Dịch: Qing Qing
Sau khi mọi việc trong nội bộ đã tạm thời được xử lý xong, tiếp theo những mối quan hệ mà Lục Ninh Chu cần phải ổn định lại vẫn còn rất nhiều. Trong đó, người quan trọng nhất cũng chính là người mà anh phải gặp mặt hôm nay, đại công tử của Triệu gia - Triệu Ngạn.
Khác với tập đoàn Lục thị, sản nghiệp của Triệu gia không ở nước Z mà nằm ở khu vực Đông Nam Á. Làm ăn ở loại địa phương này tất nhiên chính là hai loại hình buôn bán súng ống và ma túy. Từ thời tổ tiên, Triệu gia đã cắm rễ ở cái vùng Đông Nam Á rồi, sinh sống như người dân bản địa cũng đã bao nhiêu năm, trên tay cũng nắm giữ một vài tuyến đường vận chuyển cùng với một vài đội lính đánh thuê quan trọng ở khu vực. Quanh năm đều đi đi lại lại giữa cả nước Z và Đông Nam Á, kiếm được không ít tiền từ những cuộc chiến tranh trong thời kỳ xung đột vũ khí ở vùng biên giới.
Cả đời Lục lão gia đã hợp tác với Triệu gia từ rất lâu rồi, trong khoảng thời gian Lục thị muốn chuyển mình tẩy trắng, người đứng đầu Triệu gia lúc đó làm sao có thể bỏ mặc người bạn cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa kia được cơ chứ. Vậy nên hai gia tộc vẫn cứ gắn bó liên kết không ngừng.
Thẳng cho đến khi Triệu Ngạn lên nắm quyền, tầm nhìn của người này rất xa, lòng tham thì sâu không thấy đáy. Hôm nay hắn ta đến chính là để đưa ra điều kiện với Lục Ninh Chu.
Việc gặp mặt hẹn nói chuyện này là do Dương Chá sắp xếp, giao tình của cô ta với Triệu Ngạn không tệ, hiểu rõ được tính cách của đối phương, nên đã lựa chọn cho hai người một nơi xa hoa làm nơi thương lượng.
“Mạc luyến hải giác thiên nhai mộng, y nỉ xuân sắc tại ngự long.”
Dòng chữ lớn mạ vàng như rồng bay phượng múa được khắc lên trên một phiến đá lớn với tạo hình kỳ lạ, đây chính là khu suối nước nóng nổi tiếng của thành phố S - Ngự Long Vịnh.
Lục Ninh Chu dẫn theo Mục Thiên bước từ trên xe xuống, sau đó để bảo vệ ở bãi đỗ xe dẫn theo tài xế của mình rời đi, khi đang thong thả bước tiến gần tới cánh cửa của khu nghỉ thì lập tức gặp được đối tượng hợp tác ngày hôm nay.
“Ha, Dương Chá tiểu thư không hổ là bạn tri kỷ của tôi, lựa chọn địa điểm này thật đúng là không tệ.” Triệu Ngạn tùy ý khoác chiếc áo vest lên trên vai, bộ dạng cà lơ phất phơ đứng ở đó, nhìn thấy câu đối trên phiến đá thì cười một cách ngả ngớn: “Chủ tịch Lục, đến những nơi như này thì cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ. Ở chỗ này của chúng tôi, bộ dạng ngài như vậy chính là bộ dạng dễ bị các người đẹp lột da đấy.”
Suốt ngày ở vùng biên giới nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, cộng thêm việc Triệu gia nuôi dưỡng con cái thường rất nghiêm khắc, nên Triệu Ngạn sinh ra một tướng mạo có tính xâm lược cực kỳ mạnh mẽ. Làn da ngăm đen, lời nói và hành động thường mang theo hơi thở của đám thổ phỉ, mỗi lần nhìn thấy Lục Ninh Chu với bộ dáng kiêu ngạo, cao quý thì lập tức không nhịn được mà trêu chọc mấy câu.
Lục Ninh Chu gọn gàng, chỉn chu đứng ở đó, không tức không giận nhìn hắn mà không nói gì.
