Xúc Xắc

Chương 32: Chương 32: Ổn định ở nước ngoài (4)




Dịch: Tú An

Bầu trời về đêm của châu Elk Creek vô cùng xinh đẹp, trên bầu trời bao la tối đen như mực có muôn vàn vì sao đang dạo bước, có khi hợp thành con sông dài, khi lại hợp thành những vòng xoáy, vào mùa du lịch nơi này cũng là một địa điểm khá nhộn nhịp.

Ở thành phố S không tìm thấy một khung cảnh kỳ diệu như thế này, nhưng hai người trong xe lại chẳng còn tâm trạng để thưởng thức nữa.

Trước đó vì hôn đến mức kích động, Mục Thiên đã mất hết lý trí, Lục Ninh Chu không muốn để người khác xem cảnh nồng nhiệt nên ngăn hắn lại, đóng cửa lái xe rời đi.

Cả buổi Mục Thiên nhìn chằm chằm dáng vẻ điềm tĩnh lái xe của Lục Ninh Chu bằng đôi mắt ửng đỏ, giống như có thể nuốt lấy anh bất cứ lúc nào, vật dưới thân phồng lên tương đối rõ ràng.

Hắn nhỏ giọng liên tục gọi: “Anh Chu, anh Chu...” Hôm nay kích thích trùng trùng, khiến hắn không thể nhịn tiếp được nữa.

Lục Ninh Chu liếc nhìn dáng vẻ của hắn, khoé môi cong lên đủ để đối phương không nhận ra, anh cũng không trả lời hắn, chỉ tập trung lái xe.

Đến ngôi nhà căn cứ, Mục Thiên kéo Lục Ninh Chu đi bước lớn về phía cửa chính, nhanh chóng mở khóa bằng dấu vân tay, sau đó vừa xoay người thì đã đóng sầm cửa lại ôm lấy anh ra sức hôn loạn xạ một cách vụng về. Ban đầu hắn hôn khoé môi của Lục Ninh Chu, rồi đến chiếc cằm tinh xảo, thuận thế chuyển sang vành tai, sau cùng ngậm lấy thùy tai mềm mịn bắt đầu mút mạnh.

Ánh mắt Lục Ninh Chu hơi trầm xuống, cảm giác như có dòng điện bất chợt sượt qua vành tai, không kìm được mà giơ tay ấn vai của Mục Thiên.

Hắn không biết đây là nơi mẫn cảm của anh, tìm cũng chuẩn thật.

“Sao lại thích mút như thế?” Lục Ninh Chu hơi nghiêng đầu tránh né, trước ánh mắt nghi hoặc của Mục Thiên, anh vươn tay giữ lấy cổ hắn và hôn hắn. Bốn phiến môi bỗng chốc dây dưa với nhau, Lục Ninh Chu bắt đầu nắm quyền chủ động, chiếc lưỡi linh hoạt tìm đến khuấy trộn bên trong miệng hắn.

Mục Thiên ngây người một lúc, sau đó viền mắt lại ửng đỏ lần nữa, thoáng hiện lên màng nước.

Đây là lần đầu tiên Lục Ninh Chu nghiêm túc hôn hắn, hắn không nỡ nhắm mắt.

Tình yêu sâu đậm dành cho anh, Mục Thiên chưa bao giờ hối hận. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người trước mặt, đáp lại anh một cách mãnh liệt.

Mục Thiên ôm chặt lấy Lục Ninh Chu không muốn xa anh dù chỉ một chút. Hai người lảo đảo dây dưa lên đến tầng trên, tiếng thở gấp và tiếng quần áo ma sát vào nhau vang rõ giữa đại sảnh.

Bên chiếc đèn ngủ đang tỏa ánh sáng vàng ấm áp ở tầng hai, Mục Thiên không chịu được muốn cởi quần áo của Lục Ninh Chu, nhưng tay hắn run run nhất thời không biết làm sao với bộ đồ đua xe được thiết kế tỉ mỉ.

Mục Thiên ngước mắt hơi buồn bực nhìn anh, hơi thở cực kỳ gấp gáp. Lục Ninh Chu chỉ cong khoé môi, vẻ mặt trêu đùa, thật ra anh có chút xấu xa, lúc này đang nhìn dáng vẻ điên cuồng lại bất lực vì anh của Mục Thiên, mãi đến khi nhìn ngắm thỏa thê dáng vẻ như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng của Mục Thiên, anh mới ra tay giúp đỡ.

