và phải chịu đựng những cơn gió bụi bặm bẩn thỉu khiến tóc tôi quất vào mặt. Cuối cùng cũng về đến nhà rồi. Tôi trả cho tên lái taxi không-lấy-gì-làm-tử-tế tiền vé đồng hạng từ sân bay JFK, cộng thêm phí cầu đường và tiền boa (cho dù trên tờ ghi đó cũng nói rằng tôi có thể từ chối boa nếu quyền lợi của mình không được đảm bảo). Tôi lôi chiếc túi có bánh xe ra khỏi ghế sau.

Bây giờ là năm rưỡi. Giờ này ngày thứ Bảy là Darcy và Dex sẽ thành vợ chồng. Tôi sẽ giúp Darcy mặc váy cưới, bọc cuống hoa rum trong chiếc khăn tay bằng ren của mình, đó là thứ cô ấy đã mượn. Tôi sẽ trấn an cô ấy cả ngàn lần rằng chưa bao giờ cô ấy xinh đẹp đến như thế, rằng mọi thứ đều đâu vào đấy cả. Tôi bước dọc theo hàng ghế, tiến về phía Dexter mà không nhìn anh ấy. Ừ thì, cố gắng không nhìn, nhưng có lẽ bắt gặp cái liếc nhanh của anh ấy, cái liếc ấy chất chứa cảm giác tội lỗi xen lẫn với nuối tiếc. Tôi sẽ phải chịu đựng ba mươi giây đau khổ khi nhìn Darcy xinh đẹp bước tới chỗ bàn thờ Chúa, tôi cầm chiếc nhẫn cưới bạch kim của Dexter trong bàn tay đẫm mồ hôi. Sáu ngày nữa thôi, rồi điều khủng khiếp nhất sẽ qua đi.

"Chào cô Rachel!" José lên tiếng khi tôi đóng cửa xe taxi. Sau đó anh ta nói với ai đó đang đợi trong khu sảnh, "Cô ấy về rồi!"

Tôi cứng người, chờ đợi sẽ thấy Darcy với tập tài liệu chuẩn bị cho đám cưới, sẵn sàng nói sa sả vào mặt tôi những yêu cầu của cô ấy. Nhưng đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng da đơn độc trong sảnh để đợi không phải là Darcy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.