Ngược lại thì Mục Thiên lại không ưa cái bộ dạng đó của Triệu Ngạn nên mở miệng châm chọc hắn ta: “Triệu công tử, năm đó ngài bị Dương Chá đuổi đánh ở Lào chắc không có nói như vậy đâu nhỉ?”
Triệu Ngạn nghe thấy vậy cũng không hề tức giận mà chỉ hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ cong lên, cả người đều mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Triệu công tử có rượu có vui, cuộc sống như vậy thật khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ.” Lục Ninh Chu lúc này mới mở miệng, tươi cười cắt ngang câu chuyện, sau đó đưa tay ra làm động tác mời, hai người liền cùng nhau tiến vào
Trạm nghỉ ngơi bên trong đều tràn ngập màu xanh của cây cỏ, hoa thơm rực rỡ khắp nơi, mấy khu suối nước nóng ngăn cách độc lập với nhau cũng đều mịt mờ bởi hơi nước
Mục Thiên chờ ở bên ngoài cửa, sau khi hai người họ ngồi xuống thì tùy tiện nói cười vài câu rồi mới bắt đầu nói vào chuyện chính.
Mục đích quan trọng nhất của Lục Ninh Chu lần này chính là cùng Triệu Ngạn tiến hành trao đổi hợp tác có lợi, anh lấy ra một vài mối quan hệ của tập đoàn Lục thị ở Bắc Mỹ ra làm điều kiện trao đổi, yêu cầu Triệu Ngạn rút hết tất cả những thế lực của Triệu gia trong các công việc “đen” của Lục thị, triệt để tách biệt với việc hợp tác ở khu vực Đông Nam Á, để Lục gia không bị quản chế bới bất kỳ ai, có thể tự do chỉnh đốn lại các công việc thuộc thế giới ngầm.
Triệu Ngạn hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Ninh Chu, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, vẫn là anh hiểu tôi. Bố tôi bọn họ chỉ có quý trọng gia tộc nhỏ như vậy thôi, vui vẻ an nhàn sống qua ngày lâu rồi, không muốn tiếp tục tiến ra bên ngoài. Nhưng tôi thì không như thế, địa bàn bên phía Bắc Mỹ kia tôi đã để ý rất lâu, lần này là tôi phải cảm ơn anh đấy.”
Đúng là như vậy, nếu nói về việc Lục Ninh Chu rút người ở khu vực Đông Nam Á chỉ là vấn đề về thời gian thì việc mở rộng quan hệ ở châu Mỹ có lẽ phải dùng đến không ít tâm huyết. Vậy nên lần này, coi như là Triệu gia được lợi.
Lục Ninh Chu tâm trạng thoải mái tiếp nhận thứ tình cảm này, cười nhạt nhìn hắn ta nói: “Triệu công tử khách sáo rồi. Phần làm ăn cũ bên phía Đông Nam Á kia tuy rằng không làm nữa nhưng tôi cũng đã có tính toán khác, đến lúc đó vẫn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh nữa.”
“Ha ha ha, tôi biết ngay là cậu sẽ không cam lòng để mình chịu thiệt mà. Dễ thôi, dễ thôi.” Trong lòng Triệu Ngạn lúc này đang trợn trắng mắt lên nhưng biểu tình bên ngoài thì lại cười ha ha, không dám tùy tiện đáp ứng điều gì.
Lục Ninh Chu cũng không quá để tâm, tài nguyên bên phía châu Mỹ kia anh có thể nhả ra từng cái một, anh cũng không sợ tên Triệu Ngạn này không nôn ra cái gì.
Sau khi bàn xong chuyện quan trọng, hai người cùng nhau ngồi uống rượu, dường như đã nói tất cả những chuyện trên trời dưới đất, trong đó cũng nói ra không ít những câu sắc bén.
Lục Ninh Chu rất bình thản, phát ngôn không hề có chút sơ hở nào, Triệu Ngạn cảm thấy không thể đòi thêm được bất kỳ lợi ích gì nữa thì lập tức biết điều rời khỏi đó, bản thân tự đi tìm thú vui khác. Hắn ta thoải mái vui vẻ bước ra khỏi phòng bao, ngay lập tức đụng phải Mục Thiên đang canh giữ ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào hắn ta với ánh mắt không hề có chút thiện cảm.