Anh vẫn bình thản, tao nhã nâng bàn tay tuyệt mỹ lên, chậm rãi kéo chiếc khóa ở cổ áo, gương mặt có chút gợi tình mà đỏ lên, hơi ngẩng cằm, hạ tầm mắt liếc nhìn nét mặt si mê của chàng trai đối diện mình bằng ánh mắt cao ngạo xen lẫn lười nhác. Điệu bộ lạnh lùng cấm dục lại ẩn chứa ám hiệu ấy cực kỳ cuốn hút.

Mục Thiên mím môi, giơ tay cởi bỏ lớp chống cháy kiên cố của bộ quần áo đua xe.

Lục Ninh Chu: “...”

Hắn cúi đầu nhìn áo mình đang mở rộng, khẽ thở dài, quả nhiên, tán tỉnh người đàn ông này là chuyện không thể nào.

Nhìn vòm ngực trắng sáng của anh bằng ánh mắt u tối, Mục Thiên vòng cánh tay qua lưng anh bắt đầu vuốt ve. Lục Ninh Chu vỗ nhẹ mông của hắn, nói bằng giọng hơi trầm bên tai hắn: “Tự mình rửa sạch rồi hãy đến tìm tôi”, dứt lời anh cầm áo choàng tắm đi thẳng về phía phòng tắm.

Cảm nhận được hơi ấm trong lòng đã vơi đi, lúc này người bị bỏ lại là Mục Thiên mới hơi ngại ngùng, nhưng hắn quá muốn Lục Ninh Chu, đến mức sắp phát điên rồi.

Hắn cầm vật được chuẩn bị sẵn trong tủ đi bước lớn vào một căn phòng tắm khác.

Đêm càng khuya, sau khi vệ sinh cá nhân cẩn thận theo những gì mình đã tìm hiểu, gương mặt tuấn tú của Mục Thiên mang nét thẹn thùng, kìm nén chút lạ thường ở thân dưới trở về phòng.

Hắn nhìn thấy bóng lưng đang khoác áo choàng tắm chạm đất màu đen của Lục Ninh Chu, nhìn những ngón tay với các khớp xương rõ ràng đang đặt trên rìa cửa sổ của anh, trong lúc ngẩn ngơ hắn chợt nhớ tới mười mấy năm qua đã từng vô số lần hắn mong ước có được anh.

Nhưng hiện tại không như vậy nữa, hắn dốc hết sức để đến gần anh, vượt bao gian nan để được sánh vai cùng anh.

Mục Thiên không kìm nén nổi nữa, hắn bước vội lên trước, ôm Lục Ninh Chu từ phía sau, cọ đôi môi ướt vào tóc mai của anh. Hắn thở dài sâu xa: “Anh Chu... Em rất yêu anh.”

Nghe vậy Lục Ninh Chu quay người lại, nhưng anh im lặng, chỉ hé môi đón nhận nụ hôn mãnh liệt đầy nôn nóng của hắn, để môi và lưỡi đan vào nhau lần nữa, ánh đèn màu vàng ấm rọi lên tường hai bóng hình đang thân mật.

Ham muốn vốn chưa từng giảm đi giờ càng bùng lên dữ dội hơn, lần này Mục Thiên cởi thắt lưng của cả hai một cách dễ dàng, tay của hắn như bị hút lấy, mặc ý xoa nặn làn da trắng mịn vừa tắm xong sau lưng Lục Ninh Chu.

Họ ôm nhau ngã trên chiếc giường lớn mềm mại đằng sau, lúc Lục Ninh Chu muốn đè lên hắn, Mục Thiên ra sức thay đổi vị trí của hai người.

Áo choàng của Lục Ninh Chu mở rộng một nửa, anh ngồi dựa lưng lên gối, để lộ thân hình hoàn mỹ cùng làn da trắng sáng mang tông lạnh. Môi của anh hơi sưng đỏ vì bị gặm, gương mặt bởi vì sắc dục mà trông càng thêm mê người đang lười nhác nhìn Mục Thiên ngồi trên đùi mình, nhướng mày thay cho câu hỏi.

Mục Thiên nhìn anh với vẻ mặt ân cần, cúi người hỏi bên tai anh: “Anh Chu, để em tự làm nhé?”

