Dịch: Tú An
Ngày hôm sau cả hai dẫn người đến văn phòng của Lâm Hàm Ý.
Thành phố S vào đầu tháng giêng tuy rét mướt nhưng không đến nỗi lạnh thấu xương, nhiệt độ trong phòng lại càng ấm áp đến lạ nhờ máy sưởi.
Sau khi cởi áo khoác xám bên ngoài bộ âu phục đưa cho vệ sĩ của Lâm thị, Lục Ninh Chu cùng Mục Thiên và vài nhân viên cấp cao bước vào cửa chính.
Họ đi qua khu làm việc hoàn toàn trong suốt của chủ tịch Lâm thị, đến trước văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Thư ký mở cửa cho Lục Ninh Chu. Một cô gái mặc âu phục màu trắng gạo thanh lịch ôn hòa bước nhanh tới, giơ tay ra mỉm cười nhìn anh, nói với anh bằng giọng điệu ngạc nhiên mừng rỡ: “Ngài Lục, cuối cùng ngài đã đến rồi”, sau đó cô nhìn Mục Thiên đang đứng cạnh anh, cũng chào hỏi: “Chào ngài Mục.”
Mục Thiên mặt không biểu cảm, hơi gật đầu: “Chào chủ tịch Lâm.”
Lục Ninh Chu so sánh người trước mặt với tài liệu mà mình từng xem qua, đây đúng thật là Lâm Hàm Ý - cô cả nhà họ Lâm, hiện là người điều hành nhà họ Lâm.
Anh mỉm cười đúng mực bắt tay với cô ta, nói: “Đã lâu không gặp cô Lâm, gần đây Lâm thị lại có được một dự án lớn, chúc mừng chủ tịch Lâm.”
Lâm Hàm Ý bước song song với anh đi về phía phòng họp, nghe vậy làm như không quan tâm mà xua tay, nhưng vẫn đáp lại bằng giọng ẩn chứa tự hào: “Không có gì, vẫn là nhờ vào sự giúp đỡ từ trước đến nay của ngài Lục.”
Lục Ninh Chu cười nhưng không đáp, nói xong Lâm Hàm Ý lại cảm thấy kiểu ngợi khen lẫn nhau trong kinh doanh này quả thật không thích hợp với hai người họ, suy cho cùng cả hai cũng đã có mối giao tình không nhỏ.
Cô ta suy nghĩ một lúc, thật lòng lo lắng mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nói với giọng hơi xúc động: “Còn anh, thời gian trước đã chịu cực rồi. Lúc ấy tìm không thấy anh, tôi thật sự rất lo.”
Lục Ninh Chu không muốn bàn nhiều về chuyện này, đáp qua loa: “Hiện tại tôi rất khỏe, cô Lâm không cần lo lắng.”
Nói tới đây, Lâm Hàm Ý nghiêng đầu thoáng nhìn Mục Thiên vẫn luôn lặng lẽ đi theo.
Nhắc đến lo lắng, khi ấy người này thật khiến người khác nhọc lòng.
Hiển nhiên Lục Ninh Chu cũng nghĩ tới điều này, tuy anh không biết sau khi mình mất tích tình hình trong nước thế nào, nhưng khoảng thời gian ấy mưa gió mà Mục Thiên làm dấy lên đến giờ vẫn chưa dứt.
Anh quay đầu im lặng trao đổi bằng ánh mắt với Mục Thiên, con ngươi vẫn không dao động, nhưng Mục Thiên lại nhạy cảm nhận ra bên trong ẩn chứa niềm an ủi. Hắn khẽ vươn tay cầm lấy đầu ngón tay của Lục Ninh Chu, tỏ ý bản thân hiện tại đang rất vui vẻ.
Lục Ninh Chu quay đầu lại, cùng người của mình và người bên phía Lâm Hàm Ý ngồi vào bàn họp giữa căn phòng rộng lớn, anh đưa tay làm tư thế mời thay cho câu nói đã có thể bắt đầu.
Trưởng phòng tài vụ của Lâm thị bước lên báo cáo tình hình tài vụ nhà máy ở châu Mỹ của họ, công ty hợp tác với họ đã lên sàn chứng khoán ở bên đó từ lâu, đường xu hướng màu xanh hiển thị trên màn hình lớn, những người xem qua đều rất hài lòng.