Triệu Ngạn nhớ ra người này, là người mà một bước cũng không rời Lục đại thiếu gia trong nhiều năm nay, lúc trước còn nói chuyện châm chọc hắn ta. Triệu Ngạn không khỏi cười một cái, thờ ơ nói với Mục Thiên một câu, bảo rằng Lục Ninh Chu đang gọi hắn.
Mục Thiên lập tức tiến vào trong, lúc hai thân ảnh lướt qua nhau, Triệu Ngạn nhanh chóng nhét một tấm danh thiếp vào trong túi áo của Mục Thiên, nghiêng người thì thầm vào tai hắn: “Cầm lấy cái này nhưng đừng có vứt đi đấy, tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, tôi có thể giúp cậu đó nha.” Nói xong hắn ta nháy mắt một cái rồi quay người bước đi.
Hai mắt Mục Thiên trầm xuống, lấy tấm danh thiếp của Triệu Ngạn từ trong túi áo ra xem một cái, sau đó vo thành một cục và ném thẳng vào thùng rác.
Lục Ninh Chu mặc chiếc áo tắm của khu nghỉ đưa đến, gương mặt lạnh nhạt, thân thể cường tráng, cả người toát ra hơi thở vừa nho nhã vừa lạnh lùng. Anh cởi chiếc áo choàng tắm ra, từ từ tiến vào trong suối nước nóng, làn da trắng phía sau lưng ôm trọn lấy cơ bắp cân xứng hoàn mỹ,
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, anh biết Mục Thiên đến rồi.
“Cởi đồ ra, xuống đây.”
Tiếng bước chân lập tức dừng lại, dường như chủ nhân của nó cũng không thể tin được điều đó, chỉ có thể đứng im nguyện tại chỗ.
Lục Ninh Chu nhíu mày, không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Tôi nói cậu qua đây.”
Sau lưng anh, Mục Thiên giống như mới bừng tỉnh lại, run rẩy vươn tay cởi sạch quần áo, cứng ngắc bước vào trong suối nước nóng. Hắn từ phía sau từ từ tiến lại gần thiếu gia của hắn, mặt nước nổi lên từng đợt sóng theo từng bước đi của hắn, đánh thẳng vào người Lục Ninh Chu, tản ra rồi lại hợp vào.
“Massage cho tôi.” Lục Ninh Chu nhàn nhạt mở miệng nói.
Mục Thiên cảm thấy rất kinh ngạc, thiếu gia của hắn từ khi nào lại cho phép người khác tiếp cận mình thân mật như vậy chứ.
Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ đến điều đó nữa, thứ tình cảm cất giữ trong lâu bao lâu nay bỗng nhiên không thể áp chế nổi. Cố gắng khống chế lại tình cảm của mình, Mục Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên lưng của Lục Ninh Chu, hắn kiềm chế bản thân, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay sẫm màu của mình đang ma sát trên làn da trắng bóng nơi lưng thiếu gia. Dưới lòng bàn tay là một cảm xúc tinh tế xa lạ, cùng với sự mềm mại của làn nước ấm hút chặt lấy bàn tay hắn.
Hơi thở của Mục Thiên bỗng trở nên nặng nề hơn, hắn cảm thấy hơi thở của hắn đang phả vào cái cổ trắng mảnh kia, hơi nước mịt mù của suối nước nóng bao trùm lấy hai người bọn họ, dường như đã hòa vào làm một với hơi thở.
Phòng bao ở Ngự Long Vịnh vô cùng sạch sẽ, bên trong có bôi một lớp chống nước đặc biệt. Lục Ninh Chu bình tĩnh nhìn vào cái cửa sổ trước mặt, nhìn chằm chằm vào dục vọng không hề che dấu và dáng vẻ đỏ ửng của người sau lưng. Độ cong trên khóe miệng lạnh lẽo tới cùng cực.
Anh nhớ tới việc xảy ra ngày hôm qua trong phòng sách, Dương Chá có nói cho anh biết một vài chuyện.
Cô ta nói, Ninh Chu, Mục Thiên ham muốn anh. Tình cảm mấy năm nay hắn dành cho anh, những vết thương hắn có vì anh tương lai đều có thể trở thành mối đe dọa của anh. Anh muốn làm thế nào?