Lục Ninh Chu cười khẽ một tiếng, đáp: “Tùy cậu.”

Nhận được sự cho phép, Mục Thiên mừng như điên, sau khi hôn một cái lên môi người mình yêu, hắn cúi đầu ngậm lấy yết hầu của Lục Ninh Chu bắt đầu liếm hôn, vừa vội vã vừa kiểm soát cường độ không muốn làm anh đau. Lục Ninh Chu nhắm mắt ngửa đầu, nâng tay vuốt ve gáy của hắn, như lời khích lệ trong im lặng.

Mục Thiên giống như cậu nhóc được khen thưởng nên vô cùng xúc động, càng thêm thân mật với người mình yêu, lại vừa giống một tín đồ ngoan đạo nhất, hôn lên cơ thể thần linh bằng tư thế quỳ rạp. Nụ hôn của hắn đi từ cổ của anh, đến vai, rồi đến vòm ngực cường tráng và cơ bụng rắn chắc...

Chú sói luôn hung ác tàn nhẫn với người ngoài, giờ đây ở trong lòng người mình yêu hóa thành một chú chó trung thành phục tùng. Mục Thiên cảm nhận làn da và hơi ấm của Lục Ninh Chu, lắng nghe hơi thở gấp gáp dần trở nên nặng nề của anh, cuối cùng hắn đã đến bộ phận quan trọng.

Hắn không kìm được mà ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn vào đôi mắt sáng chứa đầy yêu thương và tôn sùng của hắn, Lục Ninh Chu xoa đầu hắn, ưỡn mông dùng phần đầu đã cương cứng chọc nhẹ khóe môi của Mục Thiên.

Mục Thiên nâng mông của anh, vâng lời mà thu răng lại, thay chúng bằng lưỡi, cúi đầu ngậm lấy bộ phận nóng rực ấy.

“Ưm...” Phía trên truyền đến tiếng hổn hển dễ chịu của Lục Ninh Chu.

Mục Thiên rất kích động, tuy sự thô dài làm hắn có hơi khó chịu, nhưng lại dâng lên khoái cảm mạnh mẽ trong lòng, chỗ đó của hắn cũng cương lên đến phát đau.

Di chuyển đầu lưỡi một cách thận trọng, Mục Thiên nghĩ: vẫn là hơi lùi ra và liếm mút thì hơn. Mặt lưỡi sần sùi quét qua phần tiết dịch lỏng, sau đó hôn từng chút một men theo tĩnh mạch của nơi đó.

Bàn tay khác của hắn lặng lẽ giơ ra sau, tiếp tục công việc mở rộng như lúc ở trong phòng tắm.

Lục Ninh Chu nhìn thấy hết, hơi thở càng lúc càng hổn hển. Mục Thiên thỏa mãn không ngừng chiếm lấy mùi vị của anh, thật ra hắn vẫn luôn lo lắng Lục Ninh Chu không hứng thú với cơ thể của mình, hắn có thân hình cường tráng cùng làn da màu vàng mật, mặc dù không khoa trương nhưng cũng không phải hình mẫu yếu ớt mà anh yêu thích.

Bây giờ được như vậy, hắn vô cùng vui mừng.

Nhưng lần đầu hắn làm chuyện này, khó tránh có chút sai sót, Lục Ninh Chu nhíu mày, nắm cằm hắn kéo ra, vỗ nhẹ vào má hắn và nói: “Được rồi, tự mình ngồi lên đây.”

Nghe vậy Mục Thiên vừa có chút căng thẳng vừa mong đợi, hắn di chuyển cơ thể về phía trước, chống tay trái lên vai của Lục Ninh Chu, tay còn lại đỡ lấy vật đó của anh sau đó ngồi xuống cẩn thận từng chút một.

Nhưng đã thử mấy lần đều không vào được, người luôn thận trọng vững vàng đêm nay lại luôn bị câu dẫn đến nỗi trở nên vụng về. Đuôi mắt Lục Ninh Chu ửng đỏ, anh vươn hai tay tách bờ mông săn chắc của Mục Thiên rồi ấn xuống, hướng dẫn hắn bỏ vật của mình vào huyệt sau.

Đầu lớn xuyên qua lối vào chật hẹp đi sâu vào bên trong, có lẽ là vì rèn luyện cơ thể lâu năm, lối vào của Mục Thiên mềm dẻo đến lạ, tầng tầng lớp lớp chen chúc quấn quanh, bên trong được bôi trơn từ trước mang tới cảm giác ấm nóng mượt mà.