Cuộc họp được mở theo phương thức báo cáo chéo, tiếp theo đến lượt trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Lục thị bước lên báo cáo.
Từ việc quản lý tài chính đến xây dựng dự án, tình trạng sản phẩm, thị trường khách hàng, từ phòng ban đến trung tâm và cấp cao của công ty, sau những bài báo cáo, hai bên đều rất vui vẻ. Dù sao cũng là công ty lớn có nền tảng vững vàng, tình hình ở phía châu Mỹ cũng vững chắc nên việc hợp tác khá là ăn ý, thành quả mang về lợi nhuận cao.
Cuộc họp rất dài, Mục Thiên luôn để ý nhiệt độ ly nước của Lục Ninh Chu, nhân tiện sắp xếp tài liệu và ghi chép giúp anh. Hắn cũng không lên tiếng đề nghị tạm dừng họp để nghỉ ngơi, lúc làm việc Lục Ninh Chu không cho phép ai làm phiền, Mục Thiên biết rõ điều này.
Đến cuối cùng khi bàn đến tình hình chính trị, nét mặt Lâm Hàm Ý mới hiện vẻ lo âu, cô ta bảo dừng báo cáo, đích thân bước lên trước tập trung nói về vấn đề này.
Cô ta chỉ vào những mục được bôi đỏ trên màn chiếu bằng bút hồng ngoại và nói: “Năm nay việc đàm phán của chính phủ nước M và chính phủ nước Z về quyền sở hữu trí tuệ và vấn đề bán phá giá không được thuận lợi cho lắm, Dinh Tổng thống quyết định gây áp lực lên các doanh nghiệp nước Z. Ngành công nghiệp quang điện và vi mạch của chúng ta nằm trong danh sách cấm của họ, vì vậy tình hình không quá khả quan.”
Lâm Hàm Ý nhìn Lục Ninh Chu bằng ánh mắt lo lắng, thấy dáng vẻ bình thản của anh, chỉ đành tiếp tục nói: “May mà chủ tịch Lục tính toán trước, dùng phương thức đầu tư cổ phiếu, xây dựng quan hệ cộng sinh với Viện Nghiên cứu của bang Elk Creek nằm ở phía tây nước M nên không chịu tác động quá lớn“. Dừng một chút, cô ta chỉ ra vấn đề: “Nhưng thống đốc đã bắt đầu gây sức ép lên nơi đó, chỉ sợ họ không tiếc hy sinh lợi ích của bản thân để đối phó với chúng ta.”
“Trước mắt việc nghiên cứu và phát triển vi mạch 315 đang tiến hành thì bị ngưng trệ, điều này rất bất lợi với sản phẩm mới tung ra thị trường của chúng ta.”
Sau khi nghe hết, Lục Ninh Chu gõ ngón tay lên mặt bàn. Đây là động tác nhỏ mà anh thường dùng mỗi khi suy nghĩ, nhìn anh Mục Thiên bỗng nhớ lại những lời anh nói tối qua.
Đúng như dự đoán, Lục Ninh Chu nhìn về phía Lâm Hàm Ý, nói bằng giọng trầm ổn: “Chuyện này để tôi giải quyết, tôi sẽ đến Elk Creek bàn bạc.”
Một sự suy tính thoáng qua đôi mắt của Lục Ninh Chu. Nhìn dáng vẻ ung dung của anh, chẳng hiểu sao Lâm Hàm Ý lại cảm thấy yên tâm trong lòng, quả nhiên có Lục Ninh Chu ở đây thì sẽ không vấn đề gì, bởi anh là một người bạn hợp tác có trách nhiệm và mưu trí.
Cuộc họp đến đây kết thúc, Mục Thiên thản nhiên dắt tay Lục Ninh Chu, ghé tai nói nhỏ với anh rằng đã đặt xong bữa trưa, ở Phong Vị Hiên mà anh yêu thích nhất.
Lục Ninh Chu khẽ gật đầu, để mặc cho hắn dắt đi.