Lục Ninh Chu thở hắt một tiếng, hơi híp mắt tận hưởng khoái cảm truyền đến từ thân dưới, chờ một lúc để Mục Thiên thích ứng, sau đó anh bắt đầu ưỡn người ma sát bên trong với biên độ nhỏ.

Mục Thiên ở phía trên không được dễ chịu cho lắm, lần đầu tiên đón nhận một chuyện như thế, dù đã chuẩn bị đầy đủ từ trước cũng rất đau đớn, nhưng chút đau đớn này đối với những người như họ mà nói không là gì, duy chỉ nguyên nhân xa lạ khiến lưng của hắn hơi run lên.

Hơn nữa bên trong cơ thể hắn là Lục Ninh Chu, người trong lòng hắn hằng ao ước bao nhiêu năm. Nghĩ đến đây, cơ thể của Mục Thiên càng không thể chịu được mà run lên.

Hắn không thể kiềm chế thêm nữa, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của người trước mắt, hắn vịn đôi vai của Lục Ninh Chu, phối hợp với anh tăng nhịp lên xuống.

Từ từ tìm được cảm giác, Mục Thiên thấy những nơi mà vật thô dài bên trong cơ thể đi qua dần trở nên tê dại, dịch bôi trơn bị ma sát thành nước chảy xuống, sau đó khiến cả người hắn mỏi nhừ. Kế đến hắn cảm nhận được những nơi mà Lục Ninh Chu đã chạm tới, bỗng có khoái cảm mãnh liệt truyền khắp cơ thể từ huyệt phía sau làm đầu óc hắn trống rỗng.

“Ư a! Anh... anh Chu...” Lời nói của hắn bắt đầu thiếu mạch lạc, chỉ biết si dại gọi tên của anh xen lẫn tiếng rên gấp rút, không hề che đậy, chìm đắm vào sự gắn kết chặt chẽ với người mình yêu.

Lục Ninh Chu nhìn gương mặt mê loạn đến đỏ bừng của Mục Thiên, dừng lại và nói bằng giọng điệu xấu xa: “Được rồi, cậu tự cử động đi.”

Mục Thiên vừa mới nếm vị ngọt, làm sao chịu dừng lại được chứ, thế là hắn thở hổn hển đổi góc độ, hoàn toàn dựa vào khoái cảm để tìm đúng nơi, sau đó cởi mở lên xuống. Hắn tự học được cách thi thoảng thu hẹp lối vào, cảm nhận được cơ bắp căng cứng trong lòng bàn tay chỉ thấy sảng khoái vô tận.

Hắn liên tục lên xuống, bờ mông săn chắc vỗ lên đùi của Lục Ninh Chu, phát ra tiếng vang lanh lảnh, cùng với hơi thở gấp của cả hai, tạo thành thanh âm lả lướt.

Mục Thiên vỗ về một bên má của Lục Ninh Chu đầy yêu thương, nói bằng giọng trầm khàn: “Anh Chu, anh Chu anh hãy sờ em”, nói xong hắn cũng không chờ anh đáp lại thì đã thẳng thừng nắm lấy tay anh xoa lên ngực mình.

Cơ bắp ở ngực của hắn được rèn luyện rất tốt, Lục Ninh Chu cảm thấy xúc cảm nơi tay không tồi, thuận theo tâm ý bắt đầu vuốt ve. Những ngón tay thon dài trắng ngần lướt trên làn da màu vàng mật, màu sắc tươi sáng tương phản trông cực kỳ phóng đãng.

Lục Ninh Chu tận hưởng người đang ngồi lên mình, sự quấn chặt khiến anh cũng cảm thấy thoải mái, dòng điện men theo sống lưng không ngừng dâng lên.

Mục Thiên kích động đến mức rên không dứt còn mặt thì đỏ bừng, Lục Ninh Chu trước sau đều ở vị trí kiểm soát trêu đùa đối phương, ngón trỏ quét mạnh qua khe hẹp nằm giữa cơ ngực và những vết sẹo hoặc đậm hoặc nhạt ở ngực hắn, ngón tay lướt đi vừa gợi khoái cảm, vừa gây ngứa ngáy không để người khác được yên. Mục Thiên bị kích thích đến mức thở hắt một tiếng, suýt nữa đã không quỳ nổi.

Hắn cúi đầu say mê nhìn ngắm ngũ quan tươi sáng vì bị sắc dục hun đốt cùng với ánh mắt áp bực khiến người khác thần phục của Lục Ninh Chu.

Mục Thiên bỗng nằm sấp hôn lên vị trí tim của Lục Ninh Chu, cắn mạnh vào nơi đó lưu lại dấu ấn của mình, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Anh Chu, Ninh Chu... Lục Ninh Chu, em yêu anh, em yêu anh...”

Cùng lúc đó huyệt sau của hắn cũng xoắn lại bày tỏ sự lưu luyến sâu đậm của chủ nhân.

Lục Ninh Chu nghe hắn thổ lộ lời yêu thấm thiết lại bi thương ở tim mình, ánh mắt hơi dao động nhưng không nói ra.

Anh bỗng rút bộ phận bên dưới còn đang ở trong cơ thể Mục Thiên ra, trở người đè lên Mục Thiên ở giữa giường một cách thô bạo, từ sau tiến vào, không đợi Mục Thiên phản ứng thì đã tự ý vào ra.

“Ha! A...” Mục Thiên bị sự kích thích đột ngột này cắt ngang lời nói khi nãy, chỉ có thể chịu đựng từng đợt khoái cảm truyền đến từ sự ma sát bên trong, hắn há miệng không ngừng kêu lên, tâm trí không còn tinh táo, ngón tay bấu lấy ga giường bên dưới.

Một tay Lục Ninh Chu giữ lấy vai trái của Mục Thiên, một tay ấn lưng hắn, va đập dữ dội vào mông hắn. Mục Thiên cố quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Lục Ninh Chu đang nhắm mắt ngẩng đầu xung kích, chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong đẹp đẽ, mồ hôi chảy từ yết hầu và những đường cung trên người nhỏ xuống cơ thể hắn, hòa với mồ hôi của hắn.

Nơi gắn kết của cả hai vô cùng nhớp nháp, vang lên tiếng nước gấp rút, kết hợp với cảm xúc miên man của họ dây dưa không dứt. Mục Thiên không còn cố chấp đòi hỏi một câu trả lời nữa, trong lòng hắn biết rõ vẫn còn sớm để Lục Ninh Chu đến với hắn, nhưng dù lâu thế nào đi chăng nữa hắn cũng có thể đợi, hiện tại hắn chỉ mong được đắm chìm vào niềm vui lúc này không cần phải thức tỉnh.

Mục Thiên thuận theo nhịp điệu của Lục Ninh Chu, giơ tay xoa thân dưới của mình.

Không biết đã trải qua bao lâu, cả hai đều phát tiết ra. Lục Ninh Chu thở một tiếng thật dài, rút thân sau nằm sang một bên điều chỉnh lại hơi thở.

Mục Thiên cũng bình tĩnh lại, sau đó lưu luyến sáp lại gần anh. Hắn đoán cơ thể lực lưỡng của mình không thể cuộn vào lòng Lục Ninh Chu nên kéo Lục Ninh Chu qua và ôm lấy anh, vuốt ve bằng tư thế thân mật, liên tục cọ đầu vào má anh.

Lục Ninh Chu cũng không ngăn hắn, chỉ đổi tư thế nằm.

Đêm đã rất khuya, cả hai cùng đi tắm. Lúc Lục Ninh Chu trở lại, Mục Thiên đã thay xong ga giường, trong phòng giảm bớt mùi tanh, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng dễ chịu.

Lục Ninh Chu thoáng nhìn hắn, vừa làm xong mà hắn còn có thể cần mẫn như vậy, cũng “trâu” thật.

Người bị nhìn kia vẫn đang cười ngốc nghếch, bước tới ôm lấy anh cùng ngã lên giường, nằm áp sát mặt đối mặt với anh, ánh mắt hắn lấp lánh, sau đó sáp lại dịu dàng hôn lên giữa chân mày anh.

“Ngủ ngon anh Chu, em rất vui.” Mục Thiên nhẹ giọng nói.

Lục Ninh Chu nhìn gương mặt của hắn hồi lâu, cũng cười khẽ một tiếng, đáp: “Ngủ ngon.”

Đêm trăng yên tĩnh, ngân hà lóng lánh, hai người trên giường ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.