Lâm Hàm Ý nhìn dáng vẻ chẳng kiêng nể gì của hai người, huyệt thái dương không nhịn được mà giật giật. Cô ta nhướng mày nghĩ Mục Thiên thật là lợi hại, đã thật sự hái được đóa hoa cao quý xa tầm với mà bao người ao ước rồi sao?
Phong Vị Hiên là nơi trước đây Lục Ninh Chu thường đến, sau khi mất trí nhớ vì quá bận rộn nên vẫn luôn không có thì giờ ghé thăm, lần này tới Lâm thị bàn chuyện, trùng hợp thuận đường.
Trong gian phòng được bày trí lịch sự tao nhã, Lục Ninh Chu và Mục Thiên cùng ngồi dùng bữa, những ngày này luôn như vậy, anh cũng đã quen với cảm giác có Mục Thiên ở bên cạnh.
Ăn xong Mục Thiên dắt Lục Ninh Chu đi dạo trong khu vườn nhỏ chỉ có ở Phong Vị Hiên, hắn nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu dịu dàng nhắc chuyện: “Anh Chu, dự án “ốc đảo trên biển cát” đã đi vào quỹ đạo, em muốn xây một thành phố sa mạc, giống như vương quốc Ả Rập.”
Lục Ninh Chu biết được đại khái thời gian gần đây hắn bận chuyện gì, gật đầu tán đồng: “Đề án này rất tốt, sau này sẽ là thánh địa du lịch vô cùng thu hút.”
“Không phải vì để kiếm tiền”, Mục Thiên cúi mắt nở nụ cười có chút thần bí, ánh mắt vừa khó hiểu lại dịu dàng: “Nơi này đã từng mang tới trải nghiệm rất tệ cho anh, em muốn nó thay hình đổi dạng triệt để.”
Trong lòng Lục Ninh Chu chợt dao động, không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, bàn tay bị hắn nắm lấy bất giác siết lại.
Mục Thiên dừng bước, sau đó tiến lên một bước đứng đối diện với Lục Ninh Chu, hai tay áp vào bàn tay hơi mát lạnh ấy, thoáng ngại ngùng nói: “Em có rất nhiều ý tưởng, tiếc là không biết làm thiết kế, cho nên đã trình bày hết với Viện Thiết kế giỏi nhất. Chờ sau khi “ốc đảo trên biển cát” hoàn thành, anh có thể cùng em đến đó một chuyến chứ? Em... em muốn cho anh một bất ngờ.”
Hắn nhìn Lục Ninh Chu bằng ánh mắt mong đợi, đột nhiên trở nên giống như một cậu nhóc mới biết yêu, muốn hò hẹn người trong lòng, cảm thấy vừa hồi hộp lại kích động.
Nghe xong Lục Ninh Chu phản xạ có điều kiện muốn rút tay ra, cho dù đã xảy ra rất nhiều lần, anh vẫn có chút không chịu nổi dáng vẻ này của Mục Thiên.
Anh chẳng phải người không biết yêu, nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi đối mặt với Mục Thiên anh vẫn luôn không có cách nào coi nhẹ như đã làm với những người khác.
Gió đông đã đến, cảm giác thổi vào da cũng không dễ chịu gì, thế nên Mục Thiên siết hai tay, càng bọc chặt bàn tay muốn rút ra của anh hơn.
Được một lúc, hắn lại nhanh chóng kéo dây kéo áo khoác rộng rãi của mình, cầm tay của Lục Ninh Chu vòng qua eo mình, sau đó Mục Thiên dang đôi cánh tay, kéo áo khoác quấn anh vào trong lòng mình thật kỹ, hắn ôm anh và vùi đầu vào cổ anh, cọ nhẹ nói: “Có được không anh Chu, hứa với em, nhé?”
Lục Ninh Chu hơi phì cười.
Đàn ông con trai làm nũng cái gì chứ?
Anh dùng chân đá nhẹ mắt cá chân của Mục Thiên, đáp bằng giọng nhàn nhạt: “Ừ, tôi đi. Thả tôi ra, quay về chuẩn bị một chút, tuần này cùng tôi đến bang Elk Creek.”
Mục Thiên cọ cằm vào anh, lén nở nụ cười rạng rỡ, đứng thẳng người lại kéo Lục Ninh Chu rời đi.